298 : Thành Công Bắt Phệ Không Thú


Sau khi cùng Vân Bằng lập thiên đạo thệ ngôn xong xuôi, Lâm Phong rời khỏi
không gian thức hải truyền âm cho Tang Thụ hỏi:

-Thế nào?

Tang Thụ truyền âm lại:

-Đúng như ngươi dự đoán.

Nghe vậy Lâm Phong khẽ gật đầu, tiếp đó Lâm Phong không vội đột phá Nguyên Anh
kì ngay mà lấy ra mấy trăm khối Định Không Thạch luyện hóa qua một lần chờ
Phượng câu ra Phệ Không Thú sẽ phối hợp với nàng trấn áp Phệ Không Thú.

Dù sao bắt lại là một chuyện còn có trấn áp được Phệ Không Thú hay không lại
là một chuyện khác, tuy đầu Phệ Không Thú này chưa lột xác nhưng ăn một phạm
vi nhỏ không gian nó vẫn làm được, chỉ dựa vào chút thiên phú của Phượng căn
bản không trấn áp được Phệ Không Thú lâu dài.

Một khi để Phệ Không Thú thoát khốn không nói Lâm Phong sẽ mất đi một lá bài
tẩy thì bọn họ còn rơi vào tình trạng nguy hiểm, bởi vì mang theo Phệ Không
Thú chẳng khác nào mang theo một quả boom uy lực khủng khiếp bên người, nó mà
nổ một phát thì xong đời.

Việc luyện hóa Định Không Thạch không có nhiều khó khăn, Lâm Phong hoàn thành
công đoạn luyện hóa chỉ trong nửa tháng.

Sau đó Lâm Phong dùng thêm nửa tháng đi bố trí mấy trăm viên Định Không Thạch
vừa được luyện hóa thành một cái trận đồ dựa trên hướng dẫn của Tang Thụ, cuối
cùng Lâm Phong bỏ ra một tháng nữa chế tạo một cái hộp bằng Định Không Thạch.

Tới đây những thứ cần thiết để bắt lại Phệ Không Thú mới coi như được chuẩn bị
xong, Lâm Phong lần nữa truyền âm cho Tang Thụ hỏi thêm một câu hỏi mà hắn
thắc mắc từ lâu trước khi đưa ra quyết định đột phá:

-Hỗn Độn Nguyên Anh có phải là Thiên Anh hay không?

Tang Thụ biết sớm muộn gì Lâm Phong cũng hỏi câu này, lần này Tang Thụ không
giấu diếm chút nào trả lời:

-Chẳng phải ngươi đã có đáp án rồi sao, “hỗn độn” trong trường hợp đột phá Nguyên Anh kì chỉ được xem như một loại thuộc tính cao cấp không hơn không kém, nói cách khác Hỗn Độn Nguyên Anh chỉ là Địa Anh mang theo thuộc tính “hỗn độn” chứ chưa phải Thiên Anh.

-Còn nếu ngươi muốn hỏi về Thiên Anh ta chỉ có thể trả lời rằng ta không biết, dù sao kiến thức của ta là thông qua kí ức người chết mà có chứ không phải sẵn có, và trong số những người ngã xuống ta chưa từng gặp qua người nào có kiến thức về Thiên Anh.

-Bất quá điều đó không đại biểu cho Thiên Anh không tồn tại, cho nên trước đây ta mới không nói cho ngươi biết để ngươi tự tìm tòi phương pháp kết anh của riêng ngươi, ta rất muốn nhìn xem cực hạn của ngươi là ở đâu, liệu ngươi có thể cho ta mở rộng tầm mắt chứng kiến Thiên Anh hay không.

Thật, qua vô số năm tích lũy Tang Thụ biết rất nhiều chuyện nhưng không phải
cái gì Tang Thụ cũng biết, nói thật những chuyện nằm ngoài sự hiểu biết của
Tang Thụ không phải chỉ một cái hai cái, trong đó Thiên Anh được tính là một
cái.

Mà biết càng nhiều khi gặp phải vấn đề không biết sẽ càng tò mò, Tang Thụ rất
mong chờ vào lần đột phá Nguyên Anh kì của Lâm Phong, nó có cảm giác Nguyên
Anh của Lâm Phong không đơn giản là Hỗn Độn Nguyên Anh, chỉ không biết có thể
đạt tới Thiên Anh được hay không.

