167 : Đốn Ngộ


Lần trị thương này tiêu tốn ba ngày thời gian, xài hết ba nghìn sáu trăm hạ
phẩm linh thạch mới khiến cho thương thế của Lâm Phong miễn cưỡng khôi phục
sáu phần, muốn hoàn toàn khang phục phải chờ Lâm Phong trở về vùng trung tâm
mới được, ở đó có nhiều linh dược ẩn chứa sinh cơ để phục dụng, sinh cơ chuyển
hóa từ linh thạch đẳng cấp quá kém không đáp ứng được yêu cầu của Lâm Phong.

Linh thạch chứa đựng nhiều linh khí nhưng chung quy lại linh thạch vẫn là tử
vật, nói trắng ra là nếu không có Thiên Biến Vạn Hóa Pháp thì Lâm Phong đừng
hòng rút ra sinh cơ từ linh thạch để trị thương, bởi vì nó vốn không có sinh
cơ, chỉ có linh khí mà thôi. Bất quá Thiên Biến Vạn Hóa Pháp không phải vạn
năng, hạ phẩm linh thạch là cấp thấp nhất linh thạch, sinh cơ được chuyển hóa
chỉ có thể chữa trị tới đó là hết mức rồi.

Lâm Phong mở mắt, nhìn vết thương ở ngực ngoại trừ còn lại ba đoạn kinh mạch
chưa được nối lại thì đã không có gì khác biệt so với khi không bị thương liền
gật đầu. Nhờ lần bị thương này mà Thiên Biến Vạn Hóa Pháp lại tiến thêm một
bước có thể chuyển hóa ra sinh cơ, dù đẳng cấp sinh cơ không cao nhưng cũng là
tiền đề cho phương pháp luyện thể thứ ba mà không cần giết chóc.

Lại cảm thụ qua tu vi của mình Lâm Phong liền phát hiện tu vi Kết Đan hậu kì
lại tiến thêm một đoạn nữa, bây giờ chưa thể hiện rõ nhưng chỉ cần ba đoạn
kinh mạch cuối cùng được chữa khỏi hoàn toàn thì Lâm Phong tự nhiên sẽ đột phá
tới Kết Đan đại viên mãn, ba nghìn sáu trăm hạ phẩm linh thạch kia rốt cuộc
không có lãng phí, đây là một điều đáng mừng.

Tuy nhiên Lâm Phong biết đây là do từ trước đến giờ hắn chưa sử dụng nhiều
linh thạch để tu luyện nên hiệu quả mới tốt như vậy, khi tới Kết Đan kì thì hạ
phẩm linh thạch đã chẳng còn bao nhiêu tác dụng với tu sĩ ngoài một đơn vị
tiền tệ để giao dịch, lần sau Lâm Phong muốn dùng linh thạch tu luyện chỉ có
thể sử dụng trung phẩm linh thạch trở lên.

Việc đầu tiên làm sau khi trị liệu xong là Lâm Phong lấy ra Thiên Lôi Châu cho
gọi Thiên Lôi Tử hỏi về Huyết Châu và Huyết Hồn Phiên:

-Trong ba ngày này hai món vật kia có dị động gì hay không.

Thiên Lôi Tử đáp:

-Cũng nhờ phong ấn của thiếu chủ cường hãn kết hợp với Thiên Lôi Châu khắc chế nên đồ vật này rất ngoan ngoãn, lão nô đã tìm hiểu về chúng nó, hạt châu này gọi là Huyết Châu, còn mặt phiên này là Huyết Hồn Phiên, bất quá chúng nó chỉ là vật mô phỏng của Huyết Châu và Huyết Hồn Phiên mà thôi.

-Về tác dụng thì bên trong Huyết Châu thu thập huyết sát chi khí và tử vong chi lực, Huyết Hồn Phiên thu thập oán khí và hồn phách, cả hai đều có thể đơn độc công kích, bất quá một khi kết hợp hai thứ này lại có thể thành lập một cái sát trận có tên Huyết Sát Giới vô cùng lợi hại, ngoại trừ người khống chế thì những người ở bên trong Huyết Sát Giới sẽ bị ăn mòn linh lực và thần thức, sức chiến đấu giảm mạnh.

