Đội trưởng đội ngũ Kiều Thiên Quốc tên gọi Kiều Nguyệt Nguyệt, nàng là một
trong ba người nữ đội trưởng hiếm hoi trong hơn bốn mươi đội ngũ đến từ khắp
nơi tham gia khảo hạch, có điều nàng hơi khác Hồng Liên ở điểm không phải
nghiêm nghị mà là xinh đẹp động lòng người.
Nếu chỉ tính riêng về dung mạo Kiều Nguyệt Nguyệt có thể sánh ngang với
Phượng, cộng thêm tu vi không thấp khiến nàng trở thành tâm điểm của khá nhiều
lời chào mời, tuy nhiên không biết nàng nghĩ gì mà vẫn chưa chấp nhận lời mời
nào.
Cho nên mặt ngoài lựa chọn Kiều Thiên Quốc đầu tiên rất “hợp” với tính cách
Lâm Phong bày ra ở Hồng Lưu Quốc.
Bất quá đây chỉ là lí do thêm vào chứ lí do chính Lâm Phong chọn Kiều Thiên
Quốc để hợp tác vì đội trưởng Ngưng Quốc được tính là “người quen” của Lâm
Phong, người này là một trong những Nguyên Anh sơ kì sống sót sau vụ việc Ám
Lâm nên Lâm Phong không muốn tiếp xúc quá gần.
Mặc dù lúc đó Lâm Phong cùng nhị nữ dùng diện mạo khác để gặp người ta nhưng
cẩn thận một chút vẫn tốt hơn tránh trường hợp lửa gần rơm lâu ngày cũng bén,
đối với Lâm Phong tiêu chí an toàn luôn được ưu tiên lên hàng đầu, tránh được
cái gì cứ tránh.
Lúc này tại vị trí Kiều Nguyệt Nguyệt đang đứng ngoài người đẹp ra còn có bốn
tên nam đệ tử Nguyên Anh sơ kì trung kì không ngừng chào mời, có điều khi tới
nơi Lâm Phong mặc kệ mấy tên kia ôm quyền lên tiếng chào hỏi Kiều Nguyệt
Nguyệt:
-Tại hạ Lâm Phong, đội trưởng đội ngũ Hồng Lưu Quốc, hai vị này là Trần Minh Trọng – đội trưởng đội ngũ Thiên Liêu Quốc và Hồng Liên – đội trưởng đội ngũ Đại Minh Quốc, không biết đạo hữu có thể dành cho mấy người chúng ta chút thời gian hay không?
Bị một Kết Đan viên mãn chen ngang khiến bốn người Nguyên Anh kì còn lại hơi
khó chịu nhíu mày:
-Ruồi muỗi ở nơi nào tới đây lại dám bon chen vo ve, không thấy chúng ta đang nói chuyện hay sao?
Lâm Phong không nhanh không chậm đáp lại:
-Thấy, bất quá các ngươi có quyền chiêu mộ tại sao ta lại không được, các ngươi cho ta một lí do hợp lí ta sẽ cuốn gói đi ngay, nếu không thì tránh sang một bên để ta làm việc.
Dù khó chịu với cách nói không nể mặt của Lâm Phong nhưng muốn động thủ vẫn
cần có lí do chính đáng, một tên Nguyên Anh sơ kì nói:
-Ngươi không biết phép lịch sự tối thiểu là thứ tự trước sau hay sao? Ngươi đến sau lại chen ngang là ý tứ gì.
Lâm Phong nghiền ngẫm gật đầu:
-Ồ, từ lúc ta bắt đầu thấy các ngươi đứng ở đây đến bây giờ đã hơn mười phút, mà ta nghĩ nói một câu chiêu mộ không cần tới mười phút. Cho nên theo lí mà nói ngươi đã hết lượt, bây giờ tới lượt ta, nhiều nhất ta chỉ nói vài câu liền rời đi. Còn nếu các ngươi nói rằng các ngươi bám lấy người ta cả đời ta phải đợi các ngươi cả đời thì ta chỉ có thể nói da mặt của các ngươi quá dày.
