Đã ba ngày trôi qua, sự kiện trạm kiểm soát của Thi Điểu Tông bị diệt cũng đã
lan truyền ra ngoài.
Có người nói đây là do thú triều tập kích, có người thì cho rằng Thi Điểu Tông
đắc tội với lão tiền bối nào đó ẩn cư lâu năm, cũng có người nói rằng hành
động khống thi của Thi Điểu Tông đã chọc giận tồn tại ở trung tâm Cự Điểu Sơn
Lâm nên mới bị diệt. Dù là cái nào thì tin tức này cũng quá chấn động, tất cả
đều đang chờ câu trả lời của Thi Điểu Tông.
Thế nhưng Thi Điểu Tông giống như kẻ điếc người mù không nghe không thấy những
chuyện này, ngay cả thành lập lệnh truy nã như lần trước cũng không có. Đồng
thời thành viên của Thi Điểu Tông phần lớn bị triệu tập về tông môn, số còn
lại thì thu liễm hành động, hầu như cả Đại Điểu Quốc không còn bóng dáng của
Thi Điểu Tông nữa, điều này khiến cho rất nhiều lời đồn lại mọc lên.
Tứ đại thế lực khác cũng duy trì thái độ trầm mặc, có thể nói những ngày này
là những ngày yên bình nhất của Đại Điểu Quốc trong mấy trăm năm qua, bất quá
ai ai cũng hiểu sự yên bình này sẽ không kéo dài quá lâu, đây chỉ là sự bình
yên trước cơn bão, chắc chắn sắp tới Đại Điểu Quốc sẽ có biến động vô cùng to
lớn.
Bởi vì chuyện này không phải mới diễn ra lần đầu tiên, những thế lực đứng đầu
một quốc gia không phải vĩnh tồn mà luôn thay đổi, lần thay đổi gần nhất là
hai trăm năm trước khi Tần gia soán ngôi Trần gia, có lẽ lần thay đổi tiếp
theo đã sắp đến, chỉ không biết ai là người thắng cuối cùng mà thôi.
………………………….
Trong ba ngày này Lâm Phong lựa chọn ở lại một động phủ tạm thời tại Bách Hỏa
Sơn, Lâm Phong không vội phát tán thủy tinh cầu ghi lại tội ác của Thi Điểu
Tông mà đang chờ tin tức về thái độ của Tần gia từ Tần Phong Sương, chắc hẳn
ba ngày này cũng đủ để Tần Phong Sương trở về Tần gia rồi.
Quả nhiên đến ngày thứ ba thì một quả truyền tin phù trong tay Lâm Phong sáng
lên, một đoạn tin tức được truyền đến, ý tứ là Lâm Phong có bằng chứng nào xác
thực hay không, nếu có thì Tần gia sẽ mời thêm Minh gia cùng Thương gia tham
gia vào việc này, bởi vì Thi Điểu Tông mạnh hơn Tần gia nhiều lắm, một mình
Tần gia không đủ sức để đánh bại Thi Điểu Tông.
Lâm Phong không vì chuyện này mà khó chịu với Tần gia, hắn hiểu rõ tầm quan
trọng của quyết định lần này, một khi Tần gia trợ giúp hắn diệt sát Thi Điểu
Tông ít nhiều sẽ có thương vong, nếu không kéo theo Minh gia và Thương gia thì
dù diệt sát Thi Điểu Tông thành công cũng là may áo cưới cho hai gia tộc kia
mà thôi, đây chính là vấn đề về lợi ích và tương lai, họ không dám đánh cuộc.
Thế là Lâm Phong dùng luôn tấm truyền tin phù thứ hai truyền tin cho Tần Phong
Sương rằng hắn có bằng chứng, một tháng sau hắn sẽ chờ Tần Phong Sương ở ngoại
vi của Bách Hỏa Sơn, ngoại trừ gia chủ Tần gia không cho phép ai khác đi cùng,
hơn nữa việc hai người tới đây phải được giữ bí mật.
Sở dĩ làm như vậy là vì Lâm Phong nghi ngờ trong Tần gia có gián điệp của Thi
Điểu Tông, một tháng là quá đủ cho Tần Phong Sương và gia chủ Tần gia nghĩ ra
cách để tránh khỏi tai mắt. Đồng thời cũng là để cho Lâm Phong có thêm sự
chuẩn bị để gia tăng lực chiến của mình, cái truyền tống trận kia khiến hắn có
chút lo lắng.
