239 : Lượt Giao Phong Thứ Hai


Đổi lại một người khác chứng kiến Lâm Phong có thể đẩy tu vi lên gần một cái
đại cảnh giới từ Kết Đan viên mãn sánh ngang với Nguyên Anh hậu kì sẽ sinh ra
sợ hãi hay thất thố, bất quá trong mắt Tham Tướng chuyện này quá bình thường,
Lâm Phong có cả hỗn độn chi tâm lẫn thần đồng trong truyền thuyết không làm
được mới là lạ.

Nói thật qua đợt giao phong ngầm vừa rồi Tham Tướng đã không dám xem thường
Lâm Phong chút nào, Lâm Phong đem lại cho hắn cảm giác đang phải đối đầu với
một lão quái vật “trí lực” không kém hắn bao nhiêu chứ không phải một thanh
niên trẻ tuổi, những hành động Lâm Phong bày ra đều có mục đích rõ ràng, hơn
nữa dường như Lâm Phong còn biết về sự tồn tại của Ma Tướng.

Điểm này mới là thứ khiến Tham Tướng ngạc nhiên, trên thực tế số người biết về
ma tộc rất nhiều nhưng người biết về Ma Tướng không có bao nhiêu, Giới Chủ hay
Ma Tướng Ma Vương đều là những tồn tại xuất hiện cả trước thời thái cổ, trải
qua mấy kỉ nguyên bị phong ấn không lộ mặt sợ rằng đã không còn ai nhớ tới
luôn chứ đừng nói biết đến.

Vậy mà Lâm Phong lại biết, cộng thêm trên người Lâm Phong có hỗn độn chi tâm
Tham Tướng đưa ra suy đoán Lâm Phong nhận được truyền thừa từ Giới Chủ hoặc đã
gặp qua Ma Tướng một lần chiếm lấy hỗn độn chi tâm.

Giữa hai cái Tham Tướng nghiêng về ý đầu tiên hơn, đạt được hỗn độn chi tâm sẽ
có một cơ hội chuyển thế nhưng hắn không tin ở địa phương Giới Chủ phong ấn Ma
Tướng lại có thể sinh ra một kẻ cướp được hỗn độn chi tâm từ tay Ma Tướng,
sinh vật sống ở thế giới bị phong ấn đều bị Ma Tướng kiểm soát bằng hắc khí,
không có ngoại lệ.

Từ đó Tham Tướng có loại suy nghĩ… đây chưa phải cực hạn của Lâm Phong, Lâm
Phong biết về Ma Tướng còn dám lao lên đồng nghĩa Lâm Phong có lòng tin chém
chết được hắn, Nguyên Anh hậu kì còn chưa đủ chém giết Ma Tướng Nguyên Anh sơ
kì đỉnh phong.

Bất quá Tham Tướng cũng có tự tin của chính mình, truyền nhân của Giới Chủ thì
đã sao, hiện tại hắn là Nguyên Anh sơ kì đỉnh phong nhưng theo tính toán năm
giây đủ để hắn đạt tới Nguyên Anh hậu kì rồi, truyền nhân Giới Chủ Nguyên Anh
hậu kì đối đầu Ma Tướng Nguyên Anh hậu kì, chưa biết ai sợ ai đâu.

Gần như cùng một lúc với Lâm Phong phát động Phong Hỏa Thất Tinh Bộ, Tham
Tướng mở miệng hét lớn:

-Huyết tế.

Trong nháy mắt này toàn bộ tinh thú linh dược tại Ám Lâm không có chút báo
hiệu nào đột nhiên hóa thành tro bụi, tu vi cao đến đâu cũng không tránh khỏi
kết cục ngã xuống, bởi vì sinh mạng hay tu vi của chúng đều do hắc khí đắp
nên, hiện tại đã đến lúc trả lại cho Tham Tướng, đây là số mệnh của chúng.

Sinh bởi Tham Tướng, chết cũng bởi Tham Tướng.

