192 : Hôn Lễ Nho Nhỏ


Dưới sự trợ giúp của Mộ Dung Nguyên rất nhanh Lâm Phong đã thu được số lượng
lớn linh dược và thảo dược cần thiết, sau ba ngày thí nghiệm Lâm Phong luyện
chế được hai bồn tắm nước thuốc che dấu khí tức đặc biệt cho nhị nữ, khác với
ở Tu Nghệ Cầu một lần tắm chỉ có hiệu quả mười ngày, lần này Lâm Phong luyện
chế một lần là có hiệu quả vĩnh viễn, tài liệu tiêu hao nhiều lắm.

Lúc bắt đầu hai nàng có chút… không muốn tắm bằng thứ nước thuốc này bởi vì
màu sắc của nó rất là “đáng sợ”, của Tuyết là màu tím còn của Phượng là màu
xanh lá, lại có chút đặc sệt nhưng sau khi bước vào thì điều kì diệu lại xảy
ra… màu của nước dần chuyển biến thành màu trong vắt, khi tắm còn thoải mái
hơn bình thường nhiều khiến hai nàng vô cùng thích thú.

Một lần tắm này là cả một đêm dài cho đến khi nước thuốc hoàn toàn hóa thành
trong vắt là lúc khí tức từ Đan Mạch hay Niết Bàn được che giấu hoàn toàn,
hiệu quả này không ngoài dự đoán của Lâm Phong.

Phần lớn số tài liệu luyện chế nước thuốc đều không cao cấp nên đẳng cấp nước
thuốc không cao nhưng hiệu quả của nước thuốc lại không tầm thường vì nước
thuốc được xây dựng trên chính sự đặc thù của hai nàng, Lâm Phong tin chắc dù
là Hợp Thể tu sĩ ở đây nếu chỉ dùng ánh mắt bình thường sẽ không nhìn ra điểm
đặc biệt nào ở nhị nữ.

Bằng chứng là Thiên Lôi Tử không nhìn ra được cái gì khi hai nàng tắm xong. Dù
nói Thiên Lôi Tử tu vi chỉ còn lại Nguyên Anh sơ kì nhưng ánh mắt của lão
không tầm thường, lão vô cùng kinh ngạc với khả năng chế thuốc của Lâm Phong,
thiếu chủ…. không có gì là không làm được a.

Thậm chí là nhị nữ cũng không nhìn ra điểm đặc biệt trên người của mình, khi
dùng thần thức thăm dò thể nội phải để ý từng chút một mới phát hiện ra điểm
khác biệt nhưng bình thường không có ai vô lễ đến mức đó, đây là cấm kị của tu
sĩ, làm vậy chẳng khác nào gây thù không chết không thôi.

Sau khi giải quyết xong việc che giấu khí tức nhị nữ bắt đầu tìm kiếm cái chơi
đùa, ba người đều muốn tìm hiểu về Thiên Anh nên chưa vội tu luyện.

Tuy nói ba người không tiếp xúc với ai ngoài cha mẹ Tuyết trong lần trở về này
nhưng sinh hoạt của ba người không tính là nhàm chán, Mộ Dung Sơn Trang có rất
nhiều địa phương hay ho thích hợp để vui chơi, Mộ Dung Nguyên tích cực sắp xếp
nên không có ai phát hiện ra trong sơn trang có thêm ba người Lâm Phong.

Đặc biệt là Liễu Phượng vô cùng vui vẻ, đây không phải lần đầu tiên nàng đặt
chân vào thế giới nhân loại nhưng đây là lần đầu tiên nàng được vui chơi thỏa
thích mà không phải lo lắng bị ám toán, nhị nữ còn được Đinh Mẫn Mẫn dạy cho
nhiều thứ của nữ nhân, nghe xong hai nàng đều đỏ mặt nhưng lại rất mong chờ
được áp dụng.

Những ngày tháng yên bình trôi qua, rất nhanh ba người đã ở lại Mộ Dung Sơn
Trang được mười ngày, trong khoảng thời gian này nhị nữ tạo ra được nhiều kỷ
niệm đáng nhớ, mà hôm này là ngày mà hai nàng hạnh phúc nhất từ trước đến giờ,
bởi vì hôm nay Lâm Phong tổ chức một lễ cưới nho nhỏ cho hai nàng, khách mời
chỉ có cha mẹ Tuyết mà thôi.

Đây không phải Lâm Phong quên lời hứa chờ đợi Thanh Ngọc rồi mới tổ chức hôn
lễ mà hắn sợ đến lúc đó cha mẹ Tuyết “không đến được”, hôn lễ mà không có cha
mẹ chủ trì là một chuyện rất buồn nên Lâm Phong mới quyết định tổ chức hôn lễ
tại đây, một phần hắn muốn làm nhị nữ vui, một phần khác là làm tốt trách
nhiệm của một người con rể.