Việc đầu tiên Lâm Phong làm là luyện hóa hồn phiên của Đoàn Mạc Thiết, bởi vì
Đoàn Mạc Thiết đã chết nên việc luyện hóa hồn phiên tương đối dễ dàng, chỉ mất
hai canh giờ thì Lâm Phong đã hoàn thành xong, ở trong hồn phiên này đã có sẵn
tám mươi ba hồn phách, tất cả đều là hồn phách dưới Kết Đan kì.
Lâm Phong quyết định phóng thích tám mươi ba hồn phách này ra ngoài, lại dùng
nhật nguyệt chi lực giải thoát cho họ, sau đó dựa vào vốn hiểu biết của Thiên
Lôi Tử về luyện hồn thì Lâm Phong dễ dàng chuyển dời tàn hồn của đám người
Đoàn Mạc Thiết từ đệ thập trùng thiên vào hồn phiên rồi hạ thêm mấy cái cấm
chế trên hồn phách của chúng.
Từ khi đi theo Lâm Phong thì Thiên Lôi Tử đã biết Lâm Phong có thể giải thoát
cho hồn phách và hóa giải oán khí nên Thiên Lôi Tử đưa ra đề nghị:
-Thiếu chủ, lão nô nghĩ rằng thiếu chủ nên tìm kiếm một loại siêu độ công pháp từ Phật môn hoặc Đạo môn, nếu có công pháp thích hợp thì khi thiếu chủ siêu độ thành công sẽ tích lũy được công đức chi lực, đây cũng là một loại lực lượng trợ giúp cho tu luyện.
Đề nghị này của Thiên Lôi Tử làm cho Lâm Phong khá ngạc nhiên, ngẫm lại khi
hắn giải thoát cho người khác cũng cảm nhận được một loại lực lượng nhu hòa
phản hồi trở lại, bất quá loại lực lượng này tiêu tán rất nhanh, có lẽ đây là
công đức chi lực mà Thiên Lôi Tử nói tới, còn về tại sao nó tiêu tán chắc là
do Lâm Phong chưa có công pháp tích lũy công đức chi lực. Lâm Phong hỏi Thiên
Lôi Tử:
-Lão có công pháp nào như vậy không, chỉ cần cấp thấp thôi cũng được, nếu có thì ta có thể thôi diễn ra được công pháp cao cấp hơn.
Thiên Lôi Tử giật mình, điều Lâm Phong vừa nói ra quá mức dọa người, lão sống
vô số năm rồi vẫn chưa gặp một Kết Đan hậu kì nào có thể sáng tạo công pháp,
cho dù là thiên tài hay yêu nghiệt cũng không được, bởi vì sáng tạo công pháp
là đã dính đến quy tắc của thiên địa, chỉ có Hóa Thần trở lên mới có thể hiểu
biết về thiên địa mà thôi.
-Lão nô chủ tu lôi, mà lôi lại mang theo một tia tịnh hóa chi lực nên chưa tìm hiểu qua công pháp siêu độ nào cả.
Lâm Phong gật đầu đưa ra quyết định:
-Việc này tính sau vậy, bây giờ ta muốn bế quan một đoạn thời gian, nếu không có việc quan trọng thì đừng tìm ta.
Nghe vậy Thiên Lôi Tử không nhiều lời nữa chui vào Thiên Lôi Châu, Lâm Phong
đưa Thiên Lôi Châu cho Mộ Dung Tuyết, căn dặn Mộ Dung Tuyết thời gian này đừng
đi ra ngoài, có chuyện gì cứ thảo luận với Thiên Lôi Tử là được. Lại dành thêm
một ngày chỉ điểm cho nàng một chút về đan ý tầng năm, nhân sinh chi ý, rồi
Lâm Phong mới bắt đầu bế quan.
Lần bế quan này Lâm Phong muốn nâng cao Phong Hỏa Thất Tinh Bộ lên một đẳng
cấp mới, theo tu vi hắn ngày càng cao thì Phong bộ có chút yếu kém bởi vì
không có thời gian cảm ngộ phong ý, Hỏa bộ thì lại có di chứng để lại cũng vì
hỏa ý của hắn chưa đủ mạnh.
