Hai tháng không được gặp Lâm Phong nên Liễu Phượng và Mộ Dung Tuyết quyết định
không ngủ mà dành cả đêm trò chuyện với Lâm Phong, hai nàng muốn biết Lâm
Phong đã làm gì ở bên ngoài, và bên ngoài có phát sinh chuyện gì thú vị hay
không.
Đặc biệt là Liễu Phượng hết sức chăm chú lắng nghe không bỏ sót một chữ nào,
nàng vô cùng tò mò về thế giới bên ngoài, “cả đời” nàng luôn sống ở Cự Điểu
Sơn Lâm a.
Theo lời kể của Lâm Phong thì Liễu Phượng dần dần tưởng tượng ra được bên
ngoài là một thế giới tràn đầy màu sắc, có rất nhiều người, càng có nhiều thứ
vui chơi.
Bất quá nàng không muốn ra bên ngoài nữa, bởi vì Lâm Phong kể về việc ở Thi
Điểu Tông khiến nàng sợ hãi, sự sợ hãi này xuất phát từ sâu trong linh hồn,
dường như người khác… không tốt như nàng tưởng tượng, ấn tượng của nàng về
“mọi người đều tốt giống cha mẹ” hoàn toàn bị dập tắt. Liễu Phượng khép nép
kéo tay Lâm Phong và Mộ Dung Tuyết nói nhỏ:
-Bên ngoài đáng sợ quá, tiểu Phượng không muốn ra ngoài nữa, chúng ta chỉ sống ở đây có được không.
Mộ Dung Tuyết nắm tay trấn an Liễu Phượng:
-Tiểu Phượng đừng sợ.
Thấy vậy Lâm Phong nhẹ nhàng giải thích cho Liễu Phượng:
-Cha kể chuyện này không phải để hù dọa tiểu Phượng, mà là cha muốn tiểu Phượng biết thế giới bên ngoài không đơn giản, tiểu Phượng cần phải học cách đề phòng người khác và tự chăm sóc chính mình, bởi vì cha và mẹ có việc phải làm không thể suốt đời ở đây được.
-Mà bên ngoài người mạnh hơn cha nhiều lắm, cha không có nắm chắc có thể bảo vệ tiểu Phượng suốt đời, cho nên tiểu Phượng cần phải mạnh mẽ hơn, có biết không.
Đây là những lời nói thật lòng của Lâm Phong, địa vị của Liễu Phượng trong
lòng hắn không cao bằng Mộ Dung Tuyết hay Thanh Ngọc nhưng hắn đã coi nàng là
bằng hữu, dù sau này quan hệ giữa hắn và Liễu Phượng có thay đổi thế nào thì
hắn vẫn muốn tốt cho nàng, hắn không muốn thấy nàng gặp nạn một lần nữa, bây
giờ hắn có thể cứu nàng nhưng lần sau hắn không làm được thì sao.
Cả kiếp trước lẫn kiếp này của Liễu Phượng đều quá thiếu kinh nghiệm nên Lâm
Phong mới kể cho Liễu Phượng về Thi Điểu Tông, hắn muốn để Liễu Phượng biết về
mặt tối của thế giới này, dù cho những điều đó có tàn khốc, có khơi lại nỗi
đau trong tim nàng thì hắn vẫn làm như vậy, hắn tin Liễu Phượng của hiện tại
sẽ không vì sợ hãi mà bỏ cuộc giữa chừng.
Liễu Phượng ngây thơ đơn thuần nhưng nàng không phải kẻ ngốc, nàng biết Lâm
Phong không có nói dối, cha không phải muốn bỏ nàng đi mà là cha rất quan tâm
đến nàng, hơn nữa nàng còn nghe ra được cảm xúc buồn bã cùng bất đắc dĩ trong
lời nói của Lâm Phong, cha… có nỗi khổ của riêng cha, nàng…muốn giúp hắn.
Một tia trốn tránh cuối cùng trong thâm tâm tan biến, thay vào đó là một sự
kiên định cùng tự tin hiện lên trong ánh mắt của Liễu Phượng, Liễu Phượng đứng
lên trịnh trọng nói:
-Tiểu Phượng biết sai rồi, cha mẹ yên tâm, tiểu Phượng sẽ trở nên mạnh mẽ để bảo vệ cha mẹ.
