224 : Về Học Viện


Một ngày tiếp theo Thái Phiêu Phiêu dành trọn cả ngày để nghe Lâm Phong giảng
giải về trận pháp thông thường, tự nhiên trận pháp và thiên nhiên trận pháp.

Càng nghe Thái Phiêu Phiêu càng kinh ngạc, ngày trước ở học viện nhìn đống
trận pháp Lâm Phong bố trí nàng đã biết tạo nghệ trận pháp của Lâm Phong không
thấp nhưng bây giờ nàng mới biết… đánh giá không thấp của nàng vẫn quá thấp so
với Lâm Phong.

Khi nghe Lâm Phong giảng giải Thái Phiêu Phiêu có cảm giác dường như trên
phương diện trận pháp Lâm Phong còn mạnh hơn Dương Cát nhiều, có lẽ Lâm Phong
chưa bố trí ra được trận pháp tứ phẩm ngũ phẩm nhưng lí giải của Lâm Phong về
trận pháp đã vượt qua Dương Cát không chỉ một hai điểm.

Trận pháp trong miệng Lâm Phong không hề khô khan chán ngắt như nàng từng nghe
Dương Cát luận trận, lời Lâm Phong nói ra không đến mức hoa mỹ nhưng mỗi một
câu một chữ đều ẩn chứa đạo lí ở bên trong, chỉ ngồi nghe một ngày thôi Thái
Phiêu Phiêu đã hưởng được lợi ích rất lớn, một vài khúc mắc trong tu luyện cứ
như vậy trở nên thông suốt.

Đặc biệt khi nghe đến “thiên nhiên trận pháp” Thái Phiêu Phiêu rung động không
thôi, trên thế giới này không ngờ còn có loại trận pháp ghê gớm mang tên thiên
nhiên trận pháp, dùng ngọn cây cọng cỏ tầm thường bố trí ra trận pháp cao cấp
diệt sát tu sĩ cao cấp, quá hoang đường.

Thế nhưng Thái Phiêu Phiêu tin tưởng Lâm Phong không có nói quá, trong quá
trình nghe giảng chính mắt nàng nhìn thấy Lâm Phong bố trí mấy trăm cái trận
pháp khắp động phủ nhưng nàng không cảm nhận được mình đang ở trong một ổ trận
pháp chút nào.

Sau đó Lâm Phong hơi buông lỏng kích hoạt trận pháp Thái Phiêu Phiêu liền rùng
mình, ở đây chỉ là nhất phẩm nhị phẩm đã khiến nàng cảm thấy nguy hiểm vậy nếu
tất cả là tam phẩm tứ phẩm cùng nổ thì sao, đoán chừng Hóa Thần bình thường
tới đây cũng bị nổ cho tan xác, quá đáng sợ.

Giảng xong Lâm Phong lên tiếng hỏi Thái Phiêu Phiêu:

-Thiên nhiên trận pháp uy lực mạnh và khó phát hiện ra, nhưng nó lại có một nhược điểm trí mạng, ngươi có đoán được là gì không?

Thái Phiêu Phiêu suy nghĩ một lát nói:

-Nếu thiên nhiên trận pháp bị phát hiện trước khi bị kích hoạt đồng thời ngươi có cách âm thầm thay đổi cấu trúc thiên nhiên trận pháp thì thiên nhiên trận pháp sẽ yếu ớt vô cùng. Thế nhưng theo ta nhược điểm này chỉ có trên lý thuyết, bởi vì muốn phát hiện ra thiên nhiên trận pháp đã khó muốn âm thầm phá vỡ cấu trúc thiên nhiên trận pháp còn khó hơn.

Lâm Phong tán thưởng:

-Ngươi đoán đúng rồi, thông thường một người muốn nhìn ra được thiên nhiên trận pháp người đó phải có tạo nghệ trận pháp cao hơn hoặc bằng người bố trận đồng thời còn phải quen thuộc với hoàn mỹ linh lực, chưa kể thiên nhiên trận pháp đẳng cấp cao có khi còn qua mặt được cả hoàn mỹ linh lực, có thể nói ngũ phẩm thiên nhiên trận pháp trở lên sẽ không tồn tại nhược điểm nữa.