Về phần Lâm Phong đúng như Tang Thụ nói, ý chính hắn muốn hỏi là Thiên Anh chứ
không phải Hỗn Độn Nguyên Anh, bất quá khi nghe đáp án “không biết” Lâm Phong
không có bao nhiêu thất vọng, ngược lại hắn còn rất vui vẻ.

Tang Thụ trả lời “không biết” đồng nghĩa khả năng Thiên Anh tồn tại rất thấp,
nói cách khác chỉ cần Lâm Phong đạt được Hỗn Độn Nguyên Anh thì xuất phát điểm
của Lâm Phong coi như đã đứng ở đỉnh của thế giới này, đây là chuyện rất đáng
để vui mừng.

Tuy xuất phát điểm không hoàn toàn quyết định đích đến của một người nhưng
xuất phát điểm cao đương nhiên tốt hơn xuất phát điểm thấp rồi, chẳng ai chê
bản thân có xuất phát điểm cao hơn người khác cả.

Lại nói cái cảm giác cuối cùng của Tang Thụ càng không sai, Lâm Phong thích tự
đi theo con đường do hắn quyết định hơn là dựa vào Hỗn Độn Chi Tâm kết thành
Hỗn Độn Nguyên Anh như mấy người chủ nhân trước đây của Hỗn Độn Chi Tâm.

Nguyên Anh của hắn… thật không đơn thuần là Hỗn Độn Nguyên Anh, qua lần cảm
ngộ sơ bộ về “hư vô” Lâm Phong có suy đoán “hư vô” và “hỗn độn” có điểm rất
tương đồng, hắn muốn áp dụng điểm tương đồng đó vào Nguyên Anh của bản thân.

Còn chuyện áp dụng điểm tương đồng đó sẽ khiến Nguyên Anh mạnh hơn hay yếu hơn
Hỗn Độn Nguyên Anh phải chờ xem kết quả thế nào, bất quá Lâm Phong có tự tin
Nguyên Anh của hắn không hề yếu hơn Hỗn Độn Nguyên Anh thông thường.

Cho nên sau khi đạt được câu trả lời Lâm Phong tranh thủ thời gian Phượng câu
Phệ Không Thú ngồi xuống cảm ngộ về “hư vô”, cứ như vậy một người cảm ngộ, một
người tu luyện, một người một thụ bắt Phệ Không Thú, thời gian thoắt cái đã
qua bốn tháng.

Trong bốn tháng này ba người không bị thứ gì làm phiền, dù sao chỗ này không
có mắt trận nào cả trong khi mọi người đều đang tập trung tu sửa mắt trận nhằm
tăng thêm thu hoạch, không có đệ tử nào chạy tới là chuyện dễ hiểu.

Đồng thời ở đây có Phệ Không Thú tọa trấn nên tinh không linh thú không dám
bén mảng tới, còn mấy cái nguy hiểm tự nhiên như không gian loạn lưu gì đó
cũng may mắn không xuất hiện, mấy người Lâm Phong coi như trải qua bốn tháng
khá yên bình.

Cho đến ngày hôm nay Phượng phối hợp với Tang Thụ đã gần kéo được bản thể Phệ
Không Thú ra bên ngoài, lúc này bản thể Phệ Không Thú chỉ còn cách điểm giới
hạn của cơ thể giả khoảng ba trượng, khoảng cách này… vừa đủ để Phượng bắt
được Phệ Không Thú.

Phượng hỏi Tang Thụ:

-Đánh thức Lâm Phong lúc này có vấn đề gì không?

Tang Thụ đáp:

-Không có vấn đề, Lâm Phong chưa có ý định đột phá ngay nên hắn cảm ngộ không phải quá sâu, trên thực tế hắn vẫn luôn phân ra một phần chú ý để ý tới ngươi.

Thật, sau lần Hỗn Độn Chi Tâm hoàn toàn nhận Lâm Phong làm chủ khi tu luyện
Lâm Phong đã có thể khống chế không để Hỗn Độn Chi Khí thoát ra ngoài, cho nên
Phượng chỉ biết Lâm Phong đang cảm ngộ chứ không biết có cảm ngộ sâu hay không
mới hỏi ý kiến Tang Thụ.

