168 : Sơ Đấu Thiên Đạo


Thiên đạo giáng lâm, khắp nhân giới đều cảm nhận được dị trạng, vô số lời nghị
luận xôn xao truyền khắp nhân giới, rất nhiều lời đồn được tung ra:

-Đây là có chuyện gì xảy ra, tại sao ta lại có cảm giác run rẩy từ sâu tận linh hồn.

-Rốt cuộc là dị bảo gì xuất thế mới có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy.

-Có lẽ không phải dị bảo, mà là một loại tồn tại cấm kị nào đó được sinh ra dẫn tới hiện tượng này.

-Trời ạ, đây là thiên uy, chỉ có thiên uy mới bá đạo như vậy. Nhìn xem đây là có người chọc giận thiên đạo, kẻ nào lại lớn mật như vậy a.

-Thiên uy này… không giống thiên kiếp nhằm vào tu sĩ, dường như nó muốn loại bỏ cái gì đó, vật nào lại có thể khiến thiên đạo phẫn nộ đến mức loại bỏ đây. Đáng tiếc thứ đó không xuất hiện ở tinh cầu này, nếu không ta cũng muốn đến nhìn xem.

...........................

Những lời này đương nhiên Lâm Phong không biết, mà dù biết cũng không quan
tâm, bởi vì hắn không có dư lực để quan tâm. Ngay bây giờ Lâm Phong đang phải
đối mặt với nguy cơ sinh tử, Lâm Phong gặp qua thiên kiếp không chỉ một lần,
đối với uy áp của thiên đạo là rất quen thuộc, lần này hắn chưa đột phá… mà
lại dẫn tới thiên kiếp rồi.

Hơn nữa uy thế thiên kiếp lần này mạnh mẽ hơn lúc hắn đột phá Kết Đan kì nhiều
lắm, một mảnh lôi điện khổng lồ điên cuồng gào thét như muốn đem trời xanh đều
xé ra, bên trong ẩn ẩn còn có ngũ hành khí tức, thậm chí là phong lôi quang ám
khí tức đều đầy đủ, ngay cả sinh tử khí tức cũng không vắng mặt, cái này thiên
kiếp… không giống bình thường.

Tựa hồ… thiên kiếp này đang phẫn nộ, cực kì phẫn nộ, việc làm của Lâm Phong
khiến nó bất chấp tất cả, dù cho thương thế có nặng hơn nữa nó cũng phải đem
Lâm Phong diệt sát, không… nói chính xác hơn là đem tia đạo vận vừa được sinh
ra diệt sát, bởi vì cái đạo vận này không nằm trong khống chế của nó, đạo vận
này… có thể uy hiếp được thiên đạo.

Thiên đạo đại biểu cho ý chí của một giới nhưng thiên đạo không phải vĩnh viễn
không thay đổi, nếu có người siêu việt thiên đạo thì ý chí của người đó có thể
cưỡng ép thay thế thiên đạo, sửa đổi thiên đạo, mà thiên đạo cũng ngầm đồng ý
việc này, đây là ý chí truyền qua từng đời thiên đạo, bởi vì chỉ có như vậy
thì thế giới của nó mới càng ngày càng mạnh hơn.

Nhưng mà thiên đạo hiện tại lại không giống với trước đây, thiên đạo tổn
thương không hoàn thiện khiến thiên đạo chịu rất nhiều hạn chế, thế nhưng vì
tổn thương nên thiên đạo bị biến dị, nó… sinh ra linh trí, nó sợ hãi bị thay
thế, nó không muốn bị thay thế, một khi nó phát hiện được thứ vượt ngoài tầm
kiểm soát nó sẽ tìm mọi cách để xóa bỏ, đạo vận của Lâm Phong là một thứ nó
quyết tâm phải xóa bỏ.

Năm người Minh Chấn Thiên ở gần Lâm Phong nhất chịu ảnh hưởng từ uy áp thiên
đạo cũng nhiều nhất, năm người ngã rạp trên mặt đất run lẩy bẩy, thất khiếu
chảy máu, toàn thân như muốn nứt vỡ, trong mắt tràn đầy mờ mịt giống như si
ngốc không hiểu chuyện gì xảy ra, bọn hắn… không có tư cách chứng kiến thiên
đạo. Nếu không phải thiên đạo chỉ tập trung vào Lâm Phong thì năm người này đã
chết không thể chết hơn được nữa.

