311 : Trên Cơ


Đúng như Siêu Khuyển trình bày, tại khu vực đội ngũ Thủy Quốc tập trung quả
thực đang có mười Hóa Thần viên mãn tọa trấn.

Nhìn qua mười người lại được chia thành năm cặp, mỗi cặp hai người mặc pháp
bào giống nhau, đại biểu mỗi đế quốc cử ra hai người tới đây, mục đích thì
giống với Lâm Phong suy đoán – tăng tốc độ tu sửa mắt trận, bảo vệ đệ tử và
thăm dò Lâm Phong.

Bất quá tại sao chỗ này chỉ có đội ngũ Thủy Quốc mà bốn đế quốc còn lại cũng
phí sức phái người tới bảo vệ?

Đáp án rất đơn giản, bốn đế quốc còn lại đâu có ngu gì để Thủy Quốc một nhà
phái người tới “bảo vệ đệ tử”, suy đoán chung quy chỉ là suy đoán, chẳng may
Lâm Phong đánh không lại Hóa Thần viên mãn mà bọn họ không có người liền lỗ
lớn.

Còn chuyện mười người này có chết dưới tay Lâm Phong hay không không quan
trọng lắm, dù sao Ngũ Đại Đế Quốc có không ít Hóa Thần kì, dùng mười cái Hóa
Thần viên mãn thăm dò lá bài tẩy của Lâm Phong tính ra vẫn rất có lời.

Thậm chí Ngũ Đại lão tổ càng mong chờ khả năng Lâm Phong giết được mười người
này để chứng minh bí mật của Lâm Phong rất lớn, đến lúc kéo Lâm Phong trở về
cái bí mật rất lớn đó liền thuộc về bọn họ rồi, Lâm Phong có quỷ dị đến đâu
cũng chỉ là một cái đệ tử tu vi chưa trưởng thành mà thôi.

Tạm thời bỏ qua suy tính của các lão tổ, trong lúc mười người Hóa Thần viên
mãn đang tĩnh tọa, một tiếng gầm rú ẩn chứa đầy huyết sát chi ý vang lên:

-Graoooooo….. ô…..

Tiếng gầm này chính là của Siêu Khuyển, sau khi ăn xong ba cái hồn thể Siêu
Khuyển đã vượt qua rào cản Hóa Thần khôi phục thẳng tới Hợp Thể sơ kì đỉnh
phong, bất quá Siêu Khuyển theo lời Lâm Phong chỉ bày ra tu vi Hóa Thần viên
mãn.

Phía bên kia, mười người Hóa Thần viên mãn ngay lập tức bị tiếng gầm rú của
Siêu Khuyển hấp dẫn, một người tên gọi Viêm Triệu thuộc Hỏa Quốc nhìn thấy bộ
dáng hung tợn của Siêu Khuyển liền nhíu mày nói:

-Đây là loại tinh không linh thú gì? Hơn nữa một khi có linh thú mạnh hơn Hóa Thần trung kì xâm nhập phong ấn sẽ làm ra báo hiệu, tại sao chúng ta không nhận được chút dấu hiệu nào của việc xâm nhập?

Một người khác tên gọi Yến Kim Cang thuộc Kim Quốc tùy ý nói:

-Cần gì để ý nhiều như vậy, chẳng qua là một đầu súc sinh Hóa Thần viên mãn thôi, sớm giải quyết nó là được.

Mộc Chiêu – người đến từ Mộc Quốc tiếp lời Yến Kim Cang:

-Yến đạo hữu nói rất đúng, tuy nhiên để tránh biến cố xảy ra ta đề nghị mỗi bên đi ra một người cùng nhau giải quyết súc sinh này, ta tính là một người.

Lời nói là vậy nhưng mọi người đều hiểu ý của Mộc Chiêu muốn chia đều lực
lượng ra tránh trường hợp một bên mạnh một bên yếu, đừng nhìn mấy năm vừa qua
mười người hợp tác rất vui vẻ nhưng bọn họ dám chắc một khi có cơ hội nhất
định người ta sẽ ra tay đâm sau lưng.

Cho nên ý kiến của Mộc Chiêu được cả mười người thông qua, rất nhanh bọn họ đã
chọn ra được năm người đối phó với Siêu Khuyển, lần lượt là Mộc Chiêu, Viêm
Triệu, Yến Kim Cang, Tuyên Nhược, Đại La, năm người tạm thời rời bỏ vị trí mắt
trận bay về phía Siêu Khuyển.

