234 : Nhị Nữ Liên Thủ Diệt Nguyên Anh Trung Kì


Tốc độ của Lâm Phong nhanh hơn Hiên Phượng, có điều để Hiên Phượng luyện tay
hai người vẫn phải mất sáu ngày mới tới gần Ám Điện, đồng thời trên đường đi
Lâm Phong đã động tay động chân vào trận pháp theo dõi trong nhẫn trữ vật của
Hiên Phượng thay đổi dữ liệu được ghi lại trong nhẫn.

Đi chung với Hiên Phượng nên Lâm Phong đổi lại về diện mạo vốn có, khi khoảng
cách với Ám Điện còn ba vạn trượng Lâm Phong rất vui mừng, hắn cảm nhận được
chấn động từ cả hai linh hồn ấn kí còn lại, nghĩa là Tuyết và Phượng vẫn an
toàn và đang cùng ở Ám Điện đúng như lời Hiên Phượng nói.

Đi thêm một lúc nữa Lâm Phong liền phát hiện sự đặc biệt của Ám Điện, phạm vi
vạn trượng quanh Ám Điện không bị hạn chế thần thức, khí tức u ám đặc trưng
của Ám Lâm cũng không có, tinh thú càng không thấy con nào, chả trách Ám Điện
lại được coi là “địa phương an toàn”.

Ngoài ra Lâm Phong nhìn thấy rất rõ ràng phía trước đang có ba nghìn người tập
trung phá một màn sáng, dựa theo uy lực ba nghìn người đồng loạt ra tay đã đạt
tới chiến lực của Hóa Thần sơ kì đỉnh phong, không gian xung quanh màn sáng
chỉ xuất hiện vài vết nứt nho nhỏ.

Điều này khiến Lâm Phong hơi lo lắng, vừa bước vào phạm vi vạn trượng Thiên
Lôi Tử và Tang Thụ liền nói không gian ở đây vững chắc hơn bên ngoài, tối đa
có thể chịu được chiến lực của Hóa Thần sơ kì, nếu có phương pháp đặc biệt vẫn
có thể đánh ra một kích của Hóa Thần viên mãn.

Đồng nghĩa với cái “mạnh nhất” mà Lâm Phong tính toán không còn nữa, không
gian vững chắc, thần thức không bị hạn chế, tất cả ưu thế của Lâm Phong khi ở
trong phạm vi Ám Điện đã biến mất vô tung vô ảnh, khả năng sống sót bị giảm
bớt không ít.

Nói thật Lâm Phong đang có chút chần chờ không biết có nên lại gần Ám Điện hay
không, bất quá Lâm Phong rất nhanh liền đưa ra quyết định tiếp tục đi vào, mất
công tới đây rồi phải xem thử một chút, chỉ là trước đó Lâm Phong phải bố trí
mấy cái truyền tống trận cho chắc ăn.

Bên kia nhị nữ cảm nhận được linh hồn ấn kí dao động biết được Lâm Phong ở gần
liền dừng lại công kích chạy ra ngoài, hai nàng khác với Hiên Phượng, Hiên
Phượng khi gặp Lâm Phong ở sát bên mới nhận ra còn hai nàng chỉ cần Lâm Phong
ở gần đã phát hiện ra ngay Lâm Phong đang ở đâu.

Đây không phải linh hồn ấn kí Lâm Phong khắc cho nhị nữ đặc biệt hơn Hiên
Phượng mà là giữa ba người bọn họ sau khi trải qua nhiều sự kiện cùng nhau đã
phát sinh một mối liên hệ khó nói, mối liên hệ này nhìn không thấy sờ không
được nhưng ba người chắc chắn nó có tồn tại, chỉ cần không cách nhau quá xa
liền có thể cảm nhận được sự tồn tại của nhau rồi.

Có thể nói linh hồn ấn kí chỉ là phương án đề phòng khi ba người lạc nhau quá
xa, còn bình thường không cần cũng được.

Đối với việc nhị nữ rời đi mọi người không thèm quản, nếu là lúc đầu mọi người
còn quay qua chỉ trích nhưng sau sáu ngày công kích màn sáng đã lung lay giống
như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, hai nàng bỏ đi là tự bỏ qua cơ hội tiến vào
Ám Điện, họ còn đang mong có nhiều người hơn nữa bỏ đi còn không được.