-Hơn nữa những người bị giết trong Huyết Sát Giới sẽ bị Huyết Châu rút hết máu huyết, linh hồn thì bị Huyết Hồn Phiên thu thập để gia tăng sức mạnh của hai món pháp bảo này.

-Điều cuối cùng là lão nô đã gặp qua pháp thuật của Lưu chấp sự, lão nô chắc chắn hắn là người của Âm Khôi Tông, Âm Khôi Tông là một con quái vật khổng lồ ở khắp nhân giới, thậm chí lên thiên giới cũng có Âm Khôi Tông tồn tại, bất quá thiếu chủ không cần lo lắng, bình thường tổng bộ Âm Khôi Tông rất ít để ý đến những việc nhỏ nhặt này.

Nghe đến đây Lâm Phong đã hiểu tại sao với tu vi cường hãn của Lưu chấp sự mà
hắn vẫn muốn thi triển Huyết Sát Giới, mục đích là để thu hết hồn của những
người tới đây, gần một nghìn Trúc Cơ hồn, một trăm Kết Đan hồn và một cái
Nguyên Anh sơ kì đỉnh phong hồn không phải là con số nhỏ.

Đáng tiếc cho Lưu chấp sự gặp phải Lâm Phong, không hoàn thành mục đích mà còn
tạo cơ hội cho Lâm Phong đánh lén, sau cùng là bị giết chết, nếu không với số
hồn thu được lão đã có cơ hội đột phá lên Nguyên Anh đại viên mãn, thậm chí tu
luyện đến Hóa Thần kì cũng không phải không thể nào.

Còn thân phận của Lưu chấp sự lại không khiến Lâm Phong bất ngờ bao nhiêu, hắn
đã đoán được sau lưng Lưu chấp sự là một cái thế lực khổng lồ, chỉ không ngờ
là nó lại khổng lồ quá mức.

Bất quá càng như vậy thì Lâm Phong càng không lo lắng về Âm Khôi Tông, thông
qua lời kể của Thiên Lôi Tử thì Thi Điểu Tông tính ra chỉ là một cái phân bộ
cực kì nhỏ bé của Âm Khôi Tông, có bị diệt chắc hẳn cũng không kinh động đến
Âm Khôi Tông.

Tuy nhiên sau này hành sự vẫn phải cẩn thận một chút tránh né Âm Khôi Tông ra
vì trong tay Lâm Phong đang cầm tới ba món đồ của Âm Khôi Tông, bình thường
thì không sao nhưng nếu bại lộ ra chuyện mình phá hoại việc tốt của Âm Khôi
Tông chắc chắn sẽ không sống yên ổn, bây giờ chỉ cần Âm Khôi Tông phái một tên
Hóa Thần kì đến cũng đủ để tiêu diệt Lâm Phong rồi a.

Lâm Phong hỏi tiếp:

-Đúng rồi, lão có cách nào truy tìm tung tích của Đoàn Mạc Hồng bằng đám hồn của Đoàn gia không, khi ta giao đấu với Lưu chấp sự thì không thấy giới chỉ của hắn đâu nên chắc hẳn Đoàn Quyết cũng còn sống, để hai con cá này lọt lưới ta có chút không an tâm, đặc biệt là cái tên Đoàn Quyết kia.

Thiên Lôi Tử suy nghĩ một chút rồi nói ra:

-Lão nô có một cách, bất quá cách này cũng không chắc chắn có thể tìm được hai người kia. Đó là dùng hồn người Đoàn gia chế tạo thành một cái nguyền rủa chi hồn, chỉ cần có người mang huyết mạch Đoàn gia trong phạm vi nhất định thì hồn này sẽ có phản ứng, số lượng hồn chế tạo càng nhiều thì phạm vi càng rộng.

Nói xong một đoạn tin tức về nguyền rủa từ Thiên Lôi Tử dưới sự cho phép của
Lâm Phong truyền thẳng vào não Lâm Phong. Nguyền rủa là một loại pháp thuật vô
cùng tàn nhẫn, trong đó bao gồm cả nguyền rủa chi hồn. Tùy vào tác dụng mà
phương pháp chế tạo nguyền rủa chi hồn cũng khác nhau, ví dụ như để tìm kiếm,
giết chóc hay nguyền rủa huyết mạch nhưng tất cả các phương pháp đều có một
điểm chung đó là hồn bị thi pháp sẽ chịu rất nhiều dày vò.