Có thể người khác không biết nhưng phiến không gian Ám Lâm này… nguyên bản
không có sự sống, nói chính xác hơn những nơi Giới Chủ lựa chọn đặt phong ấn
đều không có sự sống, sở dĩ Tu Nghệ Cầu có nhân loại sinh sống là vì Ma Vương
qua mặt được Giới Chủ chuẩn bị sẵn “mầm sống” đầu tiên.

Sau này Giới Chủ rời đi Thái Sơ Giới không trở lại gia cố phong ấn thêm lần
nào khiến phong ấn đôi khi có dấu hiệu xuất hiện buông lỏng Tham Tướng mới có
thể thông qua thủ đoạn thông thiên phân tán thần hồn ra ngoài phong ấn, lại
trải qua vô số năm nuôi dưỡng và tích lũy mới làm cho Ám Lâm sinh ra được tinh
thú linh dược.

Có điều bản lĩnh Tham Tướng khi ở đỉnh phong cũng không thể từ hư vô sáng tạo
ra sự sống chứ đừng nói tới bị phong ấn, thậm chí Ma Vương hay Giới Chủ cũng
chưa đạt được tới mức này nên tinh thú giống như một loại khôi lỗi cao cấp
được Tham Tướng chế tạo ra hơn, muốn so với chân chính sinh vật sống như linh
thú còn kém xa.

Không nói đâu xa, chỉ nhìn vào điểm khác biệt cơ bản nhất giữa tinh hạch và
yêu đan đã hiểu sự chênh lệch giữa hai bên.

Tinh hạch chỉ là một khối năng lượng cung cấp cho khỗi lỗi tinh thú hoạt động
nên tu sĩ mới có thể trực tiếp hấp thu tinh hạch để tu luyện, còn yêu đan
không chỉ chứa năng lượng mà chứa cả huyết mạch hay đạo vận đặc thù của linh
thú, muốn phục dụng yêu đan phải thông qua luyện hóa loại trừ những thứ đó nếu
không sẽ tẩu hỏa nhập ma.

Có thể nói bản chất tinh thú con nào cũng giống con nào, giữa chúng nó chỉ có
khác biệt về ngoại hình và tu vi, còn linh thú dù có cùng một tộc quần cũng sẽ
có sự khác biệt nhất định, không con nào giống con nào, đấy mới gọi là sinh
vật sống.

Về phần linh dược tiến gần với vật sống thật sự hơn một chút, dù sao linh dược
phát triển dựa trên linh khí là nhiều chứ không liên quan tới sáng thế nhiều
lắm, chỉ cần có đủ linh khí thì cỏ cây bình thường sau thời gian dài cũng biến
thành linh dược rồi.

Đây cũng là lí do tại sao nếu không có biến cố bất ngờ Ma Tướng sẽ vĩnh viễn
không thể thoát ra khỏi phong ấn được, thực chất cả Ám Lâm có tới ba tầng
phong ấn, một là Ám Lâm, hai là màn sáng bao quanh Ám Điện, và ba là hộp hoàng
kim, có phân tán thần hồn ra ngoài Ám Điện tạo thành tinh thú linh dược cũng
vẫn là chim trong lồng cá trong chậu mà thôi.

Rất may cho Tham Tướng mười hai năm trước ba tầng phong ấn bị suy yếu cùng một
lúc mới tạo ra cơ hội “câu” tới hai vạn tu sĩ giúp hắn thoát khốn.

Cũng vào lúc này bên ngoài Ám Điện còn hơn một vạn tu sĩ sống sót đột nhiên có
một bộ phận khoảng ba nghìn người không hiểu ngã xuống, số còn lại bị cưỡng ép
hút hắc khí ra ngoài dẫn tới trọng thương trên phương diện lớn.

Thần hồn uể oải, thức hải chấn động, tu vi tu luyện được ở Ám Lâm toàn bộ theo
hắc khí bị rút ra biến mất hết, thậm chí vài người nặng hơn còn bị thụt lùi
tới Kết Đan sơ kì trung kì, ít nhất phải tĩnh dưỡng mười năm hai mươi năm mới
khôi phục lại như thường, có khi còn để lại di chứng sau này.