-Ngươi…
Mấy tên Nguyên Anh kì bị lời nói của Lâm Phong làm cho nghẹn họng không phản
bác được gì, lời lẽ của Lâm Phong rất sắc bén, quả thật họ đã mời mấy lần mà
Kiều Nguyệt Nguyệt vẫn không đồng ý, chẳng qua họ thấy Kiều Nguyệt Nguyệt xinh
đẹp mới cố tình nán lại trò chuyện.
Đồng nghĩa bọn họ thực sự hết lượt chiêu mộ, hiện tại là lượt của Lâm Phong
chiêu mộ.
Ngoài ra họ không thể nói lí do Lâm Phong quá yếu không có tư cách bàn chuyện
với Kiều Nguyệt Nguyệt vì nói vậy chẳng khác nào đánh thẳng vào mặt Kiều
Nguyệt Nguyệt.
Ở đây có ai không phải thiên tài đâu, đột phá Nguyên Anh kì là chuyện trong
tầm tay, nhìn theo hướng này khoảng cách giữa Nguyên Anh trung kì với Nguyên
Anh sơ kì còn xa hơn khoảng cách giữa Nguyên Anh sơ kì với Kết Đan viên mãn a.
Về phần Kiều Nguyệt Nguyệt, không biết có phải nàng muốn mượn Lâm Phong để
thoát khỏi vòng vây bị chào mời hay thật lòng muốn kết minh với Lâm Phong mà
lại chủ động lên tiếng:
-Ta là Kiều Nguyệt Nguyệt, không biết ngươi có chuyện gì muốn nói?
Lâm Phong vào thẳng vấn đề chính:
-Vậy ta nói thẳng, đội ngũ của chúng ta không có Nguyên Anh kì tọa trấn nên ta muốn mời đội ngũ của Kiều đạo hữu kết minh, ta cũng nói luôn nếu có thu được lợi ích lớn chúng ta sẽ chia đều, không nhiều một phần, không ít một phần, không biết ý Kiều đạo hữu thế nào.
Nghe thế đám Nguyên Anh kì đang ngậm bồ hòn được dịp trào phúng:
-Hừ, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, một đội ngũ không có Nguyên Anh kì lại muốn chia đều lợi ích với đội ngũ có Nguyên Anh kì, các ngươi nghĩ thơm bơ vậy sao?
-Nghiêm huynh nói rất đúng, tên này căn bản là bị ngu không hiểu quy tắc trong tu chân giới.
-Nguyệt Nguyệt đừng nghe hắn nói bậy nữa, ta thấy muội quá dễ dãi lại đi bắt chuyện với một tên không biết trời cao đất dày là gì, vướng vào loại người này sớm muộn gì cũng gặp phiền phức.
Bốn người Hồng Liên, Trần Minh Trọng, Phượng, Tuyết nghe đám kia nói lời khó
nghe tức giận không thôi, tuy người bị trào phúng là Lâm Phong nhưng họ đâu có
khác gì Lâm Phong, hơn nữa người trong cuộc là Kiều Nguyệt Nguyệt còn chưa lên
tiếng mắc mớ gì các ngươi xen vào.
Duy nhất chỉ có Lâm Phong không để ý bị trào phúng hỏi ngược lại:
-Ta hỏi các ngươi, nếu Kiều đạo hữu nhập đội cùng các ngươi khi gặp lợi ích các ngươi thật sẽ chia đều cho Kiều đạo hữu sao, đừng tưởng ta không biết các ngươi thấy Kiều đạo hữu xinh đẹp nên mới tới chiêu mộ, một khi gặp chuyện các ngươi còn lâu mới cùng người ta chia đều.