Còn chuyện Lâm Phong không rơi vào cảm ngộ sâu Tang Thụ nói không sai, Tang
Thụ vừa dứt lời Lâm Phong đã đứng dậy bay tới bên cạnh Phượng, bên cạnh đó
Tuyết cũng chấm dứt tu luyện chạy tới xem có giúp đỡ gì được hay không.

Lâm Phong mở miệng nói với Phượng:

-Cực khổ cho nàng rồi.

Những lời này không phải Lâm Phong nói khách khí mà là hắn biết Phượng không
dễ dàng gì, với thiên phú không gian ít ỏi của mình Phượng lại có thể rút ngắn
thời gian dự kiến từ một năm xuống còn sáu tháng đã nói lên nàng phải rất cố
gắng đẩy bản thân lên tới cực hạn nhiều lần.

Phượng cười hì hì:

-Không có gì, sau chuyện này ngươi bày trò vui cho ta chơi là được.

Nghe vậy Lâm Phong truyền cho Phượng một chút Hỗn Độn Chi Khí giúp nàng khôi
phục rồi gật đầu đồng ý:

-Ừm, đợi nàng khôi phục xong chúng ta sẽ bắt đầu, nàng nhớ cẩn thận.

Phượng không đùa giỡn nữa nghiêm túc nói:

-Ta đã biết.

Về phần Tuyết không thấy Lâm Phong lên tiếng nhờ nàng trợ giúp cũng không hỏi,
nàng đã rút kinh nghiệm từ lần ở Ám Điện, một khi Lâm Phong muốn hắn sẽ chủ
động mở lời, còn Lâm Phong không nói gì nghĩa là hắn có thể tự mình làm được
hoặc nàng không làm được.

Cho nên Tuyết chỉ đứng ở một bên xem náo nhiệt chứ không hề cảm thấy buồn gì
cả.

Sau đó dưới sự trợ giúp của Hỗn Độn Chi Khí chỉ mười phút Phượng đã khôi phục
lại trạng thái tốt nhất, dù sao cái làm cho nàng mệt mỏi không phải thiếu linh
lực mà là tinh lực, nửa năm qua nàng phải tập trung quá cao độ dẫn tới tinh
thần có chút mệt mỏi.

Ở bên cạnh, nhận thấy Phượng không có vấn đề gì Lâm Phong đưa tay bắt quyết,
theo vô số ấn quyết được đánh ra mấy trăm viên Định Không Thạch vốn đang được
treo cố định trong tinh không vào lúc này lại di chuyển với tốc độ chóng mặt
hình thành một tòa trận pháp khá phức tạp.

Đương nhiên phức tạp là do bản chất trận pháp chứ không phải do đẳng cấp trận
pháp quá cao, về mặt cơ bản đây chỉ là trận pháp tam phẩm có tác dụng cố định
lại không gian trong thời gian ngắn, đồng thời người bố trận có thể quyết định
trong phạm vi trận pháp cái gì có thể chuyển động.

Lâm Phong nói:

-Nàng bắt đầu đi.

Phượng gật đầu phun ra một ngụm tinh huyết lên tay phải, lúc này người bình
thường nhìn qua sẽ không thấy trên tay phải Phượng có gì khác lạ nhưng nếu là
người tinh không về không gian quy tắc sẽ phát hiện bàn tay phải của Phượng
rất “sắc bén”, giống như nó đã biến thành một lưỡi đao không gian.

Mà thực tế đúng là Phượng thông qua sự bộc phát thiên phú không gian trong
tinh huyết biến tay phải thành một lưỡi đao không gian trong thời gian ngắn,
đợi Tang Thụ “vẽ” lên một đường chỉ dẫn Phượng liền giơ tay lên chém xuống một
cái theo đường “vẽ” kia.

-Xoẹt, phốc.

Với lưỡi đao không gian trên tay phải Phượng rất dễ dàng phân tách cơ thể giả
của Phệ Không Thú thành hai phần theo đường “vẽ” của Tang Thụ, một phần ba
trượng chứa bản thể Phệ Không Thú và phần còn lại.

