Có hai thời điểm mà thời gian trôi qua nhanh nhất, đó là khi tu luyện và ngày
tháng yên bình, chín ngày chung sống như một gia đình với tiểu Liễu Phượng
ngắn ngủi qua đi, hôm nay Lâm Phong quyết định bắt đầu kế hoạch thanh trừng
Thi Điểu Tông, ba ngày trước Lâm Phong đã truyền tin cho Tần Vũ rằng năm ngày
sau hắn sẽ tới Tần gia một chuyến, hy vọng Tần Vũ có thể sắp xếp một cuộc gặp
mặt với ba thế lực còn lại.
Trong chín ngày này Lâm Phong dành hầu hết thời gian bên cạnh Mộ Dung Tuyết và
Liễu Phượng, dạy cho tiểu Liễu Phượng rất nhiều điều về thế giới bên ngoài, từ
cuộc sống người phàm đến tu sĩ Lâm Phong đều nói rất nhiều, giảng dạy cho Liễu
Phượng rằng tu sĩ cũng từ người phàm mà lên, không nên vì có chút thành tựu mà
xem thường người khác.
Còn về tâm tư tu sĩ thì Lâm Phong chưa đề cập đến, giới tu chân vô cùng tàn
khốc cùng bẩn thỉu, ngay cả những người cùng gia tộc cũng chưa chắc đã đáng
tin, hắn chưa muốn Liễu Phượng tiếp xúc với những thứ mặt tối này quá sớm, đợi
qua thêm mấy năm rồi nói cũng chưa muộn, dù sao thời gian sắp tới Liễu Phượng
vẫn sống cùng hắn và Mộ Dung Tuyết ở đây.
Đồng thời Lâm Phong còn kiểm tra qua tình trạng của Liễu Phượng, đáng ngạc
nhiên là Liễu Phượng không còn chút nào đặc điểm của phượng hoàng nhất tộc, từ
kinh mạch đến não hải đều không khác nhân loại một chút nào, linh căn của nàng
là cực phẩm hỏa linh căn, bất quá dường như còn có thêm một chút mùi vị của
nhật nguyệt chi lực, coi như là biến dị hỏa linh căn đi.
Liễu Phượng không hiểu tất cả những gì Lâm Phong nói nhưng nàng luôn chăm chú
lắng nghe và ghi nhớ, đây là lời dạy của cha nha, nàng sợ nếu cha hỏi lại mà
quên mất thì chắc hẳn cha sẽ rất giận đấy. Còn một điểm nữa là mặc dù tu vi
của Liễu Phượng đạt tới ngưng khí viên mãn nhưng nàng thích sinh hoạt giống
người phàm, vẫn thích ăn, thích ngủ, thích vui chơi chứ không để ý việc tu
luyện mấy.
Chuyện này thì Lâm Phong không có ý kiến gì vì Liễu Phượng tạm thời chưa có
công pháp thích hợp, dù cho Liễu Phượng còn nhớ Phượng Hoàng Niết Bàn Quyết
hắn cũng sẽ không cho nàng luyện huống chi là nàng chẳng nhớ gì cả, có luyện
cũng phải luyện một món công pháp khác, mà công pháp tu luyện an toàn nhất
chính là công pháp chính mình sáng tạo ra, chỉ có như vậy mới không sợ bị
người khác ám toán.
Thế là mỗi khi Liễu Phượng ngủ cùng Mộ Dung Tuyết thì Lâm Phong đều dành thời
gian rảnh rỗi này để thôi diễn sáng tạo công pháp cho Liễu Phượng, đến ngày
thứ tám thì Lâm Phong thành công tách một góc nhỏ của Thiên Biến Vạn Hóa Pháp
sửa đổi lại thành Thôn Hỏa Phần Thiên Quyết.
