166 : Dốc Hết Thủ Đoạn


Năm phút điên cuồng chiến đấu trôi qua, Lâm Phong và Lưu chấp sự đã đánh gần
trăm hiệp, thân thể khôi lỗi Lưu chấp sự bị Lâm Phong đánh ra rất nhiều vết
lõm, thậm chí có vài chỗ đã xuất hiện vết nứt, bất quá những thương thế này
đối với Lưu chấp sự còn không coi vào đâu, chỉ cần hạch tâm khôi lỗi không bị
phá thì Lưu chấp sự chính là bất tử chi thân đánh mãi không chết.

Trái lại Lâm Phong không bị Lưu chấp sự đánh trúng chiêu nào nhưng thân thể
khôi lỗi Lưu chấp sự quá cứng rắn, chính Lâm Phong đánh vào bị lực phản chấn
nghiền ép xương cốt kêu ken két, áp lực lên nhục thân quá lớn khiến Lâm Phong
phải giải tỏa bằng cách ép máu huyết ra ngoài bằng lỗ chân lông nhuộm đỏ cả y
phục, toàn thân đau nhức kịch liệt nhưng Lâm Phong vẫn cố gắng chịu đựng.

Lại qua một lúc, thời gian hiệu lực của ba viên Bạo Linh Đan sắp hết, Lâm
Phong tung ra một cước toàn lực lợi dụng lực đạo một cước này lui ra phía sau
một chút, phun ra một ngụm máu tươi, khí tức liền trở nên uể oải. Lưu chấp sự
thấy khí thế của Lâm Phong giảm xuống liền đuổi theo tung ra một quyền, tốc độ
quyền này nhanh hơn trước mấy lần:

-Ngươi đánh đã tay chưa, bây giờ chịu chết đi.

-Âm Khôi Bí Pháp, Diệt Minh Quyền.

Thực chất Lưu chấp sự đã quen với cỗ thân thể này từ ba mươi hiệp trước, chẳng
qua hắn một mực chờ đợi khoảnh khắc Lâm Phong suy yếu mới bộc phát sát chiêu,
bởi vì hắn nhìn thấy Lâm Phong dựa vào đan dược đẩy cao tu vi lên Nguyên Anh
trung kì đỉnh phong, là đan dược thì chung quy sẽ có giới hạn thời gian, một
khi qua thời gian hiệu lực của đan dược Lâm Phong sẽ suy yếu vô cùng.

Để chắc ăn bên trong một quyền này Lưu chấp sự còn thiêu đốt những mảnh linh
hồn sót lại của hai người Đoàn Mạc Luân, Mạc Cát để thi triển bí pháp của Âm
Khôi Tông, đây là một loại bí pháp độc quyền của Âm Khôi Tông giúp cho khôi
lỗi có thể thi triển pháp thuật, cái giá phải trả đó chính là phải có linh hồn
cung cấp cho bí pháp, may mắn là có linh hồn của Mạc Luân, Mạc Cát nếu không
Lưu chấp sự phải dâng ra linh hồn của mình để thi triển.

Theo việc thiêu đốt linh hồn toàn thân khôi lỗi co rút lại, toàn bộ lực lượng
nhục thân gom về tay phải khôi lỗi đánh ra một quyền, quyền này mang theo một
loại sát phạt khí tức chấn nhiếp tinh thần khiến người khác không khỏi sinh ra
ảo giác dưới một quyền này ngươi chỉ là con sâu cái kiến không thể nào chống
cự.

Tại đầu quyền xuất hiện một vòng xoáy màu đen, bên trong vòng xoáy truyền ra
từng tiếng gào thét thống khổ, nếu nghe kĩ càng có thể phát hiện ra….âm thanh
đó là của hai người Mạc Luân và Mạc Cát.

Năm người Minh Chấn Thiên chứng kiến một màn này liền thiêu đốt máu huyết vọt
tới trợ giúp Lâm Phong, nếu Lâm Phong chết thì bọn họ cũng không khá hơn bao
nhiêu, trước sau cũng chết thà rằng liều mạng một lần còn tìm được một đường
sinh cơ. Bất quá tốc độ năm người không nhanh bằng Diệt Minh Quyền, chỉ có thể
hy vọng Lâm Phong chống đỡ được vài hơi thở thì bọn họ mới tới kịp.

