Đã một tháng sau sự kiện tỏ tình, Liễu Phượng giống như đã quên mất nàng có
tình cảm với Lâm Phong không thèm quan tâm Lâm Phong chút nào, nàng cũng không
nhắc lại chuyện này, mọi chuyện trở lại quỹ đạo như cũ, không tu luyện thì
nàng kéo Mộ Dung Tuyết ra đấu trường luyện tập và trao đổi tâm đắc tu luyện,
thỉnh thoảng mới tìm đến Lâm Phong nhờ hắn chỉ điểm.
Nếu đây là phương án tiếp cận Lâm Phong của Liễu Phượng thì nàng làm đúng rồi,
bởi vì Lâm Phong không thích bị làm phiền, mục tiêu của hắn là tu luyện thật
mạnh để tìm kiếm Thanh Ngọc chứ không phải tốn thời gian vào chuyện nam nữ, có
thể nói Liễu Phượng hành xử như vậy rất hợp ý hắn, ấn tượng của Lâm Phong về
Liễu Phượng tăng thêm một điểm.
Lúc này Liễu Phượng đã khôi phục đến Kết Đan trung kì đỉnh phong, lượng linh
lực tồn trữ trong cơ thể vốn dĩ có thể giúp nàng khôi phục tới Kết Đan viên
mãn bây giờ đã tiêu hao sạch sẽ vì Hoàn Mỹ Kết Đan muốn đột phá cần nhiều linh
lực hơn Kết Đan bình thường gấp mấy lần, nhà này lại thêm một miệng ăn khủng
bố không kém gì hai người trước a.
Bây giờ vườn linh thảo của Liễu Phượng chỉ còn lại bốn phần mười căn bản là
không đủ cho cả ba tiêu xài, Lâm Phong lại không dám dùng linh thạch tu luyện
vì linh thạch ở thế giới này chính là tiền, khi đến tu chân quốc cao cấp mang
theo nhị nữ mà không có tiền là rất khó sống, đặc biệt là nhị nữ này đều quan
trọng với hắn, không thể để hai người vì hắn mà chịu khổ được.
Vấn đề tài nguyên tu luyện khiến Lâm Phong khá đau đầu, ba người đều là dị
loại tu sĩ, lượng tiêu tốn tài nguyên cho một người đã nhiều rồi bây giờ còn
là ba người, hắn có thiên phú luyện đan nhưng không thể suốt ngày luyện đan
đổi thành tài nguyên được, như vậy thời gian tu luyện sẽ giảm mạnh, còn nếu
hắn chỉ lo tu luyện thì hai người còn lại bị hắn chiếm hết tài nguyên rồi.
Cho nên nếu không nghĩ cách thì sau này Lâm Phong muốn tu luyện là rất khó
khăn.
Nghĩ đi nghĩ lại con đường tốt nhất ngoại trừ cướp đoạt đó là phải xây dựng
một thế lực tìm kiếm tài nguyên cho riêng mình giống Cự Điểu Sơn Lâm hoặc tham
gia vào một thế lực nào đó, đồng thời còn phải nắm giữ chức vụ quan trọng
trong thế lực đó, giữa hai cái này thì cái sau dễ dàng hơn, muốn xây dựng thế
lực riêng nói dễ hơn làm.
Hôm nay Lâm Phong gọi Liễu Phượng và Mộ Dung Tuyết ra bàn bạc về chuyện gia
nhập thế lực, Lâm Phong cười khổ:
-Ta phát hiện ba người chúng ta ở chung một chỗ không ổn cho lắm.
Liễu Phượng giật mình, nàng rất sợ bị Lâm Phong bỏ mặc:
-Ngươi… ngươi nói không giữ lời, ngươi muốn đuổi ta đi sao.
Lâm Phong cười cười giải thích, hắn nói như vừa rồi đúng là có ý định trêu
chọc Liễu Phượng:
-Ta nói muốn đuổi ngươi đi hồi nào, ta nói không ổn ở đây là về vấn đề tài nguyên tu luyện, ta và Mộ Dung Tuyết có thể song tu nhưng ngươi thì không được, cho nên chúng ta phải nghĩ cách.
Nghe vậy Liễu Phượng liền rơi vào trầm tư, đúng là ba người gộp lại liền vô
cùng thiếu thốn, nếu như mình có thể song tu cùng hắn chắc là có thể giảm lại
lượng tài nguyên tiêu hao, nghĩ vậy Liễu Phượng không nhịn được tưởng tượng ra
những cảnh không lành mạnh. A, không đúng, tên này đang trả thù mình việc lần
trước, thật quá đáng.
-Ngươi trêu chọc ta.