Lâm Phong có lòng tin trong vòng hai mươi ngày sẽ lĩnh ngộ được phong hỏa chi
ý lên một tầng mới, bởi vì hắn đã có chút hiểu ra từ trận đấu với hỏa thằn
lằn. Trong não hải Lâm Phong không ngừng phục chế lại hình ảnh hỏa thằn lằn
thi triển “Hỏa bộ”, từng đường vận chuyển linh lực cùng động tác được tái hiện
vô số lần.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, chớp mắt chỉ còn hai ngày nữa là đến hẹn với
Tần Phong Sương, trong động phủ cả Lâm Phong lẫn Mộ Dung Tuyết đều chưa có
động tĩnh gì, Lâm Phong vẫn rơi vào cảm ngộ phong hỏa chi ý, Mộ Dung Tuyết thì
đang cảm ngộ nhân sinh ý cảnh, còn có hắc kén ở một bên hấp thu vài tia hỗn
độn chi khí từ Lâm Phong tản ra.
Chỉ có Thiên Lôi Tử là rảnh rỗi nhất, lão cảm nhận được Lâm Phong đang ở trong
trạng thái đốn ngộ, đốn ngộ là một loại trạng thái rất huyền diệu đối với tu
sĩ mà ai cũng mong muốn bước vào, bởi vì trong trạng thái này nhận biết đối
với quy tắc thiên địa không chỉ tăng lên mấy lần, mà còn giúp cho tu sĩ hiểu
ra những điều khúc mắc khi tu luyện tránh đi đường vòng vô ích.
Thiên Lôi Tử không biết khí tức Lâm Phong tản ra là hỗn độn chi khí nhưng lão
biết đây là thứ tốt, lão chỉ ở gần cũng thấy linh hồn thể ngưng thực thêm một
phần bất quá không dám hấp thu như hắc kén khi chưa được Lâm Phong cho phép
nên không có việc gì làm ngoài canh chừng động phủ.
Lại qua thêm một ngày, Lâm Phong vẫn không có dấu hiệu thức tỉnh. Nội tâm
Thiên Lôi Tử vô cùng rối rắm không biết có nên đánh thức Lâm Phong ra khỏi đốn
ngộ hay không, lão biết nếu Lâm Phong không tỉnh lại thì sự tin cậy của Tần
gia đối với Lâm Phong sẽ giảm xuống. Nhưng mà đốn ngộ không phải ai muốn bước
vào là bước vào a, chẳng may thiếu chủ đang cảm ngộ đến bước mấu chốt mà bị
đánh thức thì cái được không bằng cái mất.
Ngay lúc Thiên Lôi Tử phân vân thì Lâm Phong kết thúc bế quan, trong mắt tràn
đầy thâm thúy. Thực chất thì đúng như Lâm Phong dự đoán hắn chỉ mất hai mươi
ngày để nâng cấp Phong Hỏa Thất Tinh Bộ, mấy ngày còn lại là Lâm Phong muốn
cầu may xem thử có lĩnh ngộ thêm được một tầng nữa hay không nhưng đã thất
bại.
Bản chất của hỏa là nhiệt, nhưng nhiệt không phải thứ sinh ra hỏa mà là hỏa
sinh ra nhiệt. Từ tính chất nhiệt mà hỏa lại có thêm một bản chất nữa đó là sự
phá hoại và sức bật, Hỏa bộ bản đầu tiên chính là dựa vào nhiệt tăng thì sức
bật tăng kéo theo mức độ phá hoại tăng nên để lại di chứng. Lâm Phong dự tính
tìm xem cái gì sinh ra “Hỏa”, hắn có cảm giác nếu biết được thì thực lực sẽ
tăng vọt nhưng không được.
Bất quá như vậy cũng đủ để Lâm Phong cải tiến Hỏa bộ rồi, Lâm Phong dựa vào
Thiên Biến Vạn Hóa Pháp xây dựng một khu vực gọi là “Hỏa khu” tại mắt phải,
một khi hỏa bộ được sử dụng thì lượng nhiệt sẽ đẩy hết vào khu vực này còn sức
bật được sẽ chạy khắp kinh mạch, mắt phải của Lâm Phong chính là hỏa bản
nguyên nên sẽ không bị tổn thương, như vậy sức bật vẫn có mà di chứng thì
không.
