Đã qua hai ngày tính từ khi Lâm Phong thu được hộp hoàng kim, cho đến lúc này
Lâm Phong vẫn chưa đi ra ngoài giải phong ấn mà đang cùng tam nữ luyện Đại Phá
Đan từ mười đoàn tinh hoa linh dược Đại Phá Đan được Tuyết giữ lại, Lâm Phong
quyết định dùng Đại Phá Đan làm “đan dược giải phong ấn”.
Tuy tổng số lượng linh dược trong mười đoàn tinh hoa linh dược chỉ có hai
nghìn gốc linh dược nhị phẩm nhưng nếu giảm bớt hiệu quả vẫn có thể luyện đủ
số lượng Đại Phá Đan nhị phẩm phát cho hơn năm trăm người, dù sao Đại Phá Đan
cũng không phải dùng để giải phong ấn mà có dụng ý khác, hiệu quả tăng cường
linh lực thấp chút cũng không sao.
Trên thực tế lúc bắt đầu Lâm Phong dự tính chỉ dùng những loại đan dược thông
thường làm “đan dược giải phong ấn” vì tổng cộng phải luyện gần sáu nghìn sáu
trăm viên đan dược cho năm trăm bốn mươi bảy người (mỗi người mười hai viên),
Lâm Phong không có thời gian nhiều như vậy mà một mình Tuyết lại không luyện
được Đại Phá Đan.
Đồng thời mọi người đều đoán được “linh đan chỉ để tượng trưng chứ không có
tác dụng giải phong ấn” nên Lâm Phong cũng không để ý lắm tới việc “đan dược
giải phong ấn” sẽ là đan dược nào, tam nữ luyện được cái gì cứ ném ra ngoài
làm tượng trưng là được.
Sau đó thấy Tuyết có thể thông qua đan khí bảo quản tinh hoa linh dược Đại Phá
Đan không bị tán loạn chờ bản thân đến luyện Lâm Phong liền nghĩ lại, đã tốn
công bày binh bố trận từ đầu cũng nên làm hoàn mỹ ở bước cuối cùng, có cách
giải quyết tốt hơn ngu sao không làm a.
Từ đó kế hoạch đổi thành thay vì đưa ra đan dược thông thường để đám bên ngoài
chắc chắn “linh đan không có tác dụng giải phong ấn” thì dùng Đại Phá Đan
hướng bọn họ theo lối suy nghĩ “liệu đan dược này có thật sẽ giải được phong
ấn hay không” sẽ đem lại hiệu quả tốt hơn rất nhiều.
Bởi vì đúng như đám người kia suy nghĩ lời nói một năm giải được phong ấn là
giả, có điều ngược lại một điểm không phải thời gian giải phong ấn dài hơn mà
là Lâm Phong sẽ hoàn toàn giải trừ khi ra tay, chẳng qua bọn họ không cảm nhận
được phong ấn nên không biết phong ấn đã hoàn toàn biến mất.
Tại sao Lâm Phong không dùng phong ấn kéo dài một năm một cách thật sự lại
hoàn toàn giải trừ phong ấn để bọn họ thông qua suy đoán kéo dài một năm?
Chẳng phải hoàn toàn khống chế trong lòng bàn tay sẽ chắc ăn hơn “tưởng tượng”
sao? Lâm Phong từ lúc nào nhân từ với địch nhân rồi?
Đương nhiên Lâm Phong không tốt lành như vậy, nhân từ với địch nhân là tự
ngược đãi chính mình, đạo lí này Lâm Phong hiểu rất rõ, chuyện hắn làm đều có
nguyên nhân.
Sở dĩ bọn họ không cảm nhận được phong ấn là do Lâm Phong đang ở gần khống chế
thần đồng chi lực kết hợp hỗn độn chi khí duy trì phong ấn, một khi truyền
tống trở về kéo dãn khoảng cách không có Lâm Phong khống chế phong ấn sẽ bị lộ
ngay.