Mộ Dung Nguyên và Đinh Mẫn Mẫn ngồi trên đài cao ngắm nhìn một tân lang và hai
tân nương không khỏi mỉm cười nói với Lâm Phong:

-Ta giao Tuyết nhi cho con, cả Phượng nhi nữa, tuy ta không phải cha của Phượng nhi nhưng hôm nay ta sẽ đại diện cho cha mẹ của Phượng nhi giao Phượng nhi lại cho con. Ta chúc phúc cho ba người các con.

Lâm Phong cùng nhị nữ đồng thời bái Mộ Dung Nguyên và Đinh Mẫn Mẫn:

-Cám ơn cha mẹ đã chúc phúc.

Nghe vậy Mộ Dung Nguyên liền hào hứng bước tới bàn tiệc cười lớn:

-Ha hả, vậy còn chờ gì nữa, mau khai tiệc thôi, ta nghe nói tài nghệ nấu nướng của Phong nhi rất tốt, đã mấy chục năm ta chưa có ăn lại thức ăn bình thường, hy vọng con không làm cho ta thất vọng.

Sau bái đường chính là nhập tiệc, dù là phàm nhân hay tu sĩ cũng không thể
thiếu bước này, chỉ khác ở chỗ phàm nhân là dùng phàm vật chế tác thành món
ăn, còn tu sĩ thì dùng linh đan diệu dược để thay thế, có thể nói người tham
dự lễ cưới của tu sĩ cũng là vì bước này, đan dược miễn phí a.

Bất quá Lâm Phong lại không giống với, lần này hắn không có dùng linh dược làm
đồ ăn mà dùng chân chính những vật bình thường để nấu nướng, rượu cũng không
phải linh dược ép thành, lại thêm khách mời không nhiều nên năm người ngồi
chung một bàn ăn là đủ rồi, nhìn qua vô cùng đơn sơ không giống hôn lễ của tu
sĩ chút nào.

Đây không phải vì Lâm Phong tiết kiệm hay chỉ làm hôn lễ cho qua loa có lệ mà
là năm người ở đây đều đã đạt tới bình cảnh tu luyện, dùng linh đan diệu dược
chỉ lãng phí chứ không có bao nhiêu tác dụng, mà mùi vị lại không bằng rau
thịt bình thường, nhị nữ vào lúc này thích nhất là ăn ngon a. Lại nói… mấy món
này còn có dụng ý nho nhỏ của Lâm Phong ở trong.

Ban đầu Mộ Dung Nguyên và Đinh Mẫn Mẫn còn nghĩ nhị nữ chỉ nói quá lên thôi,
bọn họ tu luyện mấy chục năm đã không còn nhiều hứng thú với ngon hay không
ngon, chỉ cần có thể trợ giúp cho tu luyện thì dù mùi vị có khó ăn đến mấy họ
cũng ăn, lại nói món ăn bình thường có thể ngon tới mức nào đâu?

Sau đó… hai người bị những món ăn của Lâm Phong đánh gục hoàn toàn, cả đời hai
người chưa từng ăn ngon đến như vậy, không chỉ ngon mà còn có một cái gì đó
huyền diệu trong những món ăn bình thường này khiến cả hai có một loại xúc
động muốn bỏ qua tất cả để tận hưởng bữa ăn như một người bình thường.

Đồng thời cái “bình thường” trong phút chốc này khiến tâm cảnh Mộ Dung Nguyên
bình tĩnh lại không ít, trước đó lão rất nôn nóng muốn đột phá vì sợ tứ đại
thế lực đánh lên đầu Mộ Dung gia, áp lực từ việc Thi Điểu Tông bị diệt là rất
lớn, Mộ Dung gia là một gia tộc ngoại lai tới từ Cực Pháp Quốc, bị người ta
diệt cũng không ai đứng ra bảo vệ.

Mà càng nôn nóng thì càng khó đột phá, nếu nói nhờ đan dược của Lâm Phong
trong mười năm lão có thể đột phá lên Nguyên Anh kì thì bây giờ chỉ cần năm
năm sáu năm là được rồi, cho nên Mộ Dung Nguyên vô cùng cảm kích Lâm Phong, dù
biết mình chỉ hưởng ké từ con gái nhưng lão vẫn cảm kích không thôi.

