Lúc đi Lâm Phong thông qua hai lần truyền tống mới tới được Hồng Lưu Điện chủ
điện nhưng lúc về chỉ cần một lần - chính tay Hồng Lưu lão tổ bố trí truyền
tống trận tạm thời nối thẳng với đình viện truyền tống Lâm Phong trở về.
Hành động này của Hồng Lưu lão tổ đối với Lâm Phong không có gì khó hiểu,
chẳng qua Hồng Lưu lão tổ không muốn để người khác nhìn thấy bộ dáng trọng
thương của hắn dẫn tới nhiều nghị luận không tốt mới làm như vậy chứ không
phải Hồng Lưu lão tổ tốt lành gì.
Còn chuyện sau đó Hồng Lưu lão tổ có thực sự bỏ qua cho bọn họ hay không chỉ
có một mình lão biết.
Về phần Lâm Phong đã qua được cửa ải sưu hồn vẫn không lơ là cảnh giác, sau
khi về phòng Lâm Phong tiếp tục tỏ ra thần hồn suy yếu cần tĩnh dưỡng, còn nhị
nữ rất lo lắng cho Lâm Phong nhưng vấn đề thần hồn hai nàng không giúp được
đành nghe theo Lâm Phong phân phó tranh thủ đi ra ngoài chuẩn bị cho ngày tới
Ngũ Đại Đế Quốc.
Không sai, là ‘‘tỏ ra’’suy yếu chứ không phải thực suy yếu, thực chất nỗi
thống khổ sưu hồn hay biểu hiện thần hồn suy yếu của Lâm Phong đều là giả dối,
‘‘hồn’’ đích thực đã bị sưu, nhưng đó là hồn của một người khác từng bị Lâm
Phong giết phong ấn trong đệ thập trùng thiên chứ không phải hồn của Lâm
Phong.
Quy tắc qua mặt sưu hồn Lâm Phong sử dụng ở đây là dựa vào Tang Thụ bố trí kí
ức giả lên một ‘‘hồn’’ rồi lấy hồn đó đè lên hồn của Lâm Phong, khi Lữ Nguyên
sưu hồn chỉ sưu được những kí ức trong hồn này, còn hồn của Lâm Phong trong
suốt quá trình sưu hồn đã được Tang Thụ giấu đi.
Đồng nghĩa nhìn từ bên ngoài Lâm Phong đích xác bị sưu hồn nhưng thực tế hắn
không có bị sưu hồn, không bị sưu hồn nên thần hồn không tổn thương chút nào.
Bất quá Lâm Phong sử dụng cách này không phải để tránh bị thương thần hồn,
trên thực tế dù có thực sự bị sưu hồn thì dưới sự bảo vệ của Hỗn Độn Chi Tâm
thần hồn của Lâm Phong cũng chỉ bị thương nhẹ mà thôi, từ khi Hỗn Độn Chi Tâm
nhận chủ đem lại cho Lâm Phong rất nhiều lợi ích.
Mặt khác cách này cũng không phải cách hoàn mỹ nhất để qua mặt Hồng Lưu lão
tổ, muốn qua mặt lão cáo già như Hồng Lưu lão tổ quan trọng là ở chữ ‘‘thật’’,
mà ở cách này độ ‘‘thật’’ so với việc để Tang Thụ tạo ‘‘trải nghiệm giả’’ lên
chính hồn rồi cho bản thân thực sự bị sưu hồn ít hơn một điểm, từ đó khả năng
xuất hiện kẽ hở liền lớn hơn một điểm.
Vậy tại sao Lâm Phong vẫn lựa chọn dùng hồn giả thay thế ? Chẳng lẽ cách sau
có vấn đề gì không thể thực hiện sao ?
Đúng vậy, ở cách sau ‘‘thật’’ thì có ‘‘thật’’ nhưng lại tồn tại vấn đề cực lớn
không thích hợp để sử dụng, vấn đề đó nằm ở Hỗn Độn Chi Tâm.
Nếu Hỗn Độn Chi Tâm hoàn chỉnh liền không có gì để bàn nhưng Hỗn Độn Chi Tâm
của Lâm Phong lại không hoàn chỉnh, một khi chính hồn bị tác động Hỗn Độn Chi
Tâm sẽ theo bản năng chống cự để tràn ra hỗn độn chi khí, rất nguy hiểm.
Ở khoảng cách gần chỉ cần lộ ra một tia hỗn độn chi khí thôi cũng không qua
mắt được Hồng Lưu lão tổ, đến lúc đó Lâm Phong chỉ có một con đường chết.
