Theo thực lực tổng thể tăng lên tốc độ di chuyển trong tinh không của liên
minh Lâm Phong cũng dần được cải thiện, khoảng thời gian di chuyển giữa hai
mắt trận gần nhất từ sáu tháng được rút ngắn xuống một chút còn lại trên dưới
năm tháng rưỡi.
Đương nhiên không ngoại trừ khả năng hai mắt trận nằm gần nhau khiến thời gian
di chuyển giảm xuống nhưng trong trường hợp này đúng là nhờ thực lực tăng lên,
bởi vì quãng đường từ mắt trận thứ hai tới mắt trận thứ ba so với quãng đường
từ mắt trận thứ nhất đến mắt trận thứ hai không chênh lệch nhiều.
Bên cạnh đó liên minh Lâm Phong còn sử dụng chiến thuật để từng người Nguyên
Anh sơ kì thay phiên nhau tản ra thần thức quan sát bốn phía, mặc dù chỉ có
tám Nguyên Anh sơ kì chưa đủ để quan sát không ngắt quãng nhưng cũng không kém
nhiều.
Nhờ vậy mà trên đường đi liên minh đã nhiều lần tránh được phiền phức từ rất
sớm, dù sao phạm vi thần thức quan sát của Nguyên Anh sơ kì trong tinh không
lên tới ba nghìn trượng, con số này không nói quá lớn nhưng tốt hơn thần thức
một nghìn trượng của Kết Đan viên mãn nhiều.
Cho đến hôm nay khoảng cách tới mắt trận thứ ba chỉ còn một tháng di chuyển
đoàn người vẫn còn đủ số sáu mươi người, đột nhiên Trần Minh Trọng đang trong
ca trực dùng thần thức quan sát khẽ nhíu mày ra hiệu cho mọi người dừng lại
nói:
-Phía trước… có chút không đúng.
Nghe vậy bảy người Nguyên Anh kì còn lại chưa tới lượt cũng không để ý nhiều
đồng loạt tản ra thần thức tới mức tối đa ba nghìn trượng quan sát, mấy giây
sau bọn họ đã phát hiện ra điều không đúng trong lời Trần Minh Trọng là cái
gì.
Đó là có một tảng thiên thạch đang chắn đường bọn họ ở vị trí cách đó hai
nghìn trượng nhưng bọn họ vẫn chưa nhìn thấy toàn bộ tảng thiên thạch này,
điều đó nói lên tảng thiên thạch chắn phía trước rất lớn, đường kính của nó ít
nhất phải hơn nghìn trượng.
Bất quá chỉ có “lớn” vẫn chưa được coi là không đúng, trên đường đi đã nhiều
lần họ nhìn thấy những tảng thiên thạch to lớn rồi, cái không đúng ở đây là
qua mấy giây quan sát bọn họ không thấy nó di chuyển chút nào, giống như… nó
đã bị cố định một chỗ tại tinh không.
Trong khi đó theo bọn họ được biết hầu hết các vật trong tinh không không ít
thì nhiều đều có sự di chuyển nhất định chứ không hoàn toàn đứng yên, những
vật hoàn toàn đứng yên chỉ có hai khả năng có thể xảy ra.
Một là tự thân tảng thiên thạch này có khả năng bỏ qua các loại ngoại lực tác
động từ không gian dẫn tới hiện tượng tảng thiên thạch có thể tự đứng yên một
chỗ, còn hai là có ai đó bày trò trên tảng thiên thạch này khiến nó không di
chuyển được.
Nếu là khả năng thứ nhất thì bọn họ đụng phải kì ngộ cực lớn rồi, phải biết
một cái tinh cầu thậm chí một cái thái dương hệ còn di chuyển trong vũ trụ bao
la thì một thứ có thể tự thân đứng yên trong tinh không rộng lớn chắc chắn là
bảo bối.
Còn nếu tảng thiên thạch này rơi vào khả năng thứ hai đoán chừng sẽ rất nguy
hiểm, bởi vì tảng thiên thạch này quá lớn, “ai đó” có thể thông qua thủ đoạn
khiến nó đứng im chắc chắc không phải hạng đơn giản, ít nhất Nguyên Anh viên
mãn không làm được như vậy.
Thế nhưng điều đó không ngăn cản được ý nghĩ “phải đến xem thử một phen” hiện
lên trong đầu tám người Nguyên Anh kì và Lâm Phong, phải đi vào mới biết được
nó là trường hợp thứ nhất hay trường hợp thứ hai, đã tu luyện là phải chấp
nhận mạo hiểm.