Âm thanh gào thét từ Diệt Minh Quyền vậy mà có công năng khóa không gian tương
tự với đệ thập trùng thiên, Lâm Phong chỉ cảm thấy không gian quanh thân đông
cứng lại, hắn muốn thuấn di cũng không được. Bất quá Lâm Phong không hề có
chút sợ hãi nào mà khóe môi hơi nhếch lên cười nhạt, nụ cười này khiến cho Lưu
chấp sự giật mình nhớ lại lần trước ăn thiệt thòi từ Lâm Phong, lẽ nào đây
cũng là thế thân mà không phải chân thân, thế là thu lại bốn thành lực đạo của
Diệt Minh Quyền.

-Oành.

Không ngoài dự đoán của Lưu chấp sự, Diệt Minh Quyền rất dễ dàng đánh trúng
Lâm Phong, thân thể Lâm Phong bị đục một cái lỗ cách vị trí trái tim chỉ có
một đoạn rất nhỏ, máu tươi chảy xuống, thân hình Lâm Phong mờ đi, khí tức tiêu
tán. Lưu chấp sự không quan tâm tới Lâm Phong trước mặt mà dùng lực đạo còn
lại đánh ra sau một quyền, bởi vì sau lưng hắn đã xuất hiện một cái Lâm Phong,
đồng thời loại lực lượng khóa không gian lần trước cũng xuất hiện.

-Ầm, phốc.

Lại một âm thanh thân thể bị đục thủng vang lên, Lâm Phong phun ra một ngụm
máu tươi cười thảm, trong ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng, khí tức tử vong tràn
ngập. Lần này Lưu chấp sự chắc chắn Lâm Phong này là bản thể không thể nghi
ngờ, đưa tay trái nắm lấy cổ Lâm Phong cười lớn trào phúng:

-Ngươi quả nhiên là đồ ngu, hai lần đều dùng một chiêu ngươi nghĩ sẽ có tác dụng sao.

Tiếng cười chưa dứt thì Lưu chấp sự phát hiện có điểm không đúng, tử vong chi
lực trên thân Lâm Phong là thật nhưng cỗ lực lượng khóa chặt hắn vậy mà không
có biến mất, ngược lại càng ngày càng mạnh mẽ hơn. Đột nhiên Lâm Phong trên
tay Lưu chấp sự “phốc” một cái tan biến, một loại dự cảm nguy hiểm tột độ hiện
lên khiến Lưu chấp sự rùng mình, bởi vì sau lưng hắn đang có một cỗ khí tức
cực kì khủng bố.

Lưu chấp sự chậm rãi quay đầu lại thì thấy Lâm Phong bị hắn đục một lỗ ở ngực
vẫn đứng ở đó, vết thương ở ngực mau chóng lành lại, khí thế thay đổi một trời
một vực, giống như chúa tể thiên địa, tròng mắt mang theo nhật nguyệt, trên
tay cầm một thanh hắc bạch chi kiếm hư ảo, dù kiếm chỉ là hư ảo nhưng cỗ khí
tức nguy hiểm kia lại chính là từ thanh kiếm này mà ra, uy áp từ kiếm khiến
Lưu chấp sự cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé.

Lưu chấp sự run rẩy lên tiếng:

-Ngươi….ngươi…..

Lâm Phong không cho Lưu chấp sự cơ hội phản kháng, Sinh Tử Đoạn Hồn Kiếm mạnh
nhưng nó còn chưa phải là không thể chống lại, với tu vi hiện tại khóa chặt
Lưu chấp sự vẫn quá miễn cưỡng. Lâm Phong nắm lấy chuôi kiếm không ngừng gia
nhập nhật nguyệt chi lực vào hắc bạch chi kiếm, mũi kiếm từ hư ảo đột nhiên
sáng lên hóa thành thực chất, hư ảnh nhật nguyệt lóe lên, Lâm Phong chậm chạp
chém xuống:

-Sinh Tử Đoạn Hồn Kiếm, Trảm.

Một kiếm vừa ra, nhật nguyệt rơi rụng, sinh tử phân chia, cả thiên địa đều vì
một kiếm này mà ảm đạm không còn quá nhiều màu sắc, có… chỉ còn lại hai màu
đen cùng trắng, tất cả mọi tồn tại dưới mắt Lâm Phong đều hóa thành trắng đen,
màu trắng… đại biểu cho sinh, màu đen…đại biểu cho tử. Duy nhất chỉ có Lâm
Phong không phải trắng đen mà giống như một mảnh hỗn độn.

