184 : Đến Nơi


Hắc Ám chi địa chỉ kéo dài mấy dặm, với tu sĩ thì mấy dặm khoảng cách không
tính là lớn nhưng để đi hết mấy dặm này Lâm Phong phải đi hơn hai ngày, bởi vì
hắn không giống Liễu Phượng và Mộ Dung Tuyết chỉ đi theo hắn, hắn phải vừa đi
vừa phân tích phương hướng mới tìm được đường ra nên rất chậm, nếu không hắn
sẽ bị Hắc Ám dẫn đường đi lòng vòng không thoát ra được.

Đặc biệt là càng đi tới Hắc Ám quy tắc càng mạnh, Lâm Phong áp lực càng nhiều
hơn, thần kinh lúc nào cũng trong trạng thái căng cứng tính toán, hắn chỉ mới
hiểu một chút về hắc ám thôi, đi trên con đường bị hắc ám quy tắc của đại năng
giả bao phủ cũng giống như con thuyền nhỏ lênh đênh giữa đại dương đầy bão
bùng, chỉ cần sơ ý một chút liền bị đại dương nhấn chìm.

Bất quá có một điều khiến Lâm Phong yên tâm đó là niềm tin của nhị nữ đặt vào
hắn vô cùng kiên định, có mấy lần hai nàng hơi giật mình nhưng trong thâm tâm
không hề xuất hiện sợ hãi, hắn biết nhắm mắt bước đi trong hắc ám đáng sợ như
thế nào, trong mộng cảnh tại địa ngục hắn đã trải qua cảm giác “mù lòa” một
lần rồi.

Vì thế Lâm Phong càng thấy thương nhị nữ hơn, hắn thề sẽ không để hai nàng
chịu đau khổ, hai nàng đã tin tưởng hắn tới mức giao cả mạng sống của mình cho
hắn, vì tin tưởng hắn mà chịu đựng vượt qua mọi sợ hãi, hắn sẽ không làm cho
hai nàng thất vọng.

Khi Lâm Phong dẫn nhị nữ đi trong Hắc Ám chi địa được một ngày thì đột nhiên
cảm giác nguy cơ sinh tử mãnh liệt nổi lên khiến Lâm Phong rùng mình, chưa bao
giờ hắn cảm nhận tử vong đến gần mình như vậy, ngay cả khi đối mặt với thiên
đạo hắn cũng không có cảm giác này, thiên đạo bị hạn chế nên ra tay với hắn
vẫn có chừng mực.

Còn những nguy hiểm hiện thế thì lại không bị hạn chế, chỉ cần một Hóa Thần kì
đi ngang qua cũng đủ tát chết lâm Phong chứ đừng nói đến đại năng giả để lại
sát cơ trong Hắc Ám quy tắc, cho nên Lâm Phong không chút do dự lựa chọn đánh
vòng qua vị trí này, kết quả là hắn phải tốn thêm mấy canh giờ nữa nhưng không
thành vấn đề.

Quãng đường sau đó thì dễ thở hơn một chút, giống như vị trí kia là trung tâm
của Hắc Ám quy tắc, càng ra xa nơi đó Hắc Ám quy tắc sẽ yếu bớt, mà qua một
ngày đi trong lãnh địa Hắc Ám thì cảm ngộ về Hắc Ám của Lâm Phong lại tăng
lên, có thể nói quãng đường sau cùng không có bao nhiêu áp lực nữa.

May mắn là trong phạm vi này không có xuất hiện nguy hiểm nào khác, nhưng nếu
nghĩ kĩ thì đây cũng không gọi là may mắn, Hắc Ám quy tắc nguy hiểm như vậy có
sinh vật nào sống được ở đây mới là lạ.

Ra khỏi Hắc Ám chi địa, Lâm Phong thở ra một hơi thật dài nói:

-Hai nàng mở mắt ra đi, chúng ta thoát rồi.

Nhị nữ mở mắt, hai nàng lại thấy được bầu trời trong xanh quen thuộc, tâm tình
vô cùng kích động, hai tay vẫn không nỡ buông tay Lâm Phong ra, Mộ Dung Tuyết
nhỏ giọng kể lại:

-Khi muội nhắm mắt đi trong đó muội cảm nhận được rất nhiều thứ đáng sợ, muội không nói rõ được nhưng nó giống như hắc ám muốn nuốt chửng muội, may là nhờ có huynh ở bên cạnh làm ánh sáng cho muội, nếu không muội và Phượng tỷ không chịu nổi rồi.

-Đồ ngốc, nàng là nữ nhân của ta, ta không bảo vệ nàng thì ai bảo vệ nàng, làm gì phải khách khí như vậy.

