233 : Ám Điện


Đã bốn tháng trôi qua từ lúc Lâm Phong được truyền tống tới Ám Lâm, trong bốn
tháng này Lâm Phong không biết đã giết bao nhiêu tinh thú, chấn nát bao nhiêu
linh dược nhưng tần suất tinh thú linh dược xuất hiện vẫn không giảm, điều này
cho Lâm Phong cảm giác tinh thú linh dược ở Ám Lâm là vô biên vô tận diệt mãi
không hết.

Đương nhiên tinh thú linh dược ở Ám Lâm không phải vô biên vô tận, trong phiến
thế giới này thứ thực sự vô biên vô tận không nói không có nhưng cũng không
kém bao nhiêu, thiên địa còn có giới hạn, muốn ra một thứ vô biên vô tận là
rất khó.

Chẳng qua vì Ám Lâm quá lớn cộng thêm tinh thú linh dược không chỗ nào không
có nên Lâm Phong mới cảm thấy “vô biên vô tận”.

Bất quá Lâm Phong không quan tâm tinh thú linh dược là vô biên vô tận hay Ám
Lâm rộng lớn đến mức nào, hắn giống như không biết mệt mỏi cứ phát hiện tinh
thú linh dược xuất hiện trong phạm vi quan sát sẽ ném ngay một phát Hàn Băng
Chỉ vào đó diệt không cần nghĩ.

Vô biên vô tận thì như thế nào, Ám Lâm rộng lớn thì như thế nào, có cơ hội cứ
giết cái đã.

Và Lâm Phong cũng không thèm hấp thu linh khí nồng nặc ở Ám Lâm tu luyện hay
khôi phục, cứ tiêu hao một điểm linh lực Lâm Phong lại lấy ra một viên linh
đan nuốt xuống tiếp tục chém giết, cái khác không có chứ linh đan Lâm Phong có
nhiều lắm, mỗi ngày ăn mấy viên trong nửa năm vẫn còn dư.

Chuyện này một phần vì cẩn thận một phần vì Lâm Phong không muốn nhận bất cứ
thứ gì từ Ám Lâm, Ám Lâm… là thứ Lâm Phong hận nhất.

Chính Ám Lâm đã một lần cướp đi tất cả của Lâm Phong, hiện tại đã tới Ám Lâm
hắn muốn thỏa sức giết chóc một phen, hắn muốn giết sạch Ám Lâm một lần nữa
như đã từng ở Tu Nghệ Cầu, có thể nói hành động chém giết điên cuồng kia là
Lâm Phong đang báo thù Ám Lâm.

Tuy nhiên báo thù chỉ là tiện thể mà thôi, hiểu rõ thực hư mới là mục đích
chính của Lâm Phong khi quyết định xâm nhập Ám Lâm, trực giác nói cho Lâm
Phong biết Ám Lâm chính xác là một âm mưu nhưng đồng thời nó cũng là lời giải
đáp cho một “mảnh ghép” vô cùng quan trọng trong cuộc đời hắn.

Một chuyến này, hắn nhất thiết phải đi, không đi sẽ rất hối tiếc.

Trừ phi nhị nữ lắc đầu, đối với Lâm Phong ở hiện tại nhị nữ mới là tất cả của
hắn, có điều việc nhị nữ gật đầu Lâm Phong đã đoán được, hắn hiểu hai nàng
giống như hai nàng hiểu hắn vậy.

Hơn nữa Lâm Phong có niềm tin “không chết” khi tới Ám Lâm, bởi vì Hồng Lưu lão
tổ đã nói ở Ám Lâm không có Hóa Thần kì, không có Hóa Thần kì đồng nghĩa với
ngoài “mối nguy hiểm không rõ” ra thì Lâm Phong có thể được coi là người mạnh
nhất ở Ám Lâm, đã như vậy tại sao lại không đi.

Về phần “mối nguy hiểm không rõ” Lâm Phong không nghĩ nhiều, từ lúc bắt đầu tu
luyện đến bây giờ có khi nào hắn không gặp nguy hiểm đâu, con đường tu luyện
luôn luôn đi kèm với nguy hiểm, có nguy hiểm mới có hồi hồi báo.

