Không còn Sinh Mệnh Lãnh Diễm cùng Hỏa Linh Châu, nhiệt độ vùng trung tâm của
Bách Hỏa Sơn giảm xuống đáng kể, hiện tượng hỏa sơn bùng phát cũng trở nên
thưa thớt. Còn ngoại vi của Bách Hỏa Sơn vẫn như vậy, không thay đổi gì nhiều.
Tuy nhiên điều này cũng không có nghĩa là Bách Hỏa Sơn không còn nguy hiểm,
lượng dung nham ở dưới Bách Hỏa Sơn rất nhiều, lại tiếp xúc qua Sinh Mệnh Lãnh
Diễm cùng Hỏa Linh Châu nhiều năm đã cảm nhiễm một chút khí tức từ chúng nó,
nếu tu sĩ bình thường gặp phải những cột dung nham bất chợt phun trào cũng khó
mà chống đỡ được.
Đồng thời trận pháp cấm không vẫn tồn tại nên dù nguy hiểm có được giảm bớt
thì Bách Hỏa Sơn vẫn được coi là một cấm địa, đối với tu sĩ cùng phi cầm thì
không thể phi hành là một điều rất phiền toái, đa phần các phương pháp bảo
mệnh đều liên quan đến phi hành a.
Một đường trở về thuận lợi, với thực lực hiện tại thì không gì có thể cản được
Lâm Phong, chỉ mất ba canh giờ đã ra tới bên ngoài Bách Hỏa Sơn. Khi ra ngoài,
Lâm Phong dừng lại ngẫm nghĩ cái gì đó, quay sang nói với Mộ Dung Tuyết:
-Muội có muốn về nhà thăm cha mẹ hay không.
Nghe Lâm Phong đề cập đến chuyện về nhà thì đôi mắt Mộ Dung Tuyết sáng lên,
nàng đã quyết định đi theo Lâm Phong tới tu chân quốc cấp cao hơn, một khi rời
khỏi nơi đây thì có lẽ sẽ rất lâu sau mới có thể quay trở lại nên muốn trở về
thông báo cũng như từ biệt cha mẹ một lần, tránh việc hai người lo lắng cho
nàng. Dù vậy Mộ Dung Tuyết cũng không trả lời ngay mà hỏi lại Lâm Phong:
-Huynh có trở về cùng với muội không.
Lâm Phong lắc đầu:
-Ta rất muốn cùng muội tổ chức một buổi hôn lễ có mặt đầy đủ cha mẹ ta và cha mẹ muội nhưng bây giờ thì chưa được, kẻ thù của ta rất nhiều, ta sợ một khi lộ mặt sẽ dẫn đến họa sát thân. Ta xin lỗi.
Từ tận đáy lòng Lâm Phong cảm thấy rất có lỗi với Mộ Dung Tuyết, dù là ở đâu
thì khi nữ nhân chung sống với nam nhân đều mong muốn có một danh phận, thế
nhưng kẻ thù quá nhiều khiến hắn còn không dám sử dụng thân phận thực sự của
mình làm sao có thể chân chính cho Mộ Dung Tuyết một danh phận được, điều này
khiến hắn vô cùng áy náy.
Kẻ thù Lâm Phong nói tới ở đây không chỉ là Thi Điểu Tông, mà còn cả kẻ tính
kế Liễu Phượng bởi vì Lâm Phong đã gián tiếp phá hỏng kế hoạch của hắn, cộng
thêm người thần bí thao túng cuộc đời Lâm Phong, hắn không tin rằng cả hai lần
sống lại đều là ngẫu nhiên. Mà hai người sau đều ở trong tối, Lâm Phong chỉ
biết cả hai đều rất mạnh, ngoài ra không có thông tin nào khác.