Liễu Phượng nghe Lâm Phong nói vậy một cỗ phiền muộn trong lòng liền nổi lên,
hắn không nói “hai nàng” mà chỉ nói “nàng”, bất quá sự phiền muộn này rất
nhanh đã bay mất, lúc trước Tuyết muội bỏ cả mạng sống muội ấy mới được hắn
chấp nhận, còn mình thì toàn được hắn cứu giúp, sau này phải cố gắng hơn mới
được.

Lâm Phong nhìn thấy Liễu Phượng đột nhiên buông tay mình ra, lại nhìn qa biểu
hiện trên khuôn mặt nàng liền đưa tay búng trán nàng một cái nói:

-Đừng suy nghĩ lung tung, ta không muốn ai vì ta mà phải hy sinh nữa, ngươi mà chết chẳng phải công sức ta cứu ngươi liền đổ sông đổ biển sao. Hơn nữa việc Tuyết hy sinh vì ta không phải lí do ta yêu muội ấy.

Thấy Lâm Phong hiểu mình như vậy Liễu Phượng cười vui vẻ:

-Hì hì, ta biết rồi, ngươi đúng là hiểu ta, ta nghĩ cái gì ngươi cũng biết hết.

Lâm Phong trêu chọc Liễu Phượng:

-Ngươi là một tay ta nuôi lớn, ta không hiểu ngươi thì còn ai hiểu ngươi nữa.

Liễu Phượng trừng mắt phản bác:

-Này, ngươi nói không đúng, người nuôi lớn ta là Tuyết muội mới đúng, ngươi làm cha mà chẳng có trách nhiệm gì hết, rời đi mấy tháng khi trở về còn không nhận ra con gái mà gọi là nuôi sao.

Lâm Phong đánh cái giật mình, không ngờ Liễu Phượng lại nhận ra lúc đó hắn
tính đánh trả, nàng ngây thơ nhưng ánh mắt vẫn rất chuẩn a. Nghe nàng nói mình
là cha không có trách nhiệm Lâm Phong rất xấu hổ, bất quá Lâm Phong vẫn mặt
dày nói:

-A, cái đó là ngươi lớn quá nhanh mà thôi, làm gì có đứa trẻ nào lớn nhanh như vậy, hai tháng từ sáu tuổi đã lớn tới mười ba mười bốn tuổi, cho nên chuyện này không thể trách ta.

-Không đùa với ngươi nữa, chúng ta xuất phát thôi. Ta muốn đi sớm về sớm, Cự Điểu Sơn Lâm này quá không an toàn rồi.

Nói xong Lâm Phong không để ý Liễu Phượng nữa mà kéo Mộ Dung Tuyết tiếp tục
theo lộ trình cũ tìm kiếm động phủ Hắc Phong Điểu. Liễu Phượng thấy vậy liền
chạy theo đi bên cạnh Lâm Phong.

Qua một lúc nàng nhìn thấy Lâm Phong và Mộ Dung Tuyết nắm tay rất thân mật,
ánh mắt hai người lại không ngừng trao đổi với nhau nên khá tủi thân nhưng
không dám đòi hỏi, thế là nàng biết điều đi chậm lại một chút, nàng không muốn
trở thành kẻ phá đám.

Lâm Phong vẫn luôn chú ý tới Liễu Phượng nên đưa tay ra cười cười nói:

-Lại đây đi, ngươi làm sao mà đi chậm vậy, không giống Liễu Phượng mà ta biết a.

Thấy vậy Liễu Phượng một lần nữa tăng tốc lên vội vàng nắm lấy tay Lâm Phong
hí hửng nói ra:

-Cái này là ngươi chấp nhận ta rồi có phải không.

Lâm Phong trừng mắt nói:

-Đừng tưởng bở, hai chúng ta đây là đang tu luyện, ngươi tập trung tinh thần cảm nhận linh lực của ta, điều đó đối với việc khống chế linh lực của ngươi rất tốt, ngươi thấy Tuyết siêng năng hơn ngươi nhiều không.

-A… Liễu Phượng “a” một tiếng bất ngờ, linh lực của Lâm Phong truyền tới đánh bật tay nàng ra khiến tay nàng tê rần kém chút buông tay ra nhưng mà nàng cắn răng trụ lại, sau đó dồn hết tâm trí vào việc cảm nhận linh lực của Lâm Phong, bởi vì nếu như không chú ý thì tay nàng lại bị đánh ra một lần nữa mất.

Ban đầu Liễu Phượng còn phân ra một chút chú ý đến Lâm Phong nhưng một lúc sau
nàng đã toàn tâm toàn ý tập trung vào tu luyện bởi vì nàng chẳng nhìn ra chút
biểu hiện khác lạ nào của Lâm Phong khi nắm tay nàng, giống như việc này chỉ
đơn thuần là tu luyện chứ không có ý tứ nào khác, mà nàng lại không muốn mất
mặt nên không thèm chú ý đến hắn nữa.