Đối với sự cảm kích của Mộ Dung Nguyên Lâm Phong chỉ cười cười không nói gì,
món ăn của hắn vẫn lấy chiều chuộng nhị nữ là chính, việc Mộ Dung Nguyên điều
chỉnh được tâm tình hoàn toàn là nhờ vào bản lĩnh của Mộ Dung Nguyên, Lâm
Phong chỉ đóng góp phần rất nhỏ bé mà thôi.

Đương nhiên Lâm Phong không có nói ra người diệt Thi Điểu Tông là hắn.

Kết thúc bữa ăn, giống như đã ngà ngà say, Lâm Phong đứng dậy nói:

-Hôn lễ… không thể thiếu động phòng được, trong tim ta hai nàng đều là quan trọng nhất, không ai dưới ai, ta muốn cùng động phòng với hai nàng có được không.

Nghe vậy khuôn mặt nhị nữ vốn đã ửng hồng vì rượu càng hồng hơn, chuyện này
nghe rất là hư hỏng a, bất quá hai nàng đều gật đầu đồng ý, cả hai nàng đứng
dậy cùng Lâm Phong thi lễ với Mộ Dung Nguyên và Đinh Mẫn Mẫn rồi cùng Lâm
Phong về phòng.

Mộ Dung Nguyên lắc đầu cười cười:

-Tuổi trẻ a, kiểu động phòng tay ba này rất hiếm thấy, hai tân nương lại không hề cảm thấy khó chịu mà lại xem đó như là điều đương nhiên, tiểu tử này thật có phúc mà.

Đinh Mẫn Mẫn liếc xéo Mộ Dung Nguyên:

-Chàng đừng có mà học tập tiểu tử này, tuổi còn nhỏ mà lại đa tình như vậy, không biết sau này còn trêu ghẹo thêm cô nào nữa hay không đấy.

Mộ Dung Nguyên nói:

-Nàng chỉ nói vậy chứ trong lòng nàng biết rõ Lâm Phong không phải loại người đó, con gái của chúng ta… rất có phúc mới chiếm được trái tim của nó. Không phải sao.

Đinh Mẫn Mẫn ngược lại không có phản bác mỉm cười:

-Thiếp biết chứ, ánh mắt của Tuyết nhi tốt hơn thiếp nhiều, tuy Tuyết nhi không kể nhiều nhưng thiếp biết người chủ động là Tuyết nhi chứ không phải Phong nhi, cả Phượng nhi cũng vậy, xem ra hai đứa nhỏ này phải bỏ ra rất nhiều mới chiếm được trái tim của Phong nhi.

…………………………….

Một đêm động phòng đầy cảnh xuân diễn ra, hai nàng áp dụng những kinh nghiệm
Đinh Mẫn Mẫn “truyền lại” phối hợp lẫn nhau khiến Lâm Phong bị quay như chong
chóng, cảm giác này khiến nhị nữ ban đầu còn có chút xấu hổ nhưng sau đó liền
quên hết tất cả để cùng Lâm Phong tận hưởng cảm giác tuyệt vời, cả ba người
đều có chung một loại cảm xúc, đó là ngoài hạnh phúc ra vẫn là hạnh phúc.

Sáng hôm sau, Lâm Phong là người thức dậy đầu tiên, hắn ôm hai nàng trong lòng
nói:

-Đêm qua hai nàng thật đẹp, ta còn sợ hai nàng vì ta mà có rào cản với nhau, xem ra ta nghĩ nhiều rồi.

Mộ Dung Tuyết nằm trong lòng Lâm Phong thủ thỉ:

-Muội cũng không nghĩ có một ngày muội chịu chia sẻ nam nhân của mình với người khác, muội biết nam nhân các huynh năm thê bảy thiếp là chuyện bình thường nhưng tình yêu là muốn độc chiếm. Nếu người kia không phải là Phượng tỷ hay Thanh Ngọc tỷ chắc hẳn muội sẽ không vô tư như vậy đâu.

Liễu Phượng lên tiếng:

-Ta cũng vậy, nếu không là muội ấy thì ta thật khó mà buông xuống tất cả để làm chuyện đêm qua. Đây không phải ta cấm ngươi sau này không thu thêm đạo lữ nhưng cảm giác sẽ không vô tư như bây giờ nếu ngươi làm như vậy.

Lâm Phong cười nói:

-Ta từng ở sống ở Địa Cầu, chỗ đó chỉ cho phép một vợ một chồng nên ta hiểu cảm giác của hai nàng, nếu ta mà là hai nàng ta cũng cảm thấy khó chịu, ta rất vui khi hai nàng không có xảy ra mâu thuẫn vì ta. Ta nói rồi, Phượng là người cuối cùng mà ta yêu, dù là kiếp này hay vô số kiếp sau nữa cũng vậy, chỉ cần ta còn nhớ được hai nàng ta sẽ không yêu thêm ai nữa.