Vừa vào phạm vi công kích, năm người Mộc Chiêu lập tức tế xuất cả bản mệnh
pháp bảo đánh ra một kích mạnh nhất, ý đồ nhất kích tất sát.

-Đại Kim Thương Phá.

-Cự Mộc Thôn Long.

-Thủy Võng Sát.

-Hắc Hỏa Phần Thiên.

-Đại Thổ Chấn.

Năm đại chiêu thức đồng xuất, ngũ hành tề tụ, uy thế cực kì kinh người.

Tuy sự phối hợp này không được hoàn mỹ như hợp kích nhưng uy lực mỗi chiêu vẫn
được tăng phúc lên một mảng lớn, tổng lực phá hoại gần như vượt qua phạm trù
Hóa Thần kì, nếu có thêm một chút uy năng của Hợp Thể thì lượt công kích này
không khác gì Hợp Thể sơ kì ra tay.

Trong tình huống bình thường chỉ cần một lượt chiêu này đã là quá đủ để đối
phó với Hóa Thần viên mãn, dù có là thể tu với nhục thân đạt tới Hóa Thần viên
mãn không chết cũng phải trọng thương.

Đáng tiếc Siêu Khuyển đâu phải là Hóa Thần viên mãn như mặt ngoài bày ra, thậm
chí nếu Siêu Khuyển chỉ khôi phục tới Hóa Thần viên mãn và đứng yên không phản
kháng thì năm người Mộc Chiêu cũng đừng hòng đánh trọng thương được Siêu
Khuyển, cùng lắm mất ít lông thôi.

Nhưng Siêu Khuyển vẫn phải diễn một chút, chẳng may để mấy người Mộc Chiêu
nhìn ra điểm kì lạ khiến kế hoạch của Lâm Phong đổ vỡ nó liền khổ, người khác
không đánh nó được chứ Lâm Phong đánh được a.

-Graoooooo….

Trông thấy người tới Siêu Khuyển lần nữa gầm lên, từ ba cái đầu phun ra ba làn
khói màu đen vờn quanh chính mình, chỉ trong nháy mắt ba làn khói màu đen đã
tạo thành một viên cầu hắc ám bao phủ Siêu Khuyển vào bên trong, ý tứ ta đánh
không lại, phòng thủ thôi.

-Ầm, ầm, ầm, ầm, ầm.

Lại thêm một cái nháy mắt nữa trôi qua, năm đại chiêu thức va chạm với viên
cầu hắc ám, một loạt tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, không gian chấn
động, khí lãng tràn ra thổi bay tất cả những gì tồn tại trong phạm vi nghìn
trượng, ngay cả một hạt bụi cũng không còn.

Khí lãng qua đi, năm người Mộc Chiêu nhìn về phía Siêu Khuyển với ánh mắt kinh
hãi, sau một lượt tấn công toàn lực viên cầu màu đen đã bị đánh nứt nhưng kết
quả không giống bọn họ nghĩ, con chó ba đầu màu đen ở bên trong chỉ tổn thương
một chút chứ không bị trọng thương.

-Ngaoooooo….

Siêu Khuyển gầm lên lần thứ ba, lần này là âm thanh rống giận tột cùng, để làm
cho thật hơn nó còn biến ánh mắt hóa thành huyết hồng, khí thế sôi sục cực kì
giống một con thú đang nổi giận vì bị người khiêu khích.

Theo tiếng gầm chấm dứt, Siêu Khuyển biểu diễn một màn phân thân chi thuật, từ
một con chó màu đen ba đầu đã biến thành ba con chó màu đen một đầu, khí thế
của mỗi một con không thua kém gì ban đầu, thậm chí dưới “cơn tức giận” còn
khiến người khác cảm nhận được một chút mùi vị nguy hiểm

Yến Kim Cang giật mình thốt lên:

-Không thể nào, phân thân thuật, thuật pháp ngay cả tiên nhân chưa chắc đã tu luyện được tại sao lại có linh thú thi triển ra được?

Mộc Chiêu bình tĩnh hơn nói:

-Có lẽ con chó này là một loại dị thú có thiên phú phân thân, nếu bắt được nó về nghiên cứu nói không chừng chúng ta sẽ có thu hoạch lớn.

