141 : Áp Chế Tiên Kiếm


Hoàn thành xong Nô ấn, Lâm Phong cùng Thiên Lôi Tử rời khỏi không gian thức
hải, xuất hiện trước lôi châu cùng thanh kiếm rỉ sét. Lâm Phong dò hỏi:

-Quá trình ngươi trở thành khí linh có cần ta trợ giúp việc gì không.

Thiên Lôi Tử thành thật trả lời:

-Tiền bối, thực chất thì trạng thái hiện tại của lão nô cùng khí linh không khác biệt bao nhiêu, đã có thể phát huy một trăm phần trăm uy lực của lôi châu. Chỉ là hiện tại có chút phiền phức.

Lâm Phong nhìn qua thanh kiếm kia:

-Ngươi nói phiền phức là thanh kiếm này.

Thiên Lôi Tử gật đầu, nếu không phải thanh kiếm này hạn chế thì hắn cũng không
cần phải chờ đợi người đến đây để đoạt xá, rời đi tìm kiếm một người đoạt xá
là được rồi:

-Đúng vậy tiền bối, lão nô cũng không biết nó là kiếm gì nhưng khả năng ăn mòn của nó cực kì bá đạo, lão nô thua chính là vì một thanh kiếm này. Nếu không rút nó ra thì căn bản không thể nào di dời được Thiên Lôi Châu, lão nô cũng không cách nào rời khỏi lôi hồ, cho nên lão nô mới nghĩ đến biện pháp đoạt xá.

Lâm Phong rơi vào trầm tư, nếu nói như vậy tình hình có chút khó khăn, kể cả
Thiên Lôi Tử cũng không rút nó ra được thi liệu hắn có làm được hay không. Nếu
không rút ra được chẳng phải công sức đổ sông đổ biển hay sao. Thu phục kiếm
này cũng không giống với thu phục Thiên Lôi Tử, bởi vì Thiên Lôi Tử là linh
hồn thể lại tiến vào não hải Lâm Phong nên hắn mới có thể khắc nô ấn lên Thiên
Lôi Tử.

Thanh kiếm này nhìn qua cũng không có gì đặc biệt, thậm chí không có lấy một
tia ba động linh lực ở trên kiếm, vứt thanh kiếm này ở ngoài đường sợ rằng
cũng không ai thèm nhặt, nhưng lại có thể trấn áp Thiên Lôi Châu, bản mệnh
pháp bảo của một tiên nhân, chắc chắn không tầm thường. Không nhìn ra bất kì
thứ gì, Lâm Phong quyết định mở ra thần đồng.

Thần đồng vừa ra, Lâm Phong phát hiện bao phủ lấy thanh kiếm này là một luồng
hắc khí màu đen, hắc khí này vô cùng quen thuộc, cùng một loại đối với hắc khí
tại Tu Nghệ cầu, chính là oán niệm. Thanh kiếm này vậy mà lại tồn tại oán
niệm, hơn nữa oán niệm này cực kì mạnh mẽ, không biết phải nhuốm máu bao nhiêu
người mới tạo thành.

Oán niệm này khác biệt với oán niệm Lâm Phong sử dụng để hóa ma, oán niệm của
Lâm Phong là oán thiên địa, oán số mệnh, chứ không phải oán Lâm Phong, những
oán niệm này giống như đặt niềm hy vọng vào Lâm Phong, mong chờ một ngày Lâm
Phong diệt thiên thì oán niệm kia cũng tiêu tán, bởi vì chúng nó đã báo được
thù.

Còn oán niệm trên thanh kiếm này vô cùng cực đoan, bất kể là ai chỉ cần cầm
lên kiếm này đều sẽ bị oán niệm nuốt chửng, kẻ cầm kiếm chính là kẻ giết người
tạo thành oán niệm.

Điều này khiến Lâm Phong do dự, hắn sợ rằng khi nắm lấy thanh kiếm này, oán
niệm trong hắn sẽ bị loại oán niệm cực đoan này khiến cho cộng minh, lãng phí
một lần hóa ma cuối cùng, hơn nữa có khả năng sẽ không quay trở lại được nữa.