Đây không phải Lâm Phong tin tưởng Hồng Lưu lão tổ mà là Lâm Phong dám chắc
Hồng Lưu lão tổ không nói dối vấn đề không có Hóa Thần, mấy tên lão tổ không
để tâm tới tính mạng đệ tử nhưng đó là trường hợp đạt được lợi ích thôi, không
có lợi ích bọn họ sẽ không để đệ tử đi chịu chết một cách vô ích.

Dưới điều kiện bình thường hai vạn đệ tử Kết Đan Nguyên Anh có thể gây khó dễ
cho Hóa Thần kì tranh thủ cướp đoạt thứ lão tổ cần nhưng đối mặt với Hóa Thần
kì trong tình trạng thần thức bị áp chế như ở Ám Lâm chỉ có một con đường
chết, người ta đi một bước ném ra một chiêu diện rộng là đủ tàn sát sạch sẽ.

Chính điều này mới là nguyên nhân chính để Lâm Phong đưa ra quyết định có tiến
vào Ám Lâm hay không, sau khi được Thiên Lôi Tử và Tang Thụ trợ giúp dò xét
Lâm Phong càng không sợ bất cứ thứ gì ở Ám Lâm thỏa sức chém giết, kể cả người
thiết kế ra cái bẫy Ám Lâm hắn cũng không sợ.

Với mức độ không gian yếu kém ở Ám Lâm dù là kẻ đặt bẫy cùng lắm chỉ điều động
được chiến lực Hóa Thần hậu kì một lần hai lần, trừ phi kẻ đó muốn chết mới
thi triển ra chiến lực Hợp Thể, mà có chết cũng chưa chắc kéo được Lâm Phong
chết chung, Lâm Phong đã chứng kiến không gian cắn nuốt khi còn ở Tu Nghệ Cầu
nên biết rất rõ uy lực của nó.

Hôm nay đang chém giết Lâm Phong đột nhiên dừng lại, Lâm Phong cảm nhận được
chấn động từ một trong ba linh hồn ấn kí hắn khắc trên tam nữ, Lâm Phong
truyền linh hồn chi lực ra kiểm tra, mấy hơi thở sau Lâm Phong lựa chọn một
phương hướng lao đi.

Sau năm phút di chuyển trong phạm vi thần thức của Lâm Phong hiện ra một bóng
hình quen thuộc – Hiên Phượng.

Nhìn qua Hiên Phượng khá chật vật, thượng phẩm pháp bào dành cho đệ tử chân
truyền rất khó rách vào lúc này đã rách bươm lộ ra vài vết thương đang rỉ máu,
thương thế không nặng lắm nhưng lại ảnh hưởng tới tốc độ di chuyển của Hiên
Phượng.

Phía sau Hiên Phượng có ba đầu tinh thú Giả Anh đang đuổi theo sát nút, xem ra
chỉ mười mấy giây nữa Hiên Phượng sẽ bị bắt kịp.

Nhìn tình cảnh này có thể đoán ra số lượng tinh thú truy đuổi Hiên Phượng
không chỉ có ba đầu, chẳng qua số còn lại bị Hiên Phượng cắt đuôi hoặc giết
chết rồi, nếu chỉ có ba đầu tinh thú Giả Anh còn chưa đủ làm cho Hiên Phượng
bị thương, nàng tu luyện Phong thuộc tính, tốc độ là thế mạnh của nàng.

Đúng như Lâm Phong suy đoán, theo ý định ban đầu Hiên Phượng muốn cùng đi với
Lâm Phong chứ không muốn trở thành đệ tử Ngũ Đại Đế Quốc nên bốn tháng ở lại
Ám Lâm Hiên Phượng rất cẩn thận không chủ động gây hấn với tinh thú, mỗi khi
phát hiện có tinh thú Kết Đan viên mãn trở lên nàng liền chọn đường khác mà
đi.

Ai biết ba ngày trước xui xẻo vừa chọn đường khác lại lọt ngay vào một thung
lũng cản trở được tầm nhìn của linh hồn chi lực, bên trong thung lũng có tới
mấy chục đầu tinh thú từ Kết Đan sơ kì tới Giả Anh, chúng nó vừa thấy Hiên
Phượng đã gào rú đuổi giết nàng.

Với đội hình mấy chục đầu tinh thú Hiên Phượng chỉ có thể vừa chạy vừa đánh,
thế nhưng vừa chạy vừa đánh lại lôi kéo thêm một đống tinh thú khác, trải qua
ba ngày liên tục chạy trốn Hiên Phượng đã loại bỏ gần hết chỉ còn ba đầu tinh
thú Giả Anh này, trên thân càng vì ba ngày chém giết mà xuất hiện thương thế.