Không để ý đây là thuật pháp hay thiên phú, Viêm Triệu lập tức kêu gọi thêm
đồng minh, hắn cảm thấy con chó này quá quỷ dị rồi.

-Mọi người, cùng nhau lên hết đi.

Trên thực tế không cần Viêm Triệu lên tiếng năm người còn lại cũng đã bay tới
gia nhập vòng chiến, thiên phú phân thân a, hơn nữa mỗi một phân thân đều
không thua kém gì bản thể, bọn họ muốn định rồi.

Phía đối diện, mặc dù rất tức giận khi bị mấy con kiến hôi xem thường muốn
“nghiên cứu” nhưng Siêu Khuyển không có manh động, “ba cái Siêu Khuyển” theo
đúng kế hoạch kéo dãn đội hình đối phương ra thành 4-3-3 tạo cơ hội cho Lâm
Phong ra tay.

-Oanh, oanh, oanh, ngao ô………

Dưới thế công hung mãnh của mười người, “ba cái Siêu Khuyển” càng đánh càng lộ
ra yếu thế, trên thân đã có không ít vết thương, thậm chí có vết thương lộ ra
cả xương cốt trắng hếu, máu chảy đầm đìa

Mãi đến mười lăm phút sau, nhận thấy khoảng cách với mắt trận đã đủ xa, “ba
cái Siêu Khuyển” đồng thời tru lên một tiếng thảm thiết, sau đó cả ba hơi mờ
ảo một chút giống như muốn nhập lại làm một:

-Ô……….

Thấy vậy mười người Mộc Chiêu, Viêm Triệu đâu còn nghĩ nhiều được nữa, sự hấp
dẫn của phân thân thuật quá lớn, mười người lấy tốc độ cực nhanh áp sát ba cái
Siêu Khuyển đang nhập làm một, mỗi người riêng phần mình thi triển ra thủ đoạn
mạnh nhất.

Nhưng đúng lúc này, Viêm Triệu vốn đã có ý nghĩ “con chó đen quá quỷ dị” đột
nhiên la lớn:

-Không tốt, chúng ta trúng kế dương đông kích tây rồi, có người xâm nhập mắt trận.

Đúng vậy, sở dĩ Siêu Khuyển diễn trò là để Lâm Phong tìm cơ hội tiến vào mắt
trận, với linh lực hóa hình ngụy trang cộng thêm Siêu Khuyển thu hút thì năm
người Lâm Phong rất dễ dàng qua mặt được sự dò xét của đám Hợp Thể viên mãn
xâm nhập mắt trận thành công.

Mộc Chiêu lập tức lên tiếng phân phó:

-Mọi người giữ chân con chó này ở đây, chuyện bên kia để ta lo.

Lần này ý kiến của Mộc Chiêu không được thông qua, bọn họ tham thiên phú phân
thân chứ không ai dám quên nhiệm vụ, trong khi đó họ biết rõ người đến chính
là người các lão tổ đang nhắm vào, làm sao bọn họ có thể để Mộc Chiêu một mình
đi bắt Lâm Phong được.

Cả đám tranh nhau nói:

-Thuật pháp của Mộc đạo hữu thiên về giữ chân nhiều hơn, hay là Mộc đạo hữu ở lại, việc bắt kẻ xâm nhập để cho ta đi.

Bất quá mọi chuyện đã không phải do bọn họ định đoạt nữa rồi, Lâm Phong đã vào
mắt trận thì Siêu Khuyển không cần tỏ ra quá yếu thế hay nhập lại nữa, nó bùng
nổ chiến lực lấy một địch ba, lấy ba địch chín, cứ như thế Siêu Khuyển “rất tự
nhiên” thả Mộc Chiêu rời khỏi vòng chiến.

Nhiệm vụ, hoàn thành.

Phía bên kia, mục đích Lâm Phong đi vào mắt trận chỉ có một – mang theo Vũ
Ngưng ra ngoài, mà Vũ Ngưng dường như cũng cảm nhận được Lâm Phong đang đến,
gần như cùng lúc với Lâm Phong lao vào mắt trận nàng đã đứng dậy chạy ra
ngoài, chỉ ba giây sau hai bên đã gặp được nhau.

Vũ Ngưng là người thông minh, nàng biết bây giờ không phải lúc ôn chuyện,
không cần Lâm Phong nói nàng đã mau mắn phối hợp chạy ra ngoài, về phần những
đệ tử khác không biết có phải nhận được chỉ thị nào đó từ các vị trưởng lão
hay không mà không có đứng ra ngăn cản Lâm Phong cùng Vũ Ngưng.