Nhưng mà hắn không cam lòng, bảo vật ngay trước mắt, hắn không cam lòng cứ như
vậy rời đi, bao nhiêu công sức bỏ ra bây giờ chỉ còn lại một bước cuối cùng mà
thôi. Sau nửa ngày suy nghĩ, ánh mắt Lâm Phong lóe lên vẻ quyết đoán, chưa thử
đã từ bỏ không phải thói quen của hắn, phú quý luôn đi kèm với nguy hiểm, nếu
trốn tránh hết lần này đến lần khác thì làm sao có thể trở nên mạnh mẽ hơn
được.

Thiên Lôi Tử ở một bên cũng thấp thỏm lo lắng, hắn là người hiểu rõ uy lực của
kiếm này hơn ai hết, nội tâm vô cùng mâu thuẫn, một nửa muốn Lâm Phong rút
kiếm, một nửa lại không muốn Lâm Phong rút kiếm.

Nếu Lâm Phong thành công, hắn sẽ có được tự do, chờ đợi Lâm Phong ban cho mình
một cỗ thân thể, thậm chí là hắn có thể tìm người thích hợp để đoạt xá. Nhưng
nếu Lâm Phong rút kiếm mà thất bại, Lâm Phong sẽ bị oán khí của kiếm này nuốt
chửng, trở thành một phần của kiếm, lúc đó Thiên Lôi Tử cũng chết. Nếu Lâm
Phong may mắn hơn, không rút được thanh kiếm này cũng không bị ma hóa thì
Thiên Lôi Tử cũng chết, bởi vì Lâm Phong đã khiến cho oán khí im lặng bao lâu
nay bộc phát.

Suy đi tính lại, hiện tại linh hồn lão đã không như trước, đã khôi phục rất
nhiều, áp chế ý thức của khí linh, chiếm cứ được quyền chủ đạo nên còn rất
nhiều thời gian, có lẽ nên khuyên tiền bối không vội rút kiếm, đợi tiền bối tu
vi khôi phục đến Hóa Thần rồi quay lại, với bản lĩnh của tiền bối có lẽ Hóa
Thần là đủ rút thanh kiếm này ra rồi.

Trong linh hồn của Thiên Lôi Tử có Nô ấn của Lâm Phong gieo vào, hắn nghĩ cái
gì Lâm Phong đều biết, cách nghĩ của Thiên Lôi Tử không sai, nhưng Lâm Phong
không phải đại năng giả chuyển sinh, không có gì có thể đảm bảo hắn sẽ không
vẫn lạc giữa đường, nếu có Thiên Lôi Châu thì con đường tu luyện của Lâm Phong
sau nay mới bằng phẳng hơn một chút.

Không chần chờ nữa, Lâm Phong quay sang nói với Thiên Lôi Tử:

-Ngươi hộ pháp giúp ta, ta tới thử một chút.

Thiên Lôi Tử rùng mình, ánh mắt của Lâm Phong vừa rồi giống như nhìn thấu tâm
can hắn, nô ấn thông thường không có tác dụng này, quả nhiên nô ấn của tiền
bối rất mạnh mẽ, Thiên Lôi Tử không dám làm trái mệnh lệnh của Lâm Phong, chỉ
có thể hy vọng Lâm Phong thành công:

-Được, tiền bối.

Nói xong Thiên Lôi Tử lùi lại, giữ ra một khoảng cách đối với Thiên Lôi Châu,
hắn không muốn bị oán niệm cuốn lấy, oán niệm đối với linh hồn rất có lực phá
hoại.

Hơn nữa Thiên Lôi Châu trải qua mấy vạn năm tiêu hao, vừa rồi lôi nguyên cũng
đã dùng hết, lại cưỡng ép linh hồn thoát ra khỏi lôi châu để đoạt xá Lâm
Phong, cuối cùng được nhật nguyệt chi lực trợ giúp ngưng thực linh hồn nhưng
thực lực lại giảm xuống, chỉ tương đương với Nguyên Anh sơ kì, căn bản không
chống đỡ nổi oán niệm từ thanh kiếm kia nếu oán khí bộc phát.

Lâm Phong đứng trước Thiên Lôi Châu, thở sâu, triển khai Nhật Nguyệt Phá Hư
Thần Đồng tới mức cực hạn, tay phải vi nhật, tay trái vi nguyệt, nhật nguyệt
đồng huy, nắm lấy thanh kiếm kia.

