Ba tháng sau, bốn người Lâm Phong xuất hiện tại vùng phụ cận một mắt trận.
Đứng từ phía xa nhìn lại mắt trận, Thiên Minh Hạo nói:
-Tình hình có vẻ không giống Quách Đại miêu tả a.
Thật, Quách Đại chỉ dẫn không sai, mắt trận này đúng là nơi đội ngũ Thiên Cổ
Quốc đang tập trung, nhưng đồng thời ở đây còn có thêm hai đội ngũ khác chứ
không phải chỉ có riêng đội ngũ Thiên Cổ Quốc, số người góp mặt lên tới con số
năm mươi bảy người.
Lâm Phong khẽ liếc Thiên Minh Hạo nói:
-Không cần bày trò, chuyện cá nhân giữa ngươi với Lôi Kình ta sẽ không xen vào.
Nghe vậy Thiên Minh Hạo mặt dày mày dạn cười cười:
-Ha hả, Lâm huynh nói đùa, ta chỉ thấy sao nói vậy thôi.
Câu này… đương nhiên là giả, còn thực tế đúng như Lâm Phong nói, Thiên Minh
Hạo đang ám chỉ muốn nhờ Lâm Phong làm chủ để lấy cớ đánh Lôi Kình một trận,
ngày trước hắn không có hậu trường luôn bị Lôi Kình giành thứ tốt rất khó
chịu.
Ai ngờ Lâm Phong không nể mặt chút nào thẳng thừng từ chối, đồng nghĩa khi
xong việc hắn cũng chẳng có hậu trường vững chắc nào ủng hộ, trong khi Lôi
Kình rất được Lôi Minh lão tổ ưu ái, hắn không đụng vào nổi, trừ phi hắn đạt
tới đẳng cấp ngang với Lôi Minh lão tổ mới tự tay xử lí Lôi Kình được.
Bất quá đến lúc đó có đánh Lôi Kình hay không đã không quan trọng, tâm cảnh
của Hợp Thể khác xa so với tâm cảnh của Nguyên Anh kì, dù sao Lôi Kình chỉ hay
bắt chẹt hắn chứ hai bên chưa có mối thù sâu đậm không chết không thôi, tóm
lại Thiên Minh Hạo đành phải bỏ qua việc chơi Lôi Kình một vố.
Về phần Lâm Phong biết chắc Quách Đại không có nói dối vì hai mươi hay năm
mươi bảy Nguyên Anh kì trước mặt Lâm Phong đều không có gì khác nhau, sở dĩ ở
đây có thêm hai đội ngũ khác chỉ là trùng hợp, lúc đầu hắn cũng gặp mấy người
Đằng Mã Thiên đó thôi.
Cho nên Lâm Phong sẽ không đứng về Thiên Minh Hạo, hắn không phải loại người
làm khó người khác vô cớ, hơn nữa quan hệ giữa hắn và Thiên Minh Hạo còn chưa
được gọi là bằng hữu, hắn không nhất thiết phải trút giận giùm cho Thiên Minh
Hạo.
Lâm Phong không để ý tâm tư của Thiên Minh Hạo, hắn lên tiếng nhắc nhở:
-Lần này có lẽ không dễ dàng như lần trước, mọi người chú ý an toàn.
Nói tới đây bốn người chỉ còn cách mắt trận một nghìn trượng.
Giống với liên minh Lôi Minh Quốc và Đặng Nguyên Quốc, phía bên kia cũng để
lại năm người Nguyên Anh trung kì ở ngoài canh chừng, khi thấy bốn người Lâm
Phong bước vào phạm vi nghìn trượng một người tên gọi Đặng Tiêu thuộc đội ngũ
Thiên Cổ Quốc lên tiếng ngăn cản:
-Bốn vị đạo hữu xin dừng bước.
