Trong không gian thức hải, Tang Thụ âm thầm câu thông với Lâm Phong:
-Tiếp theo ngươi dự tính sẽ làm thế nào?
Lâm Phong trầm mặc, một lát sau hắn truyền âm lại cho Tang Thụ hỏi:
-Ngươi có cách nào chế tạo tâm ma khác hay không?
Tang Thụ đáp:
-Có, nhưng ngươi không cần tự lừa mình dối người, trường hợp của ngươi không thể dùng cách này được.
Lâm Phong tiếp tục trầm mặc, hắn làm sao không biết điều Tang Thụ vừa nói,
chẳng qua hắn không muốn chấp nhận sự thật rằng tâm ma của hắn chính là Thanh
Ngọc, và muốn đột phá lên Hóa Thần hắn chỉ có thể lựa chọn một trong hai –
“đạo” hoặc Thanh Ngọc.
Tại sao lại nói như vậy?
Đáp án nằm ở việc Lâm Phong là chủ nhân của Hỗn Độn Chi Tâm.
Theo lẽ thường chủ nhân của Hỗn Độn Bảo Vật sẽ được Hỗn Độn Bảo Vật ban tặng
ngộ tính siêu việt và bảo vệ khỏi tâm ma, nói cách khác trong từ điển của
người sở hữu Hỗn Độn Bảo Vật không có hai từ “bình cảnh”, cái họ cần chỉ đơn
giản là kinh nghiệm và tài nguyên tu luyện.
Ví dụ người khác muốn kết thành Địa Anh phải tìm hiểu kết Địa Anh như thế nào
còn Lâm Phong không cần hiểu quá rõ về Hỗn Độn vẫn có thể kết được Hỗn Độn
Nguyên Anh thông qua sự giúp đỡ của Hỗn Độn Chi Tâm.
Hay người khác muốn Hóa Thần phải lựa chọn một trong hai con đường hóa phàm
hoặc trảm ma còn chủ nhân của Hỗn Độn Bảo Vật không cần, bọn họ có tâm ma đâu
mà phải trảm, chỉ cần có đủ tài nguyên tự nhiên sẽ đột phá lên được Hóa Thần
kì một cách dễ dàng.
Thực tế cũng đúng như vậy, trước đây sự hiện diện của Thanh Ngọc chỉ được coi
là chấp niệm chứ chưa phải tâm ma của Lâm Phong, cho đến lần Hỗn Độn Chi Tâm
nhận chủ hoàn toàn hình bóng của Thanh Ngọc đã không có khả năng tác động đến
Lâm Phong được nữa.
Thế nhưng vừa rồi, khi đột phá lên Nguyên Anh sơ kì thành công lại có một đoạn
hình ảnh vụt lên trong đầu Lâm Phong, cộng thêm tâm ma kiếp ảnh hưởng đã khiến
“Thanh Ngọc” vượt qua sự bảo vệ của Hỗn Độn Chi Tâm chân chính trở thành tâm
ma ngáng đường Lâm Phong đột phá lên Hóa Thần kì.
Mà một tâm ma có thể vượt qua cả hàng bảo vệ của Hỗn Độn Chi Tâm lẫn Tang Thụ
có thể là tâm ma bình thường sao?
Đương nhiên không phải.
Cho nên Lâm Phong có thể thông qua Tang Thụ chế tạo ra tâm ma thứ hai để giống
người khác trảm ma nhập thần nhưng trảm tâm ma đó xong hắn cũng không thể đột
phá được, đồng nghĩa Lâm Phong chỉ còn con đường hóa phàm để nhập thần nếu
không muốn trảm tâm ma Thanh Ngọc.
Bất quá một khi bước trên con đường hóa phàm nhập phàm, trảm phàm nhập thần
coi như Lâm Phong đã đi ngược với “đạo” của hắn, trảm phàm xong, hắn còn là
hắn sao?
Ừ, sau khi trảm phàm hắn vẫn là Lâm Phong, nhưng là một Lâm Phong thiếu khuyết
một phần “phàm” – phần làm nên chính con người hắn.
Hoặc là nói, hắn vẫn là hắn, đồng thời hắn đã không còn là hắn của ngày xưa,
“đạo” của hắn không phải như vậy.