Vì thế cứ để mọi người nghĩ rằng “Lâm Phong” đã chết, mà thực tế thì Lâm Phong
đã ba lần đi qua quỷ môn quan tại thế giới này, thân phận của một người chết
ba lần chắc hẳn rất khó điều tra, có thể nói Lâm Phong giống như một bóng ma
đột nhiên xuất hiện tại thế giới này. Do đó Lâm Phong muốn tiếp xúc với càng
ít người càng tốt, một khi quá thân quen với một ai đó thì rất dễ bị người
khác nắm lấy điểm yếu.
Mộ Dung Tuyết cười hì hì ôm lấy cánh tay của Lâm Phong:
-Vậy muội cũng không trở về đâu, muội sẽ tìm cách thông báo cho cha mẹ muội. Huynh cũng không cần cảm thấy có lỗi với muội, chỉ cần ở bên cạnh huynh là muội đã mãn nguyện rồi. Về phần hôn lễ thì muội muốn có mặt cả Thanh Ngọc tỷ nữa, cả ba chúng ta sẽ cùng tổ chức một buổi hôn lễ khó quên.
Lâm Phong vuốt mái tóc bạc của Mộ Dung Tuyết, nhẹ giọng nói ra, Mộ Dung Tuyết
đã vì hắn mà hi sinh quá nhiều:
-Cám ơn muội, ta hứa một khi tìm được Thanh Ngọc cả ba chúng ta sẽ có một hôn lễ hoành tráng nhất, ta muốn cho cả thế giới này biết ta yêu muội và Thanh Ngọc như thế nào.
Lâm Phong tin tưởng khi hắn tìm thấy Thanh Ngọc hắn đã có đủ thực lực để bảo
vệ bản thân, không còn giống bây giờ luôn phải sống một cách lén lút nữa. Còn
nếu may mắn tìm thấy Thanh Ngọc sớm hơn cũng là chuyện tốt, khi đó tâm ma của
hắn sẽ tự động tan biến, không còn vướng bận, con đường tu luyện lại càng rộng
mở hơn, rất nhanh thì cũng sẽ có đủ thực lực mà thôi.
Nghe được lời này Mộ Dung Tuyết vô cùng hạnh phúc, chỉ cần một câu nói này
thôi dù nàng có hy sinh nhiều hơn nữa cũng đáng giá, nàng tin tưởng Lâm Phong,
hắn nói được chắc chắn sẽ làm được, nàng rất chờ mong ngày đó sẽ đến nha. Thế
là hai người không rời khỏi Cự Điểu Sơn Lâm nữa mà lựa chọn trở về khu vực
trung tâm.
Đi được một đoạn thì Lâm Phong dừng lại, hắn kém chút quên mất nếu muốn dùng
truyền tống trận để về thì cần năm viên trung phẩm linh thạch, mà tài sản
trong nhẫn của hắn chỉ còn hạ phẩm linh thạch, hạ phẩm linh thạch dù nhiều
cũng không thể thay thế được trung phẩm linh thạch để khởi động trận pháp.
Mà Lâm Phong lại không có ý định đi bộ, giới tu chân có rất nhiều điều bí ẩn,
chỉ riêng ngoại vi đã khiến Lâm Phong chật vật mấy lần, ai biết di chuyển
trong vùng trung tâm sẽ lại gặp phải chuyện gì, hắn đã gặp quá nhiều biến cố,
một lần lại một lần tưởng chừng không nguy hiểm lại trở nên vô cùng nguy hiểm
a.
Như vậy thì phải tìm linh thạch, và chỉ có hai cách kiếm linh thạch nhanh
nhất, một là đi cướp, còn hai là bán đồ vật, dù là cách nào thì cũng phải có
tu sĩ mới làm được. Thế là Lâm Phong tản ra thần thức tìm kiếm tu sĩ, thần
thức của hắn rất mạnh, hiện tại đã có thể dò xét phạm vi năm dặm một cách tỉ
mỉ. Chỉ một lát thì sắc mặt Lâm Phong liền trầm xuống, giọng nói mang theo một
chút sát khí:
-Chúng ta đi đòi một chút lợi tức.