May mắn là mắt phải của Lâm Phong đã xuất hiện một chút linh tính nên rất phối
hợp với Lâm Phong làm chuyện này, nếu không thì Lâm Phong chỉ có cách xây dựng
“Hỏa khu” ở nơi khác bởi vì mắt là khu vực rất yếu đuối, mà ngoại trừ mắt phải
có thể chịu được lượng nhiệt lớn như vậy ra thì dù “Hỏa khu” ở nơi nào cũng sẽ
xuất hiện di chứng cả, chỉ là nhiều hay ít mà thôi.
Về phần Phong bộ thì Lâm Phong cũng tiến thêm một bước, trong những nơi không
có phong hoặc phong bị áp chế thì Lâm Phong sẽ sử dụng “hỏa” tạo ra phong
trong cơ thể chính mình, sau đó phóng xuất rồi dung nhập vào phong đó để thi
triển Phong bộ, hơn nữa vì đây là phong hắn tạo ra nên không liên quan đến
ngoại giới, tốc độ được đề cao đáng kể.
Lâm Phong thở ra một hơi, nói với Thiên Lôi Tử:
-Chỉ còn một ngày nữa là đến hẹn, Tuyết có vấn đề gì hay không.
Thiên Lôi Tử chấn kinh trả lời, lão không ngờ Lâm Phong còn tính toán được
thời gian:
-Tiểu thư cảm ngộ rất tốt, bất quá trạng thái vừa rồi của thiếu chủ không phải đốn ngộ sao, theo lí thuyết thì khi đốn ngộ sẽ không cảm nhận được ngoại giới a.
Lâm Phong nói thật:
-Đối với người khác đúng là đốn ngộ, còn với ta thì lúc nào ta tu luyện cũng như vậy cả nên không cảm thấy có cái gì đặc biệt.
Lần này thì Thiên Lôi Tử không biết nói gì cho phải, ngày trước lão còn không
có một lần đốn ngộ nha, người so với người tức chết người a, không lẽ bây giờ
đốn ngộ đã dễ dàng như vậy rồi hay sao. Thiên Lôi Tử chỉ có thể tự an ủi bản
thân bằng cách thiếu chủ không phải người thường, công pháp còn sáng tạo được
thì đốn ngộ cũng thường thôi.
Bỏ qua tâm trạng sa sút của Thiên Lôi Tử, Lâm Phong lấy ra một cái lò luyện
đan cấp hai đặt xuống bên cạnh Mộ Dung Tuyết, Lâm Phong muốn trợ giúp nàng cảm
ngộ một chút cái gì là nhân sinh nên hắn sẽ luyện Thần Thức Đan cấp một lâu
rồi chưa luyện, linh thảo cấp một thì Lâm Phong vẫn còn mấy chục gốc.
Thủ pháp quen thuộc, “kinh mạch” và “não hải” của đan dễ dàng hình thành không
gặp bất cứ trở ngại nào, mấy lò Thần Thức Đan cấp một liền hoàn thành, sở dĩ
chọn Thần Thức Đan là vì đan này giống một sinh mệnh hơn các loại linh đan còn
lại, phải có sinh mệnh mới có nhân sinh, bởi vì nhân sinh chính là “cuộc đời”.
Sau đó Lâm Phong lại luyện chế thêm vài lọ Hồi Linh Đan cấp một, Đại Hồi Linh
Đan cấp hai để trao đổi với gia chủ Tần gia lấy thêm ít trung phẩm linh thạch
để xài truyền tống trận, tài sản hắn có nhiều nhưng linh thạch lại có rất ít.
Lâm Phong muốn trước khi đánh với Thi Điểu Tông sẽ về vùng trung tâm một
chuyến an bài tất cả, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì Lâm Phong có thể chạy
trốn mà không có vướng bận.
Hôm nay đã đến ngày hẹn với Tần Phong Sương, Lâm Phong lại vác hắc kén lên
lưng, Mộ Dung Tuyết cũng kết thúc cảm ngộ, cả hai người rời khỏi động phủ đợi
Tần Phong Sương bên ngoài Bách Hỏa Sơn. Trước khi đi Lâm Phong đã phá hủy luôn
động phủ, hắn không muốn để lại bất cứ dấu vết nào.