213 : Chữa Trị (1)


Ngay từ đầu Lâm Phong đã đoán được người cần trị thương tám chín phần mười là
Thái Phiêu Phiêu vì khi Thái Phiêu Phiêu đứng ra thay hắn ngăn cản một kích
của Lục Minh Hiền thì Tuyết đã nhìn ra sinh cơ của Thái Phiêu Phiêu có chút
dao động, tuy Thái Phiêu Phiêu che dấu rất kĩ nhưng Sinh Mệnh Lãnh Diễm rất
mẫn cảm với sinh cơ, Lâm Phong tin Tuyết không nhìn lầm.

Nguyên Anh hậu kì đỡ một kích không toàn lực của Nguyên Anh trung kì mà xuất
hiện tình trạng này chỉ có một đáp án duy nhất đó là Thái Phiêu Phiêu bị ám
thương, kết hợp dấu hiệu sinh cơ dao động Lâm Phong đoán được ngay Thái Phiêu
Phiêu bị tử vong chi lực đả thương.

Tuy nhiên Lâm Phong vẫn còn một thành chưa chắc chắn, không phải ai bị tử vong
chi lực đả thương cũng cần Phiêu Miểu Huyền Sinh Đan nên hắn mới bày ra bán
linh đan cấp thấp thăm dò một thành khả năng còn lại, nếu quả thật là Thái
Phiêu Phiêu hắn sẽ chữa, còn không phải Thái Phiêu Phiêu hắn sẽ nói hắn không
biết gì hết.

Đây không phải Lâm Phong thích Thái Phiêu Phiêu mà là Lâm Phong cảm thấy Thái
Phiêu Phiêu quá cơ linh sớm muộn gì nàng cũng sẽ phát hiện ra điều bất bình
thường của hắn, thay vì để bị lộ Lâm Phong quyết định ra tay sớm một bước bịt
miệng Thái Phiêu Phiêu bằng cách giúp đỡ nàng.

Còn tại sao Lâm Phong không để Hiên Phượng và Thái Phiêu Phiêu thề là vì hắn
đang bị thiên đạo nhòm ngó chứ không phải hắn tin người quá đáng, thề dưới
thiên đạo mà dính hắn vào trong rất có thể sẽ dẫn tới phiền toái không đáng
có, đồng thời trực giác nói cho Lâm Phong biết hai người này không phải loại
người lật lọng.

Lúc này Lâm Phong, nhị nữ cùng Thái Phiêu Phiêu ngồi quanh một cái bàn tròn,
Lâm Phong đưa tay ra nói:

-Nếu Thái trưởng lão tin ta thì để ta bắt mạch một lần, ta cần biết mức độ bị thương của Thái trưởng lão mới nghĩ ra cách trị liệu hợp lí được, Phiêu Miểu Huyền Sinh Đan không phải vạn năng.

Hành động và lời nói của Lâm Phong làm Thái Phiêu Phiêu hơi do dự, để người
khác bắt mạch là tối kị của tu sĩ, dù nàng là Nguyên Anh hậu kì còn Lâm Phong
chỉ là Kết Đan viên mãn nhưng trong tình huống để cho Lâm Phong bắt mạch mà
Lâm Phong có ý đồ xấu thì nàng chết chắc.

Lại nói dù cho Lâm Phong không có ý đồ xấu đi chăng nữa nhưng bắt mạch chẳng
khác nào nhìn thấu toàn thân cùng bí mật của nàng, nàng một trăm tám mươi tuổi
vẫn là xử nữ đấy, bị một nam nhân thấy hết nói không ngại ngùng là không thể
nào.

Bất quá chỉ do dự trong chốc lát Thái Phiêu Phiêu vươn ra ngọc thủ cho Lâm
Phong bắt mạch, nàng biết tình huống của nàng rất không tốt, nếu ba năm tới
không tìm được người luyện chế Phiêu Miểu Huyền Sinh Đan cho nàng thì kinh
mạch nàng sẽ bị ăn mòn sạch sẽ, sớm cũng chết muộn cũng chết, không bằng tin
tưởng một lần.