Nói rồi Lâm Phong kéo Mộ Dung Tuyết rời đi.
Thần thức của Mộ Dung Tuyết không mạnh như Lâm Phong nên không biết Lâm Phong
nhìn thấy cái gì nhưng từ giọng nói nàng có thể hiểu được Lâm Phong đang rất
tức giận, mà ở đây có cái gì khiến hắn tức giận, lại còn muốn đòi lợi tức? Đáp
án chỉ có một, đó chính là Thi Điểu Tông.
Nếu nói thù này bắt đầu từ việc Lâm Phong diệt trạm kiểm soát của Thi Điểu
Tông thì cũng đúng, nhưng lúc đó thù này vẫn chưa phải không chết không thôi,
bởi vì sau khi thoát khỏi trạng thái hóa ma thì Lâm Phong biết việc diệt Thi
Điểu Tông chỉ là xúc động nhất thời, môn phái tàn ác giống Thi Điểu Tông nhiều
lắm, hắn muốn diệt cũng diệt không hết.
Lại nói khi đó tu vi của Lâm Phong mới chỉ là Trúc Cơ kì, muốn diệt cũng không
diệt được, đồng thời Lâm Phong đã có ý định rời khỏi Đại Điểu Quốc tiến về tu
chân quốc cấp cao hơn để tu luyện, có như vậy mới sớm tìm thấy Thanh Ngọc bởi
vì tài nguyên ở đây quá hạn chế, tu vi tăng tiếng quá chậm. Một khi rời đi hắn
cũng không dự định quay lại, trừ phi Thanh Ngọc thực sự ở tại Đại Điểu Quốc.
Đừng nhìn tu vi của Lâm Phong trong hai năm nhảy tử Trúc Cơ sơ kì lên Kết Đan
hậu kì rồi kết luận tài nguyên ở đây nhiều, những thứ này đều là do Lâm Phong
dùng mạng đổi lấy, nếu không có Mộ Dung Tuyết hắn đã bỏ mạng tại Bách Hỏa Sơn,
nếu không phải Liễu Phượng hiền lành hắn cũng đã chết trong tay Liễu Phượng
ngay lần gặp đầu tiên, quá nhiều lần Lâm Phong ngỡ rằng mình phải chết nhưng
may mắn hắn vẫn còn sống.
Nếu được chọn hắn tình nguyện không mạo hiểm như vậy mà sẽ chọn tu luyện ở tu
chân quốc cao cấp, hắn không chắc ở đó nguy hiểm ít hơn nhưng kì ngộ chắc chắn
nhiều hơn để lựa chọn. Lâm Phong không sợ chết nhưng hắn không muốn chết, mạng
sống của hắn có quá nhiều ràng buộc, hắn phải sống vì Thanh Ngọc, và bây giờ
còn vì Mộ Dung Tuyết nữa.
Thế nhưng từ sự kiện bị Thi Điểu Tông truy sát vào trung tâm Bách Hỏa Sơn thì
Lâm Phong đã liệt tông phái này vào danh sách phải diệt, mối thù này đã quá
lớn không cách nào hòa giải, mà bây giờ Lâm Phong đã có đủ thực lực đối kháng
với Thi Điểu Tông, dù cho không đủ thì sau này hắn cũng sẽ quay lại diệt nó.
Tại địa phương cách vị trí của Lâm Phong năm dặm về phướng đông bắc, nơi đây
tồn tại một cái huyễn trận cấp hai.
Lúc này đang nằm trên mặt đất là năm nữ tu, trong đó có bốn nữ đệ tử tương đối
xinh đẹp tu vi Trúc Cơ kì cùng một lão bà tu vi Kết Đan trung kì đều bị phong
ấn tu vi. Dựa vào y phục của họ có thể phán đoán năm người này là người của
Ngũ Cầm Tông, Tần gia, cũng là một trong tứ đại môn phái hiển hách tại Đại
Điểu Quốc.