Ngay khi bị phân tách khỏi khối lớn cơ thể giả Phệ Không Thú mới phát hiện
nguy hiểm nhưng không kịp nữa rồi, dưới trận pháp Lâm Phong bày ra nó căn bản
không thi triển thiên phú đồng hóa không gian được, ít nhất trong mười giây
Phệ Không Thú không làm được điều này.

Mười giây… là quá đủ để Lâm Phong và Phượng trấn áp Phệ Không Thú.

Giây đầu tiên, Phệ Không Thú bị tách khỏi khối lớn cơ thể giả thì phần cơ thể
giả đó không còn nguy hiểm gì nữa, hai người Lâm Phong nhân cơ hội bước thẳng
vào trong trận pháp đứng bên cạnh khối cơ thể giả ba trượng của Phệ Không Thú.

Giây thứ hai đến giây thứ tư, Phượng liên tiếp chém xuống theo những đường
Tang Thụ vẽ ra loại bỏ hoàn toàn khối cơ thể giả để lộ ra Phệ Không Thú, lúc
này cả Lâm Phong lẫn Phượng đều có thể nhìn thấy Phệ Không Thú chứ không cần
phải thông qua Tang Thụ vẽ.

Phệ Không Thú có hình dạng thật gần giống một viên cầu hình tròn màu đen, phía
trên không có đủ ngũ quan mà chỉ có một cái miệng nhỏ cùng hai con mắt tròn
nhỏ, ngoài ra còn có một cái đuôi ngắn cực kì đáng yêu.

Nếu không phải đã biết trước đây là Phệ Không Thú hai người còn không tin đầu
linh thú đáng yêu này lại là Phệ Không Thú cực kì nguy hiểm.

Giây thứ năm, Lâm Phong lấy ra cái hộp chế tạo trước đó nhốt Phệ Không Thú
vào.

Giây thứ sáu tới giây thứ tám, Phượng phun thêm một ngụm tinh huyết lên cái
hộp rồi vẽ lên mấy đường huyết văn, huyết văn phối hợp với Định Không Thạch
tạo thành một lực lượng đặc thù ngăn cản không cho Phệ Không Thú thi triển
thiên phú đồng hóa không gian.

Giây thứ chín, Lâm Phong bao phủ lên chiếc hộp một tầng phong ấn bằng nhật
nguyệt chi lực thông qua Thiên Biến Vạn Hóa Pháp mô phỏng, nhiệm vụ bắt lại
Phệ Không Thú, hoàn thành.

Giây thứ mười, cái trận pháp tạo thành bởi mấy trăm viên Định Không Thạch sụp
đổ, theo đó mấy trăm viên Định Không Thạch cũng tan vỡ trở thành phế thạch,
bất quá tất cả đều đáng giá, bỏ ra mấy trăm viên Định Không Thạch thu về được
một đầu Phệ Không Thú là rất có lời.

Phượng nhìn chiếc hộp phong ấn trong tay Lâm Phong cảm thán:

-Phệ Không Thú rất đáng yêu a, nếu thu phục được nó thì tốt quá.

Lâm Phong cười cười:

-Nếu nàng thích ta sẽ thu phục nó cho nàng, tuy nhiên ta không dám chắc chắn mười thành thành công.

Nghe vậy hai mắt Phượng lóe sáng hỏi lại ngay:

-Thật sao?

Lâm Phong xác nhận:

-Thật chứ, tuy nhiên còn phải xem vận khí thế nào. Thôi, chuyện ở đây xong rồi, chúng ta sẽ tiến hành bước tiếp theo, đó là nàng cùng với Tuyết tranh thủ tu luyện thật nhanh còn ta cũng phải tranh thủ đột phá, tốt nhất trước khi trở về cả ba chúng ta phải đạt tới Nguyên Anh viên mãn.

Phượng và Tuyết gật đầu:

-Ừ, chúng ta nghe lời ngươi.

Sau đó ba người tiếp tục lên đường, địa phương Lâm Phong lựa chọn để đột phá
chính là tảng thiên thạch kì quái.

Lời tác giả : Chương sau, sẽ có một màn cảm ngộ cực kì hack não, các bạn chuẩn
bị nhaaaaaaaa. Ngoài ra bạn nào có lòng thì vote cho ta 10 điểm, chân thành
cảm tạ.


Đỉnh Phong Chí Tôn - Chương #298