Nhìn qua một trăm năm mươi sáu người đứng trên quảng trường, Hồng Lưu lão tổ
lộ ra một bộ dáng bi thương, sau một lúc lâu dường như bi thương đã đến cực
hạn lão mới thở dài một tiếng tràn đầy phiền muộn nói ra:
-Lão phu biết trong lòng các ngươi có rất nhiều nghi hoặc không dám hỏi như Ám Lâm có nguy hiểm gì khiến cho năm trăm thiên tài đi vào lại chỉ có một trăm năm mươi sáu người sống sót, hoặc tại sao lão phu không nói rõ từ đầu Ám Lâm rất nguy hiểm để các ngươi đi vào chịu chết.
-Hiện tại lão phu hỏi các ngươi, có kì ngộ nào không đi cùng với nguy hiểm hay không, nguy hiểm đương nhiên phải có nhưng lão phu cam đoan lão phu không hề có ý định lừa gạt hay để các ngươi đi vào Ám Lâm làm con tốt thí, bởi vì các ngươi không phải những người đầu tiên đi vào Ám Lâm.
-Trước đây khi lão phu cùng những lão tổ Hợp Thể khác phát hiện ra Ám Lâm đã phái rất nhiều người đi vào Ám Lâm tìm hiểu tình hình, và những người đó đều trở về an toàn chúng ta mới quyết định dùng Ám Lâm làm nơi diễn ra khảo hạch chọn đệ tử.
-Nói lời thật lòng đến bây giờ lão phu vẫn không dám tin tưởng một chuyến này có tới hơn ba trăm thiên tài ngã xuống, không, nói chính xác hơn đã có ít nhất một vạn thiên tài ngã xuống, bởi vì người tiến vào Ám Lâm không chỉ riêng các ngươi mà là toàn bộ thiên tài Ngũ Hành Tinh.
-Những người tiến vào Ám Lâm đều đại biểu cho tương lai của một quốc gia thậm chí cả Ngũ Hành Tinh, các ngươi ngã xuống lão phu được lợi ích gì sao, không có, ngược lại Hồng Lưu Quốc còn gặp tổn thất rất lớn, nếu biết trước chuyện này xảy ra lão phu sẽ không để các ngươi đi vào Ám Lâm.
-Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, các ngươi sống sót tới bây giờ chứng tỏ các ngươi rất xứng đáng với hai chữ thiên tài, không cần biết trong đó có tồn tại may mắn hay không lão phu cũng quyết định bồi dưỡng các ngươi trở thành trụ cột của Hồng Lưu Quốc, những người còn đứng được trên quảng trường ngày hôm nay sẽ có cơ hội ở lại nội lưu Hồng Lưu Quốc một trăm năm để tu luyện, đương nhiên các ngươi có thể lựa chọn không ở lại Hồng Lưu Quốc.
-Đồng thời vì lần khảo hạch này xảy ra vấn đề nên ba tháng sau lão phu sẽ chủ trì một vòng khảo hạch so tài trực tiếp tuyển ra mười người tiến về Ngũ Đại Đế Quốc, trong thời gian đó người nào muốn ở lại Hồng Lưu Điện nhận đãi ngộ trung tâm có thể báo cho chấp sự Hồng Lưu Điện, lão phu sẽ an bài cho các ngươi.
-Còn những người tham gia đặt cược Hồng Lưu Điện sẽ hoàn trả lại tất cả, các ngươi còn câu hỏi nào sao?
Nghe Hồng Lưu lão tổ tuyên bố khiến rất nhiều người nguyên bản có ác cảm với
Hồng Lưu lão tổ đã tiêu tan oán niệm không ít, mặc kệ sự phiền muộn kia có
thật hay không thì những lời Hồng Lưu lão tổ nói ra đều vô cùng hợp lí, tu
luyện có khi nào không gặp nguy hiểm đâu, việc toàn bộ thiên tài Ngũ Hành Tinh
đi vào Ám Lâm nói rõ các lão tổ thực sự đã tìm hiểu Ám Lâm kỹ càng.
Và bọn họ không thể phản bác ở Ám Lâm không có chút kì ngộ nào, ít nhất lời
lão tổ nói về linh thú linh dược tồn tại rất nhiều không sai, có nhiều người
đang đứng ở đây còn từng đột phá tới Nguyên Anh sơ kì chỉ trong vòng mấy tháng
ngắn ngủi ở Ám Lâm, chẳng qua đến cuối cùng lại xảy ra biến cố xóa sạch tất
cả, tuy nhiên cảm ngộ đột phá Địa Anh vẫn còn đó.
Như vậy có thể trách các lão tổ được sao?
Có thể nói ở đây chính các lão tổ cũng là người bị lừa mới để bọn họ đi vào
thí luyện, bởi vì các lão tổ sẽ không để toàn bộ thiên tài Ngũ Hành Tinh đi
vào Ám Lâm chịu chết một cách vô ích, hy sinh người khác giành lấy lợi ích là
chuyện thường thấy nhưng hy sinh rất nhiều thiên tài đổi lại không gì cả là
một chuyện rất ngu ngốc.