Vụ khám bệnh bằng linh lực thăm dò này Lâm Phong rất có kinh nghiệm, hắn từng
khám qua cho Mộ Dung Tuyết, Vũ Ngưng và dò xét cho cả Liễu Phượng nên khi khám
cho Thái Phiêu Phiêu hắn chỉ chú tâm vào kinh mạch bị thương như thế nào,
ngoài ra Lâm Phong không có ý nghĩ không đứng đắn nào cả.

Đúng là Thái Phiêu Phiêu đẹp thật nhưng Lâm Phong là chậu đã có hoa và hoa của
hắn là đẹp nhất trong lòng hắn, nếu nói lúc trước khám cho Mộ Dung Tuyết hắn
còn có chút rung động thì bây giờ hắn chả có chút cảm xúc nào với Thái Phiêu
Phiêu.

Thái Phiêu Phiêu nhìn Lâm Phong không có tà tâm khiến nàng thả lỏng hơn một
phần nhưng lại nhiều hơn một loại bực mình khó hiểu, nàng rất tự tin về vẻ đẹp
của mình vậy mà Lâm Phong ‘‘nhìn’’ thấy lại không có chút nào rung động, cái
này chẳng khác nào Lâm Phong nói nàng không có sức quyến rũ.

Và Lâm Phong chắc chắn không có vấn đề về giới tính, người ta có tới hai thê
tử xinh đẹp a, nhìn là biết ngay Lâm Phong và nhị nữ đã làm rồi vì nhị nữ
không còn là thể thuần âm nữa, vô tình Lâm Phong đã chạm vào lòng tự ái nữ
nhân của Thái Phiêu Phiêu.

Một lúc sau Lâm Phong phát hiện tình huống của Thái Phiêu Phiêu vô cùng tồi
tệ, kinh mạch và Băng Anh của nàng bị một tầng sinh mệnh kết tinh bao phủ lấy,
bên trong tầng sinh mệnh kết tinh chứa đầy tử vong chi lực, ngay cả Băng Anh
đã bắt đầu có dấu hiệu bị tử vong đồng hóa, đoán chừng Thái Phiêu Phiêu chỉ
còn một hai năm sống sót.

Lâm Phong thu tay lại khẽ nhíu mày:

-Cái này… ta sợ rằng Phiêu Miểu Huyền Sinh Đan cũng không chữa nổi.

Thái Phiêu Phiêu không bất ngờ lắm với kết luận của Lâm Phong, nàng thở dài :

-Ta biết rõ ta không sống qua mấy năm nữa, ta chỉ muốn tìm chút hy vọng nhưng xem ra không được nữa rồi, ngươi cứ lấy cống hiến đi, ta sẽ không nói chuyện này cho ai biết.

Nói xong Thái Phiêu Phiêu đứng dậy rời đi, Lâm Phong nhìn bóng lưng tiêu điều
của Thái Phiêu Phiêu gọi lại:

-Ta đâu có nói không chữa được cho Thái trưởng lão, chỉ là… có chút không tiện.

Nghe vậy Thái Phiêu Phiêu khẽ run rẩy quay lại, vẻ mặt vô cùng kích động nói:

-Ngươi nói đi, chỉ cần ngươi chữa được cho ta thì không có gì là không tiện, dù có nguy hiểm thế nào ta cũng chịu.

Mộ Dung Tuyết ở một bên nhìn Lâm Phong và Thái Phiêu Phiêu với ánh mắt cổ
quái, cảnh này có chút quen thuộc a, ngày trước Lâm Phong và nàng cũng y hệt
thế này không khác chút nào, sau đó… nàng yêu hắn, không biết Thái trưởng lão
có rơi vào bẫy tình của Lâm Phong hay không đây.

Lâm Phong thấy Mộ Dung Tuyết nhìn mình như vậy có chút xấu hổ, hắn đâu phải cố
ý hái hoa bắt bướm đâu, hoa và bướm tự chạy đến bên hắn đó chứ, quá ưu tú cũng
khổ a.

