Hôm nay là ngày thứ ba sau khi sự kiện Ám Lâm kết thúc, Thái Tiêu Diêu đưa ra
thông báo triệu tập toàn bộ đệ tử Cực Pháp Học Viện.
Nhận được thông báo, mười người đệ tử sống sót bao gồm cả Lâm Phong lập tức
tạm dừng việc đang làm lục tục đi tới đại sảnh đình viện, trong lòng thầm suy
đoán không biết viện trưởng triệu tập mọi người lại có chuyện gì, hy vọng
không phải chuyện gì xấu.
Khi các đệ tử tới nơi đã thấy Thái Tiêu Diêu đang ngồi trên ghế chủ tọa đại
sảnh đình viện, bên cạnh Thái Tiêu Diêu ngoại trừ Lục Minh Hiền trưởng lão
luôn vắng mặt trong những ngày vừa qua thì hai vị trưởng lão Thái Phiêu Phiêu
và Dương Cát không thiếu ai.
Không khí này, có chút trang trọng, đoán chừng viện trưởng sắp thông báo đại
sự, mà nhìn thấy cả ba người cao tầng học viện đều có mặt trong lòng đám đệ tử
đã có chút đáp án về đại sự, một là trận so tài sắp tới, còn hai là chuyện về
Ám Lâm.
Nhận ra đệ tử đã tới đông đủ, Thái Tiêu Diêu nhìn xuống đám đệ tử mở miệng
hỏi:
-Các ngươi có biết lí do hôm nay ta triệu tập các ngươi lại hay không?
Tuy đã có suy đoán nhưng nghe Thái Tiêu Diêu hỏi trong lúc nhất thời vẫn không
có ai đứng ra nói chuyện, đám đệ tử chỉ biết đại sự có liên quan tới hai vấn
đề trên chứ không biết phải nói như thế nào cho vừa lòng Thái Tiêu Diêu, viện
trưởng không nói thẳng lại đi hỏi bọn họ khẳng định có huyền cơ ở bên trong.
Chẳng may nói sai khiến Thái Tiêu Diêu phật lòng liền khổ, bọn họ trên danh
nghĩa đã được coi như thành viên của Hồng Lưu Quốc trong một trăm năm nhưng
bây giờ bọn họ vẫn là đệ tử của Cực Pháp Học Viện, viện trưởng có xử lí họ
cũng không ai nói được gì.
Nói đúng hơn dù bọn họ có thật sự trở thành thành viên sống tại nội lưu Hồng
Lưu Quốc một trăm năm mà để Thái Tiêu Diêu có cớ xử lí vì nói sai cũng không
ai đứng ra bảo vệ cho bọn họ, ai bảo người ta là Hóa Thần, còn bọn họ mới chỉ
là con kiến hôi Kết Đan đâu.
Về phần Lâm Phong biết Thái Tiêu Diêu sắp nói về chuyện ma khí lại không có ý
định đứng ra phát biểu, hắn không muốn gây chú ý trên phương diện “tri thức”,
nói chuyện liên quan tới ma tộc vào lúc này rất ngu ngốc, ai biết Hồng Lưu lão
tổ có đang nghe lén hay không, trên tay hắn còn chưa dám tháo xuống nhẫn trữ
vật của Hồng Lưu lão tổ.
Sau một lúc thấy không có ai nói gì một người đệ tử Kết Đan hậu kì tên Nguyên
Quang đứng ra trả lời:
-Bẩm viện trưởng, có phải viện trưởng muốn nhắc nhở chúng đệ tử về đợt so tài tiếp theo hay không?
Mấy người còn lại nghe Nguyên Quang trả lời đều nhìn qua Thái Tiêu Diêu không
biết viện trưởng phản ứng như thế nào với câu trả lời ba phải này, kết quả
Thái Tiêu Diêu không trả lời Nguyên Quang, hắn chỉ liếc mắt nhìn qua những
người còn lại, ý tứ lộ rõ, đáp án này sai rồi, còn ai có câu trả lời khác hay
không.
