295 : Xong Xuôi - Tiếp Tục Lên Đường


Sau tám ngày vừa phá vừa thu vừa đắp đoàn người Lâm Phong đã lục soát được bảy
phần mười của tảng thiên thạch, ba phần còn lại gồm có hang ổ của Hư Không
Tích Dịch và khu vực mỏ Định Không Thạch ở chính giữa tảng thiên thạch thì bọn
họ chưa đụng tới.

Nói đúng hơn là muốn đụng tới cũng không được, trong khi đào bới tảng thiên
thạch mấy người Lâm Phong cảm nhận được một cỗ địch ý rất rõ ràng từ đàn Hư
Không Tích Dịch, chẳng qua chúng nó thấy bọn họ có ra tay đắp lại tảng thiên
thạch mới không nổi điên.

Bất quá mấy người Lâm Phong hiểu cái gì cũng có giới hạn của nó, ở trường hợp
này hang ổ chính là giới hạn cuối cùng của đám Hư Không Tích Dịch, một khi bọn
họ đào thẳng vào hang ổ của chúng nó chắc chắn sẽ có đại chiến xảy ra, có một
số thứ không phải cứ phá xong rồi xây lại liền coi như xong chuyện đâu.

Về phần khu vực mỏ Định Không Thạch ở chính giữa tảng thiên thạch mấy người
Lâm Phong càng không dám tự tiện đi vào, trong lúc tìm kiếm bọn họ đã có cái
nhìn rõ ràng hơn về sự nguy hiểm của mỏ Định Không Thạch, những lời Kiều
Nguyệt Nguyệt nói trước đó không phải là hù dọa.

Thực tế đã chứng minh tìm kiếm những viên Định Không Thạch rải rác ở bên ngoài
không có vấn đề gì nhưng một khi đến gần mỏ Định Không Thạch trong một phạm vi
nhất định liền rất nguy hiểm.

Không nói đâu xa, ở đây mấy người Kết Đan viên mãn chỉ cần đi vào phạm vi ba
trăm trượng phụ cận mỏ Định Không Thạch đã bị khóa cứng ngắc không thể di
chuyển rồi, còn Nguyên Anh sơ kì mạnh hơn cũng chỉ dám lảng vảng ở mức hai
trăm tám mươi trượng.

Cứ như thế tính tiếp đúng thật nếu Hợp Thể trực tiếp tiến vào mỏ Định Không
Thạch cũng khó đi ra được, có khi chưa tới nơi đã bị cố định tại một chỗ, sau
đó không có bất ngờ gì xảy ra thì người bị cố định sẽ chết dần chết mòn ở đó,
viễn cảnh này… nghĩ đến mà rùng mình a.

Có điều rùng mình thế thôi chứ mấy người Lâm Phong vẫn đưa ra quyết định mạo
hiểm một phen, theo bọn họ nghĩ đi thẳng vào mỏ Định Không Thạch là chịu chết
nhưng vượt quá cái giới hạn hai trăm tám mươi trượng đi thêm vài trượng vẫn
nằm trong khả năng.

Trong khi đó bọn họ biết từ mức hai trăm tám mươi trượng trở đi cứ đi thêm một
trượng lại có một đống Định Không Thạch, chuyện tốt như vậy làm sao có thể bỏ
qua, chung quy lại con người luôn có bản tính tham lam, dù cho biết rõ có nguy
hiểm vẫn muốn kiếm chút lợi tức.

Người vì tiền mà chết, điểu vì thực mà vong, câu nói này quả không sai chút
nào.

Cho nên trong tám ngày vừa qua ngoại trừ thu thập Định Không Thạch rải rác
khắp tảng thiên thạch ra bọn họ còn đào được một khu vực trống trải bao quanh
khu vực hai trăm tám mươi trượng tính từ mỏ Định Không Thạch ra ngoài để tiện
cho kế hoạch “mạo hiểm” vào hai ngày cuối cùng.

Đến hôm nay không còn gì để thu thập bên ngoài nữa sáu mươi người theo kế
hoạch tập trung lại trong khu vực trống trải với đội hình Kết Đan viên mãn
đứng ở khoảng cách ba trăm trượng, còn chín người Nguyên Anh kì đứng gần hơn
một chút ở khoảng cách hai trăm chín mươi trượng.