Nếu là người khác thì Lâm Phong chắc chắn sẽ không dùng phương pháp ác độc
này, bất quá với đám người Thi Điểu Tông thì Lâm Phong không có chút khúc mắc
nào, ngay lập tức lấy ra đám hồn của Đoàn Mạc Thiết từ Vạn Hồn Phiên, sau đó
lại rút thêm mấy chục hồn phách Đoàn gia trong Huyết Hồn Phiên, dựa theo
phương pháp Thiên Lôi Tử truyền lại chế tạo nguyền rủa chi hồn.

Lại tốn thêm ba ngày, trên tay Lâm Phong xuất hiện một cái hồn phách màu đen,
hồn phách này không thấy rõ diện mạo nhưng vẫn có thể nhìn ra nó vô cùng thống
khổ, toàn thân vặn vẹo giống như muốn hét lên nhưng không được. Đây chính là
nguyền rủa chi hồn Đoàn gia, trên thân nó khắc đầy phù văn, mỗi một cái phù
văn là một loại cấm chế tra tấn linh hồn, mỗi khi một cái phù văn lóe lên thì
hồn phách này lại ăn đau khổ một lần.

Chế tạo xong nguyền rủa chi hồn, Lâm Phong so sánh với tin tức trong đầu, hồn
này vậy mà chỉ có tác dụng trong vòng ba trăm dặm, hiện tại nó không có phản
ứng gì tức là Đoàn Mạc Hồng không ở gần đây. Lâm Phong thấy vậy ném nó vào
trong Thiên Lôi Châu cho Thiên Lôi Tử quan sát, chỉ cần hồn này có phản ứng
Lâm Phong sẽ biết ngay, hắn không thể nào suốt ngày cầm nguyền rủa chi hồn
trên tay đi khắp nơi tìm kiếm a.

Làm xong hết thảy cũng là lúc nên quay về, tính toán thời gian đã mười ngày từ
lúc rời đi vùng trung tâm, Lâm Phong đã có chút nhớ nhung Mộ Dung Tuyết.

Tu sĩ thường phải bôn ba khắp nơi, có khi mấy chục năm thậm chí mấy trăm năm
mấy nghìn năm mới gặp lại người thân một lần, mười ngày xa cách còn không tính
là cái gì, so sánh với lượng thời gian tu luyện thì mười ngày chỉ giống như
một cái chớp mắt mà thôi.

Lâm Phong cũng biết điều này, trải qua nhiều biến cố hắn đã hòa nhập với thế
giới tu sĩ rồi. Lúc trước Lâm Phong mới mười hai tuổi đã rời nhà tu luyện một
mình tám năm trời, thậm chí có thể tu luyện mấy trăm năm cô độc cũng được, bất
quá đó là khi Lâm Phong chưa mở lòng với một ai, hắn chỉ có một mình Thanh
Ngọc.

Còn bây giờ thì khác, Mộ Dung Tuyết đã trở thành một phần sinh mệnh của hắn,
ngoại trừ những lúc bất đắc dĩ phải xa cách thì hắn vẫn muốn ở bên cạnh nàng
hơn, lại nói bây giờ hắn còn có thêm một cái nữ nhi, có người cha nào không
muốn ở bên cạnh vợ và con gái mình hay không, đáp án dĩ nhiên là không rồi,
nhất là với những người trọng tình cảm như Lâm Phong.

…………………..

Qua mấy canh giờ di chuyển Lâm Phong đã trở lại sơn môn Thi Điểu Tông, nhìn
lại quang cảnh Thi Điểu Tông đã không còn một tấc đất nguyên vẹn, cảnh vật
hoang tàn, kiến trúc bị phá hủy dọn đi sạch sẽ, bất quá cảnh tượng bây giờ xem
ra lại tốt đẹp hơn trước nhiều, bởi vì không còn tử khí lượn lờ u ám nữa, thay
vào đó là một loại khô mộc phùng xuân khí tức rất ảo diệu.

Đột nhiên một loại cảm ngộ ý cảnh dâng lên, Lâm Phong không tự chủ được chìm
vào sinh tử ý cảnh, quanh thân là từng tia đạo vận hai màu đen trắng vờn quanh
mà người khác nhìn không thấy, sờ không được, nhưng chúng nó là chân thực tồn
tại, vì Lâm Phong cảm ngộ mà tồn tại.

