163 : Thi Điểu Tông Khủng Bố, Nghịch Chuyển Thế Trận


Sở dĩ cho tứ đại thế lực hai ngày là vì Lâm Phong biết chắc đám người này còn
chưa điều động hết toàn lực của gia tộc, nếu bọn họ nghe lời Lâm Phong thì sẽ
tận dụng khoảng thời gian này để triệu tập thêm nhân mã, đến lúc đó sẽ nhất
kích tất sát Thi Điểu Tông. Khoảng cách đến Thi Điểu Tông khá xa nhưng nếu sử
dụng truyền tống trận thì hai ngày vẫn là vừa đủ.

Lâm Phong cũng biết rằng những tên cáo già này đều đang cho người theo dõi
hắn, một cái Nguyên Anh kì đột nhiên xuất hiện tại Đại Điểu Quốc là mối nguy
hiểm rất lớn, không tìm hiểu mới là chuyện lạ. Bất quá Lâm Phong không có ý
định gây chiến với ai khác ngoài Thi Điểu Tông nên hắn không có giết hết những
tên thám tử kia mà dùng biện pháp ôn hòa hơn.

Đó là bày ra thực lực đáng sợ thay cho lời cảnh cáo đến Minh Chấn Thiên, ta đã
đến thì có nghĩa là ta không sợ các ngươi, nếu ta muốn đối phó với các ngươi
thì các ngươi còn chưa đủ tư cách chống lại, hộ tông đại trận của các ngươi
với ta chỉ là đồ trẻ con, ta muốn đến là đến, muốn đi là đi, tốt nhất đừng
chọc giận ta. Kết quả thu được khiến Lâm Phong rất hài lòng, hắn đã không còn
cảm giác bị theo dõi nữa.

Sau khi rời khỏi Lâm Phong chưa lên đường ngay mà biến trở về thân phận cũ,
trả hết bốn phòng cho Phong Sương Lầu sau đó mới tiến về Thi Điểu Tông. Cũng
trong thời gian này tứ đại thế lực còn lại đều điều động thêm nhân mã, hầu như
lại có thêm bốn thành lực lượng tham chiến vào trận chiến này, tổng cộng mỗi
nhà xuất ra tám thành lực lượng, chỉ để lại hai thành nhân số ở lại trấn thủ
tông môn.

Hơn nữa vì sợ rằng có gián điệp của Thi Điểu Tông trà trộn vào gia tộc mình
nên những người ở lại đều là thành viên trung tâm của dòng chính, đệ tử phân
gia và khách khanh trưởng lão hoặc là bị điều động tham gia chiến đấu, hoặc là
bị phân ra ngoài làm nhiệm vụ, tóm lại tình huống bị tập kích từ nội bộ khi
không có cường giả trấn thủ là rất nhỏ, hầu như không có.

Đương nhiên đây chỉ là bày ra cho Lâm Phong xem mà thôi, rất nhiều nội tình
khác đều không có bị lấy ra, chẳng có ai ngu mà lại bày ra tất cả nội tình của
mình trước mặt người khác trừ phi bị dồn ép đến mức đường cùng, mà không một
người nào ở đây nghĩ rằng Thi Điểu Tông có thể ép họ đến đường cùng, bốn đánh
một không chột cũng què a.

Đồng thời đúng như ước hẹn với Lâm Phong, Tần Vũ bắt đầu cho người phân tán
thủy tinh cầu ra khắp nơi, đến lúc này thì tất cả đã sáng tỏ…. Thi Điểu Tông
xong rồi, do đó rất nhiều thế lực nhỏ hơn cũng lục tục tiến đến thi Điểu Tông,
mặt ngoài là phẫn nộ với tội ác của Thi Điểu Tông muốn đóng góp chút sức lực
nhưng thực chất là đến để được phân chia chút canh thừa.

Bầu trời Đại Điểu Quốc muốn phải thay đổi, chiến hỏa đã bắt đầu xuất hiện sau
hai trăm năm yên bình.

…………………………….

Hai ngày sau, phía ngoài Thi Điểu Tông đã bị bao vây bởi một hơn nghìn người,
hầu như mỗi thế lực đều có ít nhất một người đại điện đến đây, rất nhiều tán
tu lúc này cũng lớn mật xuất hiện, tất cả đều là Trúc Cơ kì trở lên, hào khí
ngút trời, nếu cỗ lực lượng này đến đánh thì ngay cả Minh gia cũng không chịu
nổi chứ đừng nói Thi Điểu Tông, phen này Thi Điểu Tông không tránh nổi số phận
bị diệt rồi.

