319 : Đạo Kiếp - Lá Bài Tẩy Cuối Cùng


Thiên Đạo vừa hiện, vạn vật run rẩy, ngay cả mấy người được Lâm Phong che chắn
trong Đệ Thập Trùng Thiên trước đó vẫn có thể phản kháng dưới Diệt Thế Kiếp
thì lúc này cũng phải cúi đầu không dám nhìn thẳng Thiên Đạo Chi Nhãn, bao gồm
cả Siêu Khuyển.

Bởi vì tuy Thiên Đạo không phải chủ nhân một giới nhưng lại là tồn tại chí cao
của một giới, có thể nói ý chí của Thiên Đạo đại biểu cho chín phần ý chí của
thế giới này, thiên uy không thể khinh nhờn.

Bất kể ngươi có bao nhiêu kì ngộ, có tu luyện tới mức nào đi nữa nhưng chỉ cần
ngươi được sinh ra trong Thái Sơ Giới thì đã định sẵn trong lòng ngươi luôn có
một tia kính sợ Thiên Đạo của Thái Sơ Giới.

Không kính cũng phải sợ.

Chỉ những người nào như Lâm Phong trảm được hết vận mệnh chi tuyến đồng thời
có vị thế không thua gì Thiên Đạo, thậm chí so với Thiên Đạo còn cao hơn – chủ
nhân của một thế giới có luân hồi, mới có tư cách không cúi đầu, Lâm Phong
ngẩng đầu nhìn thẳng vào Thiên Đạo Chi Nhãn.

Đây, đã là lần thứ hai Lâm Phong đối mặt với Thiên Đạo Chi Nhãn, hắn… không sợ
Thiên Đạo.

Là thật sự không sợ chứ không phải dùng tu vi cao cường áp chế nỗi kính sợ như
người khác.

Có điều sắc mặt của Lâm Phong cũng trở nên âm trầm hơn rất nhiều, việc Thiên
Đạo Chi Nhãn xuất hiện nằm ngoài tính toán của Lâm Phong.

Cùng Tang Thụ trao đổi Lâm Phong đã biết mỗi lần phá vỡ quy tắc Thiên Đạo phải
trả cái giá không hề nhỏ, theo lí mà nói hắn đột phá Hóa Thần không theo lẽ
thường nhưng cũng không quá vô lí đến mức hấp dẫn Thiên Đạo phá vỡ quy tắc
xuất hiện mới đúng.

Vậy mà vào phút cuối Thiên Đạo Chi Nhãn lại xuất hiện với thanh thế kinh
người, so với ngày ở Đại Điểu Quốc còn kinh khủng hơn, chẳng lẽ Thiên Đạo
không sợ phản phệ sao?

Một lần phá vỡ quy tắc còn dễ hiểu, nhưng tới hai lần thì có chút quá mức rồi.

Hay Thiên Đạo Chi Nhãn xuất hiện chỉ để hù dọa hắn chứ không thật giáng xuống
thiên kiếp?

Đáp án là….

Thiên Đạo Chi Nhãn không đợi Lâm Phong nghĩ nhiều đã giáng xuống một đạo lôi
kiếp uy lực tương đương với Vấn Đạo, đồng thời bên trong lôi kiếp không mang
theo ý chí diệt sát thông thường mà chỉ có ý chí ngạo nghễ của Thiên Đạo.

Cảm giác giống như… ngươi thành đạo, đã hỏi ý kiến ta chưa.

Không sai, ý tứ bên trong lôi kiếp đúng là ngươi tự thân thành đạo, đã hỏi ý
kiến Thiên Đạo chưa, Đạo Kiếp, giáng lâm.

Vấn Đạo, quan trọng ở một chữ “đạo”, nhưng để đi đến được “đạo” thì phải
“vấn”.

Mà Thiên Đạo cũng là một loại “đạo”, là “đạo” chí cao vô thượng của một giới,
kẻ nào muốn nhập “đạo” phải trải qua sự tẩy lễ của Thiên Đạo, điển hình là Vấn
Đạo đầu tiên ở một Tinh Cầu sẽ đạt được tán thành của Tinh Cầu trở thành Tinh
Tử.

Và khi Tinh Tử đầu tiên xuất hiện cũng là lúc cả Tinh Cầu được tẩy lễ bởi
Thiên Đạo, từ đó con đường Vấn Đạo liền mở rộng cho người thứ hai, thứ ba, thứ
bốn,…

Nhưng nhập “đạo” bằng bản thân chi đạo thì lại khác, bản thân chi đạo là một
loại đạo không thuộc quản lí của Thiên Đạo, bất kì ai đạt tới Vấn Đạo bằng bản
thân chi đạo đều phải trải qua “tẩy lễ đặc biệt” hơn, gọi là Đạo Kiếp, thiên
kiếp nhắm thẳng vào “đạo”.