Mấy người Kết Đan viên mãn không thấy được tảng thiên thạch nhưng thấy bộ dáng
mấy người Kiều Nguyệt Nguyệt có vẻ hưng phấn không nhịn được hỏi:
-Đội trưởng, phía trước có chuyện gì sao?
Trần Minh Trọng giải thích:
-Phía trước khoảng hai nghìn trượng xuất hiện một tảng thiên thạch rất lớn, lại không di chuyển, mọi người có ý kiến gì về chuyện này không?
Nghe Trần Minh Trọng nói mấy người Kết Đan viên mãn liền đoán được Trần Minh
Trọng đang muốn hỏi ý kiến nên lại gần tảng thiên thạch xem xét hay đi vòng
qua, bất quá nhìn vào bộ dáng hưng phấn của Trần Minh Trọng đã biết quyết định
của Trần Minh Trọng là muốn xem xét tảng thiên thạch.
Thậm chí nhìn tình hình này có lẽ không chỉ một mình Trần Minh Trọng muốn đi
mà mấy người Nguyên Anh còn lại đều muốn đi a.
Bởi vì tính cả Lâm Phong thì ở đây chỉ có chín người Nguyên Anh sơ kì và mọi
người đều có ý nghĩ trong cùng cảnh giới không có ai mạnh đến mức chèn ép
người khác không thở nổi, dù sao người ở đây đều là thiên tài, chênh lệch sẽ
không nhiều.
Đồng nghĩa cơ hội đạt được kì ngộ của chín người này là rất cao, không tham
gia tranh đoạt chính là ngu ngốc.
Quả nhiên, Kiều Nguyệt Nguyệt không đợi lâu đã đưa ra ý kiến:
-Ta muốn tới đó xem xét một phen, ở đây ta không bắt buộc mọi người đi theo, những ai không muốn cứ việc đi tới mắt trận thứ ba trước, khi xong việc ta sẽ tới đó tụ họp cùng mọi người.
Ý tứ rõ ràng, đây là lúc làm theo điều kiện thứ hai – ai chiếm được bao nhiêu
sẽ ăn bấy nhiêu không cần chia sẻ, dù sao kì ngộ khác lợi ích thực tế ở chỗ kì
ngộ không dễ chia sẻ như linh khí kết tinh, có khi kì ngộ chỉ có một phần làm
sao chia.
Đối với ý kiến này bảy người Nguyên Anh kì còn lại và Lâm Phong đều đồng ý,
ngay từ đầu trong thỏa thuận thành lập liên minh đã có điều kiện thứ hai này
rồi, muốn phản bác cũng không được.
Lại nói tất cả đều nghĩ giống Kiều Nguyệt Nguyệt, kì ngộ chỉ có một, không dễ
chia, và cũng không muốn chia.
Trên đường đi bọn họ tránh xung đột với tinh không linh thú đồng thời bỏ qua
tinh không linh dược quý hiếm mấy lần không có nghĩa bọn họ chịu bỏ qua lợi
ích, chẳng qua những thứ trước đó chưa đủ lớn để bọn họ động tâm nên bọn họ
mới lựa chọn gấp rút lên đường.
Còn bây giờ tảng thiên thạch này nhìn như thế nào cũng là địa phương chứa bảo
vật kinh thiên làm sao có thể bỏ qua, mặc kệ đây có thể là một cái bẫy rập
nhưng không dấn thân vào nguy hiểm làm sao đoạt được kì ngộ, không có bỏ ra
làm sao có được hồi báo.
Mấy chục người Kết Đan viên mãn thấy chín người mạnh nhất đều đi cũng tỏ ý
kiến muốn cùng tiến tới thử vận may, tuy bọn họ không mạnh bằng những người
kia nhưng đôi khi kì ngộ còn cần một chữ “duyên”, nếu đủ may mắn bọn họ vẫn có
khả năng đạt được kì ngộ.
Còn chuyện sau khi đạt được kì ngộ có bị truy sát hay không để tính sau, đi ra
ngoài tu luyện mà cứ sợ đông sợ tây chi bằng ở nhà ngủ cho khỏe.
Thế là sáu mươi người thống nhất tiếp tục lên đường, mục tiêu bọn họ hướng tới
chính là tảng thiên thạch bị cố định trong tinh không.
Có ý nghĩ tảng thiên thạch này ẩn chứa bảo bối nhưng mọi người vẫn rất lí trí
không có ai làm ra hành động lỗ mãng cả, việc đầu tiên sáu mươi người làm khi
đến gần tảng thiên thạch là quan sát tổng thể một phen chứ không phải mù quáng
lao vào.