Thôn Hỏa Phần Thiên Quyết mang theo đặc tính thôn phệ và chuyển hóa của Thiên
Biến Vạn Hóa Pháp, bất quá không bá đạo như bản chính có thể hấp thu mọi loại
năng lượng mà chỉ tập trung vào hỏa hệ linh khí, bởi vì Liễu Phượng chỉ có hỏa
linh căn, không phải ai cũng có hỗn độn đan điền phụ trợ tu luyện đến mức
không thèm quan tâm linh căn giống như Lâm Phong a.
Vì Thôn Hỏa Phần Thiên Quyết mà Lâm Phong có thể nói là hạ vốn gốc, Lâm Phong
bất chấp sự “thiếu hoàn mỹ” của Nhật Phá chi đồng bức ra một tia hỏa bản
nguyên chân khí truyền cho Liễu Phượng để lấy tia hỏa bản nguyên đó làm gốc
khiến Thôn Hỏa Phần Thiên Quyết có tác dụng chuyển hóa linh lực của Liễu
Phượng trở thành hỏa chân khí bản nguyên giống như Lâm Phong.
Cũng nhờ đó mà Thôn Hỏa Phần Thiên Quyết có thể trở thành một loại công pháp
không giới hạn phẩm cấp, tùy theo thực lực Liễu Phượng tăng lên mà đẳng cấp
của nó cũng sẽ tăng lên, không cần phải thay đổi công pháp mỗi khi đột phá,
bởi vì hỏa bản nguyên của Lâm Phong đẳng cấp quá cao, có thể nói là hỏa diễm
chi vương của cả giới này.
Trước khi rời đi Lâm Phong gọi Liễu Phượng tới để thực hiện bước truyền hỏa
trong Thôn Hỏa Phần Thiên Quyết:
-Tiểu Phượng đã nhớ Thôn Hỏa Phần Thiên Quyết mà cha dạy chưa.
Liễu Phượng cười hì hì:
-Tiểu Phượng đã nhớ hết rồi.
Lâm Phong xoa đầu Liễu Phượng, lộ ra bộ dáng rất hài lòng:
-Cha có việc phải làm sẽ rời đi vài ngày, mấy ngày này tiểu Phượng phải nghe lời mẹ nghe chưa.
Liễu Phượng không suy nghĩ nhiều mà cam kết ngay:
-Dạ, cha mau mau trở về nha, tiểu Phượng nhớ đồ ăn cha nấu lắm.
Khóe mắt Lâm Phong giật giật, tại sao không nhớ cha mà lại nhớ đồ ăn của cha
a, có biết là nói như vậy khiến cha rất đau lòng hay không. Mấy ngày này tiếp
xúc với tiểu Phượng thì Lâm Phong cũng cảm nhận được giữa mình và Liễu Phượng
đích xác có một tia huyết mạch tương liên bắt nguồn từ đệ thập trùng thiên nên
hắn đã xem Liễu Phượng là con gái rồi, nếu không hắn đâu cần tốn công sức
khiến cho mắt phải “thiếu hoàn mỹ”.
Mộ Dung Tuyết không nhịn được bật cười trước biểu cảm của Lâm Phong, nàng biết
đây là Liễu Phượng nói ra theo quán tính vì Liễu Phượng chưa hiểu rõ mức độ
nguy hiểm của việc Lâm Phong rời đi, nếu không chắc chắn Liễu Phượng sẽ nói
kiểu khác. Lâm Phong lật tay ngưng tụ một cái hỏa chủng nho nhỏ từ bản nguyên
hỏa chân khí Nhật Phá chi đồng rồi nói với Liễu Phượng:
-Tiểu Phượng ngồi xuống, vận chuyển linh lực theo khẩu quyết của Thôn Hỏa Phần Thiên Quyết.
Nghe vậy tiểu Phượng liền ngồi xuống nhưng khi nàng nhìn thấy hỏa chủng trên
tay Lâm Phong thì một loại khát vọng từ sâu trong linh hồn nói rằng nàng phải
“ăn” nó ngay, thế là không đợi Lâm Phong phản ứng nàng đã mở miệng… một ngụm
nuốt lấy hỏa chủng, tiểu Phượng quên luôn việc phải vận chuyển Thôn Hỏa Phần
Thiên Quyết mà đắm chìm vào việc thưởng thức hỏa chủng.