Nếu là người khác cảm ngộ thì chỉ cần là người tu vi đủ cao sẽ nhìn thấy hoặc
cảm nhận được đạo vận cảm ngộ rồi mượn đó để cảm ngộ ké nhưng Lâm Phong thì
không giống, dù ngươi tu vi cao như thế nào cũng sẽ không nhìn thấy những tia
sinh tử đạo vận quấn trên thân Lâm Phong lúc này.

Bởi vì Lâm Phong khác với người khác, hắn có Nhật Nguyệt thần đồng, bản thân
thần đồng đã bao gồm một loại sinh tử đạo vận rồi, hơn nữa hắn đã chân chính
trải qua tử vong hai kiếp, lại trải qua cảm thụ ở tang thương thế giới nên cảm
nhận về sinh tử có thể nói là vô cùng sâu sắc, dù là Vấn Đạo tu sĩ chưa chắc
đã có nhiều cảm ngộ về sinh tử như Lâm Phong.

Do đó sinh tử đạo vận hiện tại hiện ra chính là sinh tử đạo vận mà Lâm Phong
dựa vào thần đồng thôi diễn mà thành, không phải của thiên địa, càng không
phải của ai khác, mà chính là sinh tử đạo vận hắn sáng tạo ra, không một ai có
thể nhìn thấy hay nắm bắt được đạo vận này trừ Lâm Phong.

Vào lúc này sinh tử đạo vận ấy vì Lâm Phong cảm ngộ mà sinh ra cộng minh với
sinh tử đạo vận của thiên địa, hai loại đạo vận tiếp xúc với nhau trợ giúp Lâm
Phong hoàn thiện sinh tử đạo vận của mình, một loại hiểu ra ngày càng rõ ràng
trong đầu Lâm Phong.

Minh Chấn Thiên và tứ đại gia chủ hiện tại đang đứng một bên cách vị trí Lâm
Phong đốn ngộ ba trăm trượng quan sát Lâm Phong, bọn họ muốn kết giao với Lâm
Phong nên đều lựa chọn ở lại, những người khác sau khi đạt được chỗ tốt đã ra
về hết rồi.

Khi Lâm Phong trở lại thì hắn cũng nhìn thấy năm người này, năm người Minh
Chấn Thiên cũng nhìn thấy Lâm Phong, thế nhưng mà vừa tới Lâm Phong đã đứng
bất động “đốn ngộ” nên bọn họ không biết làm gì khác ngoài tiếp tục chờ đợi.
Về phần Lâm Phong khá bất ngờ khi năm người này vẫn ở lại, bất quá có Thiên
Lôi Tử bên cạnh nên hắn không có cố kị gì mà chìm vào cảm ngộ.

Thương Lưu Tinh nhỏ giọng hỏi Minh Chấn Thiên:

-Minh huynh, dường như Cao huynh đang “đốn ngộ” có phải hay không?

Minh Chấn Thiên trả lời một cách không chắc chắn:

-Ta chưa gặp qua tu sĩ “đốn ngộ” bao giờ nên cũng không biết, bất quá trạng thái hiện tại của Cao huynh tám chín phần mười là “đốn ngộ” rồi, chắc mọi người cũng nhận ra thiên địa dường như dễ “hiểu” hơn có phải không, ta nghe nói khi có một tu sĩ đốn ngộ thì người bên cạnh cũng sẽ nhận được chỗ tốt.

Lưu Chân Vũ cảm nhận một chút quả nhiên đúng như Minh Chấn Thiên nói, hai mắt
sáng lên đề nghị:

-Đúng vậy, không bằng chúng ta ở lại đây tu luyện, ta cảm thấy lần này Cao huynh “đốn ngộ” là cơ hội tốt cho chúng ta.

Tần Vũ nói tiếp:

-Bất quá chúng ta nên cách xa Cao huynh một chút, chẳng may chúng ta quá xúc động làm ảnh hưởng đến Cao huynh thì không hay cho lắm.

Minh Chấn Thiên gật đầu đồng ý:

-Được, vậy mọi người chia ra tu luyện thôi.