Đây không phải là Lâm Phong làm bậy không có suy nghĩ, hắn biết thần đồng có
khả năng hóa giải oán khí, chỉ là oán khí này rất lớn lại quá mức cực đoan,
không biết hắn có thể làm được hay không, chỉ có thể đánh cược một lần.

Ngay khi nắm lấy thanh kiếm, oán khí vô tận từ kiếm gào thét mà ra, hóa thành
một gương mặt vô cùng dữ tợn, nhìn kĩ thì gương mặt này được tạo thành từ vô
số khuôn mặt khác, người có quỷ có, người già cũng có, trẻ em cũng có, tất cả
đều có một điểm chung, họ đều bị thanh kiếm này giết chết, hóa thành lực lượng
của kiếm.

Gương mặt kia hướng về Lâm Phong mà gào thét, dường như nó muốn nuốt trọn lấy
Lâm Phong, muốn Lâm Phong trở thành một phần của nó. Từ thân thể của Lâm Phong
cũng toát lên một tầng hắc khí, đây chính là oán khí của những người đã bị Lâm
Phong giết chết tại Tu Nghệ cầu, còn có oán khí từ những linh hồn tại Đại Vực
Sâm Lâm được Lâm Phong tịnh hóa, tất cả đều bị oán khí từ thanh kiếm kích
động.

Oán khí dù là oán hận ai, oán thiên địa, oán số mệnh, oán nhân, oán ma, thì
chung quy nó vẫn là oán khí, đều là một loại lực lượng có thể khiến người ta
ma hóa. Oán khí của Lâm Phong bị oán khí từ thanh kiếm quấn lấy, không ngừng
bị đồng hóa thành thứ oán khí cực đoan, oán khí của Lâm Phong quá nhiều, lôi
dịch cũng nhận lấy ảnh hưởng, dần dần hóa thành hắc sắc lôi dịch.

Thiên Lôi Tử đứng ở một bên run rẩy, oán khí kia quá kinh khủng, phải cố gắng
hết sức mới chống trả được, nhưng dưới tình huống này hắn cũng không chỗng đỡ
được quá lâu. Lôi hồ là một phần thân thể của Thiên Lôi Tử, lôi dịch bị oán
khí nhập vào, cũng đồng nghĩa với việc Thiên Lôi Tử cũng bị oán khí ăn mòn,
một khi tất cả lôi dịch trong lôi hồ đều hóa thành hắc sắc lôi dịch, Thiên Lôi
Tử sẽ triệt để bị ma hóa.

Nội tâm Thiên Lôi Tử vô cùng rung động, trong cơ thể Lâm Phong oán khí còn
kinh khủng hơn trong thanh kiếm kia rất nhiều, chủ nhân của thanh kiếm này
từng là một đại ma đầu, giết chóc vô số mới khiến thanh kiếm kia tích lũy oán
khí như hiện tại, nhưng xem ra vẫn còn kém quá xa so với Lâm Phong. Chỉ là oán
khí của Lâm Phong có chút ôn hòa, hiện tại lại bị oán khí kia làm vật dẫn, dần
dần trở thành cực đoan.

-Aaaaaaaaaaaaa.

Lâm Phong cuồng hống, oán khí xâm nhập vào cơ thể Lâm Phong, hắn vô cùng đau
đớn, nỗi đau thể xác này vượt qua vô số lần những thứ mà hắn đã trải nghiệm,
nỗi đau cùng cực này khiến tâm trí Lâm Phong mờ dần, bóng tối dần dần bao phủ
trái tim Lâm Phong.

Hắn có một loại ảo giác, nỗi đau này là do hắn gây ra cho người khác, hắn đang
phải nhận lại nỗi đau này bằng chính cơ thể của mình. Không chỉ là thể xác mà
tâm hồn hắn cũng đang phải chịu tra tấn, nỗi đau mất đi người thân, nỗi đau bị
giết hàng vạn lần, nỗi đau đánh mất bản thân mình, tất cả tất cả đều đang ăn
mòn Lâm Phong.

Một ngọn lửa màu đen xuất hiện trong tâm trí của Lâm Phong, một giọng nói tràn
đầy ma lực từ ngọn lửa kia vang lên:

-Ngươi… có muốn chấm dứt nỗi đau này hay không. Ngươi… có muốn báo thù không. Ngươi… có muốn lực lượng mạnh nhất hay không. Ngươi… có muốn gặp lại người ngươi yêu không.