Lâm Phong bị hành động này làm cho chấn kinh vội vàng mở ra đệ thập trùng
thiên, đánh ra mấy đạo phong ấn trận bảo vệ tiểu Phượng, sau đó thay tiểu
Phượng vận chuyển công pháp, hắn biết hỏa bản nguyên mạnh cỡ nào, chỉ hai tia
mà đã có thể làm cho hỏa linh châu vỡ tung, cái hỏa chủng này tuy rằng chỉ là
một tia hỏa bản nguyên nhưng cũng không phải thứ mà ngưng khí viên mãn có thể
chấp nhận được.
Hỏa chủng vừa xuống bụng thì một cỗ lực lượng cực nóng liền xuất hiện chạy
khắp kinh mạch của Liễu Phượng, Lâm Phong cố gắng điều động chân khí hòa hợp
khống chế hỏa chủng không cho nó bộc phát, dần dần dẫn hỏa chủng xuống vị trí
đan điền của Liễu Phượng, hắn muốn dung hợp hỏa chủng với đan điền để đánh
xuống cơ sở cho Liễu Phượng.
Khuôn mặt tiểu Phượng đỏ bừng, đỉnh đầu tỏa ra khói trắng, đôi mắt nhắm chặt,
toàn thân run rẩy, từng tiếng răng rắc thanh thúy vang lên, vậy mà nàng liền
lớn thêm mấy tuổi, bây giờ đã giống như một đứa trẻ mười tuổi, y phục đã có
chút không vừa, tu vi cũng thuận thế đột phá lên Trúc cơ tầng một và vẫn còn
đang tăng lên.
Mộ Dung Tuyết ở một bên lo lắng, nàng đã điều động Sinh Mệnh Lãnh Diễm sẵn
sàng bổ cứu cho Liễu Phượng bất cứ lúc nào, tuy vẫn chưa có nguy hiểm gì xảy
ra ngoài việc Liễu Phượng lớn lên một chút nhưng nàng vẫn sợ rằng cơ thể Liễu
Phượng sẽ không chịu nổi sức mạnh hỏa chủng khi nuốt trực tiếp như vậy.
Một lát sau khi tu vi dừng lại ở Trúc Cơ tầng ba thì khí thế trên người Liễu
Phượng mới dịu xuống, Liễu Phượng mở cặp mắt to tròn nhìn Lâm Phong, thỏa mãn
nói ra:
-Cha, ngon quá a.
Hóa ra Liễu Phượng run rẩy không phải vì đau đớn, mà là vì hỏa bản nguyên quá
ngon đến mức toàn thân run rẩy a, thế nhưng đây là do có Lâm Phong trợ giúp
nên Liễu Phượng mới có cảm giác “ngon”, nếu không thì kinh mạch Liễu Phượng sẽ
không chịu nổi mà bị đốt cháy, đến lúc đó nàng sẽ trở thành một phế nhân không
thể tu luyện, thậm chí là phải nằm liệt giường suốt đời.
Thấy Liễu Phượng không sao thì Lâm Phong thở phào nhẹ nhõm, sau đó nắm lấy tay
nàng kiểm tra một lần, sau khi xác định không có vấn đề gì nghiêm trọng Lâm
Phong mới bắt đầu trách mắng:
-Lần sau không có sự cho phép của cha thì tiểu Phượng không được tự ý hành động lỗ mãng như vậy nữa nghe không, lần này may mắn là không có chuyện gì nhưng không phải việc gì cha cũng giải quyết được, nếu tiểu Phượng bị tổn thương thì cha sẽ rất đau lòng.