Giờ phút này Hiên Phượng hơi đuối sức biết không chạy được nữa, ánh mắt lóe
lên quyết tuyệt quay lại liều mạng một phen thì thấy ba đầu tinh thú vừa rồi
còn hùng hổ đuổi theo nàng đã bị đóng băng vỡ nát khiến nàng vừa bất ngờ vừa
đề phòng quan sát bốn phía, một giây sau Hiên Phượng phát hiện bên cạnh nàng
nhiều hơn một nam tu trẻ tuổi.

Dung mạo Lâm Phong hiện tại không giống, thuộc tính chiêu thức cũng khác biệt
nhưng Hiên Phượng vừa nhìn đã nhận ra ngay đó là Lâm Phong, nàng thở phào nhẹ
nhõm nói:

-May mắn có ngươi tới cứu ta, nếu không ta không ổn rồi.

Lâm Phong phất tay lấy từ nhẫn trữ vật thượng phẩm pháp bào của mình ra, lại
đánh lên mấy phát Khứ Trần Quyết đưa cho Hiên Phượng:

-Ngươi dùng của ta mặc vào đi.

Lúc này Hiên Phượng mới có thời gian nhìn lại pháp bào trên người đã rách đến
không thể rách hơn lộ ra da thịt trắng nõn đầy xuân quang, nàng vội vàng tiếp
nhận pháp bào của Lâm Phong mặc vào, trong đầu đang suy nghĩ vẩn vơ về chuyện
“mặc chung quần áo”, mấy đám mây hồng trên mặt biến đổi từ cảm xúc xấu hổ
chuyển thành hạnh phúc.

Thấy Hiên Phượng như vậy Lâm Phong có chút không tự nhiên, hắn có cảm giác đưa
pháp bào của mình cho Hiên Phượng có chút dễ gây hiểu lầm, bất quá đưa cho rồi
thì không tiện đòi lại a. Lâm Phong ho khan truyền cho Hiên Phượng chút linh
lực có chứa hỗn độn chi khí giúp nàng trị thương rồi hỏi thăm:

-Khụ, thời gian qua ngươi có hấp thu linh khí hay phục dụng linh dược ở Ám Lâm không.

Hiên Phượng bị Lâm Phong đánh thức khỏi giấc mộng đẹp giật mình trả lời:

-A, ta nghe lời người không hấp thu linh khí hay phục dụng linh dược gì cả, hoàn toàn dựa vào linh đan để khôi phục.

-Tốt, bây giờ ngươi đi cùng ta tranh thủ chém giết một phen luyện tay, qua thêm một đoạn thời gian ta sẽ luyện chế tiếp Đại Phá Đan cho ngươi đột phá lên Kết Đan viên mãn. Ngươi có nghe tin tức gì về Phượng và Tuyết không.

Hiên Phượng nhớ ra cái gì nói:

-Ta không có tin tức cụ thể nhưng trong lúc chạy trốn ta có gặp qua vài tu sĩ, họ không có thực lực đứng ra giúp ta mà chỉ truyền âm nói cứ chạy theo hướng này thêm sáu ngày nữa sẽ tới được nơi an toàn gọi là Ám Điện, một địa phương có danh tự nhất định thông thường sẽ có rất nhiều người tới, nói không chừng Tuyết và Phượng đang ở Ám Điện chờ chúng ta.

Nghe vậy Lâm Phong đưa ra quyết định:

-Vậy chúng ta tới Ám Điện xem một phen, hy vọng sẽ gặp được Phượng và Tuyết.

Có quyết định Lâm Phong và Hiên Phượng cùng nhau tiến về Ám Điện, Hiên Phượng
không biết còn một câu Lâm Phong không nói ra đó là “có lẽ ở đó sẽ có đáp án”,
khi nghe tới Ám Điện Lâm Phong liên tưởng ngay đến không gian phong ấn ở Tu
Nghệ Cầu, Lâm Phong suy đoán hai nơi này có điểm tương đồng.

…………………………

Ám Điện, cái tên có chữ “Ám” nhưng Ám Điện không u ám chút nào, trên thực tế
Ám Điện là một tòa cung điện khổng lồ vô cùng xa hoa, toàn bộ Ám Điện đều được
đúc bằng loại tài liệu hoàng kim không biết tên, từ Ám Điện còn tỏa ra một
loại khí tức dễ chịu xua tan cái u ám ở Ám Lâm.

