Ba canh giờ sau khi đi vào phòng hối đoái, Lâm Phong đang xem hết cái này tới
cái khác đột nhiên bị lực lượng truyền tống quấy nhiễu đá ra ngoài khiến hắn
vô cùng bực bội, rõ ràng Hàn Nhược Thủy không nói có giới hạn thời gian a, thế
quái nào mới xem một chút đã bị truyền tống ra rồi.
Ừm… không phải một chút, trên thực tế Lâm Phong đã nhìn qua tám phần đồ vật
trong phòng hối đoái, hai phần còn lại thuộc về loại hình công pháp yếu quyết
không quan trọng lắm hắn tính để cuối cùng chưa kịp xem, đối với Lâm Phong
chưa xem hết toàn bộ liền được xếp vào phạm trù “một chút”.
Khi truyền tống ra ngoài Lâm Phong thấy Hàn Nhược Thủy vẫn chưa đi liền hỏi:
-Ở trong đó có giới hạn thời gian sao? Ngươi không nói làm ta nghĩ có thể ở lại bao lâu cũng được.
Hàn Nhược Thủy cổ quái nhìn Lâm Phong đáp:
-Không phải ta giấu ngươi mà bình thường chẳng ai ở trong đó cả ba canh giờ, ngươi là người đầu tiên ngây ngô trong phòng hối đoái tới lúc bị cưỡng chế truyền tống ra. Ta còn muốn hỏi ngươi đồ vật trong quang cầu nếu không hối đoái lấy ra ngoài căn bản không có gì đáng xem, ngươi ở trong đó nhìn lâu như vậy không thấy chán sao?
Thì ra là vậy, tuy Lâm Phong lấy được rất nhiều thông tin đáng giá nhưng đúng
thật thông tin đó không phải hắn tự mình lấy được vì Lâm Phong không dám vận
dụng linh hồn chi lực lung tung, tất cả thông tin hắn thu về đều do Tang Thụ
nói lại, đương nhiên cái này hắn sẽ không nói cho Hàn Nhược Thủy biết.
Mà theo cách nói trên sẽ chẳng có ai đi vào đó ba canh giờ chỉ để nhìn ngắm
quang cầu một cách vô nghĩa, thông thường người ta định sẵn cần cái gì rồi đi
vào đổi luôn, ba canh giờ không phải quá ngắn mà là quá dài, chẳng trách Hàn
Nhược Thủy cổ quái nhìn mình.
Lâm Phong xấu hổ trả lại lệnh bài cống hiến cho Hàn Nhược Thủy nói:
-Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy nhiều đồ tốt như vậy nên có chút không kiềm được muốn nhìn qua tất cả một lượt để lần sau đi vào hối đoái, nói thật ba canh giờ còn chưa xem hết đã bị đá ra ngoài. Lần này đa tạ ngươi đã hối đoái giúp ta ngọc giản luyện khí.
Thu về lệnh bài cống hiến, Hàn Nhược Thủy không cần xem giá trị bên trong hào
sảng nói:
-Không có gì, dù sao ngươi cũng đâu đổi gì nhiều. Phải rồi, ngươi biết luyện khí sao, hoặc nói ngươi có thiên phú luyện khí rất tốt?
Lâm Phong nhún vai:
-Không biết, ta chưa từng luyện khí bao giờ, ta chỉ xem qua như thế nào thôi, ta dự tính sau này gom đủ tài liệu sẽ nhờ người luyện chế.
Nghe vậy Hàn Nhược Thủy hơi ủ rũ:
-Ta còn tưởng ngươi có khả năng luyện khí muốn nhờ ngươi chút chuyện vì ta cũng chưa có bản mệnh pháp bảo, chi phí nhờ mấy vị trưởng lão luyện khí đại sư quá mắc, ta trả không nổi.
Thật, ngoại trừ bị hành động của Lâm Phong đả động thì đây là một lí do Hàn
Nhược Thủy muốn kết giao với Lâm Phong, nàng nghe Lâm Phong hỏi “có hối đoái
được tài luyện luyện đan luyện khí gì hay không” nghĩ rằng Lâm Phong có chút
thiên phú trong luyện đan luyện khí.