Đương nhiên tu sĩ Trúc Cơ tới đây chỉ để xem náo nhiệt rồi nhân lúc cháy nhà
đi hôi của mà thôi, lực lượng chính của trận chiến này vẫn là Kết Đan tu sĩ,
riêng Giả Đan và Kết Đan sơ kì đã đạt tới số lượng tám mươi người, Kết Đan
trung kì hai mươi người, Kết Đan hậu kì tám người cộng thêm bốn đại Giả Anh
gia chủ, cùng với đế quân Minh Chấn Thiên Nguyên Anh sơ kì đỉnh phong, không
thể không nói đội hình này quá mạnh so với một cái Thi Điểu Tông.

Về phía Thi Điểu Tông đến giờ phút này vẫn phong bế sơn môn không có động tĩnh
gì, hộ tông đại trận của Thi Điểu Tông là một màn sương mù màu đen ngăn cản
hết thảy thần thức thăm dò, vì ở đây đông người không tiện triển khai thần
đồng nên Lâm Phong cũng không biết bên trong có cái gì, màn sương mù này làm
cho Lâm Phong nhớ lại thời điểm chiến tranh ở Tu Nghệ Cầu. Điều này khiến Lâm
Phong cảm thấy bất an, còn người khác lại cho rằng Thi Điểu Tông đang ra vẻ
thần bí mà thôi.

Lâm Phong cũng đã có mặt nhưng áp chế tu vi tại Trúc Cơ kì nên hắn đứng ở vòng
ngoài không có ai để ý, chỉ có Minh Chấn Thiên cùng bốn đại gia chủ đã gặp qua
Lâm Phong phát hiện ra, quả nhiên Lâm Phong giữ đúng lời hứa hắn sẽ không tham
chiến, trừ phi có biến cố xảy ra. Lâm Phong gật đầu ra hiệu cho Minh Chấn
Thiên bắt đầu đi, cái này cũng có nghĩa là Minh Chấn Thiên sẽ trở thành lãnh
đạo của trận chiến này.

Đối với việc tốt này đương nhiên Minh Chấn Thiên liền vui vẻ tiếp nhận, hắn
vận linh lực nói lớn:

-Minh Chấn Thiên ta rất cảm tạ các vị tới đây trợ giúp ngày hôm nay, xin các vị đạo hữu giữ yên lặng để Minh mỗ nói vài lời công đạo.

Nguyên bản chiến trường đang ồn áo náo nhiệt liền bị một lời này của Minh Chấn
Thiên bình định thành im lặng, ai ở đây mà không biết Minh Chấn Thiên, chính
là đế quân của Đại Điểu Quốc, cũng là vị Nguyên Anh tu sĩ duy nhất ở Đại Điểu
Quốc a, uy danh của Minh Chấn Thiên vào lúc này mang lại lợi ích rất lớn. Minh
Chấn Thiên lại nói tiếp:

-Chắc hẳn mọi người đều đã biết việc ác của Thi Điểu Tông, làm đế quân một quốc gia ta không thể trơ mắt nhìn con dân của mình chịu dày vò, vậy nên hôm nay mới có trận chiến này, không phải ta không cho Thi Điểu Tông một con đường sống, mà là Thi Điểu Tông quá độc ác, không đáng được sống.

-Một ngày Thi Điểu Tông còn tồn tại sẽ không biết có bao nhiêu người phải chịu khổ, ta biết các vị đều muốn trợ giúp một phần sức lực thế nhưng Thi Điểu Tông này vô cùng gian trá cho nên ta đề nghị những ai dưới Kết Đan kì hãy tránh xa một chút tránh bị tổn thương.

Ngay lập tức tứ đại gia chủ liền lên tiếng phụ họa:

-Ngũ Cầm Tông đồng ý với Minh đế quân.

-Phi Điểu Tông cũng đồng ý.

-Cực Điểu Phái cũng tán thành ý kiến của Minh đế quân.

Đám người còn lại của các thế lực không có Kết Đan kì đều chửi thầm trong
lòng, ai mà chẳng biết các ngươi thông đồng với nhau muốn độc chiếm Thi Điểu
Tông, bất quá biết thì biết nhưng mặt ngoài vẫn vui vẻ tung hô, bởi vì chỉ cần
đến quan sát thôi là đã có lợi ích rất lớn cho tu luyện rồi:

-Minh đế quân nói rất đúng, diệt trừ Thi Điểu Tông là tạo phúc cho dân.