Đồng thời để mọi chuyện thật hơn Lâm Phong giấu luôn chuyện này với hai người
Tuyết Phượng tránh việc hai nàng lộ ra khác thường, bản thân Lâm Phong có Hỗn
Độn Chi Tâm có thể điều chỉnh cảm xúc không bị Hồng Lưu lão tổ nhìn thấu chứ
nhị nữ không có.
Tốt nhất cứ để các nàng nghĩ là thật sẽ thuận tiện hơn trong việc qua mặt Hồng
Lưu lão tổ, đợi rời khỏi Hồng Lưu Quốc có dịp sẽ nói sự thật cho các nàng biết
để các nàng đỡ lo lắng, chung quy lại vấn đề liên quan tới thần hồn rất nguy
hiểm, nói hai nàng không lo lắng là không thể nào.
May mắn từ đầu đến cuối mọi chuyện đều cực kì suôn sẻ, hiện tại chỉ cần bình
tĩnh chờ ngày đi tới Ngũ Đại Đế Quốc là được rồi.
………………
Trong lúc nhị nữ ra ngoài mua chút đồ vật chuẩn bị thì Lâm Phong ở trong phòng
vừa phục dụng đan dược lấy được từ Hồng Lưu lão tổ để ‘‘khôi phục’’ vừa tìm
hiểu thông tin về Thần Nguyên Mộ Địa trong tấm ngọc giản Hồng Lưu lão tổ đưa
cho hắn.
Đọc lướt qua một lần Lâm Phong cảm thấy khá hứng thú với Thần Nguyên Mộ Địa,
lại hỏi Tang Thụ thêm một lần cho chắc ăn Lâm Phong đã chắc chắn Thần Nguyên
Mộ Địa này không phải âm mưu nào, nó thực là một bí cảnh lâu đời thuộc quyền
sở hữu của Ngũ Hành Tinh.
Tổng hợp hai nguồn tin tức Lâm Phong biết được Thần Nguyên Mộ Địa vốn là một
bãi tinh không chiến trường ở gần Ngũ Hành Tinh vào mười lăm vạn năm trước,
con số mười lăm vạn này Lâm Phong lấy từ Tang Thụ chứ trong ngọc giản không có
đề cập tới.
Theo lời Tang Thụ đó là một trận chiến tranh giành vị trí Ngũ Hành Tử đầu
tiên, gần như toàn bộ tu sĩ ở Ngũ Hành Tinh đều tham gia vào một trận chiến
này, đương nhiên chủ yếu vẫn là những Hợp Thể đấu với nhau chứ dưới Hợp Thể
căn bản chỉ là con tốt thí bị ép tham gia chiến đấu.
Đến cuối cùng rất nhiều người ngã xuống lại không có ai đạt được Ngũ Hành Tinh
tiếp nhận, ngược lại còn khiến Ngũ Hành Tinh giống như phản cảm thu về toàn bộ
khí vận tinh cầu nên đến giờ Ngũ Hành Tinh vẫn chưa có ai đạt tới Vấn Đạo trở
thành Ngũ Hành Tử.
Và trong trận chiến đó Hóa Thần ngã xuống vô số, Hợp Thể ngã xuống không có
một trăm cũng có mấy chục, khi những người này ngã xuống một phần tu vi cùng
thân thể của họ không hoàn toàn biến mất mà dung nhập vào thiên địa, cái tên
Thần Nguyên Mộ Địa từ đó được sinh ra.
Bất quá lúc đó Thần Nguyên Mộ Địa chưa được gọi là bí cảnh mà Thần Nguyên Mộ
Địa chính là một hiểm địa, trận chiến kia cực kì khủng bố, dù người đã chết
thì ảnh hưởng của các loại pháp thuật lên thiên địa vẫn không tiêu tán, tu sĩ
dưới Hóa Thần kì đi vào căn bản là cửu tử nhất sinh.
Sau này Thần Nguyên Mộ Địa được rất nhiều Hợp Thể của Ngũ Đại Đế Quốc cùng
nhau ra tay phong ấn, đồng thời giải trừ các loại ảnh hưởng pháp thuật Thần
Nguyên Mộ Địa mới trở thành bí cảnh thích hợp để các đệ tử rèn luyện, mỗi lần
mở ra phải tốn rất nhiều công sức nên Thần Nguyên Mộ Địa nghìn năm mới mở ra
một lần.
Lúc này mới bảy trăm năm tính từ lần mở ra trước trôi qua nhưng Ngũ Đại Đế
Quốc vẫn quyết định sớm mở ra Thần Nguyên Mộ Địa cho các đệ tử đi vào, mục
đích đúng như lời Hồng Lưu lão tổ nói, sớm bồi dưỡng ra một nhóm thiên tài mới
thay cho nhóm thiên tài ngã xuống ở Ám Lâm.