-Đến đây với ta, cùng ta hóa ma, ta sẽ ban cho ngươi tất cả, đến đây với ta.

Quả thực… câu nói cuối cùng đã đả động được Lâm Phong, tâm ma của hắn chính là
Thanh Ngọc, lẽ sống của hắn cũng là Thanh Ngọc, mục đích hắn tu luyện cũng là
vì Thanh Ngọc, vì Thanh Ngọc… hắn có thể làm tất cả, hóa ma thì như thế nào,
chỉ cần tìm được Thanh Ngọc, tất cả đều đáng giá. Trong ý thức của Lâm Phong,
hắn đã dần dần tiếp nhận sức mạnh ma hóa, bước đến ngọn lửa màu đen kia.

Bên ngoài, cơ thể Lâm Phong cũng bốc lên một ngọn lửa màu đen, ngọn lửa này
cho người ta cảm giác vô cùng tà ác, dường như nó được tạo thành từ thứ tà ác
nhất thế gian. Bên trong ngọn lửa còn tràn ra những tiếng nức nở như tiếng
khóc, những tiếng gào thét không cam lòng, cùng với tiếng cười mang theo một
sự điên cuồng tràn đầy máu tanh.

Trong mắt Thiên Lôi Tử, Lâm Phong đã triệt để sa vào ma đạo, oán khí, đã triệt
để dung nhập với Lâm Phong, chẳng mấy chốc Lâm Phong sẽ trở thành con rối cho
thanh kiếm kia, chỉ biết giết chóc, không còn thần trí. Thiên Lôi Tử thở dài:

-Ngươi quá hấp tấp rồi. Thôi, nếu ngươi trở thành ma vật thì ta cũng không sống nổi, dù sao cũng chết, ta sẽ cứu ngươi một lần.

Từ khi ra khỏi không gian thức hải của Lâm Phong, Thiên Lôi Tử không bị nhật
nguyệt chi lực áp chế, hắn cũng đã suy nghĩ lại có lẽ Lâm Phong không phải đại
năng giả bởi vì lời nói của Lâm Phong còn có nhiều sơ hở, khi Lâm Phong quyết
định rút thanh kiếm này ra khỏi Thiên Lôi Châu thì hắn đã chắc chắn điểm này.

Đại năng giả không thể nào không nhìn ra trên thanh kiếm này tràn đày oán khí,
không phải cứ tu vi cao là sẽ áp chế được oán khí, oán khí dù chỉ có một tia
nhưng nếu tâm thần ngươi không kiên định thì cũng sẽ bị oán khí này dần dần ăn
mòn. Huống chi oán khí từ thanh kiếm lại vô cùng bá đạo, tu vi của Lâm Phong
cũng chỉ là Kết Đan kì.

Trên người Lâm Phong quả thực cũng có oán khí, nhưng Thiên Lôi Tử tin chắc
không phải do Lâm Phong giết chóc mà tạo thành, oán khí của Lâm Phong giống
như một loại truyền thừa, bởi vì chúng nó không có ác ý với Lâm Phong.

Hơn nữa lôi châu này hiện tại cũng không tính là pháp bảo quá mạnh mẽ, nó cần
thời gian rất dài để khôi phục, một đại năng giả sẽ chú ý tới lôi châu này hay
sao? Tóm lại có rất nhiều yếu tố nói lên Lâm Phong không phải đại năng giả
chuyển sinh.

Nhưng Nô ấn đã được khắc lên linh hồn chi hỏa, Thiên Lôi Tử dù có biết cũng
không làm được gì, ngược lại hắn vô cùng thưởng thức Lâm Phong, một tên tiểu
tử tu vi Kết Đan kì tâm cơ lại sắc sảo như vậy, lợi dụng tất cả lợi thế, sắp
đặt từ đầu đến cuối, qua mặt được cả kẻ đã từng đạt đước bước thứ hai như hắn,
rất thú vị.

Linh hồn Thiên Lôi Tử bốc lên hỏa diễm, lực lượng linh hồn bạo tăng, từ Nguyên
Anh sơ kỳ đạt đến Nguyên Anh trung kì, hơn nữa còn đang tiếp tục tăng lên, có
khuynh hướng đột phá Nguyên Anh hậu kì. Thiên Lôi Tử muốn tự bạo Thiên Lôi
Châu, nói gì thì nói Thiên Lôi Châu cũng là pháp bảo bản mệnh của một tu sĩ
bước thứ hai, dù đã suy yếu nhưng nếu tự bạo thì uy lực vẫn cực kì khủng
khiếp.