Phong ấn lộ ra nghĩa là thần đồng chi lực và hỗn độn chi khí cũng lộ ra, như
vậy liền lớn chuyện, các lão tổ đang tìm kiếm hỗn độn chi khí a, cho nên dù
muốn dù không Lâm Phong đều phải triệt để giải phong ấn, hiện tại Lâm Phong
chưa đủ sức đối đầu với Hợp Thể, hắn còn muốn bình yên tu luyện chứ không muốn
bị toàn bộ Ngũ Hành Tinh truy sát.
Mà Lâm Phong sẽ không để đám người kia thề giữ kín chuyện ở đây trong vòng một
năm, hơn năm trăm người cùng thề dưới thiên đạo chưa biết sẽ gây ra hậu quả
gì, đồng nghĩa Lâm Phong không có cách hoàn toàn khống chế thời hạn “một năm”
sau khi truyền tống trở về nếu chỉ dùng đan dược thông thường.
Nhưng dùng Đại Phá Đan lại khác, khi nhận được đan dược từ người lạ tu sĩ sẽ
làm theo bản năng cẩn thận dò xét, sau khi dò xét sẽ thấy Đại Phá Đan rất đặc
biệt ẩn chứa huyền diệu “tranh đoạt tạo hóa” nhưng khó có người nào nhìn ra
được bản chất của Đại Phá Đan, kể cả Hợp Thể cũng không làm được.
Và Lâm Phong có thể rút hết đan khí cùng hỗn độn chi khí trong Đại Phá Đan ra
tránh bại lộ chuyện người luyện đan có hỗn độn chi khí, lại thêm một chút thủ
đoạn tạo cảm giác thoải mái khi phục dụng sẽ khiến họ nghĩ “phong ấn đang dần
được giải dẫn tới thoải mái”.
Không cảm nhận được phong ấn không có nghĩa không có phong ấn nhưng không cảm
nhận được trong thời gian dài sẽ sinh ra suy đoán trên người không còn phong
ấn, vậy hãy cho bọn hắn cảm nhận thoải mái đi, có cảm giác bọn hắn liền tưởng
tượng rằng phong ấn vẫn còn trong khi phong ấn thực sự đã được giải, thủ đoạn
này, rất cao minh.
Trong màn sương mù dược hương, qua hai ngày luyện chế Lâm Phong đã luyện xong
sáu nghìn sáu trăm viên Đại Phá Đan, Lâm Phong khen ngợi song Phượng:
-Sáu nghìn sáu trăm viên đủ mệt a, cũng may có thêm hai nàng trợ giúp, nếu chỉ một mình ta và Tuyết sợ rằng sẽ không còn thời gian giải quyết một số chuyện khác.
Phượng cười hì hì thỏa mãn nói:
-Ta không thấy mệt, từ lâu ta đã muốn cùng ngươi luyện đan, cảm giác cùng nhau luyện đan rất thú vị. Với lại lần này luyện cũng không phải Đại Phá Đan nguyên bản, độ khó không cao lắm không có tính khiêu chiến, ta muốn luyện chân chính Đại Phá Đan.
Hiên Phượng hùa theo:
-Đúng đó, tuy hai người chúng ta không có thiên phú luyện đan nhưng có ngươi gia nhập ta có cảm giác cái thiên phú thiếu hụt đó đã được ngươi bổ sung vào, sau này nếu có cơ hội ta cũng muốn thử luyện chân chính Đại Phá Đan.
Nghe vậy Lâm Phong thầm cười khổ, hắn khen không sai, nhờ hai nàng gia nhập
mới rút ngắn được một nửa thời gian nhưng lượng công việc Lâm Phong phải làm
tăng lên gấp rưỡi sửa các lỗi sai cho hai nàng, may mắn đây là nhị phẩm Đại
Phá Đan chứ đổi thành tam phẩm tứ phẩm có Lâm Phong vào luyện cũng nắm chắc
tám thành thất bại.
Thôi, cứ để hai nàng vui vẻ đi, sau này lúc rảnh rỗi luyện Đại Phá Đan cấp
thấp sẽ gọi hai nàng tới nghịch, còn Đại Phá Đan cao cấp hắn sẽ luyện cùng
Tuyết, dù sao Đại Phá Đan tam phẩm tứ phẩm là để bản thân năm người sử dụng
không thể làm qua loa được.