-Minh đế quân cứ việc diệt Thi Điểu Tông, dư nghiệt của Thi Điểu Tông trốn chạy cứ để chúng ta lo.

-Minh đế quân anh minh.

Minh Chấn Thiên lăng không mà đứng, hắn khoác trên người một bộ chiến giáp
hoàng kim phối hợp với khí thế của Nguyên Anh kì khiến hắn giống như một tôn
chiến thần lớn giọng tuyên bố:

-Đa tạ các vị ủng hộ. Những ai tu vi Giả Đan trở lên cùng ta phá tan hộ trận này, xóa xổ Thi Điểu Tông.

Lời nói vừa dứt, Minh Chấn Thiên là người đầu tiên công kích đại trận, ngay
sau đó là tứ đại gia chủ và hơn một trăm Kết Đan kì đồng loạt ra tay. Bởi vì
không có ai ở đây thông hiểu trận pháp nên tất cả đều dùng phương pháp nguyên
thủy nhất, đó là cường công, dù hộ trận này có là cấp năm đi nữa cũng sẽ không
chịu nổi nhiều người công kích như vậy.

-Ầm ầm ầm ầm.

Mấy trăm cột sáng pháp thuật đủ màu sắc không ngừng mà nối đuôi nhau đánh vào
màn sương mù, vô số tiếng nổ kinh thiên vang lên, bằng mắt thường có thể thấy
được màn sương mù kia đang lung lay một cách dữ dội, chẳng mấy chốc sẽ bị phá
tan. Còn việc tại sao hộ tông đại trận của Thi Điểu Tông lại chỉ co cụm phòng
ngự thì mọi người đều cho đây là việc hiển nhiên, đối mặt đội hình như vậy tấn
công có ích gì sao?

Có lẽ ở đây có rất nhiều người hận Thi Điểu Tông thật sự, cả đám đều hào hứng
điên cuồng công kích trận pháp cho hả giận, đã bao lâu rồi không được đánh vào
mặt Thi Điểu Tông sảng khoái như vậy a. Thế là một lượt lại một lượt pháp
thuật liên tục được đánh ra, màn sương mù không ngừng run rẩy nhưng vẫn chưa
bị phá vỡ, giống như đang mời gọi mọi người tiếp tục đánh tiếp.

Lợi dụng thời cơ tất cả đang đỏ mắt đánh vào màn sương mù thì nhất nhật nhất
nguyệt trong mắt Lâm Phong lóe lên sau đó liền vụt tắt, thế nhưng trong khoảnh
khắc đó Lâm Phong thấy rõ màn sương mù này không phải sắp bị công phá, mà là
nó đang hấp thu công kích từ tứ phía để tự bạo, một khi trận này bị phá vỡ
cũng là lúc nó trả lại tất cả công kích, chiến thuật này quá nham hiểm.

Lâm Phong không hề do dự truyền âm cho Minh Chấn Thiên cảnh báo điều này, nếu
cứ tiếp tục sợ rằng khi chưa tiến vào được Thi Điểu Tông thì một nửa số người
ở đây sẽ chết dưới trận pháp phản kích. Minh Chấn Thiên khi nhận được tin tức
của Lâm Phong cũng bán tín bán nghi, bất quá hắn vẫn hét lên, thà tin là có
còn hơn là không:

-Tất cả ngừng tay.

Mặc dù khó hiểu với mệnh lệnh này của Minh Chấn Thiên nhưng phần lớn mọi người
đều ngừng tay triệt tiêu công kích, bất quá vẫn còn có sáu người Kết Đan trung
kì đang điên cuồng công kích trận pháp, màn sương mù càng lúc càng run rẩy
kịch liệt giống như đã đến cực hạn chuẩn bị nổ tung.

Đến lúc này Minh Chấn Thiên làm sao không hiểu điều Lâm Phong nói là đúng, sáu
người kia chắc chắn là gián điệp từ Thi Điểu Tông, Minh Chấn Thiên không nói
lời nào đã ném ra sáu hạt châu hóa thành sáu đạo công kích hướng về sáu tên
gián điệp, dưới sự chênh lệch tu vi cực lớn thì một cái chớp mắt sau sáu cái
Kết Đan trung kì đã bị sáu hạt châu đinh sát rớt xuống mặt đất, thân vẫn khí
tuyệt.