Nói xong năm người chia ra năm góc lấy Lâm Phong làm trung tâm để tu luyện,
mỗi người cách xa Lâm Phong mấy chục trượng, bọn hắn không bắt được sinh tử
đạo vận từ việc Lâm Phong đốn ngộ nhưng hiệu quả của hỗn độn chi khí cũng
không kém làm bọn hắn nhầm tưởng đây là do Lâm Phong đốn ngộ mà thành.

Một lần đốn ngộ này là một tháng, một tháng này Lâm Phong thu được lợi ích rất
lớn, sinh tử ý cảnh đột phá cao hơn một bậc, khi trước “tử cực hạn chính là
sinh” chỉ áp dụng trên hắn và Mộ Dung Tuyết chứ chưa được chứng thực, bây giờ
xem ra vạn vật đều như vậy, dù luân hồi không tại nhưng ý chí cầu sinh của vạn
vật đều vô cùng mãnh liệt, chỉ cần còn hy vọng thì sẽ có cơ hội vực dậy, một
khi ngươi từ bỏ tất cả sẽ kết thúc.

Cầu sinh chính là bản năng của vạn vật, chỉ cần có thể sống thì ai lại muốn
chết, bất quá sống thực sự chính là phải tự nắm lấy số mệnh của chính mình,
nếu sinh tử của mình nằm trong tay người khác thì sinh chẳng khác nào tử, Lâm
Phong lần đầu tiên có được sự tự tin hắn có thể nắm trong tay số mệnh của
mình, không còn cảm giác bị ràng buộc bởi bất cứ thứ gì hay bất cứ ai nữa rồi.

Thông suốt điểm này, một cỗ khí thế từ Lâm Phong đột nhiên bộc phát đánh thức
năm người Minh Chấn Thiên khỏi tu luyện, năm người bị chấn đến mức hộc máu
nhưng không một câu oán trách, trong mắt chỉ có vui mừng và kinh ngạc nhìn Lâm
Phong, ngay khoảnh khắc vừa rồi bọn hắn có cảm giác tu vi trì trệ lâu năm đã
có điểm rục rịch, nhanh thì mười năm, chậm thì trăm năm bọn hắn sẽ có thể đột
phá Nguyên Anh kì.

Một vòng xoáy linh khí xuất hiện điên cuồng lôi kéo linh khí thiên địa lại bên
cạnh Lâm Phong, nếu có người nhìn thấy sinh tử đạo vận quấn quanh Lâm Phong sẽ
chết lặng, người khác mong muốn cảm nhận dung hợp pháp tắc đạo vận thì giờ
phút này Lâm Phong lại đang phá hủy toàn bộ sinh tử đạo vận thần đồng mang
tới, từng tia từng tia đạo vận ầm ầm sụp đổ, đạo vận của thiên địa cũng bị Lâm
Phong đánh bay không thèm tiếp nhận chút nào.

Thế nhưng mà khí thế của Lâm Phong không vì phá hủy đạo vận mà giảm bớt, ngược
lại càng ngày càng tăng cao, một tia sinh tử đạo vận hoàn toàn mới được tạo
thành, dù tia đạo vận mới sinh ra này rất mỏng manh không mạnh bằng đạo vận từ
thần đồng, cũng không mạnh bằng đạo vận thiên địa nhưng nó chân chính là đạo
vận thuộc về Lâm Phong, vì Lâm Phong mà sinh, vì Lâm Phong mà tử, chỉ cần Lâm
Phong còn sống, đạo vận này sẽ càng ngày càng mạnh, đến một lúc nào đó nó sẽ
siêu việt tất cả.

Một khắc này thiên địa biến sắc, thương khung quay cuồng, trên bầu trời xuất
hiện lôi vân, một cỗ uy áp giống như chúa tể hàng lâm nhân giới khiến tất cả
đều có xúc động quỳ xuống, người phàm cũng tốt, tu sĩ cũng được, loại uy áp
này áp đảo chúng sinh, chí cao vô thượng, bởi vì uy áp này… đến từ thiên đạo,
dù thiên đạo không hoàn thiện nhưng nó vẫn là thiên đạo, dưới thiên đạo, tất
cả đều là sâu kiến.


Đỉnh Phong Chí Tôn - Chương #167