Lần này Lâm Phong hành xử hơi khác một chút, hắn đứng lại, nhưng lời nói vẫn
không khác trước bao nhiêu:
-Gọi đội trưởng các ngươi ra đây, chúng ta là cướp.
Năm người Đặng Tiêu bên kia nghe Lâm Phong nói liền lộ ra biểu cảm cổ quái, có
tên cướp nào thẳng thắn vậy sao?
Lại nói đội hình bốn người Lâm Phong quả thực không yếu nhưng so với mấy chục
người bọn họ còn kém xa, ít nhất bên bọn họ có tới bảy Nguyên Anh hậu kì cùng
một đám Nguyên Anh trung kì sơ kì, bốn người kia thật có khả năng cướp?
Đặng Tiêu nói:
-Ta nói lại lần nữa, mời bốn vị đạo hữu rời đi, chỗ này đã được liên minh chúng ta chiếm giữ.
Lâm Phong nghiêm túc nói:
-Ta cũng nói lại lần nữa, chúng ta là cướp, nếu các ngươi còn không gọi người ra, đừng trách ta tự đi vào rồi.
Nghe vậy Đặng Tiêu nhíu mày, năm người bọn họ căn bản không sánh nổi với bốn
người Lâm Phong, đối phương có tới ba Nguyên Anh hậu kì, chẳng lẽ thật phải
làm phiền đội trưởng sao?
Nhưng nếu thông báo có bốn người đến cướp rất có thể đội trưởng sẽ nổi nóng a,
bởi vì trong mắt bọn họ đây chính là một trò hề không hơn không kém, trên đời
này làm gì có chuyện người yếu đi cướp kẻ mạnh hơn đâu.
Đặng Tiêu không muốn gọi Lưu Linh ra nói:
-Bốn vị đạo hữu có chuyện gì cứ nói thẳng với ta là được, nếu là chuyện cấp bách ta sẽ gọi đội trưởng ra gặp mặt.
Giống như mất hết kiên nhẫn, Lâm Phong ra hiệu cho Thiên Minh Hạo nói:
-Lên đi.
Thiên Minh Hạo nhận được mệnh lệnh ngay lập tức thi triển thân pháp tiếp cận
năm người Đặng Tiêu, nói thật nãy giờ hắn đã sớm ngứa ngáy tay chân muốn động
thủ để thử một vài thủ đoạn mới học được từ Thiên Lôi Tử tiền bối rồi.
-Lôi Thiểm.
-Xoẹt….
Chỉ thấy một tia chớp lóe lên, Thiên Minh Hạo đã lấy tốc độ cực nhanh vượt qua
khoảng cách nghìn trượng xuất hiện bên cạnh Đặng Tiêu, không phải thuấn di
nhưng lại không thua thuấn di, đến mức tàn ảnh của hắn ở chỗ cũ chưa biến mất
hoàn toàn thì hắn đã nắm được cổ Đặng Tiêu.
-Lôi Xích, Phong.
Lại thêm một cái tốc độ cực nhanh, lôi hệ linh lực theo tay Thiên Minh Hạo
truyền ra tạo thành một sợi xích quấn quanh cổ Đặng Tiêu khiến Đặng Tiêu không
cách nào điều động linh lực.
Không, phải nói là Đặng Tiêu không dám điều động linh lực, vì mỗi lần Đặng
Tiêu vận chuyển linh lực để phản kháng cái xích ở cổ liền xiết chặt lại truyền
đến cảm giác rất đau nhức và nóng bỏng, giống như đầu của hắn có thể lìa khỏi
cổ bất kì lúc nào, rất đáng sợ.
Cũng lúc này, bốn người đồng bạn của Đặng Tiêu mới phát hiện ra Thiên Minh Hạo
đã đột nhập vào vòng vây và bắt thành công Đặng Tiêu, bốn người không chút do
dự đánh ra bốn quyền, đồng thời bọn họ không quên quấy nhiễu không gian không
cho Thiên Minh Hạo thuấn di.