Kiều Nguyệt Nguyệt lên tiếng hỏi :

-Mọi người chuẩn bị xong chưa?

Những người còn lại gật đầu tỏ ý “xong rồi”, thấy vậy Kiều Nguyệt Nguyệt mới
nói tiếp:

-Vậy chúng ta bắt đầu thôi.

Nghe theo Kiều Nguyệt Nguyệt phân phó toàn bộ sáu mươi người không chậm trễ
chút nào lập tức vận chuyển linh lực đồng loạt đánh ra chiêu thức về phía
trước với ý đồ khai thông đường đi đồng thời đánh nát đất đá để tiện thu thập
Định Không Thạch.

Một lần nữa sự bá đạo của Định Không Thạch lại được thể hiện ra một cách rõ
ràng, ban đầu chiêu thức của Nguyên Anh kì không có gặp trở ngại gì dễ dàng
đánh tan được vùng đất đá ở khu vực hai trăm tám mươi trượng nhưng sau đó muốn
khai thông sâu hơn liền khó khăn.

Bởi vì một khi đi qua lằn ranh hai trăm tám mươi trượng linh lực cũng bị không
gian khóa cứng ảnh hưởng khiến cho chiêu thức trở nên chậm chạp hơn, từ đó ảnh
hưởng tới khả năng khai thông đường đi của chiêu thức, may mắn số lượng người
ra tay không phải ít nên tốc độ khai thông cũng không phải rất chậm.

Đồng thời cũng vì vậy nên những người Kết Đan viên mãn không có tham gia phá
chung với mấy người Nguyên Anh kì mà chuyển sang phá ở khu vực khác, cụ thể là
Nguyên Anh kì chuyên khai thông về chiều sâu còn Kết Đan viên mãn tranh thủ
khai thông về chiều ngang, riêng khả năng phá hoại của Lâm Phong hơi đặc thù
nên kiếm chỗ một mình một ngựa khai thông.

Với chiến thuật này bọn họ sẽ tối ưu hóa được thời gian khai thông.

-Ầm… ầm…. ầm….

Theo từng chiêu thức đánh vào vách đất đá là từng tiếng nứt vỡ trầm đục vang
lên, kéo theo đó là đất đá bình thường bị oanh thành tro bụi để lộ ra từng
viên từng viên Định Không Thạch lơ lửng trên không trung, mãi đến nửa ngày sau
đoàn người mới khai thông vào sâu được mười trượng, cao ba trượng.

Bất quá… như vậy đã đủ rồi, mười trượng chính là khoảng cách vượt quá giới hạn
mà mấy người Nguyên Anh sơ kì tính toán có thể đi tới, có đào sâu hơn nữa bọn
họ cũng không dám đi vào, có vào là không có ra a.

Còn tại sao chỉ đào cao có ba trượng thì đáp án là trong khu vực nguy hiểm căn
bản không phi hành được, thậm chí còn chẳng có ai muốn nhảy lên để thu thập
Định Không Thạch nữa là.

Bởi vì không có chỗ đặt chân chuyện di chuyển trong khu vực nguy hiểm liền trở
nên vô cùng khó khăn, nói không quá chứ nhảy lên là bị đính cứng ngắc ngay, đã
như thế không cần đào cao làm gì, trên thực tế ba trượng kia là do uy lực
chiêu thức lan ra chứ bọn họ chỉ muốn đào nửa trượng để vừa tầm với thôi đấy.

Tạm thời bỏ qua chuyện đó, việc tiếp theo cần làm là đi vào thu thập Định
Không Thạch trên con đường mười trượng kia.

Nhìn số lượng Định Không Thạch trên đường mấy người Nguyên Anh kì hưng phấn
không thôi, tuy phạm vi khai thông không lớn nhưng số lượng Định Không Thạch
hiện ra còn nhiều hơn bọn họ tưởng tượng, so với thu hoạch ở tám ngày trước
không kém bao nhiêu.