Lâm Phong cười cười kéo Liễu Phượng ngồi xuống:
-Vậy mới là con của cha chứ, tiểu Phượng có bao nhiêu hiểu biết về tu luyện nói cho cha xem nào.
Liễu Phượng ngay lập tức trả lời:
-Tu luyện chính là quá trình hấp thu linh khí trong thiên địa để hoàn thiện bản thân khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn. Cảnh giới tu luyện gồm có Ngưng Khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Hợp Thể và Vấn Đạo, càng lên cao thì tu luyện lại càng khó khăn.
-Hiện tại tiểu Phượng là Trúc Cơ viên mãn, trong đan điền tồn tại chín tòa đạo đài, đại biểu cho cửu trọng thiên, muốn đạt tới Kết Đan phải phá thiên mà đi, phá đài lập đan. Kim Đan lại chia thành cửu cấp long văn, mỗi khi phá được thêm một trọng thiên thì Kim Đan sẽ có thêm một long văn, số lượng long văn trên Kim Đan có thể đánh giá thành tựu của tu sĩ trong tương lai.
-Đây là những gì mẹ nói cho tiểu Phượng biết, thực chất thì tiểu Phượng không hiểu lắm về tu luyện.
Đến câu cuối cùng thì Liễu Phượng càng nói càng nhỏ, nàng nói nhiều như vậy
nhưng chỉ hiểu được ba bốn phần, có chút xấu hổ a. Bất quá Lâm Phong không có
trách mắng Liễu Phượng, tu vi hiện tại của Liễu Phượng không phải do nàng tu
luyện tạo nên mà là thành quả của Thôn Hỏa Phần Thiên Quyết kết hợp với lượng
linh lực tồn trữ trong cơ thể nàng, như vậy làm sao có thể hiểu được.
-Tiểu Phượng không cần buồn, chỉ cần tiểu Phượng cố gắng tu luyện sau này tiểu Phượng sẽ hiểu. Bây giờ cha cần chuẩn bị vài thứ, qua mấy ngày nữa cha sẽ trợ giúp tiểu Phượng đột phá Kết Đan kì, tiểu Phượng muốn mấy văn Kim Đan.
Liễu Phượng không cần suy nghĩ đã nói ngay:
-Đương nhiên là cửu văn rồi. A… tiểu Phượng muốn hỏi cha khi Kết Đan thì cha được mấy văn, tiểu Phượng chỉ cần giống cha là được rồi.
Cái này còn phải hỏi sao, Liễu Phượng không hiểu về tu luyện nhưng nàng biết
cửu văn Kim Đan là đồ tốt a, bất quá Liễu Phượng nhớ đến Mộ Dung Tuyết từng
nói cửu văn Kim Đan chỉ tồn tại trong truyền thuyết cho nên mới bồi thêm vế
sau, trong ấn tượng của nàng Lâm Phong rất lợi hại nhưng nàng không nghĩ Lâm
Phong có cửu văn kim đan, như vậy làm sao giúp nàng được, đòi hỏi cửu văn kim
đan sẽ làm Lâm Phong khó xử a.
Hơn nữa lúc trước Liễu Phượng từng hỏi Mộ Dung Tuyết cha có mấy văn thì Mộ
Dung Tuyết không trả lời mà chỉ nói rằng nếu muốn biết thì đợi cha về rồi hỏi
trực tiếp, đây là bí mật của tu sĩ, không có sự cho phép của cha thì mẹ không
nói được, điều này khiến nàng rất tò mò, hôm nay Lâm Phong đề cập tới vấn đề
này nàng liền nhớ ra nên hỏi Lâm Phong luôn.
Thực chất Mộ Dung Tuyết không trả lời là vì nàng tôn trọng Lâm Phong, nàng
biết dù nàng có nói thì Lâm Phong cũng không giận nàng vì Liễu Phượng trong
lòng Lâm Phong đã có một địa vị nhất định, nhưng tính cách của hắn là không
muốn để lộ bí mật cho người khác nên những gì liên quan tới Lâm Phong thì Mộ
Dung Tuyết không bao giờ nói cho người thứ ba biết, bất kể người đó là ai.
Lâm Phong cười cười thần bí, hắn đối với Liễu Phượng phiên bản bây giờ không
có chút đề phòng nào:
-Tính toán thì có lẽ là mười văn đi.