Không thể không nói bốn người này phối hợp rất lão luyện, tuy tu vi bốn người
thua Thiên Minh Hạo một bậc, một quyền đánh ra lúc vội vàng cũng không phải
toàn lực nhưng uy lực bốn quyền chồng điệp lên nhau không hề tầm thường, nếu
Thiên Minh Hạo bị đánh trúng chắc chắn sẽ trọng thương.
Bất quá mục đích của họ không phải đánh thương Thiên Minh Hạo mà là muốn nhân
cơ hội diệt sát Đặng Tiêu, dù sao mối quan hệ liên minh giữa ba đội ngũ ở đây
không quá vững chắc, một bên thiếu đi một người thì bên còn lại càng được lợi
hơn.
Về phần bốn người Lâm Phong tự nhiên sẽ có người đi ra giải quyết, bọn họ
không cần lo.
Đáng tiếc mọi chuyện không như bốn người đồng bạn của Đặng Tiêu dự tính, Thiên
Minh Hạo không quan tâm Đặng Tiêu sống hay chết nhưng hắn không thể không quan
tâm bản thân bị thương, từ lúc nhảy vào hắn đã đặt sẵn một đường trốn ra.
Đó là cái tàn ảnh vẫn còn sót lại, dù cho bốn người kia quấy nhiễu không gian
không cho hắn thuấn di hắn vẫn có thể dùng phương thức đặc thù để thi triển
thuấn di, thậm chí thủ đoạn này càng lợi hại hơn thuấn di ở chỗ không để lại
vết tích không gian.
-Hoán Lôi.
Lần này không có tia chớp nào lóe lên, thân ảnh Thiên Minh Hạo giống như đột
ngột tiêu thất thuận thế mang theo Đặng Tiêu trở về vị trí cũ, còn tàn ảnh bên
kia thế vào chỗ của hắn ăn trọn bốn quyền, Thiên Minh Hạo hoàn thành nhiệm vụ
mà không tổn thương chút nào.
Thiên Minh Hạo cười hắc hắc nói với Đặng Tiêu:
-Lâm huynh đã nói mà ngươi không nghe, bây giờ phải chịu ăn đau khổ rồi.
Đặng Tiêu bị Thiên Minh Hạo xích cổ vừa giận lại vừa sợ, nói thật hắn đã thấy
đội trưởng Lưu Linh ra tay nhưng Lưu Linh không đem lại cho hắn cảm giác bất
lực như thế này, thủ đoạn của Thiên Minh Hạo… quá cao cấp, hắn căn bản không
đoán được đối phương sẽ làm cái gì.
Bất quá Đặng Tiêu giận Thiên Minh Hạo một thì hắn giận mấy người Triệu Viên
mười, vừa rồi hắn làm sao không biết bốn người Triệu Viên âm thầm cấu kết với
nhau nhắm vào hắn, đợi xong việc hắn nhất định nhờ người đòi lại công đạo.
Đặng Tiêu cố gắng mở miệng nói:
-Các ngươi…. Các ngươi muốn làm gì?
Thiên Minh Hạo lộ vẻ bó tay, nói:
-Nãy giờ Lâm huynh nói ngươi không nghe gì sao, chúng ta là cướp, là cướp đấy, có hiểu không?
Đặng Tiêu cộng thêm bốn người Triệu Viên lần nữa choáng váng, vậy là các ngươi
nói thật, không phải chơi?
Mặc kệ, thật hay chơi gì đây đã không phải chuyện bọn họ có thể giải quyết
được rồi, Triệu Viên ở bên kia từ lúc “ám sát thất bại” đã âm thầm truyền tin
cho mấy người đội trưởng bên trong biết bên ngoài có chuyện xảy ra ngoài.
Rất nhanh liền có bốn người từ trong mắt trận bước ra, cả bốn người Lâm Phong
đều quen mặt.