Đặc biệt trước đó bọn họ đã bàn bạc rõ ràng rằng những Nguyên Anh sơ kì đi vào
thu thập sẽ chiếm một nửa lượng Định Không Thạch thu được ở đây, sau đó một
nửa còn lại mới được chia đều cho năm mươi chín người Kết Đan viên mãn.

Dù sao Nguyên Anh kì mới là người gặp nguy hiểm còn Kết Đan viên mãn không gặp
chút nguy hiểm nào vẫn được phân chia.

Hoặc là nói nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì những người Kết Đan viên mãn
gần như không phải làm thứ gì ngoại trừ đứng phía sau gia cố niềm tin và gia
cố đất đá bốn phía để khu vực này không sập đã được chia Định Không Thạch rồi,
việc nhẹ đương nhiên lương không cao bằng việc nặng rồi.

Lúc này để tiết kiệm thời gian chín người Nguyên Anh kì theo đúng kế hoạch
chia con đường vừa được khai thông ra chín phần bằng nhau đồng loạt đi vào,
ngay khi vừa bước vào khu vực nguy hiểm chỉ một bước chín người đã cảm thấy
một cỗ chèn ép cực kì khủng khiếp đến từ không gian xung quanh.

Một bước… đối với người bình thường là một việc vô cùng nhẹ nhàng, nhưng bây
giờ thân làm tu sĩ Nguyên Anh sơ kì chín người Lâm Phong lại phải vận dụng
thực lực tới cực hạn để bước đi, mãi đến mười giây sau bọn họ mới bước ra được
một bước hoàn chỉnh.

Đương nhiên thực lực cực hạn ở đây chỉ là mặt ngoài, nhưng như vậy đã đủ nói
lên độ khó khăn của việc thu thập Định Không Thạch trong khu vực nguy hiểm
rồi, phải biết sau đó mỗi khi bước thêm một bước độ khó sẽ tăng lên một phần,
Định Không Thạch… quả nhiên không đơn giản chút nào.

Quá trình thu thập Định Không Thạch xung quanh phạm vi một bước mất tầm năm
phút, sau đó mấy người Lâm Phong tiếp tục bước ra bước thứ hai theo chiều
ngang, bọn họ muốn thu thập theo chiều ngang trước rồi mới theo chiều sâu, cái
gì cũng nên bắt đầu từ chuyện dễ trước a.

Cứ như thế nửa ngày sau mấy người Lâm Phong đã thu thập sạch sẽ Định Không
Thạch trong khu vực từ một trượng tới tám trượng, sau đó chín người không có
tiếp tục đi vào nữa mà lựa chọn lùi ra tiến thành bước thứ hai trong kế hoạch
mạo hiểm.

Đó là khi một người đi vào thì năm mươi chín người còn lại sẽ ở ngoài trợ giúp
bằng cách dùng một món cực phẩm pháp bảo hình dây thừng tên gọi Kim Tiên Thằng
do Kiều Nguyệt Nguyệt cung cấp, một khi người kia gặp nguy hiểm người bên
ngoài sẽ ra sức kéo người đó trở về.

Có thể nói đây là một trò chơi kéo co giữa tu sĩ với không gian, nếu tu sĩ
thắng thì người đi vào khu vực chín trượng mười trượng thu thập xong sẽ được
kéo ra ngoài an toàn, ngược lại nếu không gian thắng khả năng cao người đi vào
sẽ bỏ mạng do bị cố định mà không ai cứu được.

Năm mươi chín người ra tay kéo về còn không được thì một người nào đó xả thân
đi vào cứu được sao ?

Đáp án là được, nếu người đó là Phượng hoặc Lâm Phong, đương nhiên người ngoài
không biết điều này và hai người cũng không có rảnh đi cứu người khác, một
phần là không có lí do để cứu, phần còn lại là cứu rồi sẽ rất phiền phức vì
bại lộ bí mật a.

Lâm Phong nói :

-Để ta đi trước đi, dù sao nhục thân của ta có lợi thế hơn so với tu vi của mọi người một điểm.