Muốn độ được Đạo Kiếp, không những cần có thực lực cao cường mà còn cần cả
“đạo” vững chắc, chỉ là “đạo” vừa hình thành đã có lôi kiếp giáng xuống làm
sao có thể vững chắc đâu?

Đây cũng là lí do có rất ít người đạt được thành tựu “bản thân chi đạo”, họ
hình thành được “đạo” nhưng không vượt qua nổi Đạo Kiếp, mà thất bại dưới Đạo
Kiếp chỉ có một kết quả, đạo toái thân vong.

Bất quá Đạo Kiếp không phải không có lợi, một khi độ thành công “đạo” sẽ trở
nên mạnh hơn rất nhiều.

Tuy nhiên… điều đó chỉ đúng với Thiên Đạo bình thường, còn hiện tại Thiên Đạo
có biến, Đạo Kiếp đã mất đi khả năng tẩy lễ chỉ còn lại khó khăn, nói cách
khác có độ thành công Đạo Kiếp cũng không có lợi gì.

Ở đây Thiên Đạo lợi dụng khí tức “đạo” trên thân Lâm Phong chưa kịp thu về sớm
giáng xuống Đạo Kiếp, tính ra vẫn chưa phải phá vỡ quy tắc, cùng lắm chỉ được
coi là lách luật mà thôi.

Phản phệ là vẫn có, nhưng so với phá vỡ quy tắc liền không đáng kể, Thiên Đạo
vẫn chấp nhận được.

Về phần Lâm Phong, đối mặt với Đạo Kiếp đột ngột giáng xuống hắn thật không có
bao nhiêu chuẩn bị, trong lúc nhất thời Lâm Phong chỉ biết lợi dụng Định Không
Châu kéo dài thời gian đồng thời tranh thủ giảm bớt uy lực của lôi kiếp.

-Định….

Ngôn xuất pháp tùy, quy tắc “định không” lại hiện.

-Xoẹt….

Đáng tiếc… lần này Định Không Châu không có tác dụng, Đạo Kiếp không bị làm
chậm chút nào vẫn tiếp tục đánh xuống.

Tang Thụ ở trong thức hải lập tức cảnh báo:

-Đây là Đạo Kiếp, phải dùng “đạo” để đấu, Định Không Châu không ngăn được.

Thật sự, Thiên Đạo có chuẩn bị mà đến, làm sao có thể để một viên Định Không
Châu ngăn cản?

Cho nên Lâm Phong ném ra Định Không Châu là một quyết định sai lầm, nếu không
có gì bất ngờ xảy ra Lâm Phong sẽ không kịp vận dụng “đạo” dẫn tới thất bại.

May mắn Siêu Khuyển sống lâu biết đây là Đạo Kiếp, ngay khi chứng kiến khí tức
“đạo” phát ra từ Thiên Đạo Chi Nhãn nó đã nhả Phượng, Vũ Ngưng cùng với Lưu
Linh ra ngoài, sau đó không chút do dự lấy thân che chắn cho Lâm Phong trong
lúc Lâm Phong không kịp phản ứng khi Định Không Châu bị phế.

-Oanh…. Phốc…

-Ngaoooooo……

Đạo Kiếp đánh thẳng lên thân, Siêu Khuyển không chịu nổi gầm lên một tiếng đau
nhức, máu tươi cuồng phún, nó đã bị trọng thương.

Bất quá nhờ hành động xả thân của Siêu Khuyển mà Lâm Phong đã kịp chuẩn bị,
đồng thời với nhục thân của mình Siêu Khuyển đã cản lại được năm thành uy lực
của Đạo Kiếp, chỉ có “đạo” bên trong Đạo Kiếp vẫn còn y nguyên không bị tổn
hao.

Nhưng Lâm Phong chỉ cần như vậy là đủ rồi, Sinh Tử Đoạn Hồn Kiếm lần nữa hiện
ra trên tay phải Lâm Phong, lần này là hình thái thứ hai của Sinh Tử Đoạn Hồn
Kiếm – vô hình kiếm chứ không còn là hắc bạch chi kiếm.

Sinh tử vô hình, hắc bạch chỉ là tượng trưng, vô hình kiếm mới chân chính là
Sinh Tử Đoạn Hồn Kiếm.