Tình cảnh năm người vô cùng thê thảm, ngoại trừ lão bà y phục còn nguyên vẹn
thì y phục của bốn nữ đệ tử còn lại đã bị xé toang, cả tay và chân đều bị đóng
vào mặt đất không thể cử động, toàn thân đều là vết thương, lại còn bị trúng
độc, khuôn mặt tràn đầy vẻ tuyệt vọng, sợ hãi cùng thống khổ.
Mà kẻ gây ra chuyện này không ai khác chính là Thi Điểu Tông, bọn chúng có sáu
người, năm đệ tử Trúc Cơ kì và một trưởng lão Kết Đan hậu kì, bọn chúng đang
dùng ánh mắt dâm loàn không ngừng khống chế sáu đầu thi điểu liên tục mổ vào
thân thể năm người Tần gia, bộ dáng vô cùng hưởng thụ.
Trưởng lão Đoàn Mạc Thiết cười ha hả:
-Tần Phong Sương, nhìn thấy đệ tử nhà các ngươi bị làm nhục cảm giác thế nào, đau khổ không, thống khổ không, ha ha.
Lão bà được gọi là Tần Phong Sương tận mắt nhìn thấy những đệ tử thân yêu của
mình bị làm nhục, khóe mắt bà như muốn nứt ra, tóc tai bù xù, cả người run
rẩy, cố gắng giãy giụa ra khỏi mấy cái đinh kia nhưng vô dụng, tu vi của bà đã
bị phong ấn, chẳng khác nào một phàm nhân:
-Lão khốn kiếp, ta dù có chết cũng sẽ trở thành oán quỷ, đời này kiếp này bám theo ngươi nguyền rủa ngươi, ngươi chết cũng không an lành. Còn Thi Điểu Tông cũng đừng mong thoát khỏi chuyện này, Ngũ Cầm Tông ta sẽ diệt các ngươi.
Đoàn Mạc Thiết cười lớn:
-Ta cầu còn không được. Bất quá ngươi không thể chết quá sớm, một lát nữa thôi ngươi sẽ được chứng kiến một màn trình diễn đặc sắc do đệ tử của ngươi biểu diễn, ta bảo đám bọn chúng sẽ vô cùng sung sướng.
Tần Phong Sương phun ra một ngụm máu tươi, giọng nói run rẩy:
-Ngươi… ngươi không bằng cầm thú, có gan mau giết chết chúng ta.
Sở dĩ chỉ phong ấn tu vi là để cho người Tần gia không chết quá nhanh, oán hận
tích tụ càng sâu, khi chết đi oán hồn sẽ càng mạnh mẽ, đây mới là mục đích của
Thi Điểu Tông. Gần đây lợi dụng Cự Điểu Sơn Lâm hỗn loạn, Thi Điểu Tông ra tay
không còn cố kị, trước đây chỉ đoạt hồn phách của tán tu cùng phàm nhân còn
bây giờ chỉ cần là người lọt vào bẫy của chúng liền ra tay, điều kiện tiên
quyết là phải bí mật.
Đoàn Mạc Thiết mặc dù là trưởng lão nhưng hồn thu được đều phải giao nộp cho
tông chủ Đoàn Mạc Hồng, lão được hưởng rất ít nên lần này lão quyết định ăn
trọn hồn của Tần Phong Sương, hồn phách của một Kết Đan trung kì rất đáng quý,
nếu gom được vài cái thì thi điểu của lão liền có thể đột phá tới Giả Anh cảnh
giới, địa vị của lão sẽ được nâng lên chỉ dưới tông chủ.
Vì vậy Đoàn Mạc Thiết không mang năm người Tần Phong Sương về trạm kiểm soát
mà muốn rút ra hồn phách của họ ngay tại đây, dùng phương thức quen thuộc khơi
dậy oán hận để tạo thành oán hồn, một mình lão không thể “chơi” hết một cách
nhanh chóng được nên mới để năm tên đệ tử này đi theo, nếu không mau rút ra
hồn một khi bại lộ Thi Điểu Tông sẽ phải đối mặt với sự trả thù của Ngũ Cầm
tông.