Lúc này mọi người mới có cái nhìn rõ ràng về tảng thiên thạch, có thể nói đây
là tảng thiên thạch lớn nhất từ trước tới giờ mọi người nhìn thấy với chiều
dài hơn hai nghìn trượng, chiều rộng một nghìn năm trăm trượng và chiều cao
khoảng sáu trăm trượng.
Đương nhiên đó là thông số tương đối chứ không phải tảng thiên thạch này có
hình hộp chữ nhật, trên thực tế hình dạng của nó không khác với những tảng
thiên thạch bình thường bao nhiêu – đại khái có hình bầu dục và có rất nhiều
chỗ lồi lõm.
Đồng thời trải qua tỉ mỉ dò xét bọn họ còn phát hiện phía trên tảng thiên
thạch này không phải không có gì mà có cả một tộc đàn mấy trăm con Hư Không
Tích Dịch sinh sống, chẳng qua Hư Không Tích Dịch có thiên phú ngụy trang nên
lúc đầu họ không thấy.
Trong đó số lượng Hư Không Tích Dịch có sức chiến đấu bọn họ thấy được gồm có
ba mươi Kết Đan kì viên mãn, sáu Nguyên Anh sơ kì và chưa nhìn thấy Hư Không
Tích Dịch thủ lĩnh đâu cả, đội hình như vậy so với sáu chục người cũng không
kém bao nhiêu rồi.
Bất quá tràng cảnh này càng khiến bọn họ yên tâm hơn trên tảng thiên thạch
không có gì.
Có tinh không linh thú sinh sống đồng nghĩa với khả năng tảng thiên thạch này
do ai đó bố trí đã giảm xuống không ít, tuy khả năng đó chưa hạ xuống bằng 0
nhưng như vậy đã đủ rồi, cái khó bây giờ là giải quyết đám Hư Không Tích Dịch
kia mà thôi.
Ngược lại đám Hư Không Tích Dịch kia cũng đang nhìn chằm chằm vào mấy chục
người bên ngoài gầm gừ với ý tứ hù dọa, nói thật nếu không phải số lượng người
bên Lâm Phong khá đông chúng nó đã lao ra chém giết rồi, cảm giác bị người tới
phá tổ không dễ chịu chút nào a.
Lần này Trần Minh Trọng không đợi Lâm Phong làm chủ đã đứng ra nói trước, hắn
vẫn còn thù chuyện lần trước bị tinh không linh thú đả thương:
-Trước mắt chúng ta hợp lực giải quyết đám tinh không linh thú này rồi mới tính đến chuyện tìm kì ngộ, mọi người thấy thế nào?
Mấy người còn lại nghe Trần Minh Trọng nói đều đồng ý, bọn họ suy đoán thủ
lĩnh bên phía đối phương chỉ là Nguyên Anh trung kì vì nếu mạnh hơn chúng nó
đã lao ra rồi chứ không cần gầm gừ đe dọa, tuy bên bọn họ không có Nguyên Anh
trung kì nhưng được cái bọn họ có nhiều thủ đoạn hơn linh thú, giải quyết đám
Hư Không Tích Dịch này không phải không được.
Kiều Nguyệt Nguyệt phân phó:
-Vậy chúng ta đánh thăm dò trước đợi đầu Hư Không Tích Dịch thủ lĩnh đi ra rồi tùy tình hình sẽ quyết định tiếp tục đánh hay rút lui.
Tới đây Kiều Nguyệt Nguyệt quay sang nói với Lâm Phong:
-Trước đó ta có nói lúc này là lúc áp dụng luật phân chia thứ hai nhưng bây giờ ta vẫn muốn nhờ ngươi bố trí một điểm trận pháp đề phòng trường hợp Hư Không Tích Dịch thủ lĩnh quá mạnh làm đường lui, ngươi thấy sao.
Không đợi Lâm Phong trả lời Phượng đột nhiên đưa ra ý kiến khác người:
-Liệu chúng ta có thể đàm phán với chúng nó được hay không? Chúng nó cũng là sinh mệnh như chúng ta, chỉ vì tìm kiếm kì ngộ mà tàn sát cả tộc đàn chúng nó ta cảm thấy rất áy náy.
Đây là những lời thật lòng của Phượng, hiện tại nàng sống với tư cách nhân
loại nhưng trước đây nàng đã có một khoảng thời gian mấy trăm năm sống với
linh thú, nói nàng nhẫn tâm ra tay chém giết sạch sẽ đám Hư Không Tích Dịch
này trong khi chúng nó không làm gì sai nàng thật có chút không nỡ.