Mộ Dung Tuyết phì cười, tính cách của Lâm Phong có thù ắt báo, dù là người nhà
cũng không tha, chẳng qua phương pháp trả thù có chút trẻ con a. Còn dáng vẻ
thất thần đỏ mặt vừa rồi của Phượng tỷ rất đáng yêu, bất quá nàng cũng cảm
thấy Lâm Phong hơi quá đáng, dù sao Liễu Phượng da mặt rất mỏng, so với nàng
có khi còn mỏng hơn vì Liễu Phượng chưa trải qua nhiều chuyện.
-Được rồi, bây giờ ta nghiêm túc đây, ta dự tính khi rời khỏi sẽ tìm một thế lực để gia nhập, hai người có ý kiến gì không.
Mộ Dung Tuyết nghĩ nghĩ rồi nói:
-Muội thấy giữa các loại thế lực thì tông môn là lựa chọn tốt nhất, so với quốc gia hay gia tộc thì tông môn ít ràng buộc chúng ta nhất, đồng thời nếu thể hiện tốt còn lấy được rất nhiều tài nguyên.
Liễu Phượng giống như quên mất chuyện vừa rồi cười gian xảo xen vào:
-Theo ta thì không nhất thiết phải gia nhập tông môn, so với việc đó thì đi cướp không phải nhanh hơn sao, lúc trước ta chỉ cướp một trăm năm đã vào Hóa Thần rồi nha.
Lâm Phong im lặng suy nghĩ một hồi rồi giải thích, ý kiến của hai người đều
hợp lí a:
-Ta biết cướp đoạt thì nhanh hơn nhưng mà cái chúng ta thiếu không chỉ là về tài nguyên mà còn thiếu về kiến thức, cho nên sẽ theo ý của Tuyết gia nhập vào tông môn, khi đủ bản lĩnh rồi thì chúng ta ly khai tông môn cũng không muộn. Còn một điều nữa là ta không thích cướp, trừ phi có người đến “tặng”.
Nghe vậy Liễu Phượng và Mộ Dung Tuyết đều đồng ý với việc gia nhập tông môn,
dù sao hai nàng đều lấy Lâm Phong làm chủ, việc đưa ra ý kiến chỉ là phụ mà
thôi. Lâm Phong nói tiếp:
-Đúng rồi, bên ngươi có phát hiện gì về chỗ của Hắc Phong Điểu không.
Liễu Phượng hào hứng nói, nàng rất thích mấy chuyện tầm bảo này a:
-Tên Hắc Phong Điểu này ẩn nấp quá kĩ, ngay cả thuộc hạ dưới trướng cũng không biết chính xác động phủ của nó, bất quá thuộc hạ của ta tìm được một chỗ rất khả nghi, tám phần mười là động phủ của nó rồi, lát nữa ta sẽ vẽ lại bản đồ cho ngươi.
Lâm Phong gật đầu:
-Được, hy vọng tên này không quá nghèo. Bất quá ta nói trước, sau này nếu kiếm được tài nguyên thì đều phải quy về ta để ta phân phối, đương nhiên ta sẽ không để ngươi chịu thiệt.
Liễu Phượng bĩu môi không thích cách nói chuyện khách khí của Lâm Phong:
-Ngươi nghĩ ta nhỏ mọn vậy sao, thiệt với chả không thiệt, ta nói rồi, ta muốn đi theo ngươi, ngay cả trái tim của ta đều trao cho ngươi rồi thì chút việc nhỏ này có tính là cái gì, ngươi muốn gì ta đều ủng hộ hết.
-Cái quan trọng bây giờ là phải giúp Tuyết muội nhanh chóng giải quyết vấn đề tuổi thọ, nếu ngươi để muội ấy xảy ra chuyện gì dù thích ngươi ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi.
Trong một tháng này Mộ Dung Tuyết và Liễu Phượng thường xuyên trò chuyện với
nhau, có khi là về Lâm Phong có khi về chính bản thân hai nàng, Mộ Dung Tuyết
đã kể hết cho Liễu Phượng về tình cảnh của mình, khi biết tin này Liễu Phượng
rất lo lắng, nàng quyết định nếu thiếu tài nguyên nàng tình nguyện không tu
luyện mà để cho Mộ Dung Tuyết tu luyện trước.
Lần này Lâm Phong không cám ơn hay khách khí nữa mà nói rằng:
-Ngươi dường như rất hiểu cách tiếp cận ta nhưng ta biết đây là lời nói thật lòng của ngươi chứ không phải ngươi muốn lấy lòng ta, nói thật về điểm này của ngươi ta rất thích, tiếp tục phát huy a.
Liễu Phượng hất cằm kiêu ngạo, bộ dáng giống như không thèm được Lâm Phong
“thích”:
-Ai nói ta muốn lấy lòng ngươi, ta chỉ là lo lắng cho muội muội của ta thôi.