-Nhưng với chúng ta thì nhược điểm đó vẫn tồn tại, trong tương lai mọi người sẽ đắp được hoàng kim thức hải, linh hồn chi lực có tác dụng khá đáng kể trong việc phát hiện dao động trận pháp, trừ phi người đó giống ta lúc nào cũng khống chế được hoàn mỹ linh lực trăm phần trăm không để lộ ra dao động, ta tin người như vậy rất ít.

-Tuy nhiên ngươi vẫn phải học về trận pháp nhiều, nếu không dù có linh hồn chi lực trợ giúp cũng khó mà phát hiện được thiên nhiên trận pháp đẳng cấp cao, ngoài ra còn phải phá được thiên nhiên trận pháp nữa, nhìn ra chưa chắc đã tránh được.

Nghe vậy Thái Phiêu Phiêu không có ý kiến gì, dưới sự chỉ điểm của Lâm Phong
nàng bắt đầu luyện tập phá những cái thiên nhiên trận pháp nhất phẩm Lâm Phong
khắc trên vách đá động phủ, vì thời gian đến kì hạn trở về không còn nhiều nên
nàng tạm thời bỏ qua bài tập huấn khống chế linh lực hoàn mỹ.

Về phần Lâm Phong lại tiếp tục luyện tập khắc thiên nhiên trận pháp nhất phẩm
nhị phẩm, tốc độ Lâm Phong khắc trận pháp vô cùng nhanh chóng, Thái Phiêu
Phiêu giải được một cái hắn đã khắc được gần mười cái, từ đó trận pháp trong
động phủ càng ngày càng nhiều.

Qua thêm hai ngày nữa Tuyết và Phượng hoàn thành khóa huấn luyện hoàn mỹ linh
lực lần thứ hai, hai nàng lại được nghe một khóa giảng bài về trận pháp, sau
đó trong thời gian chờ đợi Hiên Phượng nhị nữ tham gia cùng Thái Phiêu Phiêu
phá giải thiên nhiên trận pháp.

Một người khắc, ba người phá, tam nữ tiến bộ cực nhanh, ban đầu hơi chậm nhưng
về sau ba người quen tay còn phân ra lực chú ý để phối hợp lẫn nhau phá trận,
chỉ ba ngày sau Lâm Phong đã bắt đầu không theo kịp tốc độ phá trận của tam
nữ, Lâm Phong chuyển sang khắc tổ hợp thiên nhiên trận pháp nhất phẩm tăng lên
độ khó.

Qua tiếp bốn ngày Hiên Phượng giải xong một trăm lẻ tám vết bầm tím thì trong
động phủ chỉ còn lại mười sáu cái tổ hợp thiên nhiên trận pháp, Hiên Phượng
sau một hồi quan sát liền gia nhập vòng chiến, thêm một ngày nữa bốn nữ hợp
sức đánh bại Lâm Phong trong trò chơi một người lập bốn người phá.

Tuy nói phá dễ hơn khắc và lấy bốn chọi một mới đánh bại được Lâm Phong nhưng
Lâm Phong rất hài lòng với khả năng của bốn nữ, mới tiếp xúc với thiên nhiên
trận pháp đã biết lợi dụng lượng linh hồn chi lực ít ỏi của bản thân phá trận
là rất khá rồi, đợi sau này hoàng kim thức hải hoàn toàn hình thành khả năng
của các nàng còn ghê gớm hơn nhiều.

Đợt vui chơi này không chỉ đơn giản huấn luyện phá trận mà còn huấn luyện cả
khả năng điều động thần thức, nói đúng hơn là để các nàng quen với việc sử
dụng linh hồn chi lực, linh hồn chi lực có nhiều tác dụng bá đạo hơn thần thức
nhiều.

Tính toán thời gian chỉ còn gần hai tháng nữa là tới ngày tiến về Hồng Lưu
Quốc nên Lâm Phong quyết định chỉ ở lại thêm một ngày luyện chế Đại Phá Đan
tam phẩm giúp Hiên Phượng leo lên lại Kết Đan hậu kì tránh gây chú ý.