Sinh Tử Đoạn Hồn Kiếm trảm xuống rất chậm nhưng Lưu chấp sự lại không cách nào
tránh né, hắn có cảm giác đã bị một kiếm này hoàn toàn khóa lại, đây không đơn
giản là khóa không gian, mà còn khóa cả linh hồn của hắn, thiên địa này cũng
không phải thiên địa trước đó nữa, dù có chạy đi đâu cũng sẽ bị một kiếm này
chém trúng, loại tư tưởng này khiến lão chỉ có thể đứng ở đó nhận mệnh.

Sinh Tử Đoạn Hồn Kiếm trảm xuống khôi lỗi, không hề có âm thanh va chạm nào
vang lên, cũng không có dấu hiệu nào của việc va chạm, mũi kiếm cứ như vậy
xuyên qua khôi lỗi một cách chậm chạp, sau đó xuyên qua linh hồn, xuyên qua
nguyên anh của Lưu chấp sự. Lưu chấp sự ánh mắt đờ đẫn, lão có thể cảm nhận
được sinh mệnh của mình đang bị tước đoạt, tử vong… đang càng ngày càng gần.

Một kiếm này dường như có thể định đoạt sinh cùng tử của hết thảy, phàm nhân
cũng được, tu sĩ cùng thế, khôi lỗi cũng không ngoại lệ, một chém này đoạn đi
tất cả màu trắng của Lưu chấp sự, khôi lỗi, nguyên anh, linh hồn Lưu chấp sự
dần dần bị màu đen tử vong chiếm lấy, bất tri bất giác nguyên anh và linh hồn
của Lưu chấp sự bị đẩy ra ngoài khôi lỗi mà hắn vẫn không nhận ra.

Bất quá Lưu chấp sự vẫn chưa chết, có lẽ một kiếm này quả thực có thể chấp
chưởng sinh tử nhưng tu vi của Lâm Phong bây giờ vẫn quá thấp chỉ điều động
được một chút uy năng của Sinh Tử Đoạn Hồn Kiếm, một trảm này không chém giết
được Lưu chấp sự, thế nhưng như vậy đã đủ rồi, chỉ cần đoạn được mối liên hệ
giữa Lưu chấp sự và khôi lỗi trong giây lát là Lâm Phong thắng rồi.

Bởi vì ngay lúc này năm người Minh chấn thiên đã tới, Lâm Phong không còn sức
lực để đánh tiếp, di chứng của Bạo Linh Đan và thoát lực khi sử dụng Sinh Tử
Đoạn Hồn Kiếm tới cùng một lúc khiến hắn vô cùng suy yếu, hiện tại chỉ cần một
cái Trúc Cơ kì đến cũng đủ để đánh hắn ra bã rồi. Giọng nói Lâm Phong khàn
khàn ra lệnh:

-Mau giết hắn, trạng thái này của hắn không duy trì được lâu.

Không cần Lâm Phong ra lệnh thì Minh Chấn Thiên đã dẫn đầu đánh ra mười tám
hạt châu oanh kích nguyên anh Lưu chấp sự, tiếp theo đó là tứ đại gia chủ thi
triển pháp thuật đánh nát linh hồn Lưu chấp sự, rất nhanh thì Lưu chấp sự hoàn
toàn biến mất khỏi thế giới này, chỉ còn lại một cái khôi lỗi bất động nằm
trên mặt đất. Đừng nói bây giờ Lưu chấp sự rất yếu, dù ở thời kì toàn thịnh
thì nguyên anh cũng không chịu nổi nhiều công kích như vậy a.

Làm xong tất cả Minh Chấn Thiên nhìn qua Lâm Phong, hiện tại Lâm Phong đang vô
cùng yếu ớt, thời điểm này nếu muốn cướp đoạt của Lâm Phong là vô cùng thích
hợp, hắn chỉ cần một chiêu là đánh chết được Lâm Phong rồi. Lâm Phong mạnh như
vậy chắc chắn sẽ có không ít bảo vật, chưa nói đến bảo vật cá nhân thì Lâm
Phong đã thu được hai món pháp bảo Huyết Châu và Huyết Hồn Phiên rồi a.