Lâm Phong nhún vai:
-Vậy ta rút lại lời lúc nãy, ta không thích ngươi nữa.
Liễu Phượng vội vàng cắt đứt lời nói của Lâm Phong:
-Không được, ngươi đã nói thích ta là thích ta, ngươi không được quên chuyện này.
Mộ Dung Tuyết lắc đầu cười cười, Phượng tỷ a Phượng tỷ, tỷ quá ngây thơ rồi,
hắn chỉ đang trêu chọc tỷ mà thôi, thực chất thì hắn đã thích tỷ thật rồi, có
lẽ hắn chưa đến mức yêu tỷ nhưng biểu hiện khi hắn đối mặt với tỷ rất giống
với khi hắn ở bên muội, chẳng qua hắn không nhận ra hoặc cố tình không nhận ra
mà thôi.
Bất quá Mộ Dung Tuyết không có ý định nói cho Lâm Phong biết, cũng không muốn
can thiệp vào chuyện giữa hai người này, những gì nàng từng nói đều là lời
thật lòng, mọi chuyện cứ diễn ra theo tự nhiên là tốt nhất, hơn nữa đứng ở một
bên quan sát chuyện của hai người này cũng là một loại thú vị a.
………………………………..
Lại qua một tháng, Lâm Phong dành phần lớn thời gian nghiên cứu lộ tuyến tới
vị trí mà Liễu Phượng cho rằng khả nghi, thông qua vốn hiểu biết của Liễu
Phượng thì Lâm Phong đã tìm ra một lộ tuyến tương đối an toàn, theo dự tính
con đường này xa hơn đi đường thẳng mấy lần và phải mất hai tháng mới tới nơi
nhưng Lâm Phong vẫn quyết định chọn nó, hắn không muốn mạo hiểm xuyên qua mấy
khu vực nguy hiểm.
Qua một tháng nữa Lâm Phong phối hợp với Mộ Dung Tuyết thôi diễn ra một cái
đan phương dựa trên đống linh dược còn lại để giúp nhị nữ đột phá lên Kết Đan
hậu kì, hai người gọi nó là Đại Phá Đan. Vì đan phương này mà Mộ Dung Tuyết và
Lâm Phong hầu như bị vắt kiệt sức lực phải tĩnh dưỡng mấy ngày, bởi vì nó đã
thoát khỏi phạm trù luyện đan rồi.
Thực chất thì lí luận của Đại Phá Đan vô cùng đơn giản, đó là có bao nhiêu
linh dược có thể trợ giúp để gia tăng tu vi đều được ném vào hết, đến lúc
thành đan theo lí thuyết sẽ cho ra một viên siêu cấp đan dược để tu luyện rồi.
Bất quá cái khó ở trong đó là không phải loại linh dược nào cùng loại “gia
tăng tu vi” cũng có thể phối hợp với nhau thành đan cho nên phải gia nhập thêm
một số linh dược phụ trợ đặc biệt kết hợp với thủ pháp thay đổi cấu trúc của
Lâm Phong và khả năng “giao tiếp” độc quyền của Mộ Dung Tuyết mới luyện chế
được.
Điều đáng nói ở đây là Đại Phá Đan không có hạn chế về đẳng cấp, nếu ngươi
dùng linh dược cấp một để luyện thì sẽ được Đại Phá Đan cấp một, dùng linh
dược cấp hai thì thu được Đại Phá Đan cấp hai, cứ như vậy tính lên, đương
nhiên muốn luyện Đại Phá Đan cấp càng cao thì độ khó càng lớn, với thực lực
của Lâm Phong bây giờ luyện được Đại Phá Đan cấp ba là cực hạn rồi.
Lại qua mười ngày, tiêu hao hết bốn thành linh dược còn lại Lâm Phong luyện ra
được hai viên Đại Phá Đan cấp ba, mười viên Đại Phá Đan cấp hai, một loạt Đại
Hồi Linh Đan và Giải Độc Đan, đống đan dược này chính thức tuyên bố Lâm Phong
đã trắng tay về mặt linh thảo, tuy nhiên nó rất đáng giá, Đại Phá Đan đã mở ra
một cánh cửa mới cho Lâm Phong trong luyện đan.
Trước đây Lâm Phong thay đổi cấu trúc của linh dược chỉ để cho linh dược phù
hợp với trạng thái linh dược “chuẩn” trong đan phương, còn bây giờ Lâm Phong
thay đổi cấu trúc linh dược để nó phù hợp với trạng thái mà hắn mong muốn, hai
thứ nhìn qua thì giống nhau nhưng thực chất lại khác nhau, cái sau càng giống
tham đoạt tạo hóa hơn cái trước, độ khó giữa hai cái căn bản không nằm trong
cùng một cấp bậc.