Một tên đệ tử Trúc Cơ kì không nhịn nổi dục hỏa, lớn gan đề nghị Đoàn Mạc
Thiết:
-Mạc Thiết trưởng lão, đệ tử muốn chơi cô bé phía bên phải.
Đoàn Mạc Thiết không quan tâm đến vấn đề này liền gật đầu, cái lão muốn chỉ là
hồn:
-Các ngươi tự lựa chọn lấy đi, bất quá các ngươi có năm người, bên kia chỉ có bốn nữ tử xinh đẹp, có ai nguyện ý chơi bà lão này không.
Lại một đệ tử khác lên tiếng:
-Trưởng lão, để công bằng thì chúng đệ tử sẽ luân phiên chơi, mỗi người một lần, cảm giác rất khoái cảm nha, hắc hắc.
Bốn tên còn lại nhao nhao đồng ý:
-Đoàn Huân sư đệ nói có lí, vậy để Đoàn Huân sư đệ chơi lão bà trước đi. Các huynh đệ lên thôi.
Đoàn Huân trong đám là nhỏ nhất không dám phản bác lại lời của các sư huynh,
mặc dù không muốn nhưng cũng tiến lên, bà lão thì bà lão, lượt sau sẽ là tiểu
cô nương nha. Bốn nữ đệ tử Tần gia bị bế khẩu không nói được nhưng các nàng
nghe được, nỗi sợ hãi ăn sâu vào linh hồn, toàn thân run rẩy, cả thế giới
trước mắt hóa thành màu đen, các nàng giờ phút này chỉ có một tâm nguyện, đó
là được chết nhưng tu vi đã bị phong ấn không thể tự đoạn kinh mạch, ai đó hãy
giết các nàng đi, các nàng không muốn bị làm nhục.
Tần Phong Sương giống như điên loạn, lời nói phát ra đều không còn rõ ràng:
-Dám… Các ngươi dám… Cút…cút…. Đừng lại đây, đừng lại đây.
Đúng lúc này, một tiếng xé gió vụt qua, hai thân ảnh một nam một nữ xuyên qua
huyễn trận, xuất hiện ngăn cách giữa người của Tần gia và Thi Điểu Tông, chính
là Lâm Phong và Mộ Dung Tuyết. Đoàn Mạc Thiết căn bản không phát hiện được hai
người xuất hiện bởi vì tốc độ của Lâm Phong quá nhanh, trên mặt vẫn còn đang
giữ dáng vẻ tươi cười vì sắp đoạt được oán hồn.
Lâm Phong giống như từ trong hư không xuất hiện, nhìn về phía năm tên đệ tử
Thi Điểu Tông, tròng mắt màu đen mang theo hương vị tử vong nồng đậm nhưng vẫn
còn lí trí, hắn đã bước vào trạng thái tử vong, bất quá chỉ là tử vong không
hoàn toàn, “tử” và “vong” Lâm Phong đã sử dụng khá thành thạo không cần mỗi
lần thi triển lại phải tử vong một lần.
Đồng thời Lâm Phong còn xuất ra cả đệ thập trùng thiên, đệ thập trùng thiên
đối với hồn có tác dụng rất lớn, hắn muốn đám người này sau khi chết linh hồn
bọn chúng sẽ vĩnh viễn chịu thống khổ, vĩnh viễn không được luân hồi. Mộ Dung
Tuyết nhanh chóng nhảy khỏi vòng tay của Lâm Phong, xuất ra bốn bộ y phục che
thân cho bốn nữ tu, nàng cũng là nữ nhân nên vô cùng đồng cảm với họ, lần đầu
tiên nàng có xúc động muốn giết người.