-Ý ta nói không phải nguy hiểm, ta nói không tiện là bởi vì… tay của ta phải tiếp xúc thân thể với Thái trưởng lão mới chữa được.

Lời này vừa ra khiến Thái Phiêu Phiêu còn do dự nhiều hơn khi Lâm Phong nói
bắt mạch cho nàng, bắt mạch là ‘‘nhìn’’ thông qua đường đi kinh mạch còn tiếp
xúc thân thể là nhìn trực tiếp bằng mắt, đôi khi còn phải cởi bỏ y phục mới
được, ai biết khi hắn nhìn mình lõa thể có nổi lên thú tính hay không.

Nhìn Thái Phiêu Phiêu xoắn xuýt Lâm Phong nói tiếp:

-Nếu Thái trưởng lão thấy không tiện thì ta có thể cách không thi pháp, thế nhưng ta nói trước ta chỉ nắm chắc hai đến ba thành thành công khi cách không thi pháp, Thái trưởng lão bị thương quá nặng, tu vi của ta còn chưa đủ.

Sở dĩ không đề nghị cách không thi pháp đầu tiên vì chuyện này có liên quan
tới mạng người chứ không phải chỉ là ảo giác giống như Hiên Phượng, làm không
tốt hắn liền mang danh sát hại trưởng lão, đến lúc đó hắn và học viện sẽ trở
mặt thành thù làm sao tham gia khảo hạch tiến về Ngũ Đại đế quốc được.

Nói thật ngay cả trực tiếp thi pháp Lâm Phong cũng không có nắm chắc mười
thành trị hoàn toàn cho Thái Phiêu Phiêu, hắn có thể khống chế tử vong chi lực
nhưng hắn không biết nhiều về Nguyên Anh, thương thế của Thái Phiêu Phiêu dính
ngay tới cái hắn không biết rồi.

Suy nghĩ hồi lâu Thái Phiêu Phiêu cắn răng nói ra:

-Chừng nào ngươi có thể bắt đầu, không cần cách không thi pháp, cứ thi pháp trực tiếp lên người ta là được.

-Ba ngày sau Thái trưởng lão lại tới đi, còn bây giờ Thái trưởng lão có bao nhiêu tài liệu luyện Phiêu Miểu Huyền Sinh Đan hãy mang ra hết ta muốn chuẩn bị một phen.

Thái Phiêu Phiêu đưa cho Lâm Phong một cái nhẫn trữ vật nói:

-Ở đây có tổng cộng mười tám phần tài liệu, nếu thiếu ta sẽ tìm cách kiếm thêm.

-Mười tám phần là đủ rồi, bất quá Thái trưởng lão đừng gỡ bỏ nhiệm vụ Phiêu Miểu Huyền Sinh Đan.

-Ta hiểu.

Nói xong Thái Phiêu Phiêu chính thức rời đi.

Thái Phiêu Phiêu rời đi Lâm Phong bắt tay ngay vào luyện đan, vì để Phiêu Miểu
Huyền Sinh Đan có tác dụng lớn nhất Lâm Phong dùng tới cả Phong Tuyết chi lực
luyện đan, trải qua hai ngày không nghỉ ngơi cuối cùng Lâm Phong luyện được
mười tám viên siêu việt cực phẩm Phiêu Miểu Huyền Sinh Đan.

Tốn thêm một ngày nữa Lâm Phong bố trí và bàn bạc kĩ càng với nhị nữ nên phối
hợp với nhau như thế nào giúp hắn chữa trị cho Thái Phiêu Phiêu, thương thế
của Thái Phiêu Phiêu quá nặng nên Lâm Phong cần tới đan khí vào niết bàn hỏa
khí của nhị nữ trợ giúp.

Đến ngày thứ ba Thái Phiêu Phiêu theo hẹn lại tới phòng số một Ất khu, giống
như lần trước khi nàng đến hay nàng đi đều không có người phát hiện ra, ngoại
trừ Lâm Phong… và Thái Tiêu Diêu.

Thái Phiêu Phiêu vừa tới liền nói:

-Ta đã chuẩn bị xong, hiện tại ngươi muốn ta phối hợp như thế nào.