Thấy Thái Tiêu Diêu cử động Nguyên Quang biết câu trả lời của mình không có ý
tứ liền xấu hổ lui lại, nói thật vừa rồi hắn chỉ thử vận may thôi, Nguyên
Quang có suy nghĩ chẳng may đoán trúng Thái Tiêu Diêu sẽ ban thưởng mới mặt
dày đứng ra trả lời đầu tiên.
Chứ câu trả lời vừa rồi ai mà chẳng nói được, nói lời thật lòng Nguyên Quang
thiên về đáp án “Ám Lâm” hơn nhưng hắn không dám nói.
Bởi vì Nguyên Quang biết ở Hồng Lưu Quốc đã không còn ai bàn tới chuyện Ám
Lâm, cảm giác giống như mọi người đang cố tình lảng tránh những chuyện liên
quan tới Ám Lâm, điều này nói rõ Ám Lâm trong thời điểm hiện tại là một vấn đề
vô cùng nhạy cảm, nói sai sẽ rất nguy hiểm.
Cho nên Nguyên Quang mới xấu hổ, không có gan lại muốn giành phần thưởng, tâm
tư này có chút nhỏ mọn.
Không để ý tới Nguyên Quang xấu hổ, Trấn Hằng bước ra thận trọng hỏi dò:
-Bẩm viện trưởng, đệ tử có một suy đoán lớn mật, không biết có nên nói ra hay không.
Thái Tiêu Diêu gật đầu:
-Ngươi nói đi, không cần lo lắng.
Nghe Thái Tiêu Diêu nói “không cần lo lắng” lại không thấy ai bày ra trận pháp
cách âm hay bất cứ thứ gì bảo vệ khiến Trấn Hằng hơi bất an, hắn giống như
Nguyên Quang biết được một số chuyện và bây giờ hắn muốn nói về chuyện ở Ám
Lâm, nói Trấn Hằng không do dự là không thể nào.
Nhưng nghĩ lại Hồng Lưu lão tổ có muốn nghe lén thì viện trưởng hay Dương
trưởng lão cũng không ngăn được Trấn Hằng liền không để ý nữa, đã phóng lao
đành phải theo lao, Trấn Hằng cắn răng nói ra:
-Đệ tử không biết ở Ám Lâm đã xảy ra chuyện gì nhưng đúng thật Ám Lâm là một nơi rất tốt để tu luyện, trong ba tháng chém giết linh thú cùng thu hoạch linh dược khi tới Ám Lâm đệ tử đã thu được rất nhiều tài nguyên đủ đột phá lên Nguyên Anh kì.
-Đồng thời khi đệ tử hấp thu linh khí ở Ám Lâm còn có một loại cảm giác rất huyền diệu, dường như linh khí ở Ám Lâm có thể giúp người ta tăng nhanh cảm ngộ, cho nên chỉ bốn tháng đi tới Ám Lâm đệ tử đã đột phá được Địa Anh, không chỉ vậy đệ tử còn củng cố vững chắc tu vi Nguyên Anh sơ kì.
-Có thể nói tu luyện bốn tháng tại Ám Lâm đem lại hiệu quả mười năm thậm chí mấy chục năm tu luyện bên ngoài. Tuy nhiên trước ngày trở về khoảng bốn mươi tám ngày Ám Lâm liền xảy ra biến cố, lúc đó đệ tử không nhớ rõ lắm chỉ nhớ bản thân khá điên cuồng tham gia cướp đoạt linh dược.
-Sau khi tỉnh táo lại tu vi đệ tử chỉ còn Kết Đan hậu kì nhưng không giống trọng thương thụt lùi tu vi mà giống với trong cơ thể bị rút đi một cái gì đó dẫn tới thụt lùi tu vi hơn, sau đó đệ tử còn phát hiện linh thú linh dược cũng biến mất sạch sẽ.
-Từ đó đệ tử suy đoán trong người chúng đệ tử còn sót lại một thứ gì đó không tốt cho tu luyện do hấp thu đồ vật ở Ám Lâm, có phải viện trưởng muốn nói tới vấn đề này hay không?