Một chuyến này… lỗ lớn, tuy nhiên lúc này tinh thú đều chết hết nên không ai
gặp nguy hiểm gì nhiều, hơn nữa nhờ hắc khí bị rút ra mà thần trí bọn họ đã
hoàn toàn trở lại.

Sau khi tỉnh lại mọi người đều rùng mình không hiểu chuyện gì đang xảy ra, họ
chỉ biết bản thân vừa rồi rơi vào tình cảnh vô cùng nguy hiểm, họ thấy rõ tinh
thú linh dược trước mặt không biết vì sao lại bốc hơi sạch sẽ, ngay cả đồ vật
thu được đã cất trong nhẫn trữ vật đặc thù cũng bốc hơi luôn, may mắn nhẫn trữ
vật không bị tổn hại, nếu không vĩnh viễn kẹt lại Ám Lâm chẳng khác nào chết
cả.

-Đây…. Đây là có chuyện gì, tại sao ta lại ở đây.

-Mẹ nó, tại sao lão tử lại bị thương, rõ ràng ta không bị thứ gì đánh trúng a, giống như… trong cơ thể đột ngột bị rút mất một cái gì đó.

Những người trước đó còn tranh đoạt cùng nhau cũng bình tĩnh lại bàn bạc với
người bên cạnh:

-Chuyện này… có kì quái, trước đó hình như chúng ta vừa điên cuồng tranh đoạt cái gì đó nhưng lại không nhớ rõ cụ thể, theo lí mà nói tranh đoạt kịch liệt như vậy phải có chút ấn tượng gì đó mới đúng.

-Ta cũng có cảm giác đó, nơi này… không phải địa phương gì tốt lành, các lão tổ giấu chúng ta quá nhiều, ta nghĩ chúng ta nên tìm một địa phương an toàn chờ ngày truyền tống trở về, tranh đoạt đã không còn quá nhiều ý nghĩa.

-Ừ, không được Ngũ Đại Đế Quốc chọn thì thôi, chúng ta nhất quyết không làm con tốt thí.

Sau đó những người sống sót đều có ý định giống nhau, trốn, không cần biết
tinh thú linh dược có phải hoàn toàn bốc hơi hết hay không, vào lúc này trị
thương cùng sống sót mới là ưu tiên hàng đầu, trở về cứ một mực giả vờ không
biết ý đồ của lão tổ thì các lão tổ cũng không cách nào trách phạt họ được.

Trung tâm Ám Điện, hắc khí dù ở địa phương nào xa xôi cũng ngay lập tức trở về
dung nhập vào Tham Tướng, khuôn mặt Tham Tướng huyễn hóa ra dần ngưng thực hơn
theo từng giây, tu vi cũng đang ngày càng lên cao Nguyên Anh trung kì, Nguyên
Anh trung kì đỉnh phong… Ba giây trôi qua… tu vi của Tham Tướng không như
tưởng tượng có thể leo tới Nguyên Anh viên mãn mà chỉ dừng lại ở Nguyên Anh
trung kì đỉnh phong, hắn phát hiện bộ phận hắc khí quan trọng nhất là hắc khí
trong cơ thể một trăm Nguyên Anh kì ở đây và năm trăm Kết Đan viên mãn “được”
Lâm Phong đóng băng bên ngoài không rút ra được.

Chỉ có hắc khí trong cơ thể tu sĩ mới giúp Tham Tướng khôi phục tu vi, hắc khí
từ tinh thú linh dược chỉ làm cho thần hồn Tham Tướng ngưng thực hơn để có thể
thi triển nhiều loại thủ đoạn, bất quá… thủ đoạn vẫn cần phải có tu vi tương
ứng mới phát huy được uy lực. (Vì tinh thú linh dược do hắc khí hình thành
không chứa nhiều “tham lam chi ý” nên khi thu hồi lại tác dụng khôi phục tu vi
không lớn).

Tham Tướng vẻ mặt khó tin nhìn Lâm Phong:

-Không có khả năng.