Nhất là khi nghe tới phần thưởng một trăm năm ở lại nội lưu Hồng Lưu Quốc bọn
họ càng hưng phấn hơn quên sạch tất cả mưu tính của Hồng Lưu lão tổ từng áp
đặt lên người họ, bị tính kế thì như thế nào, ít nhất bây giờ bọn họ còn sống
và nhận được hồi báo, rất đáng giá.
Thậm chí bọn họ còn thấy vui mừng vì số người ngã xuống quá nhiều, nếu không
đâu đến lượt bọn họ trở thành người được bồi dưỡng, lòng người… chính là như
vậy, một giây trước ngươi còn oán hận một người nhưng một giây sau nhận được
lợi ích cực lớn ngươi liền tôn sùng người đó như thần thánh.
Về phần đám người tham gia đặt cược thở phào nhẹ nhõm, họ chỉ quan tâm tới
tiền đặt cược chứ đám người kia chết hay sống đều không có liên quan tới bọn
họ, ít nhất lấy lại được tiền đặt cược là chuyện tốt, không lỗ là được.
Lại nói đợt tiếp theo chắc chắn Hồng Lưu Điện sẽ mở thêm một bàn đặt cược mới,
Hồng Lưu lão tổ đã nói “so tài trực tiếp” họ phải tranh thủ kiếm thêm lợi tức,
“so tài trực tiếp” đúng là thứ dễ đặt cược nhất, lần này tuyệt đối không có
chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Chỉ có đám cao tầng ngồi trên đài dẫn đội mới biết… Hồng Lưu lão tổ vừa dùng
pháp thuật gia trì lời nói khiến đám đệ tử bên dưới hoàn toàn tin tưởng những
gì Hồng Lưu lão tổ nói ra, trên thực tế Hồng Lưu lão tổ nói không sai mà cũng
chẳng đúng, lão đúng thật không biết nguy hiểm trong Ám Lâm chính xác là gì
nhưng lão biết tiến nhập Ám Lâm khả năng ngã xuống rất cao mà vẫn để các đệ tử
đi vào.
Thậm chí bọn họ còn nghi ngờ các lão tổ đang muốn đám đệ tử chết càng nhiều
càng tốt, chết càng nhiều người thiệt thòi nhất là Ngũ Đại Đế Quốc chứ không
phải Hồng Lưu Quốc hay bất kì quốc gia nào khác, đương nhiên những chuyện này
nên để trong lòng là được rồi, bọn họ không nhất thiết phải vì đám đệ tử “áo
cưới” đắc tội với Hồng Lưu lão tổ.
Người ta mua luôn mệnh đệ tử bọn họ rồi còn nói được cái gì nữa?
Thấy không ai lên tiếng hỏi bất cứ chuyện gì Hồng Lưu lão tổ bắt đầu nói tiếp:
-Nếu không còn gì nữa các ngươi có thể trở về tĩnh dưỡng chờ thông báo tiếp theo, lão phu không biết ở Ám Lâm có chuyện gì nhưng lão phu biết trong nhẫn trữ vật đặc thù phát cho các ngươi không có thứ gì nên các ngươi không cần tới Hồng Lưu Điện báo cáo.
Nói xong Hồng Lưu lão tổ giống như lúc đến không một tiếng động khi lão rời đi
cũng là vô tung vô ảnh để lại đám thiên tài đứng trên quảng trường đang vô
cùng hưng phấn, một trăm năm tu luyện tại nội lưu Hồng Lưu Quốc có thể thay
đổi tương lai của cả một người.
Duy nhất chỉ có Lâm Phong mặt ngoài hưng phấn nhưng nội tâm hơi trầm xuống,
hắn có Hỗn Độn Chi Tâm phụ thể không dễ bị Hồng Lưu lão tổ thao túng bằng lời
nói, hắn không như đám người còn lại bị lợi ích Hồng Lưu lão tổ ban ra làm cho
mù quáng, ngược lại tình huống này còn tệ hơn Lâm Phong dự đoán rất nhiều.
Hồng Lưu lão tổ không trực tiếp tra xét nhẫn trữ vật nhưng lão ra chiêu này
quá độc, một trăm năm ở lại nội lưu Hồng Lưu Quốc tu luyện nói cách khác sẽ là
một trăm năm tu luyện dưới mắt Hồng Lưu lão tổ, trong một trăm năm đó nếu có
người đạt được chỗ tốt từ Ám Lâm sẽ bị lộ ra ngay.
Người bình thường tu luyện ở đây một trăm năm rất tốt, có điều Lâm Phong đâu
phải người bình thường, trên người hắn có quá nhiều bí mật không được phép lộ
ra, lộ ra chỉ có con đường chết, có khi còn làm liên lụy tới tam nữ.