Đối mặt với uy áp khổng lồ từ thiên đạo Lâm Phong cũng cảm thấy bản thân mình
nhỏ bé, tựa hồ hắn cùng sâu kiến đều không có gì khác nhau. Lâm Phong biết rõ
thiên kiếp này không phải nhắm vào hắn, mà là nhắm vào sinh tử đạo vận mà hắn
vừa ngưng tụ ra, nếu không hắn cũng không còn sống đến bây giờ.

Sở dĩ thiên kiếp không có giáng xuống là vì nó muốn dùng uy áp để Lâm Phong từ
bỏ tia đạo vận này, thiên kiếp một khi giáng xuống thì thiên đạo cũng tổn thất
không nhỏ. Thiên kiếp đã khóa chặt sinh tử đạo vận, Lâm Phong muốn triệt tiêu
che giấu đạo vận cũng không được, trừ phi…hắn bóp nát sinh tử đạo vận mà hắn
vừa sáng tạo ra.

Uy áp thiên đạo càng ngày càng mạnh thế nhưng Lâm Phong vẫn kiên trì chống
trả, dù hắn chỉ là con kiến hôi cũng muốn chống cự, một khi hắn từ bỏ sinh tử
đạo vận này đồng nghĩa với việc hắn không bao giờ thoát ra khỏi được sự khống
chế của người khác, thiên đạo đã một lần quật ngã được hắn thì sẽ có lần thứ
hai, lần thứ ba. Hắn không cam lòng, hắn… muốn nắm giữ vận mệnh của chính
mình, không một ai có thể bức bách hắn, thiên đạo cũng không được.

Đệ thập trùng thiên được triển khai đến cực hạn, nhật nguyệt chi lực không
ngừng tuôn ra chống đỡ với uy áp từ thiên đạo nhưng vẫn không đủ, thiên uy lần
này quá mạnh, đệ thập trùng thiên không ngừng phát ra từng tiếng răng rắc vỡ
vụn, thân thể Lâm Phong đã xuất hiện từng đạo vết nứt, thức hải run rẩy kịch
liệt, Lâm Phong… đã đến cực hạn.

Lâm Phong lại điên cuồng thiêu đốt tinh huyết, thậm chí thức hải cũng đang
điêu cuồng bốc cháy, hắn muốn liều mạng một lần, dù hắn biết cục này… hắn
không có cách hóa giải ngoại trừ từ bỏ, chỉ cần thiên kiếp đánh xuống chắc
chắn hắn phải chết không thể nghi ngờ, thế nhưng hắn không cam lòng, sinh mệnh
bị nắm trong tay người khác chẳng khác nào tử, hắn không muốn từ bỏ.

Hơn nữa Lâm Phong không chắc rằng nếu hắn từ bỏ thì thiên đạo sẽ bỏ qua cho
hắn, chỉ cần thiên đạo phân ra một tia thiên kiếp nhỏ nhoi cũng có thể khiến
hắn vạn kiếp bất phục rồi. Dù sao cũng chết thì hắn thà rằng liều mạng nắm lấy
một tia hy vọng còn hơn là đặt cược vào thiên đạo, hắn không còn con đường thứ
hai để đi.

Lâm Phong dùng toàn bộ lực lượng của mình tế ra một kiếm, toàn bộ máu huyết
cùng linh lực chuyển hóa thành nhật nguyệt chi lực, bản nguyên chân khí song
đồng điên cuồng tràn vào kiếm, mắt hắn càng ngày càng mờ, Sinh Tử Đoạn Hồn
Kiếm càng ngày càng ngưng thực, lần này không chỉ một điểm ở mũi kiếm hóa
thành thực chất mà là cả thanh kiếm hóa thành thực chất.

-Sinh Tử Đoạn Hồn Kiếm.