Còn Thái Phiêu Phiêu sau khi giải được một trăm lẻ tám vết bầm tím nàng đã có
thể che giấu tu vi qua mặt được cả Hóa Thần kì nên Lâm Phong không lo lắng có
người phát hiện được điểm dị thường của nàng, lại nói hắn không có nhiều linh
dược tứ phẩm để luyện Đại Phá Đan tứ phẩm nên cứ để đó vậy.

Không có gì ngoài ý muốn xảy ra, một ngày sau Hiên Phượng đã trở về tu vi Kết
Đan hậu kì.

Giải quyết xong xuôi mọi chuyện đoàn người bắt đầu chạy về Cực Linh Thành,
trên đường đi Lâm Phong dùng Trắc Linh Bàn cho bốn nữ thi đua với nhau xem ai
qua mặt được Trắc Linh Bàn nhiều nhất, Dương Huyền thấy vậy cũng nhảy vào góp
vui.

Sau mấy đợt thi đua Dương Huyền dứt khoát không tham gia nữa vì hắn đứng hạng
bét trong mười lần thử chỉ qua mặt được hai lần, kế đó là Hiên Phượng qua mặt
được hai lần rưỡi, Thái Phiêu Phiêu bốn lần, Phượng và Tuyết ngang nhau chiếm
vị trí quán quân sáu lần.

Với kết quả này chỉ có Dương Huyền cảm thấy ngoài ý muốn, từ khi lấy được ngọc
giản truyền thừa thiên nhiên trận pháp Dương Huyền hắn bỏ ra mấy chục năm
luyện tập khống chế linh lực đã đạt đến mức chỉ sai lệch ba bốn phần trăm,
theo Dương Huyền nghĩ hắn phải được hạng hai chỉ sau Thái Phiêu Phiêu, ba cô
nương còn lại ai cũng trẻ tuổi hơn hắn làm sao lại biến thái như vậy.

Hơn nữa Dương Huyền nhớ rõ ràng khi còn trong Hắc Ma Quật bốn nữ còn chưa ghê
gớm đến mức này, một chiêu Cực Băng Ngưng Sát kia mạnh đấy nhưng chưa đạt tới
mức hoàn mỹ, chẳng lẽ… Dương Huyền không tự chủ được nhìn về phía Lâm Phong
hít một hơi thật sâu.

Cái ý nghĩ Lâm Phong dùng một tháng huấn luyện bốn nữ từ tu sĩ bình thường trở
thành tu sĩ có thể khống chế hoàn mỹ linh lực không ngừng quanh quẩn trong đầu
Dương Huyền, không có khả năng, nhưng nghĩ kĩ chỉ có cái không có khả năng này
mới giải thích được tại sao.

Bị Dương Huyền nhìn chằm chằm Lâm Phong hờ hững nói:

-Không cần đoán, nếu ta thấy ngươi đủ trung tâm ta sẽ cho ngươi một vài cơ duyên, ngược lại… cái gì ngươi cũng không có.

Dương Huyền nhìn thấy sát khí lóe lên trong mắt Lâm Phong liền rùng mình vội
vàng ôm quyền nói:

-Vâng, sư huynh. Có cơ hội trở thành đệ tử Ngũ Đại Đế Quốc đã là cơ duyên lớn nhất của ta, ta không mong gì hơn.

Nghe vậy Lâm Phong không nói nữa, sở dĩ lộ ra việc bốn nữ có thể khống chế
hoàn mỹ linh lực trước mặt Dương Huyền là để Dương Huyền sợ hãi thủ đoạn của
Lâm Phong, bóp nát ý đồ đến Ngũ Đại Đế Quốc tìm người trợ giúp thu về hồn
huyết của Dương Huyền từ trong trứng nước, ý tứ chuyện không thể nào ta còn
làm được thì ngươi nên ngoan ngoãn thì hơn.

Thực chất Lâm Phong quá lo xa rồi, từ lúc Dương Huyền biết Lâm Phong là Kết
Đan viên mãn có thể khống chế linh lực hoàn mỹ Dương Huyền đã quyết tâm ôm bắp
đùi Lâm Phong, hắn sinh sống trong Hắc Ma Quật nên hắn đâu có ngu đi bán đứng
Lâm Phong, bán Lâm Phong xong chắc chắn hắn phải chết, Lâm Phong không giết
hắn người mua Lâm Phong cũng sẽ giết hắn a.

