205 : Khảo Hạch Bắt Đầu


Theo Lục Minh Hiền rời đi các trưởng lão khác cũng trở về chuẩn bị cho khảo
hạch, chỉ có Thái trưởng lão cố tình nán lại một chút với lí do chữa trị
thương thế cho Hiên Phượng.

Trong phòng số năm mươi lúc này có năm người Lâm Phong, tam nữ và Thái trưởng
lão. Thái trưởng lão thâm trầm hỏi Lâm Phong:

-Nếu lúc nãy ta không ra tay có phải ngươi sẽ giết Lục Minh Hiền hay không.

Hiên Phượng đang ngồi bên cạnh chữa thương bị câu hỏi này làm cho giật mình mở
mắt kinh ngạc nhìn sư phụ, sư phụ ngài tức giận ta chắn cho Lâm Phong cũng
không nên hỏi sốc đến vậy chứ, Kết Đan viên mãn giết Nguyên Anh trung kì? Đáp
án đương nhiên là không thể nào rồi.

Thế nhưng mà sư phụ của nàng ánh mắt rất chuẩn, xưa nay nàng chưa thấy sư phụ
đánh giá lầm người nào, chẳng lẽ…. nghĩ đến đây Hiên Phượng không tự chủ được
quay sang Lâm Phong.

Lâm Phong mặt không đổi sắc ôm quyền đáp:

-Thái trưởng lão nói đùa, vãn bối làm sao có thể sánh được với Lục trưởng lão, vãn bối chỉ là hư trương thanh thế chờ đợi trưởng lão khác tới để vãn bối có cơ hội xuất ra thủy tinh cầu thôi. Vãn bối còn phải cảm tạ Thái trưởng lão ra tay nếu không vãn bối đã chết rồi.

Nghe vậy Hiên Phượng thở ra một hơi nhẹ nhõm, đây không phải nàng muốn Lâm
Phong không có sức phản kháng dưới tay Lục trưởng lão mà là chuyện Kết Đan
viên mãn giết chết Nguyên Anh trung kì quá đáng sợ, nếu vừa rồi Lâm Phong gật
đầu thừa nhận nàng sẽ nhận đả kích rất lớn, dù sao nàng cũng có ngạo khí của
thiên tài.

Ngược lại Thái trưởng lão vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Phong bất quá nàng không
nhìn ra bất kì điều gì khác lạ từ Lâm Phong, lại nhìn sang nhị nữ sau lưng Lâm
Phong cũng không nhìn ra cái gì đặc biệt. Một lúc sau Thái trưởng lão nói với
Hiên Phượng:

-Phượng nhi, con mang theo ba người Lâm Phong đi đăng kí khảo hạch đi, sư phụ trở về trước.

-Dạ, sư phụ.

Nhìn Thái trưởng lão rời đi Lâm Phong thầm than trực giác nữ nhận nhạy cảm quá
mức, tia thất vọng trong mắt hắn lúc trước được che giấu rất kỹ đến mức Lục
Minh Hiền đối mặt với hắn còn không phát hiện ra mà Thái trưởng lão lại nhìn
ra một hai rồi nghi ngờ hắn, sau này phải cẩn thận hơn dù là một tia cũng
không được để lộ ra mới an toàn.

Xác định Thái trưởng lão không để lại cái gì thăm dò Lâm Phong trừng mắt trách
Hiên Phượng:

-Ta thực sự không hiểu nổi ngươi là người tốt hay đồ ngốc nữa, vừa rồi chỉ cần Thái trưởng lão ra tay chậm một chút là ngươi đã chết rồi có biết không. Muốn cứu người cũng phải lượng sức mà làm, không thể cứ đặt hết hy vọng vào người khác được, có hiểu không.

Hiên Phượng chân thành đáp:

-Ta biết nhưng vì chuyện này là lỗi của ta, nếu ta đến sớm hơn hoặc an bài người khác để ý một chút thì ngươi không đến mức phải gây thù với Lục trưởng lão, một khi ngươi vì lỗi lầm của ta mà chết sau này ta làm sao có thể an ổn tu luyện được.