-Thập…thập văn.
Giọng nói Liễu Phượng có chút không rõ ràng, nàng trợn mắt kinh ngạc nhìn Lâm
Phong, Trúc Cơ viên mãn chỉ có chín tòa đạo đài, theo lí thuyết cửu văn đã là
cực hạn, muốn có thập văn thì phải phá được mười trọng thiên, vậy tòa đạo đài
thứ mười từ đâu mà ra, chuyện này quá không hợp lí.
Nhưng mà nụ cười của Lâm Phong khiến nàng tin tưởng hắn nói thật chứ không
phải đùa giỡn nàng, thảo nào hắn hỏi nàng muốn bao nhiêu văn, cha của nàng vậy
mà lợi hại quá mức tưởng tượng rồi, có lẽ nàng muốn cửu văn cũng không phải
không thể nha.
Liễu Phượng nuốt xuống một ngụm nước bọt hỏi lại lần nữa:
-Vậy tiểu Phượng cũng muốn thập văn có được hay không.
Thập văn so với cửu văn càng truyền kì a, đã biết đến thập văn mà còn chỉ xin
cửu văn liền quá có lỗi với bản thân rồi.
Lâm Phong vuốt cằm suy nghĩ, vốn dĩ hắn hỏi “muốn bao nhiêu văn” chỉ để giải
tỏa bớt sự căng thẳng của Liễu Phượng mà thôi, theo tính toán của Lâm Phong
thì việc Liễu Phượng đạt được cửu văn kim đan là chuyện trong tầm tay rồi,
Thôn Hỏa Phần Thiên Quyết cộng thêm bản nguyên hỏa chủng và một đống lợi thế
khác mà còn không đạt được cửu văn thì không có ai đạt được cửu văn nữa rồi.
Còn đệ thập văn của Lâm Phong không phải do hắn tu luyện ngưng tụ được mười
tòa đạo đài mà đây là nhờ thần đồng ban tặng, chính xác thì nó không phải một
văn trên Kim Đan mà là cội nguồn của đệ thập trùng thiên, thập văn Kim Đan
theo một nghĩa nào đó chỉ là tự luyến mà thôi.
Lâm Phong lắc đầu:
-Thập văn không phải chuyện đùa, hơn nữa đường văn thứ mười của cha không giống với cửu văn còn lại nên cũng không biết nó có phải là thập văn Kim Đan hay không, bất quá trợ giúp tiểu Phượng kết thành cửu văn Kim Đan thì cha có nắm chắc.
Liễu Phượng ỉu xìu:
-Dạ, vậy tiểu Phượng chọn cửu văn vậy.
Con người đôi khi rất khó hiểu, chỉ một khắc trước Liễu Phượng còn hào hứng
mong muốn cửu văn kim đan bây giờ lại làm vẻ mặt cửu văn kim đan là mặt hàng
kém chết lượng, nếu có người biết nàng rất miễn cưỡng tiếp nhận cửu văn Kim
Đan chắc chắn người đó sẽ hộc máu chửi ầm lên, cửu văn ngươi còn chê vậy
nhường cho ta có được hay không, ta nguyện xóa bỏ tu vi trùng tu lại một lần
nữa để có cửu văn Kim Đan a.
Mộ Dung Tuyết ở một bên quan sát hai cha con đối thoại chỉ biết che miệng cười
khúc khích, dù vô cùng quen thuộc với hai người này nhưng mỗi khi Lâm Phong và
Liễu Phượng đối mặt với nhau như cha con thì nàng không nhịn được cười, tình
cảm của Lâm Phong dành cho Liễu Phượng là một loại yêu thương của cha dành cho
con gái nhưng hai người lại không phải phụ tử thật sự nên đôi khi Lâm Phong
rất khó xử.
Còn con gái ngoại hình là của thiếu nữ xinh đẹp nhưng nội tâm lại thuộc về trẻ
con không hiểu chuyện, đã nhiều lần Liễu Phượng khiến Lâm Phong rơi vào trường
hợp rất “ngượng ngùng” không biết phải làm thế nào cho phải, tóm lại cặp cha
con này rất thú vị.