Một kiếm này… là toàn bộ sinh mệnh của Lâm Phong gửi gắm vào, một kiếm này
mạnh hơn hai kiếm trước đó không biết bao nhiêu lần, sinh tử khí tức tràn
ngập, nhật nguyệt đồng huy, âm dương luân chuyển, đệ thập trùng thiên vốn sắp
sụp đổ được một kiếm này trợ uy lại điên cuồng gào thét tu bổ lại, nó… cũng là
một phương thế giới, nó… không thua thiên đạo.

Giống như cảm nhận được kiêu ngạo của đệ thập trùng thiên, khí thế của Lâm
Phong vào giờ phút này tăng vọt, nếu đệ thập trùng thiên là một thế giới… thì
Lâm Phong… chính là thiên đạo của thế giới này, trận chiến này… không còn là
nhân đấu với thiên, mà là… thiên đạo đấu với thiên đạo.

Ngộ ra điều này, Lâm Phong đã có tư cách đối đầu với thiên đạo, bởi vì hắn
không còn là sâu kiến trước mặt thiên đạo, bởi vì… hắn cũng là thiên đạo…
thiên đạo của chính bản thân mình.

Dường như hành động của Lâm Phong làm cho thiên đạo mất kiên nhẫn cùng phẫn
nộ, lôi vân ngưng tụ đã đến cực hạn, tiếng sấm rền vang, bằng mắt thường có
thể thấy một tia lôi kiếp đang được hình thành, tia lôi kiếp này mang theo lực
lượng hủy diệt hết thảy đã rục rịch muốn đánh xuống, sợ rằng không quá mười
hơi thở nữa nó sẽ bất chấp tất cả mà rơi xuống.

Mười thành chân khí bản nguyên song đồng hoàn toàn dung nhập Sinh Tử Đoạn Hồn
Kiếm, Sinh Tử Đoạn Hồn Kiếm bỗng nhiên biến mất nhưng vẫn cho người ta có cảm
giác nó vẫn tồn tại trong tay của Lâm Phong, dường như đây mới là hình thái
thực sự của Sinh Tử Đoạn Hồn Kiếm.

Không còn bản nguyên chân khí song đồng gia trì, đôi mắt của Lâm Phong hoàn
toàn mất đi ánh sáng, hai hàng huyết lệ đổ xuống, Lâm Phong giống như không
cảm thấy đau đớn mà vẫn hướng về phía bầu trời nhìn thẳng, hắn sẽ không cúi
đầu trước thiên đạo, bất cứ ai muốn giết hắn cũng phải sẵn sàng tâm lí bị hắn
cắn trả, thiên đạo cũng không ngoại lệ.

Trong một đình viện tại Cự Điểu Sơn Lâm, Liễu Phượng và Mộ Dung Tuyết đang ở
trong một trận pháp, hai nàng cảm nhận được thiên địa có dị biến nhưng không
biết chuyện gì đang xảy ra, cũng không chịu bao nhiêu uy áp từ thiên đạo, bởi
vì hai người đã được đệ thập trùng thiên bảo vệ, trừ phi đệ thập trùng thiên
hoàn toàn tan vỡ hoặc thiên đạo tập trung vào hai người thì hai người mới bị
thiên đạo áp chế.

Đột nhiên nội tâm Mộ Dung Tuyết xuất hiện run rẩy, ánh mắt lo lắng nhìn về
phương hướng Thi Điểu Tông, nàng ẩn ẩn có thể nhìn thấy cảnh tượng thê thảm
của Lâm Phong, Lâm Phong đang chiến đấu vì nàng và Thanh Ngọc, một trận chiến
này… là vì tương lai của ba người, nếu Lâm Phong thắng thì ba người sẽ hoàn
toàn thoát ly khỏi thiên đạo, sống một cuộc sống thuộc về mình.

Còn nếu Lâm Phong thua… cả hắn và nàng sẽ chết, và Thanh Ngọc có thể cũng sẽ
chết, cái giá này… đối với Lâm Phong là quá lớn. Mộ Dung Tuyết thì thào:

-Huynh đừng lo lắng cho muội, hãy mặc sức chiến đấu. Muội tin rằng nếu Thanh Ngọc tỷ ở đây thì tỷ ấy cũng lựa chọn giống muội. Huynh hãy là chính mình, dù có chết muội cũng sẽ chờ huynh.