Ngay cả nhị nữ cũng có ý nghĩ này, vậy mà khi hai nàng rời đi lại có thêm hai
thân ảnh Nguyên Anh trung kì bí mật theo hai nàng đi ra ngoài, hai người này
che giấu kĩ tới mức nhị nữ có linh hồn chi lực nhưng nếu không quan sát cẩn
thận sẽ không phát hiện ra được có người đang theo dõi hai nàng.

Đi được năm phút hai nhóm đã gặp nhau tại ngoài rìa phạm vi Ám Điện, thấy Lâm
Phong vẫn ổn nhị nữ nhẹ nhõm hơn nhiều, người khác không biết “Ám Lâm” nhưng
hai nàng biết, nếu nói ở Ám Lâm ai là người có khả năng gặp nguy hiểm nhất thì
người đó không ai khác ngoài Lâm Phong, Ám Lâm này mở ra tám chín phần mười là
do Lâm Phong thức tỉnh đấy.

Liễu Phượng hỏi Lâm Phong:

-Ngươi không có chuyện gì chứ.

Lâm Phong cười cười:

-Không có gì, nếu nói lo lắng phải là ta lo lắng cho hai nàng a, hai nàng có bản lĩnh nhưng ở Ám Lâm bây giờ số người mạnh hơn hai nàng nhiều lắm.

Câu này nói ra chứng tỏ Lâm Phong đã biết phía sau nhị nữ có hai cái đuôi bám
theo. Nghe vậy nhị nữ lập tức tản ra thần thức tìm kiếm xung quanh, lúc bắt
đầu hai nàng vẫn không nhìn ra điểm bất thường nhưng sau một lúc hai nàng phát
hiện được có hai Nguyên Anh trung kì đang ẩn nấp sau một gốc cây.

Liễu Phượng hừ lạnh:

-Hừ, hai tên các ngươi đúng là âm hồn bất tán, còn không mau hiện thân.

-Ha hả, ta còn tưởng đạo lữ của hai nàng là ai, hóa ra cũng chỉ là Kết Đan viên mãn.

Một giọng cười tràn đầy trào phúng vang lên, sau đó hai bóng người cùng lúc
hiện ra, hai Nguyên Anh trung kì, tướng mạo có điểm giống nhau, rất tuấn lãng,
một người cầm quạt vàng một người cầm quạt xanh lam khá hào hoa phong nhã,
tuổi tác đoán chừng rơi vào khoảng sáu mươi đến bảy mươi, miễn cưỡng được xếp
vào hàng ngũ siêu cấp thiên tài.

Tên cầm quạt vàng tên gọi Dương Lưu Phong, anh trai (ca ca) song sinh của tên
cầm quạt xanh lam Dương Phong Lưu, hai người này là đệ tử thiên tài ở Song Tử
Tông thuộc tu chân quốc cấp bốn Song Tử Quốc.

Song Tử Quốc không có Hợp Thể trung kì nhưng so với Hồng Lưu Quốc còn mạnh hơn
nhiều, bởi vì người đứng đầu Song Tử Quốc không phải một Hợp Thể, mà là một
cặp song sinh Hợp Thể sơ kì đỉnh phong, kém một bước là có thể đặt chân vào
Hợp Thể trung kì rồi.

Nghe nói truyền thừa Song Tử Tông chú trọng vào tu luyện theo cặp đánh ra hợp
kích, đặc biệt rất thích hợp cho những cặp song sinh tu luyện, một khi cho hai
người song sinh tu luyện công pháp Song Tử Tông có cơ hội phối hợp bọn họ sẽ
có khả năng vượt cấp chiến đấu vô cùng biến thái.

Yếu điểm duy nhất trong truyền thừa của Song Tử Tông là nếu chỉ có một người
chiến lực sẽ hơi yếu, tu vi càng cao điểm yếu này mới càng nhỏ dần, cho nên
người Song Tử Tông khi tu vi còn thấp lúc nào cũng đi theo cặp để loại trừ
điểm yếu này.

Ví dụ hai người trước mặt chỉ có tu vi Nguyên Anh trung kì nhưng chiến lực hai
người cộng lại có thể so sánh với hai cái thiên tài Nguyên Anh hậu kì, nếu
tách lẻ ra thì mỗi người không mạnh hơn Nguyên Anh trung kì bao nhiêu, so với
đệ tử thiên tài Nguyên Anh trung kì khác còn yếu hơn một điểm.