Những điều Trấn Hằng nói ra khiến chín người đệ tử bên cạnh hít vào một hơi
kinh hãi, bốn người Lâm Phong đương nhiên là diễn còn năm người còn lại là
thực kinh hãi, bọn họ cũng trải qua chuyện giống như Trấn Hằng nhưng căn bản
không nghĩ tới kết luận giống Trấn Hằng.
Bọn họ còn tưởng dựa vào cảm ngộ ở Ám Lâm có thể dễ dàng đột phá lên Địa Anh
sau đó một mạch tu luyện tới Hóa Thần, nhưng nếu Trấn Hằng nói là sự thật bọn
họ liền gặp vấn đề lớn, có khi đến lúc đột phá Địa Anh bọn họ chết cũng không
biết bản thân chết như thế nào, không kinh hãi sao được.
Có điều bọn họ còn không biết… Trấn Hằng suy đoán được nhiều hơn nhưng hắn
không nói ra, hắn biết nên dừng ở chỗ nào, nói thêm nữa sẽ đụng chạm tới vấn
đề nhạy cảm, ví dụ như Ám Lâm là một hồi âm mưu, bọn họ là quân cờ trong hồi
âm mưu này, hoặc trong Ám Lâm có thứ gì đó các lão tổ cần Trấn Hằng đều đoán
được.
Trên vị trí chủ tọa, Thái Tiêu Diêu đứng dậy nói:
-Tốt lắm, Trấn Hằng nói không sai, trong người các ngươi đang tồn tại một mối nguy hiểm vô cùng lớn. Lí do ta đưa ra câu hỏi vì chỉ có Hóa Thần kì mới giải quyết được mối nguy đó, đồng thời trong ba tháng ta chỉ có thể chữa trị cho ba người, người nào trả lời tốt ta sẽ ưu tiên cho người đó.
-Do Trấn Hằng trả lời hoàn toàn chính xác nên trong ba người có một người là Trấn Hằng, hai người còn lại ta lựa chọn trên thang điểm thiên tài, đó là Dương Huyền và Lâm Phong.
-Tuy nhiên những người còn lại không cần lo lắng, Hồng Lưu Điện đã đưa ra thông báo có cách chữa trị, các ngươi cầm theo lệnh bài này đi tới Hồng Lưu Điện sẽ có người an bài cho các ngươi. Về phần phí trị liệu ta không phải rất rõ ràng, có thể chữa được hay không phải nhìn các ngươi rồi.
-Cuối cùng, ta chúc các ngươi đạt kết quả tốt trong cuộc đấu so tài, dù sao Nguyên Anh kì chỉ còn lại bốn người, phần thắng của các ngươi rất cao.
Nói xong Thái Tiêu Diêu ném ra mười tấm lệnh bài tử sắc chứ không phải bảy
tấm, ba người được lọt vào danh sách chữa trị là Lâm Phong, Trấn Hằng, Dương
Huyền mỗi người cũng thu được một tấm.
Mười người đệ tử tiếp nhận lệnh bài quan sát thấy trên tấm lệnh bài được Thái
Tiêu Diêu phát ra có khắc hai chữ Hồng Lưu, so sánh với các loại lệnh bài ở
Hồng Lưu Quốc họ biết đây là lệnh bài đại biểu cho thân phận ở lại nội lưu
Hồng Lưu Quốc trong một trăm năm.
Sau đó đám đệ tử dùng thần thức thăm dò thì phát hiện bên trong lệnh bài không
có cống hiến nào, mà lệnh bài lại không có cách quy đổi ngược về cống hiến,
đồng nghĩa ngoài tư cách ở lại nội lưu Hồng Lưu Quốc trăm năm ra lệnh bài này
không có giá trị thực tiễn về cống hiến khi đi tới Hồng Lưu Điện.
Đương nhiên vẫn có thể thông qua con đường bán lệnh bài cho người khác lấy về
cống hiến, kiếm cống hiến theo con đường này thường chỉ nhận được một nửa cống
hiến, coi như bị lỗ mất năm mươi năm, tương đương năm vạn cống hiến, đây là
một con số không hề nhỏ.