Kiểu tu luyện này bớt đau khổ hơn một trăm lẻ tám vết bầm tím nhưng độ khó so
với vết bầm tím còn khó hơn, lần trước là được nằm im một chỗ điều động linh
lực, đồng thời mức độ linh lực ở trong một vết bầm tím là cố định không thay
đổi, sau nhiều lần thử là nắm được điểm mấu chốt rồi, chỉ là phải ăn nhiều đau
nhức mà thôi.

Còn lần này lượng linh lực Lâm Phong muốn hai nàng điều động theo mỗi lúc lại
thay đổi tùy theo hắn muốn, hai nàng phải không ngừng tập trung quan sát, phân
tích, biến đổi linh lực hợp lí mới được, hơn nữa cách tu luyện này đối với Lâm
Phong cũng có lợi, hai tay điều động hai loại linh lực khác nhau, mức độ cũng
khác nhau không phải chuyện dễ dàng.

Bất quá Mộ Dung Tuyết biết đây là Lâm Phong đang lấy cớ mà thôi, hắn đang muốn
cho Liễu Phượng biết hắn đang dần dần chấp nhận Liễu Phượng, nếu không tại sao
một tháng trước không có dùng phương pháp này để tu luyện, Lâm Phong đúng là
quá không thành thật nghĩ ra cách này, đáng tiếc Phượng tỷ quá ngây thơ không
nhìn ra được.

Bởi vì khi mà nàng chưa được hắn chấp nhận thì hắn chưa bao giờ đụng chạm cơ
thể với nàng, đối với Liễu Phượng cũng vậy, nếu như Lâm Phong không có ý định
này thì hắn sẽ không cho Phượng tỷ nắm tay đâu. Xem tình hình này chỉ cần
Phượng tỷ cố gắng hơn một chút là có thể bước vào trái tim hắn rồi a, Phượng
tỷ cố lên.

Mộ Dung Tuyết cảm nhận được Lâm Phong đang dần thay đổi, hắn không như trước
đây luôn u ám cô độc một mình, đối với ai cũng giả tạo không có chút tình cảm
nào, hắn luôn đề phòng tất cả mọi người, kể cả là những người quan tâm hắn,
hắn luôn tạo một gánh nặng cho riêng mình, thúc ép bản thân không được có
“tình cảm”, hắn chỉ có một loại tình cảm duy nhất… đó là Thanh Ngọc tỷ.

Chính vì nàng giúp hắn một lần khi nàng gặp hắn, đồng thời hắn nhìn thấy bóng
dáng Thanh Ngọc tỷ trong nàng nên hắn mới ra tay cứu nàng, đây tuyệt đối không
phải do hắn thích nàng, hay quan tâm nàng, tất cả đều là vì Thanh Ngọc tỷ, cho
đến khi nàng vì hắn mà cho đi hết thảy ở Bách Hỏa Sơn, tâm tính của hắn bắt
đầu có chuyển biến.

Đặc biệt khi tiểu Phượng xuất hiện chính là lúc Lâm Phong thay đổi nhiều nhất,
hắn dễ mở lòng hơn, thường xuyên bàn bạc với nàng nhiều hơn, để nàng trợ giúp
hắn nhiều hơn, thế giới của hắn… đã xuất hiện một loại màu sắc không giống với
bất kì màu sắc nào trước đây, đây chính là tác động của một người con gái… bởi
vì hắn và Thanh Ngọc tỷ… từng mơ ước có một đứa con, ước nguyện của hắn… đã
đạt được.

Bất quá nàng không có ganh tỵ với Phượng tỷ mà còn biết ơn Phượng tỷ, chính tỷ
ấy đã giúp hắn hoàn thành ước mơ ở kiếp trước và kiếp trước nữa, lấp đầy
khoảng trống tiếc nuối trong tim hắn, dù không đầy đủ nhưng cũng nguôi đi phần
nào nỗi tiếc nuối trong hắn, bây giờ… chỉ thiếu Thanh Ngọc tỷ mà thôi.

Lâm Phong cũng biết điều này nên vị trí Liễu Phượng trong lòng hắn mới đặc
biệt, nàng không hy sinh cả mạng sống cứu hắn giống như Thanh Ngọc và Mộ Dung
Tuyết từng làm nhưng việc nàng làm cho hắn cũng quan trọng như hai người trên,
nàng cứu Mộ Dung Tuyết… và trở thành mảnh ghép cuối cùng lấp đi tiếc nuối của
hắn.