Đương nhiên khi nàng sống cùng với Liễu Phượng trong thời gian qua cũng cảm
thấy rất thú vị nhưng độ thú vị còn kém xa khi so với đoạn thời gian Liễu
Phượng ở gần Lâm Phong, bởi vì nàng là nữ nhân, bất kì nữ nhân nào cũng có một
loại thiên bẩm gọi là “làm mẹ”, còn nam nhân đối với chăm sóc con cái rất vụng
về a.
…………………………………..
Ba ngày sau, ba người Lâm Phong có mặt tại đấu trường.
Trong ba ngày này Lâm Phong dành nửa ngày kiểm tra tình trạng “màu tóc” của
Liễu Phượng, trải qua nhiều lần thăm dò thì Lâm Phong đưa ra đáp án rằng bên
trong Phong Tuyết mà Liễu Phượng hấp thu có tồn tại một tia hỗn độn chi khí,
tia hỗn độn chi khí này làm cho lượng sinh mệnh chi lực Mộ Dung Tuyết truyền
vào Liễu Phượng xuất hiện biến dị dẫn tới thay đổi màu tóc, ngoài ra việc này
không tồn tại điểm bất lợi nào.
Thời gian còn lại Lâm Phong phối hợp với Mộ Dung Tuyết sử dụng Phong Tuyết chi
lực luyện chế được một quả siêu việt Cực phẩm Phá Thiên Đan, đồng thời còn lấy
ra một đống tài liệu luyện khí luyện thành mấy trăm tấm trận kì bố trí một cái
Tụ Linh Trận cấp ba cực lớn bao phủ cả đấu trường.
Để chắc ăn Lâm Phong còn bố trí thêm mấy tầng phòng ngự trận pháp đề phòng lôi
kiếp xuất hiện, hắn không biết khi Liễu Phượng đột phá có dẫn tới thiên kiếp
hay không nhưng an toàn là trên hết, tóm lại mọi chuyện có thể làm hắn đều làm
hết không chừa lại một kẽ hở nào.
Lâm Phong nói với Liễu Phượng:
-Tiểu Phượng sau khi bước vào tâm trận thì nhớ ổn định tâm thần, chờ hiệu lệnh của cha vận chuyển Thôn Hỏa Phần Thiên Quyết thả lỏng phong ấn đột phá tu vi, dựa theo phương pháp cha truyền lại phá đạo đài, khi nào cảm thấy không đủ sức mới dùng Phá Thiên Đan nghe không.
Liễu Phượng gật đầu cười hì hì:
-Tiểu Phượng sẽ không để cha mẹ thất vọng đâu. Tiểu Phượng bắt đầu đây.
Nói xong Liễu Phượng nhảy thẳng vào trung tâm đấu trường ngồi xếp bằng tại tâm
trận, nàng vô cùng tin tưởng Lâm Phong nên không hề có chút lo lắng nào, tinh
khí thần đều ở trạng thái đỉnh phong chỉ chờ hiệu lệnh của Lâm Phong mà thôi.
Thấy vậy Lâm Phong phất tay ném ra ba nghìn linh thạch hạ phẩm đồng thời kích
hoạt tụ linh trận, linh khí thiên địa hay linh khí từ linh thạch đều bị hút
tới vị trí của Liễu Phượng, một vòng xoáy linh khí khổng lồ có thể nhìn thấy
bằng mắt thường xuất hiện trên đỉnh đầu Liễu Phượng.
Đây chính là dấu hiệu, Liễu Phượng ngay lập tức vận chuyển Thôn Hỏa Phần Thiên
Quyết điên cuồng hấp thu linh khí, sau đó lại chuyển linh khí thành hỏa chân
khí, tu vi vốn bị phong ấn lúc này được linh khí nồng nặc kích thích liền xuất
hiện dấu hiệu buông lỏng, chín tòa đạo đài phát ra ánh sáng chói lòa, thời
khắc phá thiên lập đan chính là đây.
Liễu Phượng hai tay bắt quyết, hỏa chủng tại đan điền hóa thành một đầu hỏa
phượng hoàng vô cùng chân thực ngẩng đầu nhìn lên chín tòa đạo đài, ánh mắt
của nó mang theo thần thái cao ngạo vốn có của loài phượng hoàng, dường như nó
không phải được công pháp hóa thành mà là một đầu phượng hoàng còn sống chân
chính.