Nghe vậy mọi người đồng ý luôn, tuy mọi người đều hiểu lí do Lâm Phong đi vào
trước là để nếu có người bỏ cuộc sẽ tới lượt Lâm Phong một lần nữa nhưng mọi
người cũng cần Lâm Phong đi trước dò đường xem thế nào, nếu thật có người bỏ
cuộc coi như trả công cho Lâm Phong thôi.

Trên thực tế đây đúng là ý định của Lâm Phong, trước đó hắn không tranh giành
ba thành Định Không Thạch với Kiều Nguyệt Nguyệt không đồng nghĩa hắn không
muốn Định Không Thạch, ngược lại Lâm Phong hiểu rất rõ tầm quan trọng của Định
Không Thạch trong việc thu hoạch Định Không Châu, hắn cần càng nhiều Định
Không Thạch càng tốt.

Lại nói nếu không có Định Không Châu thì Định Không Thạch đối với Lâm Phong
cũng có tác dụng rất lớn, dựa vào Định Không Thạch phối hợp Đệ Thập Trùng
Thiên thì Lâm Phong không cần sử dụng Vũ Trụ Chân Tủy vẫn có thể đánh giết Hóa
Thần kì, tính ra rất có lời.

Đây không phải nói quá, Hóa Thần kì tuy mạnh nhưng một khi bị khóa lại không
thể sử dụng lực lượng thì trong mắt Lâm Phong người đó chẳng khác người bình
thường bao nhiêu, trừ phi người đó là tu sĩ luyện thể tới mức chịu được công
kích của Hóa Thần kì mới phải tốn một phen công phu.

Bàn bạc xong xuôi Kiều Nguyệt Nguyệt lấy ra Kim Tiên Thằng quấn một đầu vào
bụng Lâm Phong rồi nói :

-Ngươi vào đi, chúng ta trợ giúp cho ngươi.

Được Kim Tiên Thằng quấn vào bụng, Lâm Phong dùng tay kéo kéo mấy cái thử độ
chắc chắn, nhận thấy Kim Tiên Thằng không có vấn đề gì Lâm Phong một mạch đi
thẳng tới địa phương chín trượng mười trượng ra tay thu thập, cả quá trình thu
thập ngoại trừ chậm ra không thấy có bất kì biến cố nào xuất hiện.

Sau hai canh giờ nữa khu vực được chia cho Lâm Phong đã hoàn toàn trống trải,
hắn được mọi người ra sức kéo về rất dễ dàng về chỗ, người tiếp theo là Kiều
Nguyệt Nguyệt, sau đó lần lượt là bảy người còn lại đều tiến vào thu thập
không có ai bỏ cuộc.

Đến cuối cùng cả chín người đều thành công thu hoạch sạch sẽ Định Không Thạch,
có thể nói một chuyến này mọi người hợp tác rất vui vẻ.

Sau đó sáu mươi người không có ý định nán lại tảng thiên thạch nữa, tuy nói
Định Không Thạch còn nhiều nhưng bọn họ kiếm đủ rồi, dù sao Định Không Thạch
không có tác dụng gia tăng tu vi mà chỉ được tính là một loại thủ đoạn bên
ngoài thôi.

Lại nói tảng thiên thạch này không có trôi đi chỗ khác, đợi sửa mắt trận xong
nếu còn dư thời gian tụ họp với nhau quay lại đây khai thác cũng chưa muộn,
còn không được thì thôi.

Trước khi rời đi mọi người có để lại cho đám Hư Không Tích Dịch một số linh
khí kết tinh và linh dược các loại coi như đền bù, đám Hư Không Tích Dịch nhận
lấy chỗ tốt cũng hòa hoãn không ít, thậm chí còn muốn mời mọi người ở lại tiếp
tục đào bới.

Bởi vì Định Không Thạch đối với đám Hư Không Tích Dịch không có tác dụng a,
chỉ cần bán được giá thì nhà cũng bán a, trong khi đó mấy người Lâm Phong sau
khi phá nhà chúng nó còn có tâm xây lại, tính ra bọn nó rất có lời, không bỏ
ra cái gì đổi lại được một mớ tài nguyên ngu gì không làm.


Đỉnh Phong Chí Tôn - Chương #295