Những người còn lại không biết chuyện cổ quái nhìn Phượng, tu sĩ có ai không
nhuốm máu bao giờ đâu? Đừng nói giết linh thú để kiếm kì ngộ, ngay cả chuyện
giết người đoạt bảo bọn họ đã làm qua rất nhiều rồi, cái này… có chút giả tạo
a, không biết người này có ý đồ gì đây.
Duy nhất chỉ có hai người Lâm Phong và Tuyết đứng về phía Phượng nói:
-Mọi người để Phượng thử xem, Phượng có khả năng giao tiếp với linh thú rất tốt, nói không chừng chúng ta có thể tránh được trận chiến này.
Lâm Phong lên tiếng coi như có ba trên chín Nguyên Anh kì đồng ý với ý kiến
đàm phán nên mọi người không tiện phản bác nữa, Kiều Nguyệt Nguyệt đành phải
nói:
-Vậy cứ để Phượng thử trước đi, bớt một chuyện cũng tốt.
Thế là ba người Lâm Phong, Phượng, Tuyết dưới sự chứng kiến của hai bên dần
dần đến gần tảng thiên thạch hơn, Phượng hơi mở ra huyết mạch phượng hoàng nói
với đám Hư Không Tích Dịch:
-Chúng ta không muốn giao chiến cùng các ngươi, chỉ cần các ngươi chịu rời khỏi chỗ này một đoạn thời gian chúng ta sẽ đền bù cho các ngươi tổn thất.
Lần đầu tiên được con người bắt chuyện đám Hư Không Tích Dịch không biết nói
gì, mà thực tế chúng nó chỉ hiểu đại khái chứ không nói được a, có điều chúng
nó cảm nhận được khí tức phượng hoàng trên người Phượng nên không có nổi giận.
Ngược lại từ trên tảng thiên thạch có một đầu Hư Không Tích Dịch với tu vi
Nguyên Anh trung kì hiện ra “ô ô” với Phượng rất nhân tính hóa.
Cứ như vậy một người nói một thú ô ô trao đổi với nhau, đáng ngạc nhiên chính
là dường như hai bên trao đổi rất thuận lợi, chỉ không biết kết quả cuối cùng
như thế nào.
Một lát sau, ba người Phượng trở về nói:
-Chúng nó nói chúng nó sống ở đây mấy trăm năm rồi không phát hiện cái gì đặc biệt, sau khi trao đổi chúng nó chấp nhận cho chúng ta đi vào tìm kiếm mười ngày, nếu không có gì xảy ra chúng không đòi hỏi gì cả.
-Còn nếu có chuyện xảy ra liên quan tới nhà của chúng nó thì chúng ta phải bồi thường, mọi người thấy như vậy có được không?
Kiều Nguyệt Nguyệt bán tín bán nghi hỏi lại:
-Ngươi chắc chứ, ta chưa từng thấy linh thú lại dễ bảo như vậy a, có khi nào chúng nó lừa chúng ta đi vào đó rồi đánh úp chúng ta hay không?
Mấy người còn lại nhao nhao tỏ vẻ Kiều Nguyệt Nguyệt nói có lí, linh thú rất
không đáng tin a, không, phải nói là chuyện nhân loại chỉ dùng lời nói lại có
thể đàm phán thành công với linh thú căn bản rất khó để tin, không phải trước
giờ nhân loại và linh thú không hợp nhau sao, nói thật bọn họ chưa từng thấy
cảnh này bao giờ.
Lâm Phong cười cười:
-Mọi người nghĩ nhiều rồi, chúng nó mới tu luyện tới Nguyên Anh kì lấy đâu ra linh trí cao như vậy. Chắc mọi người đều nghe những gì Phượng nói với Hư Không Tích Dịch thủ lĩnh, ở đây không phải chúng nó sợ chúng ta mà là chúng nó không muốn tộc đàn bị tàn sát mới chấp nhận để chúng ta đi vào tìm kiếm.
-Nếu mọi người sợ có thể không đi vào, nhưng ta nói trước, ba chúng ta sẽ không tham gia chém giết ở chỗ này.
Nghe Lâm Phong nói mọi người đã có niềm tin hơn một chút, còn bảo bọn họ đứng
trơ mắt nhìn ba người Lâm Phong đi vào thì quên đi, cùng lắm đại chiến một
phen rồi rút lui thôi.
Kiều Nguyệt Nguyệt nói:
-Vậy chúng ta đi vào thôi, ta tin tưởng Phượng không nói chơi.
Có quyết định sáu mươi người bắt đầu tiến vào tảng thiên thạch, đương nhiên
ngoại trừ ba người Lâm Phong ra những người còn lại vẫn không hoàn toàn buông
lỏng mà luôn trong tình trạng đề phòng, nói gì thì nói đây là đang đi vào địa
bàn của đối phương a.