Một tinh cầu không có đông đảo thiên tài rất nhanh sẽ rơi vào lạc hậu so với
tinh cầu khác, đến lúc đó liền đụng chạm tới lợi ích của toàn Ngũ Hành Tinh
chứ không riêng gì các đệ tử, cho nên chẳng có ai muốn điều đó xảy ra.
Tiếp theo là tin tức khiến Lâm Phong hứng thú nhất – chỗ tốt của Thần Nguyên
Mộ Địa.
Thần Nguyên Mộ Địa có rất nhiều tu sĩ cao cấp ngã xuống nên chỗ tốt cực nhiều,
không nói tới các loại chỗ tốt xa xỉ như truyền thừa hay pháp bảo của Hóa Thần
Hợp Thể còn sót lại hay chỗ tốt ‘‘bình thường’’ như các loại thiên tài địa bảo
thì Thần Nguyên Mộ Địa là một nơi cực tốt để tu luyện, thậm chí là để cảm ngộ.
Bởi vì linh khí trong Thần Nguyên Mộ Địa không chỉ nồng nặc mà còn mang theo
một số cảm ngộ rõ ràng, mặc kệ cảm ngộ đó phần lớn thuộc về những Hóa Thần Hợp
Thể vẫn lạc ở đây nhưng vẫn có thể dựa vào nó đi cảm ngộ ra thứ thuộc về bản
thân, hoặc ít nhất là bắt chước cảm ngộ như một kiểu truyền thừa.
Từ đó cứ mười Kết Đan đi vào Thần Nguyên Mộ Địa khi đi ra phải có tới năm sáu
người đột phá lên Nguyên Anh, trong quá khứ còn có không ít đệ tử Nguyên Anh
đi vào Thần Nguyên Mộ Địa khi đi ra đã là Hóa Thần kì.
Có thể nói chỉ cần được vào Thần Nguyên Mộ Địa đã là kì ngộ cực lớn, còn nếu
ngươi chết trong Thần Nguyên Mộ Địa đó là chuyện của ngươi, kì ngộ nào mà
không đi với nguy hiểm đâu, Thần Nguyên Mộ Địa có kì ngộ đồng dạng cũng có
nguy hiểm nhất định.
Mối nguy hiểm đầu tiên đệ tử phải chịu khi tới Thần Nguyên Mộ Địa là ‘‘tinh
không’’, tuy nói Thần Nguyên Mộ Địa được các Hợp Thể phong ấn rồi nhưng phong
ấn tinh không đó không phải hoàn mỹ, đừng nói Hợp Thể ngay cả Vấn Đạo thậm chí
cả tu sĩ bước thứ hai cũng không cách nào phong ấn tinh không một cách hoàn mỹ
được.
Mà trong tinh không tồn tại rất nhiều nguy hiểm, ví dụ như các loại không gian
loạn lưu, không gian phong bạo, một chút thiên thạch đột nhiên xuất hiện nện
trúng ngươi, hay có khi còn xuất hiện cả hố đen, gặp phải những thứ đó liền
khó cứu.
Mối nguy hiểm thứ hai là tinh không linh thú, phong ấn không hoàn mỹ nên không
tránh khỏi việc tinh không linh thú lọt vào Thần Nguyên Mộ Địa, nếu xui xẻo
gặp phải tinh không linh thú quá mạnh chỉ có con đường chết, tinh không chính
là địa bàn của tinh không linh thú, còn tu sĩ cấp thấp ở trong tinh không lại
giống như cá mắc cạn, nội việc di chuyển đã khó khăn rồi.
Bất quá nơi xuất hiện linh thú thường sẽ có linh dược, những loại tinh không
linh dược có giá trị cao hơn linh dược bình thường rất nhiều, một khi đánh bại
được tinh không linh thú thu được tinh không linh dược thì chúc mừng ngươi đã
phát tài.
Mối nguy hiểm thứ ba là phân hồn các Hóa Thần Hợp Thể vẫn lạc, mặc dù trước
khi đi vào đã được các lão tổ phát đồ vật bảo vệ ngăn cản đoạt xá nhưng không
có gì có thể chắc chắn trăm phần trăm cả, ở đây không thiếu trường hợp đệ tử
đi vào bị ‘‘tiền bối’’ đoạt xá.
Ngoài những cái đó ra còn có một số nguy hiểm thuộc loại nguy hiểm bất ngờ
không nói trước được, nhưng dù vậy vẫn không ngăn cản được sự hấp dẫn của Thần
Nguyên Mộ Địa, mỗi lần Thần Nguyên Mộ Địa mở ra đều có vô số người tranh nhau
đến sứt đầu mẻ trán để giành một suất tới Thần Nguyên Mộ Địa.