Lúc này Lâm Phong cũng hiểu ra tại sao Hàn Nhược Thủy hào sảng giúp đỡ hắn lại
còn ở bên ngoài chờ tới ba canh giờ nhưng hắn không để ý lắm tới phần tư lợi
của Hàn Nhược Thủy, trên thực tế làm người ai chẳng có tư lợi, so với người
khác nàng chịu cho hắn mượn ba nghìn cống hiến đã tốt lắm rồi.
Lâm Phong lên tiếng hỏi:
-Ngươi nói thử xem một lần nhờ người luyện cần bao nhiêu cống hiến, ta rất có tự tin trong mấy việc như kiếm điểm cống hiến a, có lẽ tương lai sẽ giúp được ngươi. Hoặc giả nếu ta được chọn tới Ngũ Đại Đế Quốc ta sẽ chia cho ngươi cống hiến từ việc bán lệnh bài.
Hàn Nhược Thủy không nghĩ nhiều thành thật trả lời:
-Tùy vào đẳng cấp bản mệnh pháp bảo ngươi muốn luyện giá cả sẽ khác nhau, ví dụ luyện hạ phẩm bản mệnh pháp bảo chỉ mất năm nghìn cống hiến, trung phẩm hai vạn, thượng phẩm tám đến mười vạn cống hiến. Tuy nói bản mệnh pháp bảo có thể tiến cấp nhưng mỗi lần tiến cấp không dễ dàng nên ta không muốn luyện hạ phẩm, đã luyện ít nhất phải luyện trung phẩm trở lên.
-Có điều ta nói ra không phải để ngươi chia cống hiến cho ta, ngươi có cho ta cũng không nhận, cùng lắm ta chỉ lấy lại năm trăm điểm cống hiến này thôi.
Một lần nữa Lâm Phong lộ ra vẻ “đào hoa” cười nói:
-Cống hiến với ta là chuyện nhỏ, luyện pháp bảo bản mệnh cho bằng hữu mới là chuyện lớn. Lại nói nếu ta thật giành được vé tới Ngũ Đại Đế Quốc còn sợ sống không tốt bằng ngươi sao, ngươi quá coi thường ta rồi.
-Xì, đừng mong tán tỉnh ta, ta thừa biết ngươi đào hoa như thế nào, không biết ngươi đã nói lời này với bao nhiêu cô nương rồi. Đây là truyền tin châu của ta, nếu ngươi muốn có thể liên lạc với ta bất cứ lúc nào, tuy nhiên khi nào rảnh rỗi ta mới tới gặp ngươi được. Hiện tại ta phải quay về làm việc.
Vừa nói Hàn Nhược Thủy vừa đưa cho Lâm Phong một quả truyền tin châu, sau đó
nàng không để ý tới Lâm Phong nữa trở về đại sảnh tiếp tục công việc.
Bất quá Hàn Nhược Thủy nói thế chứ nội tâm nàng khá vui khi có người thích
nàng, nữ nhân ai lại không muốn được nam nhân theo đuổi đâu? Dù người nam nhân
đó không phải người mình thích thì việc được nam nhân theo đuổi chứng tỏ bản
thân rất có mị lực a.
Chỉ cần đừng quá mức theo đuổi theo kiểu bám mãi không buông hoặc tự coi nữ
nhân mình coi trọng đã thuộc về mình là được, còn kiểu bày tỏ tình cảm giống
Lâm Phong là kiểu mà nữ nhân thích nhất, rất chân thật, không hề giả tạo, cũng
chẳng hề cưỡng cầu.
Nhìn Hàn Nhược Thủy rời đi Lâm Phong lắc đầu cười cười, đợi nàng đi trước một
đoạn rồi hắn mới theo đường cũ quay lại đại sảnh dùng truyền tống đi về đình
viện, hắn muốn tranh thủ thời gian tiếp theo tiêu hóa đống kiến thức vừa học
được.
Thật lòng mà nói ngoại trừ vẻ mặt “đào hoa” ra những điều Lâm Phong nói không
phải giả, Hàn Nhược Thủy không biết nàng giúp hắn rất nhiều chứ không phải chỉ
năm trăm cống hiến, nếu không có nàng giúp Lâm Phong khó mà đường đường chính
chính đi vào phòng hối đoái.