Lại nói lực lượng lôi năng có thể khắc chế sức mạnh tà ác, một khi bạo phát
vẫn có thể áp chế oán khí kia trong một khoảng thời gian ngắn, hy vọng Lâm
Phong có thể nhân cơ hội này mà thoát ra khỏi trạng thái ma hóa. Thiên Lôi Tử
trầm mặc:

-Ta đã làm hết sức mình, chuyện còn lại liền xem tạo hóa của ngươi đi.

Ngay khi linh hồn Thiên Lôi Tử sắp bạo phát đến mức cuối cùng, Thiên Lôi châu
cũng run rẩy kịch liệt, có dấu hiệu nổ tung thì nô ấn của Lâm Phong lại tản ra
một loại lực lượng nhu hòa, cắt đứt quá trình thiêu đốt linh hồn, khí thế của
Thiên Lôi Tử lại bị kéo xuống, linh hồn thể liền suy yếu một chút, hắn cũng
không cách nào tự bạo Thiên Lôi Châu được nữa.

Trong ý thức của Lâm Phong.

Lâm Phong ánh mắt đờ đẫn, càng đến gần ngọn lửa thì những lời dụ hoặc càng
mang theo ma lực đáng sợ, Lâm Phong theo bản năng đưa tay, chạm vào ngọn lửa
màu đen kia, hắn muốn truy cầu sức mạnh.

Nhưng ngay khi Lâm Phong chuẩn bị tiếp xúc với ngọn lửa màu đen, trong mắt hắn
không còn đờ đẫn, mà lại hóa thành thanh tỉnh, nhất nhật nhất nguyệt lại hiện
lên, Hỗn Độn chi tâm cũng bắt đầu động.

Một đoàn hỗn độn chi khí ép ra từ Hỗn Độn chi tâm được Lâm Phong phun ra, bao
phủ lấy ngọn lửa màu đen, đệ thập trùng thiên cũng được khởi động, bao phủ lấy
thần đồng, phối hợp với Hỗn Độn chi tâm, ý đồ trấn áp oán khí.

Nhất nhật nhất nguyệt luân phiên xoay chuyển, hai thứ sức mạnh dung hợp huyễn
hóa ra hư ảnh một cây cầu, loại lực lượng kì dị kia lại xuất hiện, bao trùm
toàn bộ đệ thập trùng thiên, kể cả ngọn lửa màu đen kia cũng không thoát khỏi.

Tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt, ngọn lửa màu đen không cách nào tin tưởng,
tại sao Lâm Phong vẫn còn thanh tỉnh, ngọn lửa màu đen kia điên cuồng bùng
phát, nó muốn giãy dụa, muốn thoát khỏi sự khống chế của Lâm Phong. Bên trong
ngọn lửa tràn đầy oán hận, còn có… một loại khí tức vô cùng tà ác đang ẩn
giấu, mạnh mẽ hơn oán khí vô số lần.

Đáng tiếc, tầng tầng áp chế của Lâm Phong quá mạnh mẽ, từ hỗn độn chi khí đến
đệ thập trùng thiên, mà quan trọng nhất là cây cầu diễn hóa từ Nhật Nguyệt Phá
Hư thần đồng kia, lực lượng của nó dường như vượt qua hết thảy, mang theo một
tia tịnh hóa chi lực, dù không thể ngay lập tức tịnh hóa ngọn lửa màu đen kia
nhưng lại áp chế nó gắt gao, không thể trốn thoát.

Trải qua một phút giằng co, cuối cùng ngọn lửa oán niệm cũng bị trấn áp hoàn
toàn, phong ấn trong đệ thập trùng thiên. Oán khí của Lâm Phong cũng không bị
đồng hóa nữa, lại trở về Nhật Nguyệt Phá Hư thần đồng, Lâm Phong thở phào, lần
đánh cược này tính mạo hiểm rất lớn, chỉ một bước tính sai hắn sẽ đi vào con
đường vạn kiếp bất phục, may mắn hắn là người thắng cuối cùng.


Đỉnh Phong Chí Tôn - Chương #141