Bất quá cuối cùng Minh Chấn Thiên vẫn nhịn được, hắn nên làm tốt trách nhiệm
của một đế quân là được rồi, không nên vì lòng tham mà đắc tội với Lâm Phong,
ai biết Lâm Phong có hậu thủ nữa hay không, một khi giết không chết Lâm Phong
thì Minh gia sẽ trở thành Thi Điểu Tông thứ hai. Thế là Minh Chấn Thiên đi tới
ôm quyền cảm tạ, mấy người Tần Vũ cũng liên tiếp cảm tạ:

-Minh mỗ đại biểu toàn thể Đại Điểu Quốc đa tạ Cao huynh, nếu không nhờ có Cao huynh thì quốc gia này đã rơi vào tình trạng sinh linh đồ thán rồi. Cao huynh không chê thì hãy đến Minh phủ của ta làm khách.

-Đa tạ Cao huynh, nếu có chuyện cần trợ giúp Cao huynh cứ đến Ngũ Cầm Tông (Cực Điểu Phái, Phi Điểu Tông), đây là lệnh bài khách quý của bổn tông (phái).

Lâm Phong tiếp nhận năm cái lệnh bài, lấy ra mấy viên đan dược chữa thương
nuốt vào, hắn nhìn ra tâm tư của Minh Chấn Thiên nhưng không vạch trần, dù sao
thì Minh Chấn Thiên cũng không có ra tay. Bất quá nếu Minh Chấn Thiên có ra
tay thì Lâm Phong cũng không sợ, Lâm Phong suy yếu nhưng vẫn còn Thiên Lôi Tử
bảo kê, nếu Minh Chấn Thiên không biết điều thì lúc này Minh Chấn Thiên đã là
một cỗ thi thể.

Sau khi khôi phục được một chút thì Lâm Phong thu luôn khôi lỗi màu bạc vào
nhẫn rồi mới đáp lại:

-Tiện tay mà thôi, dù sao ta cũng muốn diệt Thi Điểu Tông. Việc còn lại giao cho Minh huynh vậy, ta muốn nghỉ ngơi một chút.

Minh Chấn Thiên rất muốn cái khôi lỗi này bất quá Lâm Phong đã thu rồi nên hắn
chỉ có thể ôm quyền cáo lui:

-Được, vậy chúng ta không làm phiền Cao huynh nghỉ ngơi. Sau khi lục soát Thi Điểu Tông chúng ta sẽ giao cho Cao huynh tám thành tài nguyên, dù sao Cao huynh là người xuất lực nhiều nhất.

Với lời này thì Lâm Phong khá hài lòng gật đầu:

-Được, ta không cần nhiều hiện vật, các vị quy đổi ra linh thạch cho ta là được.

…………………..

Minh Chấn Thiên không hổ là lão cáo già, việc thu xếp tàn cuộc rất thuận lợi,
những gia tộc tới đây trợ giúp hôm nay đều đạt được hứa hẹn chỗ tốt của Minh
Chấn Thiên lục tục rời đi, Minh Chấn Thiên và tứ đại gia tộc bắt đầu lục xoát
toàn bộ Thi Điểu Tông, ngay cả một gốc cây ngọn cỏ cũng không bỏ qua, có thể
nói là Thi Điểu Tông để bọn hắn kiêng kị quá nhiều nên đào luôn ba tấc đất để
chắc chắn Thi Điểu Tông không còn hậu thủ.

Về việc lục soát thế nào thì Lâm Phong không quan tâm mà đi tìm một khu vực
không người để trị thương. Lần này Lâm Phong bị thương rất nặng, Diệt Minh
Quyền không chỉ đánh ra một lỗ thủng ở ngực mà còn phá nát mấy nhánh kinh mạc
của Lâm Phong.

Nhìn qua thì vết thương đã lành nhưng chỉ là về mặt da thịt mà thôi, mấy nhánh
kinh mạch bị tổn thương vẫn chưa lành lại hoàn toàn khiến cho khả năng vận
chuyển của Thiên Biên Vạn Hóa Pháp gặp trở ngại, việc trị thương đè nặng lên
công pháp luyện thể. Đáng tiếc là Lâm phong không có sinh cơ tồn trữ, chỉ có
thể lấy ra mấy gốc linh dược nuốt xuống cộng với hấp thu linh khí từ linh
thạch để trị thương, hiệu quả kém xa so với hấp thu sinh cơ từ vật sống.