-Nếu đã như vậy không bằng gia nhập cùng chúng ta, ta tin tưởng rất nhanh trong đội ngũ chúng ta sẽ có người đột phá lên Nguyên Anh sơ kì, đến lúc đó phân chia đều nhau không có gì lạ, còn trước đó coi như Kiều đạo hữu đang đầu tư lấy lời.
-Thứ hai, Kiều đạo hữu còn chưa lên tiếng, từ chối hay đồng ý là chuyện của Kiều đạo hữu chứ không phải chuyện của các ngươi, ta cảm thấy các ngươi thật sự không biết cách làm vui lòng nữ nhân, các ngươi càng như vậy càng làm cho Kiều đạo hữu phản cảm mà thôi.
Một lần nữa bị Lâm Phong làm cho nghẹn họng, cả đám Nguyên Anh kì tức tối
không thôi, dù sao Lâm Phong nói không sai, Kiều Nguyệt Nguyệt xinh đẹp nhưng
đối với tu sĩ lợi ích mới là quan trọng nhất, họ khẳng định sẽ không chia đều
cho Kiều Nguyệt Nguyệt.
Mà ở chỗ này động thủ không phải chuyện gì tốt, chẳng may bị xử phạt thì cái
được không bù nổi cái mất, hơn nữa nghe nói đội ngũ Hồng Lưu Quốc được cả Hợp
Thể đi ra tiếp đón a.
Bất quá vị được gọi Nghiêm huynh vẫn cố gắng nói vớt vát lại chút mặt mũi:
-Hừ, tuy đi cùng chúng ta Nguyệt Nguyệt không được chia đều nhưng ít ra phần nàng nhận được vẫn lớn hơn đi cùng các ngươi, cứ cho rằng các ngươi có người đột phá lên Nguyên Anh thì như thế nào, bên chúng ta chẳng lẽ không đột phá được?
Lần này Lâm Phong tỏ vẻ không thèm tranh cãi bỏ mặc Nghiêm huynh hướng tới
Kiều Nguyệt Nguyệt hỏi:
-Kiều đạo hữu chỉ cần cho ta một câu trả lời, có hay không?
Thấy Lâm Phong không để ý tới mình Nghiêm huynh càng tức giận muốn bể phổi,
đáng tiếc tức giận trong trường hợp này không giúp được gì.
Còn Kiều Nguyệt Nguyệt nãy giờ nghe Lâm Phong đối đáp thật có chút hiếu kì với
Lâm Phong, rõ ràng Lâm Phong chỉ là một Kết Đan viên mãn mà dám “đấu khẩu” gay
gắt với Nguyên Anh trung kì, bàn về bản sự này Kiều Nguyệt Nguyệt tự nhận
không bằng, không thấy nãy giờ nàng không “đuổi” được mấy tên này đi sao.
Đồng thời thông qua từng lời lẽ sắc bén Lâm Phong nói ra Kiều Nguyệt Nguyệt
đánh giá Lâm Phong không phải kẻ ngu ngốc mà là tự tin với những gì hắn nói,
có lẽ Lâm Phong có tư cách để “chia đều”, chẳng qua ở đây không tiện nên hắn
không nói ra mà thôi.
Kiều Nguyệt Nguyệt uyển chuyển nói:
-Chuyện này ta cần phải bàn bạc thêm với thành viên trong nhóm, nếu các ngươi không vội có thể cùng ta đi về khu vực nghỉ ngơi Kiều Thiên Quốc rồi chúng ta nói chuyện tiếp cũng không muộn.
Nghe vậy Lâm Phong hiểu Kiều Nguyệt Nguyệt đang có tính toán gì liền đồng ý
ngay:
-Được, thời gian không còn sớm, mời Kiều đạo hữu dẫn đường.
Dưới sự phối hợp của Lâm Phong, Kiều Nguyệt Nguyệt liền có cớ ôm quyền chào:
-Hiện tại ta có chuyện cần trở về không có thời gian bồi tiếp mọi người, hy vọng mọi người không nên trách cứ.