Bây giờ thì đám người Đoàn Mạc Thiết mới phát hiện ra Lâm Phong, ánh mắt của
Lâm Phong giống như là hắc ám vô tận có thể nuốt chửng tất cả, hơn nữa bọn
chúng còn thấy được vô số cái chết trong mắt Lâm Phong, lại cộng thêm uy áp
của đệ thập trùng thiên khiến bọn chúng run rẩy, một loại cảm giác không thể
chống cự từ sâu tận linh hồn xuất hiện.
Đoàn Mạc Thiên còn khá một chút, hắn là Kết Đan hậu kì có thể miễn cưỡng giữ
vững tâm thần nhưng năm tên kia chỉ là Trúc Cơ kì, toàn thân cứng đờ, không
dám thở mạnh dù chỉ một cái, trạng thái này của Lâm Phong quá đáng sợ, bọn
chúng tự nhận là kẻ hung ác nhưng đứng trước mặt Lâm Phong lại chẳng là cái gì
nếu so sánh về độ hung ác.
Không đợi Đoàn Mạc Thiên phản ứng, Lâm Phong hờ hững mở miệng:
-Súc sinh, tử.
Lời nói của Lâm Phong vừa ra liền giống như trở thành quy tắc tại phiến địa
phương này, hắn cũng lười hút sinh mệnh chi lực của súc sinh, không có tử vong
tuyến xuất hiện, chỉ một lời nói, giống như có một cơn gió thổi qua, sinh cơ
của năm tên Trúc Cơ kì liền biến mất, chỉ trong nháy mắt hóa thành xương khô,
ngã xuống, ầm ầm tan vỡ, ngay cả bụi phấn cũng không còn, chỉ còn lại năm cái
túi trữ vật trên mặt đất.
Bất quá linh hồn của chúng vẫn còn lại một tia được đệ thập trùng thiên cố ý
giữ lại, phong ấn vào một góc, sau việc này Lâm Phong sẽ hỏi Thiên Lôi Tử có
cách nào sử dụng đám hồn này tạo thành tổn thất nào cho Đoàn gia được hay
không, chắc hẳn Thiên Lôi Tử cũng có một chút hiểu biết về linh hồn a.
Về phần sáu đầu thi điểu vốn là tử vật, tu vi lại không bằng Lâm Phong, đồng
dạng giống như năm tên đệ tử Trúc Cơ kì, không cách nào chống lại “tử”, ầm ầm
ngã xuống, bên trong đám thi điểu bay ra một đám hồn, đây là hồn của những
người bị Thi Điểu Tông hại, Lâm Phong không phong ấn mà vận dụng nhật nguyệt
chi lực giải thoát cho họ.
Tất cả diễn ra quá nhanh, Đoàn Mạc Thiết ngơ ngác nhìn đệ tử cùng thi điểu của
mình bị diệt sát, trên người Lâm Phong lão không nhìn ra một ba động linh lực
nào, vậy mà chỉ bằng một lời nói liền có thể giết người, thậm chí sinh cơ của
chính hắn cũng đang dần tan biến, lão chưa từng thấy qua pháp thuật nào bá đạo
như vậy.
Đoàn Mạc Thiết vô cùng sợ hãi, lão biết lão không thể nào chống lại người
trước mặt, chỉ có thể lôi Thi Điểu Tông ra làm chỗ dựa cuối cùng:
-Ngươi… ngươi là ai. Ngươi có biết ta là trưởng lão Thi Điểu Tông hay không, nếu ngươi giết ta thì ngươi đừng mong sống sót.
Bất quá Lâm Phong chỉ hờ hững nói tiếp một từ, tăng lên nồng độ của tử vong
chi lực:
-Tử.
Lần này thì Đoàn Mạc Thiết không chống đỡ nổi quá lâu, chỉ ba hơi thở sau cũng
giống như đệ tử của lão, biến mất khỏi thế giới này, một tia hồn của lão cũng
bị Lâm Phong phong ấn trong đệ thập trùng thiên.