Điều này… không hợp lí chút nào, hắc khí trong năm trăm Kết Đan viên mãn bên
ngoài không rút ra được còn có thể lí giải vì hắc khí trong cơ thể đám này
chưa ăn sâu vào linh hồn, hỗn độn chi khí trấn áp được không phải chuyện khó
hiểu.

Thế nhưng hắc khí trong một trăm Nguyên Anh ở đây tại sao cũng không rút ra
được, hắc khí không chỉ ăn sâu vào linh hồn bọn họ mà còn ở gần hắn nhất,
lượng hắc khí cũng nhiều nhất nên trước đó Tham Tướng mới không ngăn cản Lâm
Phong dẫn hỗn độn chi khí để trấn áp hắc khí.

Cố gắng rút ra hắc khí thêm một giây nữa Tham Tướng có cảm giác… thứ khiến hắn
không rút ra được phân hồn không phải hỗn độn chi khí mà là một thứ khác.

Chẳng lẽ… Nhật Nguyệt Phá Hư Thần Đồng?

Lúc này Tham Tướng mới chú ý hơn tới đệ thập trùng thiên, ban đầu hắn nghĩ đệ
thập trùng thiên là hiệu quả của một món pháp bảo nào đó chứ không hề nghĩ tới
đệ thập trùng thiên là “giới vực”, dù sao thời gian suy tính quá ngắn, cộng
thêm nói một Kết Đan viên mãn hình thành được “giới vực” có ai tin sao.

Trước giờ Tham Tướng mới chỉ nhìn thấy “giới vực” từ hai người, một người là
Ma Vương, một người là Giới Chủ, thế quái nào lại lòi ra cái “giới vực” thứ ba
rồi, hắn có cảm giác… “giới vực” của Lâm Phong so với hai người trên còn ghê
gớm hơn, cảm giác này “rất không có khả năng” nhưng lại vô cùng chân thực.

Một Kết Đan viên mãn có giới vực mạnh hơn Giới Chủ? Có ai nói cho hắn biết thế
giới này đã thay đổi tới mức nào rồi hay không, hai vạn tu sĩ được truyền tống
tới Ám Lâm rõ ràng rất bình thường a, tại sao tên tu sĩ trước mặt hắn lại quá
bất thường đến như vậy, so với Giới Chủ còn bất thường hơn.

Đương nhiên không có ai giải thích cho Tham Tướng, thực chất chính Lâm Phong
cũng không ngờ đệ thập trùng thiên lại mang tới hiệu quả bất ngờ như vậy, ngày
trước hắn có nghe Thiên Lôi Tử nói về “vực” nhưng “vực” không nên mạnh mẽ đến
mức này mới đúng.

Đó là do cả Lâm Phong lẫn Thiên Lôi Tử có điều không biết, đệ thập trùng thiên
mang tới hiệu quả “giới vực” nhưng chính xác không phải giới vực, nó còn cao
cấp hơn cả giới vực, giới vực là thế giới do tu sĩ huyễn hóa ra, còn đệ thập
trùng thiên… bản thân nó chân chính là một thế giới.

Trong thế giới này còn có cả sinh tử đạo vận của Lâm Phong, nói một cách tượng
trưng thì Lâm Phong chính là người chưởng khống sinh tử ở đệ thập trùng thiên,
phân hồn của Ma Tướng không phải không chui ra được, mà là bị sinh tử đạo vận
uy hiếp không dám chui ra.

Bất quá Lâm Phong không có lãng phí thời gian vào việc nghiên cứu đệ thập
trùng thiên, hắn chỉ cần biết Tham Tướng chỉ khôi phục tới Nguyên Anh trung kì
là chuyện tốt, Lâm Phong đã bỏ qua cơ hội diệt sát Tham Tướng một lần hắn sẽ
không bỏ qua cơ hội lần thứ hai, lần này… nhất định phải thành công.

Một đường xông tới, thế như chẻ tre, trong bốn giây Lâm Phong dễ dàng đánh bay
ba mươi Nguyên Anh trung kì đang bị dày vò vì cơ thể trở thành chiến trường
cho hắc khí và hỗn độn chi khí đấu tranh qua một bên, cộng thêm tam nữ phía
sau giải quyết lần hai ba mươi Nguyên Anh trung kì liền bị khống chế hoàn toàn
mất đi sức chiến đấu.