-Ngoài ra ngươi nói ngươi không chống đỡ nổi Lục trưởng lão thì ta càng phải ra mặt, ta biết sư phụ ta sẽ cứu ta, đây không phải chỉ cứu một mình ngươi mà còn cứu cả Liễu Phượng và Mộ Dung Tuyết, ta và hai nàng ấy vừa gặp đã thân, ngươi không nên trách ta mới đúng.

Còn có một câu Hiên Phượng không nói ra đó là lời vừa rồi chỉ là cái cớ mà
thôi, lí do chính xác bây giờ nàng đã hiểu, nàng rung động trước hắn, bởi vì
lúc đó nàng chỉ có một mong muốn đó là không muốn Lâm Phong chết, dù cho không
có sư phụ nàng cũng muốn lao ra đỡ cho Lâm Phong.

Nếu nói ấn tượng ban đầu khiến nàng thích Lâm Phong thì khi nghe tin Lâm Phong
vì bảo vệ nhị nữ giết Lục Phiên dẫn tới Lục trưởng lão phẫn nộ trái tim nàng
đã rung động, nàng cũng muốn có một người dám đứng ra bảo vệ nàng giống như
Lâm Phong bảo vệ nhị nữ, nàng đã thấy qua quá nhiều người bỏ rơi đạo lữ khi
gặp nguy hiểm.

Thế nhưng Hiên Phượng là người thông minh, nàng đoán Lâm Phong giới thiệu với
sư phụ nàng nhị nữ là thê tử của hắn là để cho nàng nghe, để nàng biết khó mà
lui đừng vì hắn mà làm ra những hành động ngốc ngếch như vậy nữa, cho nên nàng
mới lựa lời không làm cho Lâm Phong khó xử trước nhị nữ.

Thực sự thì Hiên Phượng đoán đúng rồi, Lâm Phong là người từng trải nên biết
được Hiên Phượng đang bắt đầu có tình cảm với hắn, mà hắn không muốn để Hiên
Phượng đau khổ nên mới đưa ra ranh giới rõ ràng khi chưa có gì vẫn tốt hơn mập
mờ rồi để lại nuối tiếc trong lòng người ta.

Lâm Phong nói:

-Được rồi, ý tứ của ta chắc ngươi hiểu rõ, ta không trách ngươi mà là nói ngươi phải mạnh mẽ lên, mạnh đến mức có muốn bảo vệ ai đó cũng không cần dựa vào sư phụ của ngươi nữa, ngươi có muốn không.

Hiên Phượng đã chắc chắn ý tứ của Lâm Phong là đừng thích hắn khiến nàng có
chút mất mát nhưng nàng ngay lập tức chú ý tới điểm mấu chốt thứ hai:

-Ngươi có thể giúp ta trở nên mạnh mẽ hơn?

Lâm Phong cười cười:

-Ta không có cách khiến ngươi trong thời gian ngắn mạnh hơn sư phụ ngươi nhưng có cách để ngươi mạnh hơn ngươi nghĩ nhiều, bất quá nếu muốn học từ ta ngươi phải thề không được nói cho ai biết quá trình này, kể cả sư phụ ngươi cũng không được.

Hiên Phượng bán tín bán nghi nhìn Lâm Phong, đại ý Lâm Phong nói là phương
pháp tu luyện hắn sắp truyền cho nàng cao siêu hơn cả sư phụ dạy nàng, lại nhớ
tới câu hỏi của sư phụ và lời dặn dò của ông nội khiến nàng bắt đầu nghi ngờ
vốn hiểu biết của mình, sau một lúc đấu tranh tư tưởng nàng quyết định “bỏ” sư
phụ đi theo Lâm Phong.

-Được, ta thề không nói cho ai biết, nếu làm trái lời thề… Không đợi nàng thề xong Lâm Phong đã khoát tay nói:

-Không cần thề vế sau, ta tin rồi. Bây giờ chúng ta đi đăng kí khảo hạch đã.

Phong cách làm việc của Lâm Phong khiến Hiên Phượng thích Lâm Phong nhưng đôi
khi nàng không theo kịp ý nghĩ của Lâm Phong, câu trước vừa bắt nàng thề câu
sau liền không cần nữa là ý gì? Bất quá nàng không hỏi nhiều chỉ làm tốt nhiệm
vụ dẫn đường cho Lâm Phong.