Đây là lần đầu tiên tiểu Phượng nhìn thấy Lâm Phong giận dữ như vậy, nàng cúi
mặt xuống đất, khoanh tay lại, nhỏ giọng xin lỗi:
-Dạ, tiểu Phượng biết lỗi rồi.
Nhìn bộ dáng này của Liễu Phượng thì Lâm Phong không đành lòng trách nàng nữa,
giọng nói cũng trở nên nhu hòa hơn:
-Tiểu Phượng nhớ tu luyện chăm chỉ, sau khi cha trở về sẽ mang tiểu Phượng ra ngoài chơi.
Nghe đến đi chơi hai mắt tiểu Phượng sáng lên, sự buồn bã vì bị Lâm Phong
trách mắng cũng bay mất, nhảy lên ôm cổ Lâm Phong, hôn vào má Lâm Phong một
cái hét lớn:
-Cha tuyệt nhất.
Bị hôn bất ngờ như vậy Lâm Phong cũng có chút ngượng ngùng, khi nhìn thấy Liễu
Phượng lớn lên hắn đã chắc chắn sẽ có một ngày Liễu Phượng lấy lại trí nhớ,
theo tu vi càng cao thì nàng sẽ trở lại hình dáng ban đầu và trí nhớ cũng sẽ
trở về, đến lúc đó mối quan hệ giữa hắn và Liễu Phượng không biết sẽ trở thành
cái dạng gì nữa a, nhưng mà chắc chắn không phải là cha con rồi.
Về chuyện này thì Mộ Dung Tuyết không có thành kiến gì, theo quan điểm của
nàng thì dù Liễu Phượng có khôi phục lại trí nhớ thì cũng là chuyện sau này,
còn hiện tại thì con gái hôn cha một cái đó không phải chuyện gì to tát, mà dù
cho tương lai Lâm Phong chấp nhận thêm Liễu Phượng thì nàng cũng không có ý
kiến, chỉ cần hắn muốn thì nàng đều ủng hộ.
Lâm Phong truyền âm cho Mộ Dung Tuyết:
-Dựa theo tình huống vừa rồi thì khả năng Liễu Phượng khôi phục trí nhớ là rất lớn, khi đó có lẽ nàng ấy sẽ bị sốc, trong thời gian ta đi muội hãy để ý Liễu Phượng nhiều hơn.
Mộ Dung Tuyết truyền âm ngược lại:
-Việc này cứ giao cho muội, huynh mau sớm trở về nhé, muội biết huynh rất mạnh nhưng vẫn có chút lo lắng, Thi Điểu Tông này quá tà môn.
Lâm Phong gật đầu đưa cho Mộ Dung Tuyết một cái ngọc bài:
-Vậy ta đi đây, nếu có chuyện thì muội và Liễu Phượng hãy trốn vào đình viện, ở đó ta có bày sẵn trận pháp phòng ngự rồi, dưới Hóa Thần kì sẽ không thể phá được trong thời gian ngắn, nếu trận pháp bị công kích ta sẽ biết ngay. Đây là ngọc bài kích hoạt trận pháp.
Nói rồi Lâm Phong hôn Mộ Dung Tuyết một cái thật sâu, sau đó kích hoạt truyền
tống trận rời đi. Liễu Phượng nhìn bóng lưng Lâm Phong biến mất, trong miệng
lẩm bẩm:
-Lần sau tiểu Phượng cũng hôn cha giống như cha hôn mẹ mới được.
Mặc dù Liễu Phượng nói rất nhỏ nhưng Mộ Dung Tuyết vẫn nghe thấy được, trong
lòng cười khổ, quả nhiên không nên làm chuyện người lớn trước mặt trẻ con a,
trẻ con rất thích bắt chước đấy. Thế là Mộ Dung Tuyết nảy ra ý định giải thích
một chút về “hôn” cho Liễu Phượng, nếu không khi Phượng tỷ khôi phục trí nhớ
sẽ rất ngại ngùng nha.
…………………………………..