Hơn nữa linh dược nhất phẩm nhị phẩm còn tiêu hao kiểu này được chứ một lò Đại
Phá Đan tứ phẩm tiêu hao nhiều lắm, với lượng tài sản “nhặt” được Lâm Phong
bây giờ đã coi là rất giàu có nhưng tính đi tính lại với khả năng của hai nàng
tốt nhất không nên để hai nàng dính vào linh dược tứ phẩm.
Có lối suy nghĩ này Lâm Phong gật đầu đồng ý, đồng thời hắn còn uyển chuyển
dời sự chú ý của hai nàng khỏi Đại Phá Đan nói:
-Được rồi, tiếc là Phiêu Phiêu đã bỏ lỡ cơ hội này, đợi trở về ta sẽ tập cho Phiêu Phiêu luyện đan một phen rồi mọi người cùng nhau đấu đan a.
Quả nhiên, cụm từ “đấu đan” thành công dời đi sự chú ý của song Phượng khỏi
Đại Phá Đan, hai nàng nghe không hiểu lắm “đấu đan” là như thế nào nhưng có vẻ
rất vui, trên mặt hai nàng không khỏi lộ ra vẻ mong chờ, đôi mắt lấp lánh như
mấy đứa trẻ vừa tìm được đồ chơi mới.
Thấy song Phượng khá trẻ con Lâm Phong lắc đầu cười cười quay sang hỏi Tuyết:
-Muội có muốn ngưng tụ dược hương thành đan dược như lần trước không. (Lần ngưng tụ đan khí thành đan khi còn ở Cự Điểu Sơn Lâm).
Tuyết nói:
-Muội có ý định này nhưng dược hương ở đây quá nhiều nếu chỉ có mình muội khó mà thu hết toàn bộ, đồng thời khi thành đan bản chất khác với dược hương muốn bảo quản sẽ khó hơn nên muội cần huynh trợ giúp.
-Ừ, vậy chúng ta cùng làm thôi.
Hai người Tuyết và Lâm Phong giống như tâm linh tương thông không cần trao đổi
quá nhiều vẫn có thể biết đối phương cần gì, nửa canh giờ sau dưới sự phối hợp
giữa Phong Tuyết chi lực, đan khí, hỗn độn chi khí màn sương mù dược hương đã
ngưng tụ thành mười hai viên đan dược trắng noãn.
Sau đó Lâm Phong đánh lên đan dược thêm mấy tầng phong ấn bằng hỗn độn chi khí
và linh lực hòa hợp nữa mới yên tâm đem đan dược bỏ vào một bình ngọc giao cho
Tuyết, bởi vì đan dược này từ dược hương ngưng tụ thành nếu không có phong ấn
gia trì sẽ tiêu tán theo thời gian, cả quá trình rườm rà này mất thêm nửa canh
giờ.
Người ngoài không biết nhìn vào thấy Lâm Phong ra sức thu đan dược sẽ nghĩ đan
dược trắng noãn kia vô cùng bá đạo nhưng không phải, trên thực tế đan dược này
chỉ có một tác dụng chữa trị tai họa ngầm và là các tai họa ngầm nhẹ thôi chứ
những loại tai họa ngầm nặng nề nó không chữa nổi.
Sở dĩ Lưu Linh hít một chút dược hương đã cảm thấy thoải mái vì nàng không có
bị tổn thương nặng trong cơ thể chứ không phải dược hương nhất phẩm mạnh đến
nỗi chữa được hết các loại tai họa ngầm, còn mấy người Lâm Phong trải qua phục
dụng Vũ Trụ Chân Tủy đã không còn tai họa ngầm rồi.
Chẳng qua đan dược này có thể giúp Tuyết đột phá lên nhân sinh đan ý tầng bốn
nên Lâm Phong mới đề nghị thu lại, nếu không để dược hương tiêu tán cũng được
đâu cần tốn nhiều công sức thu lại mấy viên đan dược đặc biệt, dược hương nhị
phẩm thì đan dược ngưng tụ thành cũng chỉ là nhị phẩm thôi.