……………………………..

Ba người Lâm Phong được Hiên Phượng dẫn đường đi tới một khu vực “trống trải”
diện tích khoảng một vạn trượng vuông đã đứng đầy người nhận thẻ bài thứ tự,
của Lâm Phong ghi số 2987, nhị nữ là 2988 và 2989.

Điều này nghĩa là người tới tham gia khảo hạch vòng đầu tiên có tới gần ba
nghìn tu sĩ, mà quả thực số người ở đây cũng đúng với số lượng này, trong đó
phần lớn là tu sĩ Trúc Cơ kì, Kết Đan kì chỉ có hai trăm năm mươi chín người,
số lượng này làm cho Lâm Phong có chút choáng váng.

Đừng nhìn Cực Pháp Học Viện có hơn hai nghìn đệ tử chính thức và gần hai nghìn
đệ tử ký danh cùng tạp dịch liền nghĩ ba nghìn người tới tham gia khảo hạch là
ít, Cực Pháp Học Viện phải trải qua nhiều năm tuyển chọn và tích lũy mới đạt
được tới số lượng hai nghìn đệ tử, một lần mọc ra ba nghìn cái tu sĩ dưới trăm
tuổi tới tham gia khảo hạch là quá nhiều.

Thử nghĩ xem cả Phong Quốc chỉ có ba người Lâm Phong đến tham gia, mỗi cái
Tiếp Dẫn Điện chỉ cho một trăm lượt truyền tống, tính toán như vậy bốn trăm
người là quá mức lắm rồi, số còn lại ở đâu ra.

Lại nói Cực Pháp Quốc chỉ là một trong số rất nhiều tu chân quốc cấp ba, nếu
mỗi tu chân quốc cấp ba đều đông như vậy thì số lượng người đến tham dự khảo
hạch là bao nhiêu, phải tới mấy chục vạn a, con số này quả thực bất khả tư
nghị.

Nói thật khi Lâm Phong nghe nhà trọ “hết chỗ” hắn đã biết có nhiều người nhưng
lại không ngờ nhiều đến mức này, hắn có cảm giác hắn khá giống ếch ngồi đáy
giếng, từ Thiên Lôi Tử hắn biết thế giới rất rộng lớn nhưng thực chất hắn lại
chẳng biết gì ngoài hai từ “rộng lớn”.

Hiên Phượng nhìn ra thắc mắc của Lâm Phong liền giải thích:

-Cực Pháp Quốc có tổng cộng hai mươi tu chân quốc cấp hai phụ thuộc, cứ năm tu chân quốc tạo thành một nhóm lớn. Trong đó có tu chân quốc mới tấn cấp như Phong Quốc, Đại Điểu Quốc, Hồng Sa Quốc nhưng cũng có nhiều tu chân quốc dừng chân ở cấp hai lâu năm nên người biết đến ngày Ngũ Đại Đế Quốc tuyển đệ tử ba trăm năm một lần không phải là ít.

-Tiếp Dẫn Điện có hạn chế truyền tống nên chín thành chín người ở đây đã đến Cực Pháp Quốc từ mấy tháng trước để chờ đợi, chỉ có số ít người giống ngươi sát nút mới tới. Tuy nói tới trễ vẫn có cơ hội tham gia khảo hạch vào lần sau nhưng mức độ khó khăn cao hơn bây giờ nhiều.

-Bất quá số người có ý định hướng tới Ngũ Đại Đế Quốc đúng là không nhiều, phần lớn mọi người chỉ muốn tới thử vận may trở thành nguồn máu mới cho học viện mà thôi.

Hóa ra Cực Pháp Quốc có tới hai mươi tu chân quốc cấp hai phụ thuộc chứ không
phải năm cái như hắn nghe Lâm Thiên kể, Phong Quốc nằm trong khu vực tân tấn
tu chân quốc nên ít người biết tới ngày khảo hạch dẫn đến không có sự chuẩn
bị, rốt cuộc Phong Quốc chỉ có ba người bọn hắn tới tham dự, còn người ta đến
số lượng lớn luôn.