Ngẫm lại thì trận chiến với Lưu chấp sự quá nguy hiểm, Lâm Phong thúc ép bản
thân đến cực hạn nghĩ ra từng bước đối phó với Lưu chấp sự trong thời gian
ngắn, Lâm Phong lợi dụng sự kiêng kị của Lưu chấp sự khi bị hắn đánh lén thành
công mà lập nên kế hoạch này. Ngay từ đầu hắn nuốt không phải ba viên Bạo Linh
Đan, mà là sáu viên, thông qua đệ thập trùng thiên che dấu nên người ngoài
nhìn vào tưởng đó là ba viên.

Sau đó Lâm Phong chỉ luyện hóa ba viên Bạo Linh Đan, còn dược lực của ba viên
còn lại thì được phong ấn lại chờ đợi thời cơ bộc phát. Việc điên cuồng cận
chiến với Lưu chấp sự cũng nằm trong kế hoạch nhằm giảm bớt sự chú ý của Lưu
chấp sự để cho Lưu chấp sự nghĩ rằng ngoài song chỉ cùng với hỏa lôi quyền ra
thì Lâm Phong không còn lá bài tẩy nào khác.

Đến lúc Lâm Phong bị Diệt Minh Quyền đánh trúng đó là lúc Lâm Phong suy yếu
thực sự vì dược lực ba viên Bạo Linh Đan đầu tiên đã hết, hành động cười nhạt
là một sự đánh cược Lưu chấp sự sẽ thu tay lại, may mắn là Lâm Phong cược đúng
nếu không hắn chỉ còn cách hóa ma, thậm chí là không kịp hóa ma đã bị đánh
chết rồi, Diệt Minh Quyền quả thực rất đáng sợ.

Vào lúc đó Lâm Phong vận dụng tử vong chi lực khiến bản thân “chết” thật, lại
dựa vào đệ thập trùng thiên làm bản thể mờ đi giống như thế thân tiêu tán đánh
lừa Lưu chấp sự, sau một khắc thì dược lực từ ba viên Bạo Linh Đan còn lại bộc
phát đánh thức Lâm Phong khỏi trạng thái tử vong đồng thời chữa trị vết thương
và đẩy tu vi lên Nguyên Anh trung kì nhằm triệu hồi Sinh Tử Đoạn Hồn Kiếm.

Kết quả là một kiếm cuối cùng tách được nguyên anh và linh hồn của Lưu chấp sự
ra khỏi khôi lỗi để cho năm người Minh Chấn Thiên ra tay dành lấy phần thắng.
Nếu ngay từ đầu Lâm Phong thi triển Sinh Tử Đoạn Hồn Kiếm chắc chắn sẽ không
đem lại hiệu quả tuyệt vời như vậy, bởi vì Lâm Phong chỉ cần thoáng khóa không
gian lại thì Lưu chấp sự sẽ biết mà né tránh ngay, không gian tù lung đã được
sử dụng qua một lần rồi a.

Do đó Lâm Phong mới đặt bản thân vào tình huống nguy hiểm làm mồi nhử để lừa
Lưu chấp sự nhằm kéo dài thời gian chuẩn bị không gian tù lung, mà muốn lừa
một lão quái vật tuổi đời cao hơn Lâm Phong không biết bao nhiêu lần thì điều
quan trọng là phải “thật”, nửa điểm giả dối cũng có thể khiến Lưu chấp sự phát
hiện ra ngay.

Có thể nói đây là trận đấu pháp hung hiểm nhất từ trước đến giờ, tất cả lá bài
tẩy đều được thi triển ra ngoại trừ Thiên Lôi Châu và Huyết Ma Kiếm, mà Thiên
Lôi Châu hiện tại cũng không làm gì được Lưu chấp sự nên tính ra chỉ còn Huyết
Ma Kiếm chưa thi triển mà thôi, chỉ cần Lâm Phong tính sai một bước hoặc Lưu
chấp sự không quá cẩn thận thì hắn sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.


Đỉnh Phong Chí Tôn - Chương #166