Nhờ vào khí tức dễ chịu này mà trong phạm vi vạn trượng tính từ Ám Điện có thể
dùng thần thức thoải mái, thậm chí ngồi trong khu vực này tu luyện hiệu quả
còn tăng cao mấy lần.

Đồng thời trong phạm vi ảnh hưởng của Ám Điện không có tinh thú nào dám bước
vào, có thể nói đây là địa phương an toàn nhất tại Ám Lâm, linh dược thì có,
tinh thú thì không, có vài người may mắn từ đầu được truyền ngay bên cạnh Ám
Điện thu thập rất phong phú căn bản không phải đi ra ngoài đánh giết tinh thú,
thu thập một phen đã đủ để thông qua khảo hạch rồi.

Những người xui xẻo bị truyền tống ở xa Ám Điện thì có dùng nửa năm không
ngừng di chuyển dưới tình trạng thần thức bị áp chế cũng không tới kịp, tuy
nhiên… chưa biết chắc ai may mắn và ai xui xẻo đâu, nếu suy đoán của Lâm Phong
đúng thì Ám Điện mới là địa phương cực kì nguy hiểm.

Lục Tiêu Lăng nằm trong số “người may mắn” truyền ngay tới Ám Điện, trong một
tháng ngắn ngủi đầu tiên tu luyện Lục Tiêu Lăng đã đột phá lên Nguyên Anh sơ
kì, thành tựu Mộc Anh, qua thêm ba tháng củng cố tu vi cùng tiếp tục tu luyện
Lục Tiêu Lăng đã leo lên tới Nguyên Anh sơ kì đỉnh phong, tốc độ này chỉ có
thể nói là khủng bố.

Hôm nay xung quanh Ám Điện đã tụ họp ba nghìn tu sĩ, hai người Tuyết Phượng
cũng có mặt ở đây, tu vi vẫn là Kết Đan viên mãn, so với mặt bằng thì tu vi
của hai nàng là yếu nhất.

Trong ba nghìn người có mặt không có ai dưới Kết Đan viên mãn, Nguyên Anh sơ
kì càng có ba trăm người, Nguyên Anh trung kì sáu mươi người, mạnh nhất còn
thấy có tới sáu người Nguyên Anh hậu kì, phần lớn Nguyên Anh kì trong đám
người đều mới đột phá nhờ vào tu luyện gần Ám Điện.

Từ đó tất cả những người có mặt ở đây đều đã đoán được… mục đích của các vị
lão tổ là muốn họ tranh đoạt thứ ở trong Ám Điện, chỉ tu luyện bên ngoài Ám
Điện đã có hiệu quả kinh khủng thì vật ở bên trong Ám Điện lại như thế nào,
đoán chừng là siêu cấp bảo vật đi.

Có người nói bên trong Ám Điện linh bảo chất đầy như núi, linh đan pháp đan
không có mười vạn cũng có tám vạn, công pháp tu luyện đỉnh cấp vương vãi, kì
trân dị bảo vô số… tóm lại mọi người đều cho rằng bên trong Ám Điện cất giấu
kho tàng khổng lồ, lão tổ Hợp Thể còn động tâm nói gì đến bọn họ.

Có điều muốn đi vào Ám Điện lại không dễ, bao phủ Ám Điện là một màn sáng ngăn
cản không cho bất cứ ai tiến vào, lúc trước khi chỉ có một nghìn người đã thử
dùng cường công nhưng căn bản là không xi nhê, bất quá mọi người phát hiện một
điều... một nghìn người hợp lực ra tay đã đạt tới chiến lực Hóa Thần kì nhưng
không gian vẫn không nứt vỡ, đây là dấu hiệu tốt.

Có lẽ chỉ khi nào thực lực cá nhân vượt qua Nguyên Anh kì mới xuất hiện sự bài
xích, hoặc là ở trong phạm vi Ám Điện không gian vững chắc hơn bên ngoài
nhiều, nhất thời mọi người chỉ tập trung lại chờ đợi nhiều người hơn rồi thử
tiếp.