Tất cả đều bị hành động này của Minh Chấn Thiên làm chấn kinh, tại sao Minh
Chấn Thiên lại tự giết người của mình? Bởi vì sáu người này đều là khách khanh
trưởng lão của tứ đại thế lực, trong đó còn có tới ba người thuộc Minh gia a.
Tần Vũ là người đầu tiên lên tiếng chất vấn Minh Chấn Thiên, bởi vì Tần gia là
yếu nhất, mất đi một cái Kết Đan trung kì là một tổn thất vô cùng lớn:

-Minh huynh không biết đây là ý gì?

Thương Lưu Tinh cũng đánh ánh mắt nghi hoặc về phía Minh Chấn Thiên, trong sáu
người kia cũng có một người của Thương gia. Ngược lại thì Lưu Chân Vũ khá bình
tĩnh, người khác chỉ đồn đãi chứ không biết sự thật rằng Lưu gia là một chi
nhánh của Minh gia tách ra từ rất lâu rồi, do đó đối với việc làm của Minh
Chấn Thiên thì Lưu gia đều ủng hộ một cách tuyệt đối.

Minh Chấn Thiên sắc mặt khó coi trầm giọng giải thích, Minh gia xuất hiện
nhiều gián điệp như vậy mà hắn không biết thì sắc mặt dễ nhìn mới là chuyện
lạ:

-Minh mỗ phát hiện trận pháp này không đơn giản, dường như nó đang hấp thu công kích của chúng ta. Chắc hẳn tất cả mọi người đều thấy khi Minh mỗ ra lệnh dừng tay thì sáu kẻ kia vẫn điên cuồng công kích trận pháp khiến trận pháp rung động kịch liệt, nếu Minh mỗ đoán không lầm thì sáu người này là gián điệp Thi Điểu Tông cài vào gia tộc của chúng ta.

Lời này vừa ra thì mọi người đều nhớ lại quả thật chuyện xảy ra giống như
những gì Minh Chấn Thiên nói, thế nhưng một lần ra tới sáu cái gián điệp Kết
Đan trung kì quá dọa người rồi, phải biết rằng Tần gia cũng không có nhiều Kết
Đan trung kì vậy a. Nếu chuyện này là thật sợ rằng Thi Điểu Tông không hề đơn
giản như mặt ngoài, đám người Minh Chấn Thiên đột nhiên nhớ tới lời nhắc nhở
của Lâm Phong về Thi Điểu Tông.

Lần này thì tới lượt Thương Lưu Tinh lên tiếng:

-Vậy theo Minh huynh phải làm sao bây giờ, ngoài cường công ra thì chúng ta còn cách nào khác sao.

Minh Chấn Thiên trầm ngâm một lát rồi nói ra:

-Các vị công kích theo phương hướng ta chỉ điểm, ta có cách phá trận này.

Vừa nói Minh Chấn Thiên lại ném ra thêm mười hai hạt châu nữa, tổng cổng là
mười tám hạt châu vờn quanh trận pháp chỉ điểm vị trí công kích, xảo diệu là
mười tám điểm này đều nằm ngay vị trí mà trận pháp yếu nhất, đương nhiên những
điểm này đều do Lâm Phong thông qua truyền âm hướng dẫn Minh Chấn Thiên chứ
dựa vào một mình Minh Chấn Thiên thì còn lâu mới nhìn ra được.

Mọi người chưa kịp phát động công kích thì một tiếng cười tràn đầy âm lãnh đã
vang lên:

-Các ngươi hãy cảm nhận bữa tiệc mà ta dọn sẵn cho các ngươi đi thôi.

Âm thanh này đúng là của Đoàn Mạc Hồng, hóa ra Thi Điểu Tông không phải bó tay
chịu trói… mà là việc co cụm lại ở tông môn là có ý đồ phản sát. Ngay lúc này
thì dị biến nổi lên, màn sương đen điên cuồng thu hẹp lại, sau đó hóa thành
một đầu hắc ám chi điểu, đầu hắc ám chi điểu mở miệng… phun ra một cột sáng
khủng bố, nếu nhìn kĩ có thể nhận ra cột sáng này được tạo thành từ mấy trăm
đạo công kích lúc trước đánh vào màn sương mù.