Nói vậy khả năng người khác biết hắn là người Phong Quốc lại tăng lên rồi, hy
vọng không có biến cố nào xảy ra.

Hiên Phượng tiếp tục giải thích khu vực này gọi là Thao Luyện Trường chuyên
dùng để tổ chức các giải thi đấu lớn của Cực Pháp Học Viện và tiếp đón đệ tử
tu chân quốc khác tới khi có dịp giao lưu giữa các tông môn học viện với nhau,
ngày hôm nay số lượng người khảo hạch quá nhiều nên mới dùng chỗ này để khảo
hạch.

Bốn phía Thao Luyện Trường là bốn cây cột cực lớn cao ba chục trượng, trên
đỉnh bốn cây cột có bốn bức tượng Chu Tước, Huyền Vũ, Thanh Long, Bạch Hổ tạo
thành thế trận tứ tượng, khí thế vô cùng.

Bốn cây cột này gọi là Tứ Tượng Thần Trụ.

Theo lời Hiên Phượng thì Tứ Tượng Thần Trụ là bảo vật trấn viện của Cực Pháp
Học Viện, nghe nói ngoài tác dụng tạo vòng bảo hộ cho Thao Luyện Trường ra thì
Tứ Tượng Thần Trụ còn có khả năng công kích cực mạnh, một khi triển khai toàn
bộ sợ rằng Hóa Thần viên mãn cũng phải tránh lui.

Ngoài ra chính giữa Thao Luyện Trường hôm nay có đặt ba tấm bia đá cực lớn,
Hiên Phượng là đệ tử chân truyền nên biết rõ quy tắc khảo hạch vòng đầu tiên,
ba tấm bia đá lần lượt dùng để trắc thí linh căn, trắc thí linh lực và trắc
thí thần thức.

Trong lúc Lâm Phong nghe Hiên Phượng giải thích nhiều thứ thì một người trưởng
lão Nguyên Anh sơ kì xuất hiện trước cổng vào Thao Luyện Trường nói:

-Ta là người chủ trì vòng khảo hạch này, các ngươi gọi ta là Thiên Minh trưởng lão là được rồi. Thời gian đã tới, để tiết kiệm thời gian nên vòng kiểm tra cốt linh sẽ là vòng cuối cùng.

-Hiện tại vòng sơ khảo bắt đầu, các ngươi dùng linh lực của mình truyền vào thẻ bài thứ tự các ngươi nhận được, người nào làm cho thẻ bài sáng lên sẽ được vào vòng tiếp theo.

Nghe vậy ba nghìn người nhao nhao truyền linh lực vào trong thẻ bài thứ tự, có
người sáng lên có người tắt ngúm, rất nhanh từ ba nghìn người chỉ còn có một
nghìn người ở lại, hai nghìn người không làm cho thẻ bài sáng lên ngậm ngùi
rời khỏi hàng, trong đó không thiếu Trúc Cơ viên mãn bị loại.

Đương nhiên ba người Lâm Phong dễ dàng thông qua vòng này.

Thiên Minh trưởng lão thấy không ai lên tiếng chất vất gật đầu hài lòng, lúc
này lão đứng ra giải thích:

-Yếu tố quyết định thẻ bài có sáng lên hay không là đẳng cấp linh căn, chỉ những ai có linh căn trung phẩm trở lên mới có thể làm cho thẻ bài phát sáng. Ta biết linh căn không hoàn toàn quyết định tương lai của tu sĩ nhưng hạ phẩm linh căn muốn trở mình rất khó, học viện không muốn tốn tài nguyên vào những người như vậy.

-Những người còn lại theo ta vào Thao Luyện Trường bắt đầu vòng khảo hạch chính thức.

Thiên Minh nói không sai, linh căn không quyết định tất cả nhưng học viện muốn
tuyển thiên tài sẵn có chứ không muốn hao phí tài nguyên bồi dưỡng ra thiên
tài từ người bình thường, nếu không phải Ngũ Đại Đế Quốc giở trò “cướp người”
dưới danh nghĩa tuyển đệ tử thì học viện còn nâng mức hạn chế lên thượng phẩm
linh căn rồi.