Hơn nữa Hóa Thần bằng cách trảm phàm sẽ không mạnh bằng trảm tâm ma, thiên
kiếp kéo tới đương nhiên cũng không mạnh bằng, đến lúc đó sợ rằng không cách
nào lợi dụng thiên kiếp để áp chế đám lão tổ Hợp Thể đang chờ hắn.
Một bên là “đạo”, là khả năng sống còn ở hiện tại, là thành tựu ở tương lai,
một bên khác là người hắn yêu, là người hắn mắc nợ nhiều nhất ở cả ba kiếp
người, là mục đích đầu tiên để hắn tu luyện, hắn… thật không biết nên chọn cái
gì.
Không, phải nói là Lâm Phong biết nên từ bỏ cái gì mới là tốt nhất, nhưng hắn
tạm thời chưa dám đối mặt với việc đó.
Bởi vì trảm tâm ma không đơn giản là trảm một lần là xong, ở đây Thanh Ngọc
càng không phải một tâm ma bình thường, sau khi trảm hắn với nàng sẽ trở thành
người của hai thế giới khác nhau, sau này có gặp lại hắn cũng không còn cảm
giác gì với nàng nữa.
Hắn đã nợ nàng quá nhiều, hắn không muốn kiếp này lại tiếp tục bỏ rơi nàng, dù
cho Thanh Ngọc đã trở thành tâm ma của hắn, dù cho có lẽ nàng đã không còn là
Thanh Ngọc ngày nào hắn vẫn không muốn trảm.
Còn chuyện có cách nào khác để đột phá lên Hóa Thần kì nữa hay không Lâm Phong
không có hỏi Tang Thụ, từ câu nói của Tang Thụ đã nói rõ trong tầm hiểu biết
vốn có Tang Thụ cũng không có cách nào khác, trường hợp của Lâm Phong… quá đặc
biệt.
Thậm chí theo cách nhìn nhận của hai người tỉ lệ “cách nào khác” tồn tại còn
thấp hơn Thiên Anh tồn tại, dù sao trường hợp Thiên Anh là không thấy không
biết không có nghĩa là không có, còn “cách nào khác” là biết rõ ràng nên đã có
thể xác định rằng không có.
Suy nghĩ hồi lâu, Lâm Phong đưa ra quyết định:
-Tạm thời ta sẽ đóng lại Hỗn Độn Chi Tâm rồi phối hợp với ngươi phong ấn trí nhớ về tâm ma, ta muốn thử một lần.
Tang Thụ nói:
-Như ngươi mong muốn, bất quá ta vẫn muốn nhắc nhở ngươi đừng quá đắm chìm trong quá khứ, tương lai mới là thứ quan trọng.
Lâm Phong gật đầu:
-Ta đã biết, dù sao… bây giờ ta không phải đơn độc một người, ta làm sao không nghĩ cho Phượng và Tuyết được. Ngươi yên tâm, ta sẽ không quên ước hẹn giữa chúng ta.
Nghe vậy Tang Thụ không nói nữa, tuy nhiên đây không phải Tang Thụ nghe Lâm
Phong giải thích mới yên lặng mà là Tang Thụ tôn trọng quyết định của Lâm
Phong, Tang Thụ tin tưởng Lâm Phong không phải loại người cố chấp mù quáng,
đến lúc cần dứt khoát Lâm Phong nhất định sẽ dứt khoát.
Cho dù… sự dứt khoát đó rất đau khổ, rất tàn khốc Lâm Phong cũng sẽ làm.
Sau đó hai người phối hợp lẫn nhau, rất nhanh phần kí ức về Thanh Ngọc đã được
phong ấn lại, cũng là lúc ở ngoại giới Tuyết lên tiếng hỏi Lâm Phong :
-Huynh có chuyện gì thế.
Lâm Phong không hiểu hỏi :
-Muội nghĩ ta có chuyện gì sao ?
Tuyết lắc đầu :
-Muội không biết nữa, chỉ là trong một khoảnh khắc vừa rồi muội có cảm giác huynh hơi khác biệt, giống như huynh đã mất đi một thứ gì đó thuộc về huynh khiến muội cảm thấy hơi bất an. Bất quá bây giờ cảm giác đó đã hết rồi, có lẽ do muội nghĩ nhiều thôi.
Lúc này Phượng ở bên cạnh chen vào nói với Lâm Phong:
-Không phải, tuy vừa rồi cảm giác của ta không được rõ ràng bằng Tuyết nhưng nghe muội ấy nói ta liền biết đó không phải muội ấy nghĩ nhiều, ngươi có chuyện gì giấu hai người chúng ta có phải không.