Lúc này trên lôi đài đang có hai người ngồi xếp bằng tu luyện, một người phía
đông một người phía tây. Hai người này chính là Liễu Phượng và Mộ Dung Tuyết
thu được Đại Phá Đan chuẩn bị đột phá, bởi vì chỉ là đột phá tiểu cảnh giới
nên Lâm Phong không có bố trí hộ trận hay tụ linh trận, một viên Đại Phá Đan
đã đủ rồi, dùng thêm cả tụ linh trận là quá lãng phí.
Nhị nữ đồng thời mở mắt, hai người lật tay lấy ra Đại Phá Đan nuốt xuống, một
cỗ lực lượng vô cùng tinh thuần theo sự hòa tan của Đại Phá Đan điên cuồng
chạy khắp cơ thể hai người, nếu là người bình thường thì kinh mạch sẽ không
chịu nổi lực lượng khổng lồ này mà bạo mất, lượng linh lực phối hợp giữa mấy
chục gốc linh thảo cấp hai cấp ba không phải là nói chơi.
Bất quá Liễu Phượng và Mộ Dung Tuyết không phải “người bình thường”, một người
là Hoàn Mỹ Kết Đan, còn một người tu luyện theo phương pháp thái cổ, dù cho
dược lực của Đại Phá Đan mạnh hơn nữa cũng không làm khó được hai người.
Hai đại công pháp đồng thời vận chuyển, dược lực không ngừng được chuyển hóa
thành “hỏa khí” và “đan khí”, bất ngờ chính là… khi hai người đồng thời tu
luyện lại có thể ảnh hưởng đến khí tức của nhau.
“Hỏa khí” của Liễu Phượng chính là “niết bàn chi hỏa” mang theo sức sống mãnh
liệt, còn “đan khí” của Mộ Dung Tuyết ẩn chứa sinh mệnh chi lực, hai loại lực
lượng khác nhau nhưng lại có điểm đồng nguyên không hẹn mà gặp hỗ trợ lẫn nhau
khiến việc hấp thu dược lực của hai nàng càng nhanh hơn, càng mạnh hơn.
Liễu Phượng và Mộ Dung Tuyết thấy vậy liền vui mừng tiến sát vào nhau, song
chưởng phối hợp, cả hai đều cảm nhận rõ ràng lực lượng của bản thân có chút
biến hóa, để ý kỹ thì “hỏa khí” và “đan khí” vào lúc này giống như trở nên
linh hoạt hơn một chút, tuy không có hiệu quả chất biến giống như song tu
nhưng cũng gần như vậy, đây là niềm vui ngoài ý muốn a.
Bất quá cả hai đều nhìn ra vẻ khiếp sợ trong mắt của nhau, bởi vì đề xuất song
song đột phá là xuất phát từ Lâm Phong. Nói như vậy Lâm Phong đã đoán được kết
quả này rồi, điều này rất là kinh dị, hai nàng là chủ nhân của hỏa khí và đan
khí mà còn không biết tại sao Lâm Phong lại biết, dường như không có gì qua
mắt được Lâm Phong a.
Nguyên bản hai nàng muốn từng người đột phá vì khi tu luyện kị nhất chính là
bị quấy nhiễu, đặc biệt là lúc đột phá nhưng Lâm Phong nói hắn muốn kiểm chứng
một việc cần hai nàng song song đột phá, hai nàng nghe theo hắn bất quá vì an
toàn nên khoảng cách giữa hai nàng tương đối xa.
Lâm Phong nhìn một màn này liền cảm thán không thôi, điều này hắn chỉ là dự
đoán mà thôi, bởi vì Lâm Phong phát hiện bên trong bạch sắc hỏa diễm của Liễu
Phượng ẩn chứa một tia sức sống, còn đan khí thì lại mang mùi vị của sinh mệnh
chi lực, hai loại lực lượng này về bản chất thì khác nhau nhưng lại giống nhau
về một mặt, đó là “sinh”, cho nên hắn mới muốn kiểm chứng suy đoán của mình.
Đôi khi Lâm Phong cảm thấy mình gặp được Liễu Phượng và Mộ Dung Tuyết không
phải là ngẫu nhiên, cũng chẳng phải là do người khác sắp đặt, cảm giác này vô
cùng mâu thuẫn nhưng không hiểu sao Lâm Phong luôn cảm thấy trong việc này có
ẩn ý gì đó, đây rốt cuộc là số mệnh, là duyên phận, hay là vì cái gì khác, hắn
rất muốn biết, nhưng mà hắn không tìm được đáp án.