Liễu Phượng trêu chọc Lâm Phong:

-Ngươi là sợ hậu cung nhiều quá liền nổi lửa thì có.

-Hôm nay nàng lá gan thật lớn, dám nói xấu ta, xem ta trừng phạt nàng như thế nào.

Lâm Phong buông Liễu Phượng quay sang hôn Mộ Dung Tuyết, đồng thời nhìn tư thế
của hắn là đang muốn bỏ rơi Liễu Phượng mà thân mật với Mộ Dung Tuyết. Thấy
vậy Liễu Phượng liền kéo Lâm Phong lại cười nói:

-Muội mau chạy đi, hắn nổi máu háo sắc lên rồi.

Mộ Dung Tuyết phối hợp với Liễu Phượng thoát khỏi vòng tay Lâm Phong mau mắn
mặc lại y phục, sau đó nàng tới khống chế Lâm Phong để Phượng tỷ mặc y phục.
Lâm Phong lắc đầu bất đắc dĩ nói với Mộ Dung Tuyết :

-Mẹ của nàng dạy hư hai nàng rồi, cứ thế này tương lai ta sẽ chịu nhiều đau khổ đây.

-Ai bảo huynh đào hoa quá làm gì, mẹ của muội là lo lắng cho con gái a.

………………….

Hai mươi ngày nữa trôi qua, hôm nay Lâm Phong quyết định mang theo nhị nữ trở
về Lâm gia một phen rồi chuẩn bị cho cuộc tuyển chọn đệ tử một năm sau.

Tính toán nếu muốn trở về Lâm gia phải tốn gần nửa năm nên hắn muốn về sớm
tranh thủ ở bên cha mẹ kiếp này nhiều hơn một chút, lúc trước Lâm Phong rời đi
không báo cho cha mẹ một lời nào, không biết bây giờ cha mẹ có tốt không.

Mộ Dung Nguyên và Đinh Mẫn Mẫn luyến tiếc nhìn con gái rời đi nhưng không có ý
định khuyên bảo ba người ở lại, họ biết Mộ Dung Sơn Trang quá nhỏ so với Lâm
Phong, thậm chí là quá nhỏ so với Mộ Dung Tuyết rồi, chỉ có rời đi ba người
mới bay cao được hơn nữa.

Mộ Dung Nguyên vỗ vai Lâm Phong nói :

-Ta biết các con sẽ đi được rất xa, xa hơn so với những gì ta có thể tượng tượng được, ta cũng không chắc ta có thể trụ vững được Mộ Dung Sơn Trang hay còn sống khi các con trở lại hay không nhưng các con chỉ cần nhớ hai người chúng ta luôn ủng hộ các con, các con chỉ cần thỏa sức bay cao là được, không cần suy nghĩ nhiều cho chúng ta.

Lâm Phong ôm quyền cảm tạ :

-Vâng, Phong nhi nghe theo lời dạy của hai người, một ngày con có thành tựu cao nhất định sẽ trở về đón hai người.

-Ha hả, có lời này của con thì người làm nhạc phụ này yên tâm rồi, các con đi đi thôi, nhớ.. không được để hai nàng chịu khổ, nếu không ta không tha cho con đâu.

Lâm Phong nói ra một cách chắc chắn :

-Nhạc phụ yên tâm, con nhất quyết sẽ bảo vệ hai nàng không để hai nàng chịu khổ. Hiện tại, hai người nhớ bảo trọng.

Nhìn ba người rời đi mà Đinh Mẫn Mẫn rưng rưng nước mắt, tuy chỉ ở bên cạnh ba
người chỉ một tháng nhưng hình ảnh ba đứa nhỏ đã in sâu vào trong lòng bà, nói
không nhớ là không thể nào. Mộ Dung Nguyên nắm tay Đinh Mẫn Mẫn an ủi :

-Nàng phải vui mừng cho ba đứa chúng nó chứ, ở lại đây để rồi dừng chân như mấy người già chúng ta sao. Nếu như nàng thấy buồn chúng ta lại có thêm một đứa con nữa nhé.

-Chàng thật là vô tâm, con gái đi lần này không biết bao giờ mới trở lại mà còn nói như vậy, thiếp cũng thích Phượng nhi nữa, bây giờ thì không còn ai ở lại nữa rồi.

Nói thì nói vậy nhưng Đinh Mẫn Mẫn không khóc nữa mà khuôn mặt ửng hồng lên,
xem ra Mộ Dung Tuyết chuẩn bị có muội muội hoặc là đệ đệ rồi a.


Đỉnh Phong Chí Tôn - Chương #192