Dương Lưu Phong không thèm nhìn Lâm Phong hướng về Phượng cười nói:

-Nàng theo ta đi, đi theo một cái Kết Đan viên mãn quá phí phạm. Tuy nàng không còn xử nữ nhưng ta vừa gặp nàng đã yêu, nhất kiến chung tình, xử nữ hay không không quan trọng.

Dương Phong Lưu phụ họa:

-Đúng vậy, Tuyết cũng theo ta đi, hai tỷ muội các nàng đi theo huynh đệ chúng ta là quá hợp, khi về tới Song Tử Tông chúng ta sẽ nói sư phụ trợ giúp hai nàng đột phá lên Địa Anh.

Tuyết nhíu mày:

-Tuyết không phải thứ như ngươi có thể gọi.

Lâm Phong vốn tưởng hai thằng này là tay sai của Lục Minh Hiền chuyên môn đối
phó hắn ai ngờ không phải, hóa ra hai thằng này lại vì nhị nữ bỏ qua cơ duyên
Ám Điện chạy tới tận đây.

Có điều Lâm Phong không tin hai người Lưu Phong Phong Lưu chịu bỏ qua cơ duyên
Ám Điện, hắn dám chắc là hai tên này phát hiện hắn là quả hồng mềm có thể giải
quyết trong một nốt nhạc nên mới muốn đập chậu cướp hoa, cướp hoa xong quay về
cướp đoạt cơ duyên vẫn còn kịp.

Về phần nhất kiến chung tình có quỷ mới tin, trong mắt hai thằng này chỉ có ý
vị dâm dục chứ chẳng có chút tình yêu nào, không biết đã có bao nhiêu cô nương
bị hai kẻ này hãm hại, lại còn dám gọi Tuyết thân mật và có ý đồ không đứng
đắn với nữ nhân của hắn thì Lâm Phong đã liệt hai thằng này vào danh sách chết
chắc.

Lâm Phong không cho hai thằng này có cơ hội nói nhiều nữa, Lâm Phong quay sang
nói với nhị nữ:

-Ta lo thằng quạt vàng, hai nàng tranh thủ giải quyết thằng quạt xanh, Hiên Phượng đứng ngoài quan sát học tập đợi hai nàng ấy giết xong thằng quạt xanh ta sẽ để ngươi gia nhập giết thằng quạt vàng.

Nghe vậy nhị nữ ngay lập tức nhảy vào đánh với Dương Phong Lưu, nói thật hai
nàng sớm không nhịn được rồi, từ lúc đi tới Ám Điện hai tên khốn kiếp này
giống như dòi trong xương làm phiền hai nàng mãi, hai nàng làm sao không nhìn
ra được ý vị dâm dục từ hai tên này.

Nếu không phải lực chiến hai tên này có thể tăng phúc cho nhau hai nàng đã ra
tay từ lâu, hiện tại có Lâm Phong bảo kê quấn lấy một tên hai nàng có lòng tin
xử đẹp Dương Phong Lưu trong thời gian ngắn nhất.

Hai huynh đệ Dương Lưu Phong bị coi thường sắc mặt biến khó coi, đặc biệt là
Dương Lưu Phong, mẹ nó một cái Kết Đan viên mãn cũng dám nói “lo” được hắn,
tuy nói chiến lực cá nhân của hắn không mạnh bằng thiên tài khác khi một chọi
một nhưng hắn là Nguyên Anh trung kì hàng thật giá thật chứ không phải chuyện
đùa.

Dương Lưu Phong thẹn quá hóa giận quát lớn:

-Được, xem ngươi có bản lĩnh gì lo được ta, đệ đệ, bắt hai con tiện nhân kia lại, ngoài ra còn có thêm quà khuyến mãi là một con tiện nhân thứ ba, chúng ta sẽ từ từ thưởng thức.

-Vâng, ca ca.

Vòng chiến nổ ra tách thành hai mặt trận, một bên là Dương Lưu Phong đánh với
Lâm Phong, một bên là nhị nữ đánh với Dương Phong Lưu.