Liễu Phượng nhìn thấy Mộ Dung Tuyết run rẩy liền hỏi, trong lòng nàng cũng có
một loại lo lắng vô cùng mãnh liệt:

-Mẹ, cha có chuyện gì sao?

Mộ Dung Tuyết cố gắng trấn tĩnh lại bản thân, đưa cho Liễu Phượng một ánh mắt
an tâm:

-Cha rất mạnh, cha không có chuyện gì đâu. Nếu có chuyện xảy ra thì tiểu Phượng hãy cố gắng tu luyện nhé.

Liễu Phượng không hiểu hàm ý của Mộ Dung Tuyết, nàng ngoan ngoãn gật đầu:

-Dạ.

Dường như thanh âm của Mộ Dung Tuyết và Thanh Ngọc đồng thời vang lên trong
đầu Lâm Phong:

-Anh (Huynh) đừng đánh mất chính mình nhé, em (muội) sẽ chờ.

Một tia lo lắng không muốn buông bỏ cuối cùng trong lòng Lâm Phong buông
xuống, hắn không sợ chết nhưng hắn không muốn liên lụy đến Mộ Dung Tuyết và
Thanh Ngọc, thế nhưng cả hai người đều tin tưởng hắn, cớ gì hắn lại không tin
tưởng chính mình, khí thế lại quật khởi một lần nữa, hắn tin hắn sẽ vượt qua
kiếp nạn này. Lâm Phong nở nụ cười:

-Cám ơn hai nàng luôn ủng hộ ta.

-Tang Thụ, thức tỉnh đi, cho ta mượn toàn bộ sức mạnh của ngươi đi, coi như ta nợ ngươi một phần nhân tình.

Thức hải thiêu đốt tạo thành trùng kích vào Tang Thụ, hắn muốn đánh thức Tang
Thụ. Tang Thụ bị Lâm Phong đánh thức liền thở dài:

-Aizz, ta đã biết ngày này sớm muộn gì cũng tới nhưng không ngờ lại nhanh như vậy. Bất quá có dùng toàn bộ sức mạnh của ta thì bây giờ ngươi còn chưa đủ sức chống lại thiên đạo, chúng ta chỉ có một kích, ngươi phải nhân cơ hội che giấu đi đạo vận. Sau một kích này ta sẽ suy yếu đến cực điểm không thể trợ giúp ngươi nữa, ngươi tự giải quyết cho tốt.

Lâm Phong nói:

-Đa tạ, sau chuyện này ta sẽ bỏ qua chuyện lúc trước, ta cũng không quên ước hẹn của chúng ta, tương lai ta sẽ trùng kiến lại “địa ngục”, đồng thời tìm cách khôi phục cho ngươi trả món nhân tình này.

Tang Thụ cười cười:

-Ha hả, từ khi theo ngươi ta đã không nghi ngờ chuyện này rồi, bắt đầu đi.

Dứt lời, Tang Thụ liền trở nên mờ nhạt, tang thương bản nguyên từ Tang Thụ
điên cuồng tràn ra, trên Sinh Tử Đoạn Hồn Kiếm lại nhiều thêm một vòng tang
thương lực lượng.

Hai mắt Lâm Phong đã mù nhưng lúc này hắn lại thấy rõ giữa thiên đạo và vạn
vật…là vô số tơ tuyến, bản thân Lâm Phong cũng không ngoại lệ bất quá tơ tuyến
của hắn khá mờ nhạt, đây chính là vận mệnh chi tuyến, những đạo tơ tuyến này
chính là thứ khống chế vận mệnh của mỗi người.

Lâm Phong hờ hững nâng cao Sinh Tử Đoạn Hồn Kiếm… trảm xuống… hắn muốn trảm
đứt vận mệnh chi tuyến của mình.


Đỉnh Phong Chí Tôn - Chương #168