Nói trắng ra là học viện không thích việc Ngũ Đại Đế Quốc tuyển đệ tử khắp Ngũ
Hành Tinh, rất nhiều thiên tài học viện bồi dưỡng ra đều đi tới Ngũ Đại Đế
Quốc hết, người ở lại cũng là thiên tài nhưng làm sao bằng người ra đi được,
ví dụ điển hình là Phong Vũ Ngưng cực phẩm Băng linh căn vừa lộ ra liền bị
Thủy Quốc cướp mất.

Cảm giác may áo cưới cho người khác mặc vô cùng biệt khuất, dù người ta dùng
giá cao để “mua” áo cưới nhưng có tiền mà không có áo cưới làm sao tổ chức đám
cưới tấn cấp lên tu chân quốc cấp cao hơn được.

Người nào tinh ý sẽ nhận ra Ngũ Đại Đế Quốc tuyển đệ tử chính là để làm mạnh
chính mình và hạn chế khả năng phát triển của tu chân quốc cấp dưới nhằm không
cho người khác siêu việt nhưng không ai dám nói ra hay từ chối, ai bảo Ngũ Đại
Đế Quốc là mạnh nhất đâu, thế giới tu chân là thế giới mạnh được yếu thua,
ngươi yếu ngươi không có quyền lựa chọn.

Một nghìn người thông qua sơ khảo tiến vào Thao Luyện Trường đứng ngay ngắn
trước tấm bia đá đầu tiên, hai nghìn người bị loại không có ai rời đi, tất cả
đều lựa chọn ở lại bên ngoài Thao Luyện Trường xem náo nhiệt, đã mất công tới
đây thì xem mấy vòng tiếp theo là gì a.

Thiên Minh trưởng lão nói tiếp:

-Từ đây sẽ có ba vòng khảo hạch, mỗi vòng một trăm điểm. Vòng đầu tiên là trắc thí chính xác đẳng cấp linh căn, vòng thứ hai là trắc thí khả năng công kích bằng linh lực, vòng thứ ba là trắc thí khả năng tỉ mỉ của thần thức. Học viện sẽ xét tổng điểm cuối cùng chọn ra ba trăm người đứng đầu, bất quá chỉ cần một vòng dưới năm mươi điểm sẽ bị loại.

-Người mang thứ tự số một, Liêu Quân lên trắc thí.

Từ hàng ngũ một nghìn người bước ra một người nam tu thoạt nhìn hai mươi tuổi,
da ngăm đen, mặt mũi không điển trai nhưng cho cảm giác rất cương trực, tu vi
Kết Đan trung kì.

-Đệ tử Liêu Quân bái kiến Thiên Minh trưởng lão.

-Tốt, ngươi đặt tay lên bia đá truyền linh lực vào là được, bia đá sẽ tự động chấm điểm cho ngươi.

-Vâng.

Liêu Quân nghe theo Thiên Minh áp tay lên bia đá truyền linh lực vào, tấm bia
đá từ trong suốt đổi sang màu đỏ, phía trên có ghi tám mươi tư.

-Thượng phẩm Hỏa linh căn, bảy mươi tám điểm. Thông qua.

-Người mang thứ tự số hai, Hàm Thiên Thần lên trắc thí.

-Trung phẩm Thổ linh căn, năm mươi chín điểm. Thông qua.

-Người thứ…….

Một canh giờ sau rốt cuộc cũng tới lượt Lâm Phong. Phía trước Lâm Phong chỉ có
một trăm người bị loại, đa số người lên trắc thí nằm trong khoảng năm mươi đến
bảy mươi điểm, từ bảy mươi đến tám mươi chỉ có sáu người, trên tám mươi điểm
đại biểu cho cực phẩm linh căn chưa xuất hiện qua lần nào.

Với kết quả này Thiên Minh không những không buồn rầu mà còn vui vẻ không ít,
năm nay không có may quá nhiều áo cưới cho Ngũ Đại Đế Quốc a.

-Người mang thứ tự số 2987, Lâm Phong lên trắc thí.


Đỉnh Phong Chí Tôn - Chương #205