Nghe ra ý tứ trục khách của Kiều Nguyệt Nguyệt, bốn người Nguyên Anh trong
lòng lập tức ghi hận Lâm Phong, nói thật từ đầu họ đã có cảm giác Kiều Nguyệt
Nguyệt muốn lập đội với Lâm Phong mới lên tiếng đuổi Lâm Phong đi, một khi
Kiều Nguyệt Nguyệt không có đội ngũ tự nhiên sẽ về với bọn họ a.
Ai ngờ nửa đường xông ra một cái Lâm Phong không biết sống chết liều mạng đắc
tội Nguyên Anh trung kì ngáng đường phá hoại, đổi lại Kết Đan viên mãn khác
dám nói vậy với bọn họ mới là lạ, tuy nhiên ngoài mặt vẫn cười cười nói nói
với Kiều Nguyệt Nguyệt:
-Ha hả, Nguyệt Nguyệt khách khí rồi, sau này có khi chúng ta sẽ trở thành đồng môn với nhau, thời gian gặp mặt còn rất nhiều. Hiện tại chuyện cần thiết là lập đội, muội cứ tự nhiên đi làm là được.
Trong đó “sau này có khi chúng ta sẽ trở thành đồng môn với nhau” còn có ý nói
cho Lâm Phong nghe, ý tứ “chờ đấy, ngươi không chết trong tinh không khi trở
về thời gian còn rất dài, đến lúc đó đừng trách chúng ta độc ác”.
Bên kia Kiều Nguyệt Nguyệt nói thêm mấy câu khách khí nữa mới quay người dẫn
đường cho năm người Lâm Phong tiến về khu nghỉ ngơi Kiều Thiên Quốc, trên thực
tế ngay từ đầu nàng đã nhắm tới mấy đội ngũ như Hồng Lưu Quốc để kết minh nên
mới không chấp nhận lời mời khác.
Nàng là người thông minh sẽ không cho rằng với dung mạo của mình khi tham gia
vào đội ngũ mạnh liền hưởng được lợi ích lớn nhất, mà trong Thần Nguyên Mộ Địa
kì ngộ vô số, nếu không phải thấy Ngũ Đại Đế Quốc cũng tuyển người nàng còn
tính tách nhóm một người đi vào Thần Nguyên Mộ Địa đấy.
Ở đây nàng chỉ hơi bất ngờ với điều kiện chia đều của Lâm Phong, đợi trở về
kiểm chứng một phen xem thế nào, nếu không nàng sẽ buộc Lâm Phong chỉnh lại
một chút điều kiện mới quyết định gia nhập, như là ai xuất thủ nhiều người đó
được nhiều.
Tới nơi, Kiều Nguyệt Nguyệt quay lại nói với Lâm Phong:
-Ở đây không có người lạ, thành viên trong đội của ta đã giao cho ta toàn quyền quyết định không cần gọi họ ra, ngươi nói xem ngươi có tư cách gì để chia đều.
Lâm Phong đưa tay ra cười cười:
-Kiều đạo hữu quả nhiên sáng suốt, hiện tại Kiều đạo hữu dùng lực đạo nắm tay ta một chút liền biết, đương nhiên nếu Kiều đạo hữu không thích kiểu giao phong này có thể đánh một chiêu lên người ta.
Thấy vậy Kiều Nguyệt Nguyệt đã có suy đoán nhất định, nàng cũng không phải
loại nữ nhân cố kị quá nhiều về thân thể không dám nắm tay, nàng hơi dùng lực
“bắt tay” Lâm Phong, sau một lúc Kiều Nguyệt Nguyệt mở miệng nói:
-Quả nhiên, thật không ngờ ngươi còn là thể tu đạt tới Nguyên Anh sơ kì, bất quá chỉ có cái này còn chưa đủ, ít nhất bên các ngươi phải có thêm hai người chiến đấu ngang tay với Nguyên Anh sơ kì nữa mới được.