……………………………………..

Một đường thuận lợi mười ngày sau đoàn người về tới Cực Pháp Thiên Thành, có
Thái Phiêu Phiêu dẫn đường nên sáu người không ai bị kiểm tra quá nhiều tiến
thẳng vào học viện, kể cả Dương Huyền là người lạ mặt đi vào học viện cũng
không bị ai chặn lại.

Nhìn tu vi và tuổi tác của Dương Huyền mọi người đoán ra ngay đợt ra ngoài này
Thái trưởng lão lại kiếm thêm cho học viện một cái áo cưới, tuy áo cưới này
không chất lượng bằng ba người Lâm Phong nhưng thêm một cái liền lời thêm một
phần nên không ai hỏi nhiều.

Cứ như vậy Thái Phiêu Phiêu dễ dàng dàn xếp cho Dương Huyền một thân phận đệ
tử trung tâm, sau đó Thái Phiêu Phiêu mang theo bốn người Lâm Phong đi tới
Chấp Pháp Điện trả nhiệm vụ báo cho Hồng Hoang Tông biết Trần Đại Khôi đã
chết, phân chia mỗi người hai vạn điểm cống hiến xong xuôi nàng bay về sơn
phong tư nhân tu luyện ra vẻ không để ý tới Lâm Phong quá nhiều.

Có cống hiến Lâm Phong không vội để nhị nữ đi tới Cảm Ngộ Đài tu luyện mà ba
người trở về phòng số một Ất khu trước nhường cơ hội cho Hiên Phượng cảm ngộ
đầu tiên, dù sao bình đài cảm ngộ chỉ có một chỗ trống, Hiên Phượng mới là
người cần Cảm Ngộ Đài nhất, nhị nữ đã có thu hoạch từ lần phục dụng Vũ Trụ
Chân Tủy rồi.

Điều đầu tiên Lâm Phong làm khi trở về phòng là âm thầm thay đổi hộ trận của
phòng, sau đó Lâm Phong khắc vô số thiên nhiên trận pháp lên khắp phòng, mỗi
một đồ vật trong phòng sau năm ngày bố trí đã chứa ít nhất mười cái thiên
nhiên trận pháp tạo thành một tổ hợp trận pháp, toàn bộ đều là trận pháp nhị
phẩm tam phẩm.

Đến ngày thứ sáu Lâm Phong đang bố trận cảm nhận được dao động thần thức thăm
dò liền dừng lại, Lâm Phong nhìn về một hướng mở miệng nói:

-Viện trưởng đã đến thì vào đi.

Đúng vậy, Lâm Phong bố trí trận pháp là để đề phòng Thái Tiêu Diêu, Hóa Thần
kì khác có thể không nhìn ra điểm khác lạ từ Thái Phiêu Phiêu nhưng Thái Tiêu
Diêu chắc chắn sẽ nhìn ra, bởi vì hắn là cha của Thái Phiêu Phiêu, huyết mạch
tương liên rất khó che giấu, chuyện linh căn tiến hóa tiếp xúc mấy lần là biết
ngay, Thái Phiêu Phiêu còn chưa khống chế được hoàn mỹ linh lực.

Hơn nữa Thái Tiêu Diêu đã biết Lâm Phong không tầm thường từ lúc chữa trị cho
Thái Phiêu Phiêu, cho nên Lâm Phong biết khi hắn trở về sẽ bị Thái Tiêu Diêu
theo dõi, có lẽ Thái Tiêu Diêu không có ác ý vì cảm giác nguy cơ không nổi lên
nhưng Lâm Phong vẫn phải cẩn thận, ở đây là địa bàn của người ta, người ta còn
là Hóa Thần kì hơn hắn tới hai đại cảnh giới.

Quả nhiên Lâm Phong vừa dứt lời trong phòng đã nhiều thêm một thân ảnh nam tử
mặc tử bào, không phải Thái Tiêu Diêu thì là ai.


Đỉnh Phong Chí Tôn - Chương #224