Được cái số người tập trung càng nhiều tình hình ở Ám Điện lại càng bình tĩnh
chứ không như lúc đầu xuất hiện đấu pháp tranh đoạt vị trí tu luyện hay cướp
đoạt linh dược, dần dần Ám Điện liền trở thành cái đích cho mọi người hướng
tới, không mở ra được ngồi lại tu luyện vẫn là chuyện tốt, còn hơn đi ra ngoài
bị linh thú xâu xé.

Hai người Tuyết và Phượng đến sau nên dù cho tu vi hai nàng yếu nhất lại không
có ai chèn ép hai nàng, ở đây nhiều Kết Đan viên mãn lắm, cũng có không ít nữ
tu xinh đẹp, nếu người nào cưỡng ép hai nàng chính là kích động dân chúng,
không cần hai nàng ra tay mấy tên Nguyên Anh hậu kì cũng sẽ ra tay làm thịt kẻ
gây rối.

Đột nhiên có một người Nguyên Anh hậu kì đỉnh phong tên gọi Nguyên Thiên mặc
hắc bào, sau lưng vác một thanh hắc kiếm, mái tóc đen dài phiêu dật lăng không
đứng ra dùng tu vi lớn tiếng nói:

-Các vị, chắc hẳn trong số các vị ai cũng muốn mở ra Ám Điện, hiện tại ở đây chúng ta có ba nghìn người, ta nghĩ ba nghìn đã là con số tối đa có thể tụ họp lại Ám Điện, chúng ta không nhất thiết phải chờ thêm nữa, ta hy vọng mọi người sẽ cùng nhau hợp lực thử cường công một lần nữa, hai tháng có lẽ đủ để phá vỡ được màn sáng này.

Một nữ Nguyên Anh hậu kì khác tên Lưu Linh hưởng ứng:

-Nguyên Thiên huynh nói rất đúng, là tu sĩ ai lại không muốn đạt được cơ duyên, hơn nữa nếu không thử một lần sẽ rất khó ăn nói với các lão tổ, không thành công thì thôi, coi như vận động một phen là được.

Có hai người đi đầu mấy người còn lại đều không có ý kiến, một Nguyên Anh
trung kì hỏi câu hỏi mà ai cũng muốn hỏi:

-Vậy theo Nguyên huynh nếu mở ra được Ám Điện thì phân chia như thế nào.

Nguyên Thiên tùy ý nói:

-Dựa vào bản lĩnh của bản thân tranh đoạt, thiết nghĩ bảo vật trong Ám Điện sẽ đủ cho mỗi người đi.

Nghe vậy nhiều người có chút không hài lòng, nhất là những người tu vi thấp
chưa tới Nguyên Anh nhưng không ai dám phản bác, bất quá bọn họ cũng không
muốn rút lui, không chiếm được cái gì thì thôi, dù sao ở lại đây an toàn hơn ở
ngoài nhiều.

Lại nói ai dám chắc họ không đoạt được cái gì đâu? Nếu Ám Điện đúng như trong
tưởng tượng bảo vật vô số ít nhất họ cũng được một món đi, một món siêu cấp
bảo vật quá đủ để họ liều mạng rồi.

Thế là ba nghìn người dưới sự chỉ huy của Nguyên Thiên liên tục đánh ra pháp
thuật cường công màn sáng, hai người Tuyết và Phượng cũng ra tay, không phải
hai nàng ham bảo vật mà là hai nàng không muốn bị mọi người chỉ trích, ở đây
người mạnh hơn hai nàng nhiều lắm.

Nguyên Thiên xem ra có chút tạo nghệ trên trận pháp, không nhìn ra điểm huyền
diệu của màn sáng nhưng mỗi lần chỉ huy tấn công đều theo một quy luật nhất
định, cộng thêm uy lực do ba nghìn người đồng loạt ra tay đã làm cho màn sáng
rung động một chút.

-Tiếp tục, dựa theo ta phán đoán khoảng sáu bảy ngày nữa màn sáng sẽ tiêu hao hết năng lượng bị phá vỡ.

Nhìn thấy màn sáng rung động nhiệt huyết sôi trào, ba nghìn người càng không
thèm bảo lưu chút nào cường công màn sáng, đợi đến khi màn sáng gần bị phá vỡ
khôi phục lại vẫn kịp, linh dược bọn họ thu ở Ám Lâm nhiều lắm, tinh hạch lấy
từ tinh thú cũng có thể trực tiếp phục dụng không giống yêu đan phải luyện
hóa, vấn đề khôi phục không cần lo lắng.


Đỉnh Phong Chí Tôn - Chương #233