Giây thứ năm… Lâm Phong đối mặt trực diện Tham Tướng:

-Siêu Cấp Cửu Dương Hàn Băng Chỉ.

Một lần này Lâm Phong không chút giữ lại xài luôn hai chiêu cuối cùng trong ba
lượt chiêu được khôi phục, đồng thời Lâm Phong lại hấp thu thêm một phần Vũ
Trụ Chân Tủy bổ sung thêm ba lượt chiêu thức siêu cấp nữa đề phòng bất trắc.

Chiêu này đã lâu không sử dụng nhưng uy lực vẫn mạnh mẽ như ngày nào, một chí
dương, một chí hàn không những không ảnh hưởng đến nhau mà còn phối hợp lẫn
nhau tăng phúc uy lực trên diện rộng, không gian vốn yếu kém vang lên từng
tiếng ken két, bằng mắt thường có thể nhìn thấy được những đường không gian
nứt vỡ đang lan tràn từ đầu ngón tay Lâm Phong đến Tham Tướng.

Song chỉ lấy tốc độ cực nhanh, khoảng cách cực ngắn đánh thẳng tới Tham Tướng,
uy thế này… không thể tránh né, bởi vì… không thể thuấn di, nói thật Tham
Tướng đang có chút hối hận tại sao quá tự tin đặt bẫy Lâm Phong để rồi chặn cả
đường lui của bản thân.

Có điều hối hận thì hối hận Tham Tướng cũng không dám chậm trễ thiêu đốt thần
hồn lần thứ hai ngưng tụ hắc khí đánh ra một hắc ám chỉ mang chống đỡ với song
chỉ từ Lâm Phong.

-Tham Hồn Chỉ.

-Ầm ầm ầm.

Tham Hồn Chỉ rất mạnh, một chỉ của Tham Tướng có thể sánh với một kích toàn
lực của Nguyên Anh viên mãn, thậm chí nếu chỉ xét về lực phá hoại có khi còn
mạnh hơn, bất quá Tham Hồn Chỉ so với Siêu Cấp Cửu Dương Hàn Băng Chỉ kém quá
xa, tu vi Lâm Phong cao hơn Tham Tướng, song đồng chi lực lại khắc chế thần
hồn, Tham Hồn Chỉ liên tục sụp đổ trước song chỉ của Lâm Phong.

Nhìn thấy Tham Hồn Chỉ không đem lại bao nhiêu tác dụng Tham Tướng dứt khoát
từ bỏ tám phần thần hồn vừa thu được rút ra hai phần chui vào cơ thể Nguyên
Thiên đang ở phía sau, nháy mắt đoạt xá, lại dùng cơ thể Nguyên Thiên thiêu
đốt tinh huyết trảm xuống một kiếm.

-Vẫn Tinh Trảm.

-Bang, Oanh, Phốc Phốc.

Song chỉ sau khi loại bỏ Tham Hồn Chỉ lại diệt sát tám phần thần hồn bị Tham
Tướng vứt bỏ tiêu hao mất sáu thành uy lực, bốn thành uy lực còn lại không đủ
chống lại Vẫn Tinh Trảm khiến Lâm Phong phải thiêu đốt thêm tinh huyết gia trì
mới miễn cưỡng ngang tay với Nguyên Thiên, hai chiêu va chạm đánh bay hai
người ra mấy trăm trượng, cả hai đều phun ra mấy ngụm mau tươi.

Tuy bị một kiếm đánh bay, thương thế cũng không nhẹ nhưng Lâm Phong không có
chút nào tiếc nuối ngược lại còn rất phấn chất, hai người đều bị thương nhưng
hắn có linh đan và Khô Mộc Phùng Xuân, chiến đấu dài hắn mới là người có lợi
hơn, nhìn tổng thể tại lượt giao phong thứ hai Lâm Phong thắng.


Đỉnh Phong Chí Tôn - Chương #239