Đồng thời bên tay trái Lâm Phong cũng hiện ra một thanh “Đạo Kiếm”, song kiếm
đồng xuất, khí thế như hồng.

Cộng thêm lực lượng thần đồng cũng được Lâm Phong tri triển tới cực hạn, Đệ
Thập Trùng Thiên lúc này đã thu lại chỉ còn hơn mười trượng tạo thành một tầng
phòng ngự trước mặt.

Một đường công, một đường thủ, Lâm Phong hét lớn:

-Đạo của ta, không cần vấn thiên.

Đúng vậy, đạo của hắn, không cần hỏi Thiên Đạo, nếu không làm sao được gọi là
tự do chi đạo?

Lời vừa nói ra, song kiếm trảm xuống.

-Oanh, oanh, oanh….. răng rắc… răng rắc….

Song kiếm phối hợp lẫn nhau, Sinh Tử Đoạn Hồn Kiếm đấu uy lực của Đạo Kiếp,
Đạo Kiếm đấu “đạo” trong Đạo Kiếp khiến lôi kiếp chỉ còn năm thành uy lực nhất
thời không thể tiến thêm được một bước bị song kiếm cùng với Đệ Thập Trùng
Thiên cản lại.

Bất quá bằng mắt thường có thể thấy song kiếm dường như không chịu nổi vang
lên từng tiếng răng rắc, kể cả Đệ Thập Trùng Thiên cũng chấn động kịch liệt
không thôi, với đà này Lâm Phong khẳng định phải thua.

Nói gì thì nói một phát Đạo Kiếp này vốn có uy lực của Vấn Đạo và có cả ý chí
Thiên Đạo gia trì, trong khi tu vi của Lâm Phong quá yếu mới chỉ là Hóa Thần
sơ kì không cách nào duy trì được các lá bài tẩy quá lâu, thua không phải
chuyện gì quá khó hiểu.

Lâm Phong cũng biết điều này, hắn cắn răng ném ra Định Không Châu quát:

-Bạo.

Tự bạo Định Không Châu, định không quy tắc điên cuồng tràn ra khóa chặt tất cả
trong phạm vi nghìn trượng, từ lôi kiếp đến Lâm Phong đều bị định lại dưới quy
tắc định không khủng bố.

Tuy nhiên Lâm Phong với tư cách là chủ nhân của Định Không Châu vẫn có thể
miễn cưỡng hành động, mặc dù cử động của hắn rất chậm nhưng đúng là song kiếm
đang dần tiến lên trảm hướng lôi kiếp, còn lôi kiếp lại bị định trụ hoàn toàn
không thể tiến tới.

Cứ như thế thời gian trôi qua, một ngày, hai ngày,… mãi đến năm ngày sau, khi
lôi kiếp phá được định không quy tắc khiến tất cả trở lại bình thường cũng là
lúc thế công của Lâm Phong dũng mãnh tràn lên.

Bởi vì… uy lực của lôi kiếp đã tiêu hao gần hết, Thiên Đạo Chi Nhãn cũng biến
mất từ lâu không cách nào gia trì thêm lực lượng của lôi kiếp.

Một đường, trảm tới.

-Rầm… rầm… rầm…..

-Oanh, phốc.

Vô số tiếng nổ lớn vang lên, Đạo Kiếp bị đánh tan, nhưng Lâm Phong cũng không
khá giả gì, thời gian năm ngày triền đấu với lôi kiếp gần như đã vắt kiệt sức
lực của hắn, đến cuối cùng Lâm Phong không nhịn nổi phun ra một ngụm máu tươi.

Lâm Phong vội vàng lấy ra đan dược nhét vào miệng, hắn biết thiên kiếp đã
triệt để qua đi nhưng kẻ địch vẫn còn đó.

So với Thiên Đạo chịu ảnh hưởng bởi quy tắc, mấy tên sói đói nhìn chằm chằm
vào hắn càng nguy hiểm hơn.

Quả nhiên, năm người Viêm Cực không bị uy áp Thiên Kiếp hay Thiên Đạo trói
buộc đã có thể hành động bình thường lập tức ra tay muốn chế trụ Lâm Phong,
bọn họ đoán sau hai lần độ kiếp Lâm Phong đã không còn lá bài tẩy, lúc này
không ra tay còn đợi đến khi nào.

-Ngũ Hành Tỏa Thiên Trụ, Khai.

Phía bên kia, Lâm Phong không để ý năm người Viêm Cực bố trận, hắn đúng thật
đã không còn sức phá Ngũ Hành Tỏa Thiên Trụ.