Có, chỉ là mắt trận hơi lóe lên gợn sóng không gian ngăn cản bước tiến của Lâm
Phong, nhưng Phượng phất tay một cái cộng thêm Lâm Phong dùng chân khí từ thần
đồng đã dễ dàng hóa giải loại thủ đoạn khóa không gian do mấy tên Hóa Thần bày
ra.

Cho đến khi Mộc Chiêu trở về đã muộn, Vũ Ngưng đã được Lâm Phong kéo ra khỏi
mắt trận, bước đầu tiên trong kế hoạch coi như đã giải quyết xong.

Mộc Chiêu nhìn Lâm Phong thâm trầm nói:

-Khá lắm tiểu tử, không ngờ ngươi có thể tính tới được mức này.

Thật, Mộc Chiêu được lão tổ dặn dò phải trông chừng Vũ Ngưng, trong tình huống
cấp bách có thể cầm Vũ Ngưng ra làm con tin uy hiếp Lâm Phong, ai ngờ người ta
đã lên kế hoạch giải cứu con tin, lại còn giải cứu thành công khiến một lá bài
trong tay họ cứ thế biến mất.

Lâm Phong cười nhạt:

-Những chuyện các ngươi không ngờ tới còn nhiều lắm, hiện tại, ngươi ngoan ngoãn làm bao cát cho ta đi.

Bị một tiểu tử Nguyên Anh hậu kì xem thường, Mộc Chiêu thẹn quá hóa giận cười
lớn:

-Đã lâu rồi chưa có kẻ nào dám nói với ta như vậy, ngươi cho rằng kéo tới thiên kiếp thì với tu vi Nguyên Anh hậu kì liền có thể đấu lại Hóa Thần viên mãn sao, ngươi quá ngây thơ rồi.

Lâm Phong hờ hứng đáp lại:

-Ngây thơ hay không thử liền biết, xem chiêu.

Nói xong Lâm Phong thi triển Hỏa Bộ phối hợp với nhục thân đạt tới Hóa Thần sơ
kì đẩy lực chiến lên tới Hóa Thần trung kì lao về phía Mộc Chiêu, tung ra một
quyền.

-Thủy Hỏa Diệt Minh Quyền.

Một quyền này là chiêu thức Lâm Phong đạt được khi luyện Thủy Hỏa Ngưng Thể
Công tới thành tựu năm tầng viên mãn, một quyền nhìn như bình thường nhưng bên
trong lại ẩn chứa toàn bộ sức mạnh của Lâm Phong, từ sức mạnh nhục thân đến
linh lực được dung hợp rất hoàn mỹ, uy lực không hề tầm thường.

Chứng kiến phong cách chiến đấu của Lâm Phong quá đơn giản Mộc Chiêu thầm cười
lạnh, người như thế này cũng xứng để các lão tổ dè chừng?

Bất quá Mộc Chiêu không có khinh địch, hắn lấy ra bản mệnh pháp bảo là một
nhánh cây khô héo đánh ra một chiêu trước đó đã dùng để đối phó với Siêu
Khuyển.

-Cự Mộc Thôn Long.

Theo nguyên lực được truyền vào, nhánh cây khô héo đột nhiên sinh sôi nảy nở
rất nhanh chóng hướng về phía Lâm Phong quấn tới, thậm chí nó còn dư lực vòng
qua Lâm Phong tấn công thêm mấy người Tuyết, Phượng ở phía sau.

Không thể không nói Mộc Chiêu quá cẩn thận, hắn không biết Lâm Phong có thể
hóa giải được Cự Mộc Thôn Long hay không nhưng khả năng lớn mấy người phía sau
làm không được, chỉ cần bắt lại mấy người phía sau coi như hắn thắng rồi.

Có điều mọi chuyện không giống với Mộc Chiêu phán đoán, Cự Mộc Thôn Long là
một loại pháp thuật thiên về vây khốn nhiều hơn chứ lực sát thương trực tiếp
không nhiều, trong khi đó bốn người Tuyết, Phượng đều là dị loại tu sĩ, bốn
người hợp sức vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ một chiêu của Mộc Chiêu.