Có điều Dương Lưu Phong thẹn quá hóa giận nhưng hắn không hề khinh địch chút
nào, khoảng cách giữa hắn và đệ đệ Dương Phong Lưu vẫn đủ để hỗ trợ lẫn nhau,
Nguyên Anh kì chẳng có kẻ nào là kẻ ngu, sư tử vồ thỏ còn dùng toàn lực đấy.

Ở đây Lâm Phong không giống “thỏ” chỉ nói cho oai, hắn phải cẩn thận một phen
kẻo lật thuyền trong mương.

Đáng tiếc… đối thủ của Dương Lưu Phong là Lâm Phong, cẩn thận cỡ nào cũng
không thay đổi được kết cục thất bại, nhục thể Nguyên Anh trung kì phối hợp
Khô Mộc Phùng Xuân đã chú định Lâm Phong luôn đứng ở thế bất bại, Dương Lưu
Phong có đánh cả ngày chỉ có Dương Lưu Phong mệt chết chứ Lâm Phong căn bản
không mất máu.

Đương nhiên Lâm Phong không rảnh đứng làm bao cát cho Dương Lưu Phong thỏa sức
đánh đập, đã lâu không chiến đấu với đối thủ mạnh Lâm Phong có chút ngứa tay
rồi, Phong bộ Hỏa bộ đồng xuất, tốc độ cùng lực chiến đẩy lên cực cao, Cửu
Dương Chỉ liên tục điểm ra đánh Dương Lưu Phong túi bụi.

Dương Lưu Phong kinh hãi, hắn phát hiện… khi đấu với Lâm Phong hắn không có
đường hoàn thủ chứ đừng nói tới trợ giúp đệ đệ, người ta không dùng pháp bảo
còn hắn dùng cực phẩm pháp bảo vẫn liên tục bị Lâm Phong đánh cho bại lui, tốc
độ của Lâm Phong nhanh hơn hắn nhiều, hắn không chạm nổi vạt áo của Lâm Phong.

Hơn nữa qua mấy hiệp giao đấu Dương Lưu Phong đã phát hiện Lâm Phong có nhục
thân tương đương Nguyên Anh trung kì, đánh không trúng mà trúng chưa chắc đã
gây được sát thương lớn làm sao đấu, cứ thế này hắn chắc chắn sẽ bị Lâm Phong
đánh chết, phải kêu cứu từ Dương Phong Lưu.

-Đệ đệ, giúp ta.

Lại một lần nữa đáng tiếc… đối thủ của Dương Phong Lưu là nhị nữ còn khó chơi
hơn Lâm Phong, Lâm Phong không hạ sát thủ vì muốn để Dương Lưu Phong lại làm
tấm bia thứ hai cho tam nữ luyện tay, ngược lại nhị nữ ra tay với Dương Phong
Lưu toàn là sát chiêu, Dương Phong Lưu sớm muốn kêu cứu nhưng không có thời
gian mở miệng.

Tuyết vừa ra tay là thần thông Mệnh Đan tăng phúc cho cả hai người Phượng
Tuyết, Dương Phong Lưu không có Dương Lưu Phong trợ giúp đã yếu nay gặp Mệnh
Đan khiến ý chí chiến đấu bị toái diệt càng yếu hơn, cộng thêm Niết Bàn Vong
Hỏa luôn quấy rầy Dương Phong Lưu không biết đâu là sinh môn đâu là tử môn, ý
nghĩ liều mạng vừa nổi lên đã bị dập tắt.

Còn có cả tử ý đan khí độc ý đan khí vờn quanh không ngừng bào mòn sức chiến
đấu của Dương Phong Lưu, thực lực tối đa phát huy chưa tới sáu thành bị nhị nữ
dồn ép không thở nổi, Dương Phong Lưu bị đánh rất biệt khuất.

Dương Lưu Phong nhìn đệ đệ chật vật liền hốt hoảng, cái này… cái này mới chiến
đấu bao lâu, tại sao đệ đệ lại bị chèn ép thê thảm đến mức này, hai người kia
chỉ là Kết Đan viên mãn thôi a, ra một cái Kết Đan viên mãn biến thái như Lâm
Phong đã khó tin thế quái nào một lúc ra tới ba cái Kết Đan viên mãn có thể
đánh với Nguyên Anh trung kì rồi, hắn có phải đang nhìn lầm rồi hay không.