Minh Chấn Thiên tròng mắt co rụt, loại thủ đoạn này căn bản là không phải của
tu chân quốc cấp hai, lẽ nào phía sau Thi Điểu Tông còn có ai nữa hay sao. Bất
quá không có nhiều thời gian để suy nghĩ, đã phóng lao thì phải theo lao, Minh
Chấn Thiên điên cuồng hét lớn, đồng thời tản ra thần thức chỉ đạo phòng ngự:

-Mau tập trung lại phòng ngự, phía sau chúng ta còn rất nhiều Trúc Cơ tu sĩ, không nên tránh né.

Đúng vậy, sự nham hiểm của Đoàn Mạc Hồng đó là trận pháp này chỉ phát động
được một lần nên hắn cố tình chờ đợi nhiều tu sĩ yếu kém đến làm bia đỡ đạn
khiến cho một kích này là không thể tránh né, toàn quân bên phía Minh Chấn
Thiên bắt buộc phải ngạnh kháng, chỉ có như vậy mới đẩy mức độ tiêu hao của
đối phương lên mức tối đa.

Hơn một trăm tu sĩ Kết Đan kì sử dụng mọi biện pháp có thể để phòng ngự không
giữ lại một chút nào, bởi vì một kích này là tập hợp sức mạnh của tất cả công
kích trước đó, hơn nữa sau khi trải qua trận pháp kích hoạt thì còn hoàn mỹ
hơn, uy lực mạnh hơn mấy thành, nếu không toàn lực ngăn cản thì ngay từ bước
đầu tiên đã lật thuyền trong mương rồi.

Dưới sự chỉ đạo của Minh Chấn Thiên thì hai lớp phòng ngự đã được lập nên, một
là một màn sáng tích tụ linh lực của một trăm người, còn hai là một mặt thuẫn
do vô số pháp bảo phòng ngự ghép thành, có thể nói đây là trận chiến giữa lực
công kích mạnh nhất và lực phòng ngự mạnh nhất, mà khôi hài chính là… hai cái
lực lượng này đều do một bên tạo thành, gậy ông đập lưng ông.

-Ầm ầm ầm…. oanh oanh…. Rắc.

Cột sáng công kích va chạm với hai lớp phòng ngự, một tiếng nổ lớn ầm vang,
thiên địa run rẩy, thậm chí hư không còn bị đánh ra mấy đạo vết nứt mà mắt
thường có thể nhìn thấy, tràng cảnh này quá đáng sợ. Màn sáng linh lực chỉ
chống đỡ được ba hơi thở đã bị cột sáng đánh tan tành, bảy thành dư lực còn
lại tiếp tục hướng về lớp phòng ngự thứ hai lao tới.

May mắn là mặt thuẫn khổng lồ kia lực phòng ngự cao hơn màn sáng linh lực mấy
thành, sau khi hơn sáu thành pháp bảo bị vỡ nát không sai biệt lắm thì cột
sáng không còn năng lượng để tiếp tục công kích, bất quá lực phản chấn khiến
cho hơn một nửa nhân số bị trọng thương, lực chiến đấu giảm nhiều, chỉ có Kết
Đan trung kì trở lên thì thương thế mới không quá nghiêm trọng.

Gần một nghìn Trúc Cơ tu sĩ phía sau bị dư ba còn sót lại của đợt giao phong
này chấn lui mấy chục trượng mới miễn cưỡng ổn định lại tâm thần, màn vừa rồi
quá rung động vượt xa hiểu biết về đấu pháp của tất cả mọi người, chưa bao giờ
ở tu chân quốc cấp hai lại có thể đánh đến mức phá toái hư không, dù chỉ là
vài vết nứt nhỏ bé xuất hiện nhất thời nhưng cũng đủ nói lên trình độ hung
hiểm lớn thế nào.

Có thể nói lần giao phong này đoàn người Minh Chấn Thiên ăn thiệt thòi lớn,
Thi Điểu Tông chỉ mất một cái hộ tông đại trận, còn bên Minh Chấn Thiên chỉ
còn hai mươi mấy người có thể chiến đấu, pháp bảo lại bị hư hỏng nặng nề, đây
còn là sân nhà của Thi Điểu Tông không biết Thi Điểu Tông còn bao nhiêu lá bài
tẩy, từ thế một phía áp đảo đã bị một kích này khiến cho hai bên đã nằm ở thế
cân bằng, ai thắng ai thua vẫn chưa thể nói trước được.


Đỉnh Phong Chí Tôn - Chương #163