Bị hai nữ cùng lúc công kích Lâm Phong khẽ giật mình, chẳng lẽ bản thân thật
có vấn đề mà hắn không phát hiện ra sao ?
Lâm Phong ra hiệu dừng lại nói:
-Vậy chúng ta kiểm tra một chút.
Lần này tới lượt Phượng lắc đầu :
-Ngươi là người hiểu rõ ba người chúng ta nhất, nếu ngươi đã không phát hiện được điểm khác lạ mà chúng ta lại có cảm giác giống nhau thì chỉ có một đáp án, đó là vấn đề này do ngươi chủ động gây ra. Đã như vậy ta sẽ không hỏi nhiều, ngươi chỉ cần biết chúng ta luôn tin tưởng ngươi là được.
Nghe Phượng nói Lâm Phong cảm thấy rất có lí, có lẽ hắn và Tang Thụ đã phối
hợp với nhau để làm gì đó rồi.
Thôi, nếu đây là ‘‘bản thân trước đó’’ tự quyết định chắc là có lí do, hắn
không cần nghĩ nhiều nữa.
Thế là ba người tiếp tục lên đường hướng tới địa phương ‘‘người thú vị’’.
Một canh giờ sau, trong phạm vi thần thức của ba người xuất hiện một đệ tử
Nguyên Anh hậu kì ngất xỉu trôi nổi trong tinh không, nếu Lâm Phong nhớ không
lầm người này gọi là Thiên Minh Hạo – một đệ tử thiên tài đến từ Lôi Minh
Quốc.
Lúc này Thiên Minh Hạo thoạt nhìn rất thê thảm, quần áo rách nát, thân thể đầy
vết cháy xém, ngay cả tóc cũng bị đốt sạch chỉ còn lại cái đầu trọc lóc, hình
dạng này rất giống một người vừa mới bị sét đánh dẫn tới ngất xỉu không lâu.
Phượng nhìn thấy Thiên Minh Hạo liền cổ quái hỏi Lâm Phong :
-Hắn bị lôi kiếp đánh trúng nên trở thành người thú vị ?
Lâm Phong cười cười :
-Hắn đúng là bị lôi kiếp đánh trúng nhưng không phải vô tình mà là cố tình hấp dẫn lôi kiếp đánh trúng, cho nên ta đoán người này có thể lợi dụng được, nói không chừng hắn còn đem cho chúng ta kinh hỷ bất ngờ a.
Vừa nói Lâm Phong vừa tiện tay đánh ra một phát lôi quyền nhẹ nhàng kích thích
Thiên Minh Hạo tỉnh lại.
Phía bên kia, Thiên Minh Hạo bị dính một phát lôi quyền giật nảy người giống
như bị máy sốc tim dí vào, ba giây sau Thiên Minh Hạo thật sự tỉnh lại.
Điều đầu tiên Thiên Minh Hạo làm sau khi tỉnh lại là vội vàng thủ thế, hắn
biết bản thân là bị người khác kích thích tỉnh lại, đồng thời khả năng lớn
người kích thích hắn là người kéo tới lượt lôi kiếp vừa rồi, dù sao hắn ở rất
gần địa phương người ta độ kiếp.
Lâm Phong nhìn Thiên Minh Hạo thủ thế nói :
-Ngươi nghĩ ngươi có thể thoát khỏi ta sao ?
Nghe vậy Thiên Minh Hạo thở dài, quả nhiên là người dẫn động lôi kiếp tới tìm
hắn a, thực ra hắn thủ thế chỉ để dò xét Lâm Phong phản ứng như thế nào thôi.
Thiên Minh Hạo thả lỏng cơ thể nói :
-Tại hạ Thiên Minh Hạo, không biết đạo hữu cần ta giúp chuyện gì ?
Lâm Phong không dài dòng nói luôn :
-Ta muốn biết ngươi làm cách nào dẫn dụ được một phần lôi kiếp của ta để cho ngươi tu luyện.
Thiên Minh Hạo khẽ giật mình, hắn không ngờ Lâm Phong biết cả chuyện hắn có
thể lợi dụng lôi kiếp để tu luyện chứ không cho rằng hắn bị lôi kiếp vô tình
đánh trúng, đồng nghĩa lực cảm giác của Lâm Phong vô cùng kinh người, người
này… không tầm thường a.