Hỏa phượng hoàng mở miệng phát ra tiếng hót oanh minh giống như khiêu kích cửu
trọng thiên, phảng phất đối với nó cửu trọng thiên không tính là cái gì, nếu
ngăn cản nó thì nó sẽ phá hủy hết. Phương pháp phá hủy đạo đài “bạo lực bá
đạo” này chính là phương pháp độc quyền của Lâm Phong truyền lại cho Liễu
Phượng.
Hỏa chân khí không ngừng thông qua Thôn Hỏa Phần Thiên Quyết trùng kích vào
hỏa chủng, hỏa phượng hoàng càng ngày càng trở nên ngưng thực, đột nhiên hỏa
phượng hoàng tung cánh hướng thẳng về tòa đạo đài thứ nhất mà đập tới.
-Răng rắc… răng rắc… ầm ầm ầm.
Hỏa phượng hoàng với khí thế thiên hạ vô địch duy ngã độc tôn lây nhiễm từ hỏa
chủng chỉ trong nháy mắt đã phá tan được ba trọng thiên đầu tiên, hỏa diễm
trên thân nhạt đi một phần nhưng nó vẫn còn dư lực lại tiếp tục đánh tới đệ tứ
trọng thiên.
-Ầm ầm ầm.
Đệ tứ trọng thiên tan rã… đệ ngũ trọng thiên bị nghiền nát…. Đệ lục trọng
thiên vỡ.
Lại thêm ba trọng thiên bị hỏa phượng hoàng phá tan, bất quá lần này không còn
dễ dàng như ba trọng thiên đầu tiên, hỏa phượng hoàng bây giờ vô cùng mờ nhạt,
không còn đủ sức để phá vỡ tầng trọng thiên thứ bảy nữa rồi.
Lượng linh khí bên ngoài vẫn rất khổng lồ nhưng muốn phá trọng thiên từ thứ
bảy trở đi không phải cứ có nhiều linh khí là được, đây là một con đường
nghịch thiên, mượn linh khí xuất phát từ thiên địa thì làm sao nghịch thiên.
Cái tu sĩ cần để làm được điều này là chất chứ không phải lượng, nếu không chỉ
cần là người của gia tộc lớn đều đạt được cửu văn kim đan rồi.
Đẳng cấp của Thôn Hỏa Phần Thiên Quyết và hỏa chủng đúng là rất mạnh nhưng lí
giải của Liễu Phượng về chúng nó còn quá ít, với sức của nàng chỉ có thể phá
tan được sáu trọng thiên, dù có thêm Phá Thiên Đan cũng chỉ phá được bảy trọng
thiên, khoảng cách cửu văn Kim Đan còn kém quá xa.
Cho nên Lâm Phong và Mộ Dung Tuyết mới có mặt ở đây để trợ giúp Liễu Phượng,
trong lúc nàng kiệt sức thì một luồng lực lượng quen thuộc ấm áp truyền tới,
hỏa phượng hoàng nguyên bản sắp bị dập tắt giống như được tiếp thêm sức sống,
hỏa diễm lại bốc lên càng mãnh liệt hơn, khí thế không còn bá đạo mà thay vào
đó là một loại cao quý vượt trên hết thảy.
Đây là sức mạnh của Phong Tuyết chi lực, bên trong Phong Tuyết chi lực ẩn chứa
hỗn độn chi khí và đan khí, hai loại khí tức tràn đầy sức sống và đại đạo
truyền đến giúp Liễu Phượng bộc phát, hỏa phượng hoàng không còn lấy cứng đối
cứng mà phun ra một đoàn hỏa diễm bao phủ đệ thất trọng thiên.
-Xèo xèo xèo.
Đệ thất trọng thiên căn bản không chống đỡ được bao lâu đã bị thiêu rụi hoàn
toàn, ngay cả đệ bát trọng thiên đều nhận lấy ảnh hưởng mà bị tan chảy, lại
qua mấy hơi thở nữa đệ bát trọng thiên liền theo bước đệ thất trọng thiên tan
thành khói bụi, chỉ còn lại một tầng trọng thiên cuối cùng không chút sứt mẻ,
nó giống như lạch trời mà tu sĩ không thể vượt qua… đệ cửu trọng thiên.