Với tốc độ của Lâm Phong thì hai ngày sau đã xuất hiện tại Tần Minh Thành, một
thành thị phụ cận với Ngũ Cầm Tông. Tại Tần Minh Thành thì người nắm quyền lực
ở đây chủ yếu là người của Tần gia, dù không phải là người Tần gia thì cũng là
trưởng lão hoặc chấp sự của Ngũ Cầm Tông, tóm lại Tần Minh Thành giống như một
sản nghiệp tư nhân của Ngũ Cầm Tông vậy.
Thực chất thì Lâm Phong đã đến đây vào một ngày trước nhưng với thân phận
khác, cứ mấy canh giờ Lâm Phong lại thay đổi thân phận một lần. Lâm Phong dùng
bốn thân phận thuê hẳn bốn phòng trọ tại Phong Sương Lầu, một nhà trọ có tiếng
của Tần Minh Thành. Bốn phòng có bốn loại giá khác nhau, trong đó có một cái
là phòng thượng hạng phải trả một viên linh thạch hạ phẩm một ngày, đối với
người khác thì rất mắc nhưng với Lâm Phong thì không thành vấn đề, tốn một
chút linh thạch để người khác không điều tra được mình cũng đáng.
Sở dĩ Lâm Phong lựa chọn ở đây là vì ở đây có rất nhiều tu sĩ lui tới, hắn
muốn nghe ngóng tin tức trước khi tới Tần gia. Dù tiền thuê phòng mắc nhưng
không có nghĩa là mỗi người tới đây đều phải thuê phòng a, rất nhiều người tới
để gặp mặt, uống chút rượu thảo luận về tu luyện, linh thú, sự kiện, hoặc lập
đội thám hiểm, vân vân và vân vân.
Lâm Phong đạt được khá nhiều tin tức hữu ích, ví dụ như Thi Điểu Tông dạo gần
đây vô cùng thần bí đến mức phong bế sơn môn, những thế lực khác trái lại
không biết đang âm mưu cái gì mà mỗi ngày đều điều động lượng lớn tu sĩ ra
ngoài, còn có việc bá chủ Cự Điểu Sơn Lâm đã thay đổi cũng được truyền ra,
toàn là những tin tức chấn động cả quốc gia.
Những việc này thì Lâm Phong đều biết cả rồi, hắn chính là người gây ra đống
hỗn loạn này a. Cái tin tức trọng yếu nhất mà Lâm Phong đạt được đó là mặt
ngoài thì phong cách đối nhân xử thế của Tần gia khá tốt, có lẽ vì căn cơ của
Tần gia là mỏng nhất trong ngũ đại thế lực nên không muốn hành xử quá mức
nhưng dù là vì lí do nào đi nữa thì Tần gia cũng đáng tin cậy, sau đó Lâm
Phong còn tìm được một vị trí thuận lợi để bố trí truyền tống trận xài một lần
bên ngoài Ngũ Cầm Tông.
Trên người Lâm Phong đương nhiên đã khắc luôn một cái truyền tống trận nối với
truyền tống trận bên ngoài Ngũ Cầm Tông. Đối với hiểu biết về truyền tống trận
thì Lâm Phong mới chỉ biết một chút da lông nên hai cái truyền tống trận này
khá sơ sài, chỉ là truyền tống trận cấp hai nhưng vì có nhiều linh thạch bổ
sung nên truyền tống trong cự li mấy dặm cũng không thành vấn đề.
Lâm Phong đúng là tự tin vào thực lực bản thân nhưng hắn còn không ngây thơ
đến mức đi đến địa bàn của người khác mà không tìm hiểu hay chuẩn bị một chút
đường lui, không có tâm lừa người nhưng chắc chắn phải có tâm phòng người a.
Chuẩn bị xong tất cả Lâm Phong mới dịch dung một lần nữa thành hình dạng khi
gặp Tần Vũ, sau đó tới bên ngoài Ngũ Cầm Tông kích phát truyền tin châu báo
cho Tần Vũ hắn đã tới rồi.