Dù sao Cự Mộc Thôn Long chủ yếu nhắm vào Lâm Phong chứ không phải năm người
phía sau.

-Niết Bàn Vong Hỏa.

-Mệnh Đan.

Nhị nữ ra tay là thần thông ý cảnh, hai đại thần thông có tác dụng làm giảm
“sức sống” của đối thủ khiến tốc độ sinh sôi của Cự Mộc Thôn Long suy giảm
đáng kể, thậm chí có không ít nhánh cây bị khô héo rồi bị Vong Hỏa đốt thành
tro bụi.

-Thần Lôi Thể, Diệt Lôi Thức.

-Thánh Quang Trảm.

-Xoẹt, xoẹt, phốc.

Đồng thời Thiên Minh Hạo và Lưu Linh cũng ra tay toàn lực, từng đợt từng đợt
lôi điện cùng với vô số lưỡi đao ánh sáng được đánh ra phối hợp với Tuyết,
Phượng diệt sát những nhánh cây đang bị suy yếu, trong lúc nhất thời không có
nhánh cây nào vươn tới được năm người.

Ngoài ra Vũ Ngưng không có ra tay, nàng biết điều quan trọng nhất trong hành
động nhóm là phải hiểu nhau, ở đây nàng không hiểu bốn người, có ra tay chỉ
làm rối thêm, hơn nữa nàng thấy không cần mình bốn người cũng tự giải quyết
được rồi.

Chứng kiến đòn thế của mình bị hóa giải Mộc Chiêu không tin vào mắt mình nói:

-Không thể nào.

Cũng lúc này, Lâm Phong đột ngột xuất hiện trước mặt Mộc Chiêu, hắn lập lại
câu nói lúc trước:

-Ta nói rồi, chuyện ngươi không ngờ tới còn nhiều lắm.

-Oanh… oanh… oanh….

Một quyền, chính diện đập vào ngực Mộc Chiêu, và một quyền được khống chế lực
đạo rất chuẩn xác, Mộc Chiêu không bị đánh văng mà chỉ bị một quyền đấm ra một
lỗ trên ngực rồi bị đinh trên tay của Lâm Phong.

Chưa hết, sự đáng sợ của Thủy Hỏa Diệt Minh Quyền không nằm ở mặt ngoài mà là
ám kình, theo đầu quyền của Lâm Phong ám kình không ngừng chạy qua chạy lại
tàn phá cơ thể Mộc Chiêu khiến sắc mặt Mộc Chiêu nhăn nhó đau đớn, cỗ lực
lượng này… không giống Hóa Thần trung kì.

Thật, uy lực bên ngoài không mạnh, nhưng một khi bị ám kình xâm nhập cơ thể dù
có là Hợp Thể cũng không dễ chịu, bởi vì lực lượng cung cấp cho Thủy Hỏa Diệt
Minh Quyền hoàn toàn là chân khí đến từ thần đồng, Mộc Chiêu làm sao có thể
chịu nổi.

Tuy nhiên Mộc Chiêu vẫn chưa mất hết lực chiến đấu, hắn cắn răng điều động
nguyên lực đấm ra một quyền, ý đồ đánh bị thương Lâm Phong hoặc ít nhất là bức
Lâm Phong tách ra để tranh thủ trị thương, nếu cứ để Lâm Phong truyền vào ám
kình thêm một lúc nữa hắn liền không đánh nổi.

-Bụp….

Một âm thanh va chạm da thịt vang lên, Mộc Chiêu đã đấm trúng Lâm Phong.

Bất quá kết quả tiếp tục không giống dự đoán, Mộc Chiêu ngơ ngác nhìn quyền
đầu của mình, tại sao nguyên lực không tụ được, không có nguyên lực gia trì
thì một đấm vừa rồi chẳng khác nào gãi ngứa cho người ta a.

Tới lúc này Mộc Chiêu thực sự sợ rồi, hắn run rẩy lắp bắp cầu xin:

-Tiểu… tiểu hữu tha mạng, ta chỉ là người làm theo lệnh thôi.

Lâm Phong không trả lời Mộc Chiêu, hắn vận dụng chân khí phong ấn Mộc Chiêu
lại ném cho Thiên Minh Hạo nói:

-Canh chừng hắn cho tốt.

Thiên Minh Hạo gật đầu:

-Lâm huynh yên tâm, chuyện này không có gì khó.


Đỉnh Phong Chí Tôn - Chương #311