Một người là Lưu Linh, một người là Đặng Nguyên lần trước đi theo Lưu Linh
chửi hắn, hai người còn lại là hai người ngăn cản hắn lúc chiêu mộ Kiều Nguyệt
Nguyệt – Nghiêm Tuấn Kiệt và Trần Minh.
Nghiêm Tuấn Kiệt là người đầu tiên lên tiếng:
-Ta nghe nói bốn vị muốn cướp của chúng ta, đó là sự thật?
Lâm Phong xác nhận:
-Phải, ta cho các ngươi một cơ hội nếu không muốn khai chiến toàn diện, đó là ta đứng yên cho các ngươi công kích, ai làm bị thương được ta thì ta sẽ không cướp của người đó, như thế nào?
Giống như vừa nghe được chuyện khôi hài nhất thế giới, Đặng Nguyên cười lớn:
-Hừ, lần trước ta cho mặt mũi mà không biết điều, lần này mới đột phá lên Nguyên Anh trung kì liền tự cho mình là vô địch thiên hạ rồi sao?
Nghe vậy Trần Minh cũng nhớ ra Lâm Phong nói:
-Ồ, ta nhớ ra rồi, hắn chính là cái Kết Đan kì không sợ chết ngáng đường chúng ta mười mấy năm trước, xem ra mười mấy năm này hắn sống rất thoải mái tu luyện một mạch tới Nguyên Anh trung kì khiến lá gan càng ngày càng lớn a.
Duy nhất chỉ có Lưu Linh mặt mày hơi đăm chiêu, nàng không phải kẻ ngu, đồng
thời nàng biết nhiều chuyện hơn người khác, trong trí nhớ của nàng nhiều hơn
người khác một vị “tiền bối”.
Kết hợp thêm sự kiện “lôi kiếp” và “Lâm Phong đi cướp” nàng liền có tám thành
chắc chắn Lâm Phong chính là “vị tiền bối kia”.
Nói thật nếu không phải chuyện này quá khó tin nàng đã chắc chắn mười thành,
bởi vì “lôi kiếp” đồng nghĩa với Lâm Phong không phải “tiền bối”, mà hắn là
một người đệ tử Nguyên Anh kì hàng thật giá thật, thậm chí ngày ở Ám Lâm hắn
chỉ là một cái Kết Đan viên mãn.
Một cái Kết Đan viên mãn dùng sức một người đánh bại được Ma Tướng, lực áp
quần hùng mấy nghìn Kết Đan kì cộng thêm mấy chục Nguyên Anh kì, nói ra sẽ
chẳng có ai tin tưởng.
Trong lúc Lưu Linh đang đăm chiêu, Lâm Phong mở miệng nói:
-Lưu Linh, qua đây đi.
Không đợi Lưu Linh lên tiếng, Đặng Nguyên đã tức giận chửi:
-Ngươi là cái thá gì, hai tiếng Lưu Linh là để ngươi gọi sao?
Bất ngờ chính là…. Lưu Linh không để ý tới đồng bạn bên cạnh đột nhiên bước ra
một bước, một bước sau nàng đã dùng thuấn di đứng bên cạnh Lâm Phong, đại biểu
nàng đứng về phía Lâm Phong.
Khi mấy người Đặng Nguyên kịp phản ứng đã muộn, Trần Minh nhíu mày nói:
-Ngươi đây là ý tứ gì, phản bội chúng ta đi theo một kẻ mới đến đánh cướp đồng bạn?
Lưu Linh lạnh nhạt đáp:
-Ta chưa bao giờ xem các ngươi là đồng bạn, cho nên không được tính là phản bội.
Đặng Nguyên thẹn quá hóa giận cười lớn:
-Con tiện nhân này, suất tiến vào Thần Nguyên Mộ Địa là do lão tổ bỏ ra số tiền lớn mua cho ngươi, vậy mà ngươi lại vì một người khác phản bội Thiên Cổ Quốc?