Trên người hắn đang có không gian trữ vật không “hoạt động mạnh” được làm sao
kiếm cống hiến, cộng thêm thời gian một tháng trị liệu trên lý thuyết chỉ còn
lại một tháng trước ngày so tài, chẳng có ai lại đi lãng phí thời gian vào
kiếm điểm cống hiến trong khoảng thời gian đó.
………………………
Trở lại đình viện Cực Pháp Quốc, Lâm Phong treo biển bế quan tránh bị làm
phiền, mà thực ra Lâm Phong làm màu thôi chứ ở đây chẳng còn ai để làm phiền
Lâm Phong ngoại trừ Thái Phiêu Phiêu và Dương Cát, hai người này càng không có
lí do gì làm phiền Lâm Phong.
Sau đó Lâm Phong không thèm bày trận pháp ngăn cách đã lấy ra tấm ngọc giản
luyện khí vừa hối đoái được, nhìn qua một lần Lâm Phong đưa ra nhận xét so về
mặt giá trị tấm ngọc giản này có giá trị cao hơn mấy tấm ngọc giản trận pháp
Lâm Phong thu được trước đây.
Bởi vì trong ngọc giản không chỉ giới thiệu từ cơ bản đến nâng cao của việc
luyện khí mà còn ghi lại rất nhiều tài liệu luyện khí, nói thật chỉ bằng một
tấm ngọc giản này một người không có thiên phú luyện khí bỏ ra mấy năm nghiên
cứu cũng có thể luyện ra được hạ phẩm, lại bỏ thêm mấy chục năm nữa liền luyện
được trung phẩm pháp bảo, bao gồm cả bản mệnh pháp bảo.
Bất quá dù vậy đi nữa vẫn chẳng có ai bỏ thời gian mấy chục năm ra nghiên cứu
để luyện một món bản mệnh pháp bảo trung phẩm nên tấm ngọc giản này mới rẻ,
không nói luyện khí tiêu hao tài nguyên không kém luyện đan thì bỏ mấy chục
năm đó đi kiếm cống hiến còn hơn, làm nhiệm vụ vừa có thể tăng lên tu vi vừa
dễ dàng thu về nhiều thứ khác không riêng pháp bảo tại sao lại không làm.
Đương nhiên chuyện gì cũng có hai mặt, ngươi bỏ ra mấy chục năm nghiên cứu
trong tương lai sẽ có người tới tìm người nhờ luyện khí, từ đó ngươi liền thu
lại được lợi tức trong những năm nghiên cứu, nhưng tu luyện chỉ tranh sớm
chiều, ngươi đi chậm hơn người ta mấy chục năm chưa chắc thêm mấy chục năm nữa
ngươi sẽ đuổi kịp người ta.
Lại nói tuổi càng cao tốc độ tu luyện chắc chắn không bằng lúc còn trẻ, tiềm
lực theo thời gian sẽ bị giảm xuống đáng kể, đây là thường thức trong giới tu
chân, cho nên chỉ những người có đam mê mới đi theo con đường luyện đan luyện
khí, ngoài ra phần lớn mọi người đều dùng thứ khác đổi lấy thứ họ cần.
Bỏ qua chuyện đó, Lâm Phong bị luyện khí hấp dẫn bắt đầu chú tâm vào việc
nghiên cứu.
Về cơ bản luyện khí giống với luyện đan, đều là quá trình tương tác giữa người
luyện với tài liệu luyện chế và giữa các tài liệu luyện chế với nhau tạo thành
sản phẩm, cả hai bên đều khá chú trọng vào việc khống hỏa luyện hóa tài liệu
cũng như độ chính xác cao.
Còn muốn so sánh trực quan giữa luyện đan với luyện khí cái nào dễ hơn thì Lâm
Phong không nói được, đối với Lâm Phong luyện khí dễ hơn luyện đan mặc dù
trong cả hai cái Lâm Phong đều không có chút thiên phú nào, còn đối với người
khác nghĩ như thế nào Lâm Phong không biết.
Tại sao lại nói như vậy?
Nguyên nhân xuất phát từ phong cách luyện đan của Lâm Phong và Tuyết, hai
người đều coi linh dược là vật sống để luyện đan còn các tài liệu luyện khí
nhìn như thế nào cũng không coi thành vật sống được, Lâm Phong là một nhà khoa
học càng không thể nhìn kim loại như một vật sống được.