Xong một vấn đề, Lâm Phong an bài tam nữ ở lại còn bản thân đi ra phòng bên
ngoài phát “đan dược giải phong ấn”. Khi đi ra Lâm Phong thấy ở đây có thêm
tám người mới tới cũng không để ý nói:
-Thật ngại quá, những ngày vừa qua ta có việc cần giải quyết làm trễ hẹn với các vị đạo hữu.
Sau bốn mươi bốn ngày chờ đợi Lâm Phong mới đi ra nhưng hơn năm trăm người ở
đây không tỏ ý bất mãn chút nào cười cười nói nói với Lâm Phong, thực chất họ
đúng là không có bất mãn với Lâm Phong, họ nghĩ đây là chuyện bình thường
thôi. Còn những người mới tới không biết chuyện chỉ biết Lâm Phong là một vị
tiền bối nào đó cải trang nên không nói gì.
-Ha hả, đạo hữu khách khí, chuyện của đạo hữu đương nhiên quan trọng hơn chúng ta rồi, dù sao đạo hữu cũng đã giúp chúng ta một lần.
-Đúng vậy, hơn nữa chúng ta tin tưởng đạo hữu sẽ giữ lời, không phải vẫn còn hai ngày nữa sao.
Lâm Phong ôm quyền cảm tạ:
-Vậy ta còn phải đa tạ các vị đạo hữu rồi, hiện tại các vị theo sắp xếp của ta lên nhận đan dược, những đạo hữu mới tới ta thấy các vị cũng bị trọng thương, ở đây ta không có dư đan dược đặc thù chữa trị tận gốc các thương tổn nhưng nếu các vị muốn mua chỗ của ta có tam phẩm linh đan trị thương vô cùng tốt.
Nghe vậy những người mới tới nguyên bản không muốn dính líu tới “tiền bối”
đành phải bất đắc dĩ đi lên mua linh đan, nếu Lâm Phong là tiền bối đã nói như
vậy rồi còn không lên mua chính là muốn chết a, người ta sẽ lấy cớ ngươi xem
thường rồi cho một tát chết tươi cũng không ai dám nói gì.
Tiếp đó là màn phát đan dược, sau mười lăm phút Lâm Phong đã phát hết Đại Phá
Đan cho người biết chuyện và một ít linh đan trị thương cho người mới tới,
đúng như dự đoán những người nhận được Đại Phá Đan đã bắt đầu chuyển hướng suy
nghĩ sang “đan dược có tác dụng giải phong ấn là thật”.
Còn những người mới tới cũng khá vui mừng bỏ qua oán niệm về Lâm Phong khi
linh đan Lâm Phong bán cho họ là cực phẩm linh đan, đừng nhìn bọn họ là đệ tử
thiên tài không thiếu linh đan tam phẩm nhưng cực phẩm linh đan họ rất thiếu,
một viên cực phẩm linh đan tam phẩm có thể giúp họ tiết kiệm được rất nhiều
thời gian để khôi phục.
Phát xong linh đan Lâm Phong không dài dòng nữa trở về phòng trung tâm, về
phần đám người kia đi hay ở lại chờ đợi truyền tống là chuyện của họ Lâm Phong
sẽ không quản, hắn muốn tranh thủ thời gian giải quyết nốt hai chuyện cuối
cùng trước khi trở về, một là an bài cho Lưu Linh còn hai là giấu đống tài
nguyên trên người như thế nào.
Nếu không khi trở về biết được không ai thu được bất cứ vật gì khả năng cao
mấy tên lão tổ sẽ trực tiếp lục soát nhẫn trữ vật cá nhân, bảy trăm cái nhẫn
trữ vật a, một Kết Đan viên mãn nhặt được bảy trăm cái nhẫn trữ vật nói ra
liền thấy vô lí rồi, đến lúc đó Lâm Phong sẽ bị bắt lại tra hỏi ngay.