Ở Hồng Lưu Quốc có một câu nói như sau “chỉ nhìn lệnh bài, không nhìn mặt”,
nghĩa là có lệnh bài liền được ở lại, không có lệnh bài liền cút ra khỏi nội
lưu, mà trên lệnh bài không có tên nên nắm lệnh bài trăm năm tư cách trong tay
chưa chắc đã là chuyện tốt, có khi còn trở thành cái đích cho người khác nhắm
tới nếu không có bản lĩnh.
Tóm lại người nào sợ có thể bán lệnh bài đổi lấy một nửa cống hiến, lại dùng
cống hiến đó tiêu xài sẽ an toàn hơn, có điều làm như vậy không nói lỗ rất lớn
mà còn bị Hồng Lưu lão tổ để ý, Lâm Phong thầm than Hồng Lưu lão tổ quá ghê
gớm.
Nhìn như mọi thứ đang trôi qua rất êm đềm nhưng Lâm Phong biết Hồng Lưu lão tổ
đang từng bước một giăng bẫy tìm ra người có thu hoạch ở Ám Lâm, đoán chừng vụ
việc chữa trị ma khí cũng nằm trong kế hoạch của Hồng Lưu lão tổ, chỉ không
biết Hồng Lưu lão tổ sẽ bày trò gì.
Xem ra sống qua ba tháng tiếp theo không dễ dàng, phải cẩn thận mới được.
Bất quá trong cái rủi lại có cái may, ba ngày vừa qua Lâm Phong không hề tiếp
xúc với Thái Tiêu Diêu chút nào tránh bị Hồng Lưu lão tổ để ý nhưng danh sách
Thái Tiêu Diêu đưa ra rất hợp ý Lâm Phong, Dương Huyền bị hắn thu hồn huyết
không nên để người khác biết, còn bản thân hắn đang có không gian trữ vật
trong người cũng không tiện để người khác thăm dò trực tiếp.
Muốn trị thương là phải thăm dò, mà không trị thương liền lộ ra cá biệt,
phương án hiện tại có thể nói là phương án tốt nhất rồi.
Cái nhìn của Lâm Phong về Thái Tiêu Diêu lại cao hơn một bậc, Thái Tiêu Diêu
không hổ là người đứng đầu một nước, làm việc rất đáng tin, nếu chỉ xét về đầu
óc Thái Tiêu Diêu có lẽ không hề thua kém Hồng Lưu lão tổ, chẳng qua Thái Tiêu
Diêu yếu hơn Hồng Lưu lão tổ nên phải dùng cách khác bảo vệ Lâm Phong.
Về phần tam nữ Lâm Phong không có bao nhiêu lo lắng cho các nàng, bí mật trên
người các nàng không phải lớn lắm, lại nói Lâm Phong đã để lại thủ đoạn trên
người các nàng, chỉ cần Hồng Lưu lão tổ không tự mình ra tay sưu hồn các nàng
sẽ an toàn, theo Lâm Phong khả năng này rất thấp.
Ít nhất trước khi so tài kết thúc Hồng Lưu lão tổ sẽ không làm như vậy, nếu
lão biết trong một trăm năm mươi sáu người có một người giữ Hỗn Độn Chi Tâm
lão sẽ không ngần ngại ra tay giết sạch nhưng lão không biết, thiên tài đã ít
rồi lão không dám đoạn luôn căn cơ của Hồng Lưu Quốc, trừ phi Hồng Lưu lão tổ
bị điên.
Tiếp đó không còn chuyện gì nữa ngoại trừ Trấn Hằng được Thái Tiêu Diêu giữ
lại chín người khác đều rời đi hướng tới Hồng Lưu Điện, bảy người không nằm
trong danh sách đương nhiên là muốn tìm cách trị thương, còn Lâm Phong và
Dương Huyền trong khi chờ đợi tới lượt được trị thương cũng muốn tới Hồng Lưu
Điện xem như thế nào.