Mà tự ý rời đi hoặc ở lại nhưng không tu luyện càng không ổn thỏa, có tu sĩ
nào lại bỏ đi cái lợi trước mắt lựa chọn cái không có lợi sao? Làm như vậy
chẳng khác nào rêu rao bản thân có bí mật cực lớn không muốn người khác biết,
Lâm Phong chắc chắn kẻ nào lựa chọn hai cái sau sẽ bị Hồng Lưu lão tổ bắt tới
ngay.
Xem ra lần này lại phải thay đổi kế hoạch, nếu không nghĩ được phương án gì
thích hợp đường đường chính chính rời đi Hồng Lưu Quốc chỉ còn một cách duy
nhất – tiến tới Ngũ Đại Đế Quốc rồi từ Ngũ Đại Đế Quốc rời đi, hắn không muốn
ở lại Hồng Lưu Quốc một trăm năm, ít nhất trong trường hợp này Ngũ Đại Đế Quốc
an toàn hơn Hồng Lưu Quốc.
Ngoài ra còn một chuyện nữa Lâm Phong khá lo lắng, Lục Minh Hiền rõ ràng lại
không có mặt trong đoàn người trên đài dẫn đội, điều này nói rõ Lục Minh Hiền
đã biết Lục Tiêu Lăng chết trước khi truyền tống được mở ra, chỉ không biết
Lục Minh Hiền đang mưu tính điều gì.
Nếu là lúc bình thường Lâm Phong sẽ không sợ Lục Minh Hiền nhưng bây giờ là
thời điểm khá nhạy cảm, Lục Minh Hiền chỉ cần đánh tiếng với Hồng Lưu lão tổ
rằng Lâm Phong có đại bí mật trên người Lâm Phong liền không thoải mái, mặc kệ
Lục Minh Hiền nói bậy hay nói thật Hồng Lưu lão tổ sẽ không bỏ qua bất kì manh
mối nào.
Một lúc sau khi Hồng Lưu lão tổ rời đi những người dẫn đội mới đi xuống quảng
trường mang theo đệ tử về đình viện được an bài sẵn, so với phòng trọ lúc
trước thì đình viện này xa hoa hơn nhiều, đồng thời cả đệ tử lẫn trưởng lão
lẫn viện trưởng tông chủ gì đó đến từ một quốc gia đều ở chung với nhau trong
đình viện này.
Nhìn lại tổng thể lúc này đoàn người Cực Pháp Quốc được coi là đông đủ nhất,
mười người sống sót, trong ba người được Thái Tiêu Diêu nhắc đến lúc trước
càng chỉ có một mình Lục Tiêu Lăng chết, cả Dương Huyền lẫn Trấn Hằng đều sống
sót, có điều Trấn Hằng chật vật hơn Dương Huyền tu vi đã tụt xuống Kết Đan hậu
kì.
Một đường thuận lợi đi theo Thái Tiêu Diêu trở về đình viện, ba người Lâm
Phong, Tuyết và Phượng vẫn như cũ ba người ở chung một phòng, còn lại mỗi
người một phòng không ai làm phiền đến ai, chuyến đi tới Ám Lâm đã kết thúc
không cần thiết phải tiếp tục lập đội với nhau.
Điều hiện tại cần làm là suy nghĩ nên chuẩn bị như thế nào cho đợt so tài ba
tháng sau, đừng nhìn Hồng Lưu lão tổ nói chuyện đơn giản nhưng ai cũng biết
người nào đạt kết quả càng tốt trong cuộc so tài sắp tới người đó càng nhận
được nhiều bồi dưỡng, không đạt top mười cũng phải thể hiện bản thân không
thua kém người khác, đồng nghĩa mọi người đều là đối thủ của nhau làm sao hợp
tác được?
Cứ như vậy ngày đầu tiên sau khi trở về chậm rãi trôi qua trong yên bình, toàn
bộ Hồng Lưu Quốc lại trở về quỹ đạo của nó, không còn ai nhắc tới sự việc Ám
Lâm nữa.
………………………
Trong một mật thất Hồng Lưu Điện, Hồng Lưu lão tổ lẩm bẩm:
-Chắc chắn trong số những người trở về có một người đạt được thứ ta cần, tuy tu vi có hơi thụt lùi đồng thời trên thân dính nhiều ma khí nhưng đám đệ tử này không mất đi thần trí nói rõ ma tộc có lẽ đã bị diệt trừ, hoặc ma tộc đã đoạt xá một người nào đó trở về.
-Hy vọng người đó thuộc về Hồng Lưu Quốc, mặc kệ hiện tại ta chưa nhìn ra điều gì khác lạ nhưng ba tháng sau sẽ rõ ràng hết thảy, ai mới là người đạt được Vấn Đạo đây.
Nói tới đây Hồng Lưu lão tổ đột nhiên nở nụ cười mong chờ, lão biết khả năng
người Hồng Lưu Quốc thu được đồ vật kia rất nhỏ nhưng điều đó vẫn không thay
đổi được sự hưng phấn của lão, tỷ lệ càng nhỏ người ta lại càng mong chờ,
không phải sao?