Nhiều lúc nghĩ lại hắn rất biết ơn Liễu Phượng, với nàng hắn chỉ là một người
xa lạ nhưng từ đầu đến cuối nàng đều lựa chọn tin tưởng hắn, nói cho hắn hết
thảy tâm sự, hắn đã nhiều lần muốn lợi dụng nàng để rời đi nhưng chính sự ngây
thơ trong sáng của nàng đã khiến hắn thay đổi quyết định… đồng thời giúp hắn
trở lại con người thật của hắn.

Tâm tình đối với tu sĩ là vô cùng quan trọng, nếu hắn không thay đổi thì có lẽ
hắn vẫn sẽ tu luyện tới cảnh giới rất cao, nhưng lúc đó hắn còn là hắn sao,
hắn “cũ” sẽ không vì lo cho gia đình Mộ Dung Tuyết mà diệt Thi Điểu Tông, hắn
“cũ” sẽ không cứu mấy người Tần Phong Sương, hắn “cũ” sẽ không cứu giúp bất kì
ai, chỉ sống vì chính mình.

Hắn nói muốn làm chủ tang thương của chính mình nhưng hắn “cũ” không phải con
người thật của hắn, như vậy hắn đã thay đổi từ bước đầu tiên rồi làm sao làm
chủ chính mình, con người hiện tại bây giờ… mới chính là hắn, là một Lâm Phong
mà Thanh Ngọc yêu, là một Lâm Phong không trái với bản tâm của mình.

……………………..

Mười ngày sau, ba người Lâm Phong đang đứng tại một ngọn núi cao mấy trăm
trượng. Ngọn núi này nhìn qua có chút tiêu điều, thực vật trên núi không ít,
linh dược các loại cũng không thiếu nhưng không cho người ta cảm giác tươi
tốt, ngược lại nó khá u ám giống như Ám Lâm (ở Tu Nghệ Cầu), tuy nhiên độ u ám
của nó so với Ám Lâm căn bản là không đáng giá nhắc tới.

Đồng thời mức độ nồng nặc linh khí ở ngọn núi này so với nơi ở Liễu Phượng
không kém bao nhiêu, xung quanh ngọn núi trong phạm vi nghìn dặm còn có nhiều
chỗ giống như địa bàn của linh thú, ở trong vẫn còn một số tài nguyên nhưng
lại không có linh thú sinh sống, xem ra ba người không có đi lầm, nơi đây
chính là động phủ của Hắc Phong Điểu rồi.

Bởi vì Lâm Phong nhớ Hắc Phong Điểu tu luyện là Ám Phong song thuộc tính, điều
này có thể giải thích tại sao thực vật ở đây lại tiêu điều như vậy, tám chín
phần mười là do chịu ảnh hưởng từ việc tu luyện của Hắc Phong Điểu. Còn những
địa bàn trống này… chắc hẳn là địa bàn của đám linh thú mà Lâm Phong giết cùng
với Hắc Phong Điểu rồi.

Cho nên… Lâm Phong không ngại thu sạch sẽ toàn bộ tài nguyên mà hắn thấy trên
đường, tổng cộng thu được một trăm tám mươi gốc linh dược cấp một, năm mươi
gốc linh dược cấp hai cùng các loại tài liệu linh tinh xếp thành một đống lớn
trong ba cái nhẫn trữ vật, đáng tiếc không có gốc linh dược cấp ba nào.

Lâm Phong quan sát ngọn núi một lần rồi phân chia công việc cho nhị nữ:

-Hai nàng chia nhau ra tìm, Liễu Phượng tìm ở phía tây, còn Tuyết thì tìm ở phía đông ngọn núi, chỉ cần hai nàng nghi ngờ nó là bảo vật đều thu vào, bất quá không được dùng thần thức thăm dò, đây là cơ hội tốt để hai nàng luyện tập quan sát và suy luận. Đây là truyền tin châu, nếu gặp chuyện phải báo ngay cho ta, có biết không.

Nhị nữ nắm truyền tin châu trong tay hào hứng đáp ứng, còn có cái gì thú vị
hơn tầm bảo. Liễu Phượng cười đề nghị:

-Chúng ta thi xem ai trong ba ngày ai tìm được nhiều vật hơn nhé.

Mộ Dung Tuyết gật đầu đồng ý:

-Vậy người nào thua phải nghe theo lời người thắng làm một việc, tỷ thấy thế nào.

-Đồng ý, vậy muội chuẩn bị tinh thần bị thua đi, hì hì.

Dứt lời hai nàng đã chia ra hai phía tìm kiếm, còn Lâm Phong đứng trên đỉnh
núi không ngừng tản ra thần thức trông chừng hai nàng, ngọn núi này lớn nhưng
không thoát được thần thức của Lâm Phong, hắn đã quét qua một lần ở đây không
có nguy hiểm gì bất quá hắn vẫn chưa yên tâm, cả hai nữ nhân này đều là người
quan trọng với hắn a.


Đỉnh Phong Chí Tôn - Chương #184