Lâm Phong không đáp lại, hắn hỏi Thái Phiêu Phiêu:

-Viện trưởng Thái Tiêu Diêu là gì của Thái trưởng lão, viện trưởng có biết gì về chuyện này không.

Thái Phiêu Phiêu không chút giấu diếm trả lời:

-Thái Tiêu Diêu là cha của ta, ba ngày trước cha ta đã biết ta tới tìm ngươi.

Nghe tới đây giọng nói Lâm Phong trở nên băng lãnh hơn rất nhiều:

-Nói vậy… nếu ta trị mà để cho Thái trưởng lão chết thì rất có khả năng viện trưởng sẽ tới tìm ta tính sổ? Thái trưởng lão có nghĩ tới vấn đề này chưa? Hay Thái trưởng lão muốn đẩy ta vào chỗ chết?

Thái Phiêu Phiêu áy náy nói:

-Nói thật ta rất phân vân khi đưa ra quyết định tới tìm ngươi một lần nữa, mối quan hệ giữa ta và cha ta không tốt nhưng hắn rất thương ta, ta đã buộc hắn thề không gây khó dễ cho ngươi nếu ta chết trong tay ngươi nhưng ta không dám chắc hắn có thực sự không gây khó dễ cho ngươi hay không. (Xưng hô “hắn” là vì Thái Phiêu Phiêu có khúc mắc với Thái Tiêu Diêu).

Lâm Phong hiểu ý tứ Thái Phiêu Phiêu là nếu nàng chết Thái Tiêu Diêu sẽ không
đích thân tìm tới hắn nhưng Thái Tiêu Diêu có thể giật dây để người khác giết
hắn, mối quan hệ của Hóa Thần kì rất rộng đấy, bất quá không phải Hóa Thần tới
thì Lâm Phong không sợ.

-Được rồi, Thái trưởng lão chuẩn bị đi, ta muốn trị liệu ngay bây giờ.

Thái Phiêu Phiêu lại bị Lâm Phong làm cho kinh ngạc hỏi lại:

-Ngươi đã biết nếu trị cho ta không được ngươi sẽ đắc tội với Hóa Thần kì mà còn dám chữa cho ta sao, ta thật không hiểu nổi ngươi nghĩ cái gì vì ta biết chữa cho ta khó lắm, dù có mười tám viên Phiêu Miểu Huyền Sinh Đan thì khả năng ta chết vẫn là rất cao, nói thật nếu ta là ngươi ta sẽ không nhận việc chữa trị này.

Lâm Phong tùy ý nói:

-Nhận tiền của người thì phải làm việc cho người, đó là quy tắc của ta.

Lúc này ánh mắt Thái Phiêu Phiêu nhìn Lâm Phong đã có điểm khác lạ, một Kết
Đan viên mãn vì không để thê tử bị vũ nhục mà gây thù với Nguyên Anh trung kì,
bây giờ lại vì vài vạn điểm cống hiến cho thê tử tu luyện mà nguyện ý mạo hiểm
đắc tội với Hóa Thần kì, nam nhân như Lâm Phong… trên thế giới này còn được
mấy người.

Bất quá Thái Phiêu Phiêu không biết còn một câu nữa Lâm Phong không nói ra đó
là nàng không lấy Thái Tiêu Diêu ra ép hắn nên hắn mới chữa, hắn có niềm tin
chữa không hết cũng không để nàng chết, mà nàng không chết thì Thái Tiêu Diêu
sẽ không tới tìm hắn gây phiền toái.

Lùi thêm bước nữa mà nói dù Thái Tiêu Diêu phá vỡ lời thề đích thân tới giết
hắn thì Lâm Phong cũng không sợ, hóa ma đánh không lại hắn có cách kéo thiên
kiếp tới đánh chết Thái Tiêu Diêu, tuy làm như vậy hắn sẽ bị hạn chế không
gian phát triển nhưng sống sót mới là quan trọng nhất.


Đỉnh Phong Chí Tôn - Chương #213