Nghe Kiều Nguyệt Nguyệt nói hai người Hồng Liên, Trần Minh Trọng hơi giật
mình, hóa ra Lâm Phong mạnh hơn bọn họ tưởng tượng nhiều, dưới Hóa Thần thể tu
rất có lợi thế, ví dụ một người thể tu Nguyên Anh sơ kì đấu với người tu vi
Nguyên Anh sơ kì căn bản không sợ bị thương quá nặng, trừ phi đối phương có
sát chiêu cực mạnh.
Chẳng trách Lâm Phong rất có tự tin với việc chia đều, nói vậy bọn họ mới là
người hưởng lợi từ điều kiện chia đều chứ không phải Lâm Phong, người ta rất
hào phóng nha.
Không để ý hai người giật mình, Lâm Phong nói:
-Thật ra nhục thân của ta chưa phải Nguyên Anh sơ kì nhưng cũng không kém bao nhiêu, cái ta cần chỉ là một cơ hội đột phá, nghe nói ngoài tinh không luyện thể rất tốt. Còn chuyện Kiều đạo hữu cần đương nhiên chúng ta có, ta tin tưởng bên đội ngũ Đại Minh Quốc và Thiên Liêu Quốc đều có cách cầm chân Nguyên Anh sơ kì.
-Mặt khác, bên đội của ta còn có hai nàng có cách đánh lại Nguyên Anh sơ kì, thậm chí diệt sát Nguyên Anh sơ kì, Kiều đạo hữu có thể tự mình kiểm chứng. Nói thật cái chúng ta cần chỉ là một người ra mặt tạm thời tránh trường hợp bị Nguyên Anh trung kì làm khó, còn trường hợp bình thường Kiều đạo hữu có thể đứng ngoài quan sát.
Lần này tới lượt cả đám giật mình, nhị nữ đi theo Lâm Phong thật sự mạnh vậy
sao, hai Kết Đan viên mãn có thể diệt sát Nguyên Anh sơ kì chứ không phải đánh
ngang tay? Mà Nguyên Anh ở đây đương nhiên là thiên tài Nguyên Anh, cái này…
có chút quá mức a.
Nếu để mấy người này biết nhị nữ từng diệt sát Nguyên Anh trung kì trong thời
gian ngắn còn Lâm Phong từng lực áp quần hùng giết mấy chục Nguyên Anh kì
không biết sẽ có phản ứng thế nào, có lẽ ngoài không thể tin nổi vẫn là không
thể tin nổi.
Bất quá mấy người Kiều Nguyệt Nguyệt trong vô thức bị từng hành động của Lâm
Phong dẫn dắt khiến họ không nghi ngờ quá nhiều lời Lâm Phong vừa nói, Kiều
Nguyệt Nguyệt không cần thử đáp ứng luôn:
-Được, nếu mọi người đã có đủ điều kiện ta đưa ra thì ta cũng đáp ứng điều kiện của mọi người, gặp được lợi ích lớn chúng ta sẽ chia đều. Tuy nhiên ta đề nghị trong một vài trường hợp chúng ta nên áp dụng phân chia theo khả năng xuất lực, ai ra tay nhiều người đó liền được nhiều.
-Tốt, một lời đã định, đã kết minh vui vẻ không cần lập lời thề gì cả, ta tin tưởng mọi người đều là người giữ chữ tín.
Một lần nữa cả đám cảm thấy Lâm Phong khá hào sảng, đương nhiên không ngoại
trừ khả năng trong tương lai Lâm Phong muốn thay đổi điều kiện mới không lập
lời thề nhưng ít nhất hiện tại Lâm Phong cho bọn họ cảm giác Lâm Phong không
phải người tính toán nhiều như vậy.
Dù sao ở đây còn có điều kiện thứ hai “ai ra tay nhiều người đó liền được
nhiều”.