Thế nhưng chính điều này lại khiến luyện khí dễ hơn trong mắt Lâm Phong, xét
theo một khía cạnh nào đó luyện vật chết dễ hơn luyện vật sống nhiều, vật chết
ngươi có làm gì nó cũng không “chết” hơn được nữa, còn vật sống sơ sảy một
chút làm nó chết đồng nghĩa thất bại.
Có điều lí luận này không áp dụng được lên người khác, cứ coi như luyện hóa
vật chết dễ hơn vật sống đi thì luyện hóa kim loại khó hơn luyện hóa linh dược
nhiều, công đoạn này yêu cầu chất lượng hỏa diễm rất cao, người nào không tu
luyện hỏa thuộc tính hoặc không có hỏa diễm mạnh mẽ khó có thể trở thành luyện
khí sư.
Chẳng qua Lâm Phong có Nhật Phá chi hỏa có thể luyện hóa hầu hết các loại tài
liệu hắn mới thấy dễ, chứ người khác lại thấy khó a.
Đó là phần cơ bản, phần nâng cao Lâm Phong muốn tìm hiểu là khí văn và làm thế
nào luyện chế ra được bản mệnh pháp bảo phù hợp với bản thân nhất cũng có ghi
trong đây, hai phần này, nhất định phải hiểu triệt để, trong tương lai có thể
sẽ đem lại lợi ích rất lớn.
Theo lời Thiên Lôi Tử trước đây Lâm Phong đã biết khí văn là một loại thủ đoạn
dựa trên khí linh dành cho những pháp bảo không có khí linh nhưng Lâm Phong
chỉ biết thế thôi, hiện tại Lâm Phong khá ngạc nhiên khi biết rằng… phương
pháp khắc khí văn có năm phần tương tự với phương pháp luyện “thần thức đan”.
Muốn khắc thành công “khí văn” thì phải khắc ngay trong quá trình luyện chế
pháp bảo chứ không phải luyện xong rồi mới khắc, có điều khắc “khí văn” ở đây
không dễ dàng giống khắc trận pháp, độ khó có thể so sánh với khắc “thiên
nhiên trận pháp”, thậm chí nhìn theo một cách nào đó “khí văn” chính là một
loại “thiên nhiên trận pháp” đặc thù khắc trên pháp bảo.
Nhưng thực chất “khí văn” không phải trận pháp, nếu giải thích bằng lời nói
thì “khí văn” chính là pháp bảo trong pháp bảo, nghĩa là ngươi luyện đồng thời
hai món pháp bảo một lúc chứ không phải một, chẳng qua món pháp bảo thứ hai
“không tồn tại” riêng biệt hay có hình thái nhất định mà sống kí sinh trên
người món pháp bảo thứ nhất.
Một khi món pháp bảo thứ nhất được “ăn” linh lực phát động chiêu thức thì món
pháp bảo thứ hai cũng được hưởng ké một phần linh lực tự động học theo món
pháp bảo thứ nhất phát ra một chiêu thức giống hệt trợ uy cho chiêu thức
nguyên bản, tuy hai mà một, tuy một mà hai.
Giải thích nghe có vẻ đơn giản nhưng muốn làm rất khó khăn, khó hơn cùng một
lúc luyện hai món pháp bảo rất nhiều, bởi vì.... ngươi chỉ có một phần tài
liệu luyện chế pháp bảo, vậy món thứ hai ở đâu mà ra? Từ không sinh có? Không
phải, nhưng cũng gần giống như vậy, món pháp bảo thứ hai tựa như tồn tại, lại
tựa như không tồn tại, thứ này... rất ảo diệu.
Muốn hiểu ra sự thâm thúy của luyện khí không phải chỉ một ngày hai ngày liền
hiểu được, và cũng không phải cứ ngồi thôi diễn là hiểu được, phải trải qua vô
số thực nghiệm đúc kết lại mới hiểu được.
Cứ như vậy Lâm Phong chìm vào nghiên cứu luyện khí, có đôi khi không hiểu cái
gì Lâm Phong liền lật tay lấy ra một chút tài liệu luyện khí cấp thấp mua được
ở hội đấu giá Cực Linh Thành luyện tay, một lần không hiểu thì mười lần, mười
lần không hiểu thì trăm lần, tài liệu cấp thấp Lâm Phong có rất nhiều không sợ
tiêu hao.