-Tốt, tốt lắm, đã như vậy, ngươi trở thành nô lệ của ta đi.
Nói xong Đặng Nguyên ném ra một tấm phù lục lơ lửng trong không trung, hai tay
bắt quyết, miệng lẩm bẩm chú ngữ phức tạp.
Ngay khi tấm phù lục được ném ra sắc mặt Lưu Linh biến trắng bợt, toàn thân
nàng theo chú ngữ được Đặng Nguyên niệm không ngừng run rẩy kịch liệt, giống
như nàng đang cố gắng hết sức điên cuồng phản kháng lại thứ gì đó trong cơ
thể.
Cảnh này… khiến những người còn đều sửng sốt ngoài ý muốn, kể cả mấy người
Trần Minh, Nghiêm Tuấn Kiệt đều như thế, xem ra… sắp có chuyện thú vị để xem
rồi, Lưu Linh này… rất đẹp nha.
Một lần nữa đáng tiếc, chuyện thú vị thật sự xảy ra, nhưng không phải như bọn
họ tưởng tượng.
Đó là Lâm Phong đặt tay lên lưng Lưu Linh truyền vào “hư vô linh lực” đồng hóa
“thứ gì đó” thành hư vô, chỉ mười giây sau Lưu Linh đã không còn run rẩy, có
điều linh lực của nàng đã thất thoát gần như không còn khiến nàng ngất đi rồi
được Tuyết đỡ lấy.
Trông thấy cảnh này, Đặng Nguyên kinh hãi thốt lên:
-Không thể nào, ngươi làm sao có thể phá giải được Khống Tâm Chú của lão tổ?
Lâm Phong không trả lời, hắn cười nhạt:
-Đây là thứ ngươi gọi là đồng bạn sao? Riêng ngươi, giao kèo trước đó, không tính.
Đặng Nguyên biến sắc, hắn vội vàng nói với hai người Trần Minh và Nghiêm Tuấn
Kiệt:
-Trần huynh, Nghiêm huynh, hắn chỉ đang cùng với Lưu Linh diễn trò, hai người không nên mắc bẫy.
Nghiêm Tuấn Kiệt không phải kẻ ngu, càng không bị mù, câu nói của Đặng Nguyên
không có chỗ nào đúng cả, bất quá hắn vẫn đáp lại:
-Đặng huynh không cần phải như vậy, chúng ta có tới mấy chục người, chẳng lẽ lại sợ năm người bọn hắn.
Trần Minh tiếp lời:
-Đúng vậy, để đề phòng bất trắc chúng ta gọi toàn bộ ra đi.
Đặng Nguyên đồng ý ngay:
-Tốt.
Phía bên kia, Lâm Phong không để ý tới mấy người Đặng Nguyên bàn bạc chiến
thuật, hắn phân phó nhị nữ:
-Hai nàng chăm sóc Lưu Linh một chút, không nên quá tham chiến.
Tuyết, Phượng gật đầu:
-Ừm, chúng ta biết rồi.
Ba phút sau, toàn bộ thành viên bên phía liên minh Thiên Cổ Quốc đã có mặt đầy
đủ, tuy hơi khó hiểu tại sao đội trưởng Lưu Linh lại nằm trong tay đối phương
nhưng họ không có hỏi, mấy người đứng đầu đã nói Lâm Phong đến để cướp.
Mà đối phó với kẻ cướp, cách tốt nhất là đánh, trừ phi người đến cướp quá mạnh
bọn họ đánh không lại mới phải nhượng bộ.
Nhưng ở đây bọn họ không cho rằng mấy người Lâm Phong thuộc trường hợp thứ
hai, nhìn từ hướng nào đi nữa cũng chỉ thấy bên đối phương là ba Nguyên Anh
hậu kì và một Nguyên Anh trung kì mà thôi.