Bất quá ngẫm lại cũng đúng, người có thể dẫn động lôi kiếp khủng bố làm sao có
thể là người bình thường được, xem ra bản thân vẫn nên đổi lại cách xưng hô
một chút.
Có suy nghĩ này Thiên Minh Hạo ôm quyền trả lời câu hỏi của Lâm Phong:
-Bẩm tiền bối, sở dĩ vãn bối có thể lôi kéo một phần lôi kiếp để tu luyện là do thể chất đặc thù của vãn bối chứ không phải vãn bối có phương pháp gì đặc biệt. Bất quá xuất thân vãn bối thấp kém nên không biết rõ thể chất này gọi là gì, chỉ biết từ nhỏ nếu vãn bối ở gần nơi có sấm sét liền bị sấm sét đánh trúng.
Nghe Thiên Minh Hạo giải thích ba người Lâm Phong cổ quái nhìn Thiên Minh Hạo,
cái này là Thiên Minh Hạo ăn ở không tốt khiến ông trời cũng muốn ra tay diệt
trừ hay bản thân hắn ăn ở tốt nên được ông trời phù hộ không chết khi bị sấm
sét đánh trúng đây ?
Hai từ ‘‘từ nhỏ’’ nghĩa là lúc chưa phải tu sĩ Thiên Minh Hạo đã bị sấm sét
đánh trúng rồi a, tuy đây là do Thiên Minh Hạo cố ý thêm vào để gia tăng giá
trị lợi dụng của bản thân khiến Lâm Phong coi trọng nhưng Lâm Phong tin tưởng
Thiên Minh Hạo không nói dối.
Trong thức hải, Tang Thụ không cần Lâm Phong hỏi đã nói cho Lâm Phong biết :
-Nếu ta đoán không lầm thể chất của hắn là Tiệt Lôi Thể có khả năng hấp dẫn lôi điện và giảm sát thương khi bị sấm sét đánh trúng, sau này có lẽ hắn bị sấm sét đặc thù đánh trúng khiến Tiệt Lôi Thể tiến hóa thành Thần Lôi Thể, tuy nhiên Thần Lôi Thể hậu thiên này yếu hơn Thần Lôi Thể chính thống rất nhiều.
Sau khi tổng hợp hai nguồn thông tin Lâm Phong đã biết có thể lợi dụng được
Thiên Minh Hạo khi trở về, hắn nói tiếp:
-Tốt, ngươi đi theo ta đi, sau này ta có chuyện cần nhờ ngươi.
Thiên Minh Hạo vội vàng nói :
-Vãn bối không dám, chỉ cần tiền bối muốn vãn bối nhất định ra tay hết sức mình. Còn đây là hồn huyết của vãn bối.
Lâm Phong khoát tay :
-Không cần, trên thực tế ta không sợ ngươi lật lọng, cũng không cần ngươi phải ra tay hết sức làm cái gì, chỉ cần ngươi còn sống đến lúc trở về đối với ta đã là trợ giúp rất lớn.
Một lần nữa Thiên Minh Hạo rùng mình, cái này… nghĩa là không muốn giúp cũng
không được a.
Hơn nữa Thiên Minh Hạo không phải kẻ ngu, hắn làm sao không biết các vị lão tổ
đang nhăm nhe Lâm Phong, việc Lâm Phong muốn lợi dụng hắn chắc chắn có liên
quan tới cuộc chiến giữa Lâm Phong với các vị lão tổ, phen này… sống chết khó
lường a.
Bất quá Thiên Minh Hạo không dám không nghe theo, hắn ngoan ngoãn tiếp nhận số
phận.
Trước khi đi Thiên Minh Hạo mạnh dạn lên tiếng xin Lâm Phong một chuyện :
-Bẩm tiền bối, vãn bối muốn một chút thời gian khôi phục thương thế tránh kéo chân tiền bối, không biết có được hay không.
Lâm Phong gật đầu :
-Tùy ngươi.
Được Lâm Phong chấp thuận, Thiên Minh Hạo bắt đầu ngồi xuống trị thương, về
phần ba người Lâm Phong không có gì làm tranh thủ lấy ra vài viên linh khí kết
tinh tu luyện, dù sao bọn họ có rất nhiều linh khí kết tinh, tương lai còn có
dự tính đi cướp đoạt một phen nên không cần tiết kiệm làm gì.