Hiện tại chỉ có một đường sống duy nhất, Lâm Phong bất chấp Siêu Khuyển bị
trọng thương ra lệnh:

-Mau đem mấy người chúng ta nhảy ra khỏi Ngũ Hành Tràng.

Siêu Khuyển cũng biết hiện tại không phải lúc chữa thương vội vàng nuốt Lưu
Linh, Tuyết, Phượng vào bụng rồi cõng Lâm Phong men theo đường đi của Diệt Thế
Kiếp nhảy ra Ngũ Hành Tràng, con đường này… không có quy tắc nên Ngũ Hành Tỏa
Thiên Trụ không khóa lại được.

Bất quá cũng vì không có quy tắc nên Lâm Phong mới phải ở bên ngoài dùng Đệ
Thập Trùng Thiên cộng thêm Hỗn Độn Chi Khí tạm thời đắp lên quy tắc để mở
đường cho Siêu Khuyển, nếu không Siêu Khuyển cũng không thể dùng con đường này
chạy trốn được.

Về phần Vân Bằng, Lôi Thiên Thần không được Siêu Khuyển nuốt cũng nhanh chóng
bám sát Lâm Phong.

Phát hiện Lâm Phong có thể chạy trốn bằng con đường Diệt Thế Kiếp năm người
Viêm Cực lập tức bỏ qua Ngũ Hành Tỏa Thiên Trụ đuổi theo Lâm Phong.

-Ngũ Hành Độn Thuật, Di.

Năm người, đồng loạt thi triển độn thuật đuổi theo, chỉ trong nháy mắt đã
thuấn di tới bên cạnh Lâm Phong, năm người đưa tay chụp tới.

Nhưng có một người so với năm người Viêm Cực còn nhanh hơn, người nọ… chính là
Vân Bằng.

Tuy tu vi Vân Bằng không bằng năm người Viêm Cực nhưng khoảng cách giữa Vân
Bằng với Lâm Phong rất ngắn, trước khi năm người kia kịp tới hắn đã đưa tay
chưởng sau lưng Lâm Phong một phát.

Ý đồ không cần nói cũng biết, Vân Bằng muốn nhân cơ hội này cướp đoạt kì ngộ
từ Lâm Phong.

Có điều… Vân Bằng đâu biết hành động của hắn đã được Lâm Phong đoán trước, hắn
càng không biết bản thân chính là lá bài tẩy cuối cùng của Lâm Phong, một khi
hắn ra tay phá vỡ thệ ngôn chính là thành toàn cho Lâm Phong.

Lâm Phong mở miệng :

-Định.

Ngôn xuất pháp tùy, định không quy tắc, lại tái hiện.

Vân Bằng ngây người nói:

-Ngươi….

Không chỉ Vân Bằng, ngay cả năm người Viêm Cực cách một đoạt cũng bị định trụ,
tuy lần này quy tắc định không không còn mạnh mẽ như trước nhưng bọn họ vẫn bị
ảnh hưởng, tốc độ giảm xuống không ít không thể đuổi theo Lâm Phong được.

Thế nhưng, không phải Định Không Châu đã được Lâm Phong tự bạo rồi sao? Chẳng
lẽ Lâm Phong đã lĩnh ngộ được “không gian pháp tắc”?

Đáp án đương nhiên là không phải, Lâm Phong làm sao có thể trong mười mấy năm
chạy ngược chạy xuôi lĩnh ngộ “không gian pháp tắc”, mà dù lĩnh ngộ được không
gian pháp tắc hắn cũng chẳng thể dùng tu vi Hóa Thần sơ kì định nổi sáu Hợp
Thể.

Đây vẫn là Lâm Phong dùng Định Không Châu làm ra mà thôi.

Bởi vì cảnh tượng Định Không Châu tự bạo chỉ là giả do linh lực hóa hình phối
hợp thêm Tang Thụ bày ra, còn thực tế là Định Không Châu chỉ được Lâm Phong
ném thẳng vào Đạo Kiếp, sau đó Định Không Châu bị đánh nứt tràn ra định không
quy tắc chống lại lôi kiếp.

Đúng vậy, là bị nứt chứ chưa vỡ nát hoàn toàn, dùng để giữ chân kẻ địch trong
thời gian ngắn vẫn trong khả năng, đoán chừng hiệu lực kéo dài được ba phút.

Bất quá Lâm Phong không rảnh giải thích cho đám người kia, hắn khẽ nở nụ cười
lạnh lẽo nói:

-Thiên phạt, tới.

-Rầm… rầm…. rầm….

Lời nói vừa dứt, thiên phạt, thật sự tới.


Đỉnh Phong Chí Tôn - Chương #319