Chung quy lại Thần Nguyên Mộ Địa đã được kiểm chứng là "bí cảnh đúng nghĩa bí
cảnh" chứ không giống Ám Lâm, mà bí cảnh như đã nói, rất có lực hấp dẫn đối
với tu sĩ.
Tiêu hóa xong đám tin tức về Thần Nguyên Mộ Địa, Lâm Phong hỏi Tang Thụ :
-Nếu ta đột phá trong tinh không bị phong ấn có dẫn tới lôi kiếp hay không ?
Tang Thụ đáp :
-Ta chưa từng thấy ai có thể bố trí được trận pháp qua mặt được thiên kiếp chứ đừng nói cái phong ấn tinh không nửa mùa do Hợp Thể bố trí. Theo ta được biết thứ duy nhất có thể qua mặt được thiên kiếp có lẽ chỉ có ‘‘đệ thập trùng thiên’’ của ngươi, nhưng hiện tại ‘‘đệ thập trùng thiên’’ chỉ đủ che chắn cho Mộ Dung Tuyết chứ mức độ thiên kiếp của ngươi nó không che lại được.
-Ngươi tính trong lần tới Thần Nguyên Mộ Địa sẽ đột phá sao ?
Lâm Phong truyền lại tin tức :
-Nói thật ta chưa có quyết định rõ ràng, đến lúc đó còn cần ngươi xem xét qua cái phong ấn kia, nếu không bị người theo dõi có lẽ ta sẽ lựa chọn đột phá, dù sao Nguyên Anh mạnh hơn Kết Đan viên mãn nhiều, ta dừng chân ở Kết Đan viên mãn muốn giải quyết việc gì cũng chịu quá nhiều hạn chế.
-Đồng thời đi vào Thần Nguyên Mộ Địa mà không đột phá còn dễ gây chú ý hơn bình thường, ta có nắm chắc Nguyên Anh sau đột phá có thể biến hóa thành Hỏa Anh không sợ bị người khác phát hiện, nói chung đột phá sẽ tốt hơn không đột phá.
Tang Thụ đồng ý với Lâm Phong :
-Ngươi vẫn lí trí như vậy, nếu là ta thì ta cũng lựa chọn giống như ngươi. Ngươi yên tâm, đến lúc đó dù có người theo dõi ta vẫn có thể để ngươi đột phá mà không bị phát hiện, Hợp Thể tu sĩ còn chưa đủ tư cách nhìn thấu ta chỉ bẳng một cái phong ấn tinh không.
Nghe thế Lâm Phong thực sự yên tâm :
-Vậy ta phải cảm tạ ngươi trước. Tiếp theo ta muốn trao đổi một chút về kinh nghiệm sinh tồn trong tinh không cùng với các loại thủ đoạn đối phó tinh không linh thú, ngươi có thể nói cho ta một chút để chuẩn bị hay không ?
Tang Thụ tiếp tục đáp ứng Lâm Phong :
-Được, ngươi nghe cho kỹ.
Sau đó Lâm Phong cùng Tang Thụ bắt tay vào trao đổi kinh nghiệm sinh tồn trên
tinh không, không thể không nói có Tang Thụ đi theo Lâm Phong rất có lợi,
những người khác dù có Hợp Thể lão tổ nhắc nhở cũng không bì nổi hiểu biết của
Tang Thụ về thế giới.
Giải thích đôi chút : Thần Nguyên Mộ Địa là tinh không chiến trường nên ta chỉ
đề cập tới Hóa Thần với Hợp Thể vẫn lạc, Nguyên Anh căn bản không có cách tự
do bay lên tinh không đấu pháp trừ phi có người bảo vệ, mà có người bảo vệ còn
nói gì tới tranh giành vị trí Ngũ Hành Tử (câu này nói luôn tại sao đệ tử Kết
Đan và Nguyên Anh lại có thể đi vào tinh không - được lão tổ bày thủ đoạn bảo
vệ).
Thứ hai Hóa Thần Hợp Thể có thể đi vào tinh không đấu pháp không đồng nghĩa
với có thể dễ dàng xuyên qua tinh không chạy tới tinh cầu khác, cho nên ở đây
ta nghĩ nó không mâu thuẫn với một câu văn trước kia "Chỉ có Vấn Đạo mới tự
thân di chuyển trong tinh không đi tới tinh cầu khác".
Đa tạ mọi người đã theo dõi, chúc các bạn có những giây phút đọc truyện vui
vẻ.