Qua thêm mấy hiệp nữa… Nhị nữ nắm tay nhau mỗi người thi triển một nửa pháp
quyết hô lớn:

-Đan Hỏa Liệu Nguyên.

Một vòng Tử Đan Tù Lung dung hợp thêm một vòng Hỏa Cầu Tù Lung tạo thành một
đoàn hỏa cầu cực kì nóng bỏng, nhiệt độ bộc phát mãnh liệt, uy lực không bằng
Hóa Thần kì ra tay nhưng ngạc nhiên là Đan Hỏa Liệu Nguyên lại có thể làm cho
không gian ở đây xuất hiện vết nứt.

-Khô….

Dương Phong Lưu bị nhốt trong Đan Hỏa Liệu Nguyên tuyệt vọng thốt lên “không”,
có điều mới nói được một nửa Dương Phong Lưu đã bị Đan Hỏa Liệu Nguyên cộng
thêm không gian cắn nuốt đánh cho thần hồn câu diệt, đến chết hắn cũng không
cách nào tin được mình lại bị hai Kết Đan viên mãn giết chết, chính diện giết
chết chứ không phải bị đánh lén.

Âm thanh tuyệt vọng của Dương Phong Lưu truyền ra lọt vào tai làm cho Dương
Lưu Phong rùng mình sợ hãi, hắn rốt cuộc đã động vào ổ kiến lửa nào thế này,
nếu nói không hối hận là không thể nào, biết trước kết quả này hắn sẽ không vì
ham mê nữ sắc mà đuổi theo nhị nữ.

Tuy nhiên Dương Lưu Phong biết Lâm Phong sẽ không tha cho hắn dứt khoát không
cầu xin tha thứ mà dùng bí pháp đẩy tu vi lên Nguyên Anh trung kì đỉnh phong,
lại thiêu đốt thêm tinh huyết tăng tu vi tới Nguyên Anh hậu kì, tự bạo cánh
tay phải kết hợp thuấn di lao thẳng tới Hiên Phượng, chỉ có bắt Hiên Phượng là
người yếu nhất hắn mới có khả năng sống sót.

Ý nghĩ của Dương Lưu Phong làm sao qua mắt được Lâm Phong, trước khi Dương Lưu
Phong hành động Lâm Phong đã xuất ra đệ thập trùng thiên, không gian tù lung
đã lâu chưa thi triển được tung ra, Dương Lưu Phong không thuấn di được chỉ có
tốc độ cực nhanh lao tới Hiên Phượng.

Bất quá tốc độ nhanh tới đâu cũng không bằng Lâm Phong dùng đệ thập trùng
thiên thuấn di ôm lấy Hiên Phượng, lại thuấn di thêm lần nữa hai người xuất
hiện phía sau lưng Dương Lưu Phong, Hiên Phượng bị Dương Lưu Phong đánh lén đã
vận sẵn linh lực đánh ra một chiêu Âm Phong Sát.

Âm Phong vừa ra, toái thi diệt cốt, Dương Lưu Phong thực lực hơn xa Hiên
Phượng nhưng cái Âm Phong có không chỉ là sức công kích mạnh mẽ mà nó còn nhắm
vào thương thế sẵn có trên người Dương Lưu Phong, thương càng thêm thương.

Một đợt Âm Phong quét qua Dương Lưu Phong không kịp phòng ngự đã bị cắt đứt
một tay cùng một chân, trên người càng xuất hiện vô số vết chém từ phong nhận,
mỗi một vết thương bắt đầu xuất hiện dấu hiệu bị hoại tử, nhìn qua kinh khủng
vô cùng, có điều chưa đến mức tử vong.

Thấy vậy Liễu Phượng tiện tay quăng thêm một đoàn Niết Bàn Vong Hỏa gửi cho
Dương Lưu Phong chút hy vọng sinh cơ, sau đó nàng nhẫn tâm dập tắt hy vọng
khiến Dương Lưu Phong triệt để tuyệt vọng từ sâu tận linh hồn, theo bước đệ đệ
của hắn thần hồn câu diệt.

Cả quá trình chiến đấu diễn ra chưa tới một phút, ba nghìn người tu sĩ đang
tập trung phá màn sáng không ai biết hai huynh đệ Dương Lưu Phong đã tiêu đời.


Đỉnh Phong Chí Tôn - Chương #234