Lâm Phong lại gần hắc kén, lúc này hắc kén đã không còn một chút sinh cơ nào.
Lâm Phong thở dài, hắn đã cố gắng hết sức rồi, không biết có cứu về được Liễu
Phượng hay không, chỉ có thể hy vọng vào giọt tinh huyết bản mệnh cùng đám
sinh cơ vừa rút được mà thôi.
Với trường hợp này Lâm Phong cũng không biết làm như thế nào, Tang Thụ lại bị
thương hiện tại vẫn đang ngủ say, không cách nào đáp lời Lâm Phong được. Bất
đắc dĩ Lâm Phong chỉ có thể sử dụng phương pháp đơn giản nhất, đó chính là
truyền sinh cơ vào hắc kén, dù sao sinh cơ mà đám linh thú kia hấp thụ cũng là
sinh cơ từ hắc kén mà ra, có lẽ còn có chút tác dụng.
Lâm Phong vận chuyển công pháp, phun ra một đoàn sinh cơ sau đó khống chế đoàn
sinh cơ này bao bọc lấy hắc kén ý đồ truyền sinh cơ vào hắc kén. Thế nhưng mọi
chuyện không như mong muốn, hắc kén không có phản ứng gì, sinh cơ cũng không
xâm nhập được vào hắc kén.
Cũng đúng thôi, ngươi truyền sinh cơ vào một tảng đá thì nó cũng không thể trở
thành vật sống được, muốn cho tảng đá có sự sống thì phải cần rất nhiều thủ
đoạn, đây đã thuộc về phạm trù sáng tạo sinh mệnh, dù cho là tu sĩ bước thứ
hai thậm chí bước thứ ba cũng chưa chắc làm được.
Dù vậy Lâm Phong vẫn không từ bỏ, một ngày một đêm duy trì lấy phương pháp này
nhưng không có hiệu quả. Lâm Phong rơi vào trầm tư, giọt tinh huyết bản mệnh
kia là manh mối cuối cùng nên hắn không dám sử dụng nếu không có nắm chắc, một
khi sử dụng mà thất bại thì Liễu Phượng hoàn toàn không còn cách nào cứu vãn
được nữa, áp lực trên Lâm Phong là rất lớn.
Lâm Phong thu lại đoàn sinh cơ kia, chúng không được hấp thu nhưng dưới sự
khống chế của Lâm Phong thì cũng không tiêu hao, Lâm Phong cần phải suy nghĩ
ra phương pháp khác. Lâm Phong cũng lo lắng cho Mộ Dung Tuyết, thế là phất
tay, thu hắc kén vào nhẫn trữ vật, hắn dự tính trở về trước rồi lại tính.
Bất ngờ chính là hắc kén lại không thu được vào nhẫn trữ vật, điều này có
nghĩa là hắc kén vẫn được coi là một vật thể sống, chỉ có vật thể sống mới
không cho vào nhẫn trữ vật được. Đương nhiên cũng có những thứ nhẫn trữ vật
không chứa nổi nhưng khả năng hắc kén này vẫn còn một tia sinh cơ là rất lớn.
Tâm tình Lâm Phong lại tốt hơn một chút, Liễu Phượng cũng tính là một người
bằng hữu của hắn, hắn vẫn rất muốn cứu Liễu Phượng, đây cũng là vì Mộ Dung
Tuyết, hắn không muốn trong đạo tâm của Mộ Dung Tuyết có vết sạn, thời gian
của Mộ Dung Tuyết không còn nhiều.
Lâm Phong lấy từ nhẫn trữ vật ra một sợi dây thừng, cố định hắc kén trên lưng,
bởi vì hắc kén cũng khá lớn, cầm trên tay có chút không tiện nên Lâm Phong
quyết định cõng hắc kén trở về. Hiện tại trong vùng trung tâm ngoại trừ những
nguy hiểm tự nhiên thì không có linh thú nào cản đường nên Lâm Phong chỉ dùng
ba ngày đường đã chạy về tới nơi, đây là do thương thế khá nặng nên tốc độ Lâm
Phong có chút chậm chạp.
Trở về nơi ở Lâm Phong cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra lúc hắn rời đi thì cũng
không có ai tới phá hoại nơi này, tất cả vẫn giữ nguyên hiện trường như lúc
đầu. Lâm Phong vừa bước vào trận pháp thì Ngư Điểu đã vội vàng chạy tới, từ
khi Lâm Phong hỏi nó vấn đề kia nó đã có điều suy nghĩ, có lẽ Vương đã xảy ra
chuyện gì.
Ngư Điểu linh trí không phải rất cao nhưng cũng không thấp, theo Lâm Phong
nhận định thì linh trí của nó chỉ thua Long Xà, Liễu Phượng và Hắc Phong Điểu,
lúc này Lâm Phong thấy rõ trong mắt nó là một sự lo lắng, có lẽ là lo lắng cho
Liễu Phượng, quả nhiên hắn không nhìn sai con thú sủng này.
Ngư Điểu nhìn qua hắc kén sau lưng Lâm Phong, dù hắc kén lúc này không có sinh
cơ cũng không có chút khí tức nào của Liễu Phượng còn sót lại nhưng trực giác
của Ngư Điểu khiến nó nhận ra, hắc kén kia chính là Vương của nó, nó hướng về
hắc kén ô ô mấy tiếng. Hắc kén vẫn không có động tĩnh gì, Ngư Điểu quay sang
truyền ý niệm cho Lâm Phong, nó muốn hỏi Vương của nó gặp chuyện gì.
Lâm Phong truyền lại ý niệm cho Ngư Điểu:
-Vương của ngươi bị phản bội, hiện tại Vương cần nghỉ ngơi.
Bởi vì linh trí của Ngư Điểu vẫn không đạt được mức độ của nhân loại nên Lâm
Phong chỉ đưa ra một vài ý niệm đơn giản. Ngư Điểu lúc này lại hiểu ra tại sao
Lâm Phong lại hỏi nó vấn đề kia, vô cùng tức giận, tại sao Vương lại bị phản
bội, nó cần phải giết sạch những kẻ phản bội Vương, bởi vì Vương là tất cả của
nó.
Lâm Phong thông qua tinh huyết cảm nhận được tâm tình của Ngư Điểu, cho nó một
cái tin tức an tâm:
-Những kẻ phản bội đã chết, hiện tại ngươi ngoan ngoãn ở lại đây thủ hộ nơi này, chờ đợi Vương tỉnh lại.
Ngư Điểu lại truyền tin cho Lâm Phong rằng nó muốn thủ hộ hắc kén này, nó muốn
bên cạnh thú Vương chờ ngày Vương thức tỉnh. Lâm Phong suy nghĩ một chút, Liễu
Phượng cả đời cô độc, không ngờ khi nàng gặp nạn vẫn còn một đầu linh thú muốn
thủ hộ nàng, nếu nàng tỉnh lại có lẽ cũng sẽ vui vẻ.
Thế là Lâm Phong gật đầu đồng ý cho Ngư Điểu ở lại, hắn dự tính sẽ đặt hắc kén
này tại vườn linh thảo bởi hắn có cảm giác Linh Tâm trận có thể khiến nàng
khôi phục. Trên đường tới vườn linh thảo Lâm Phong có đi qua ngọn hắc tháp
khổng lồ kia, hắc tháp lúc này có chút ảm đạm, ngọn lửa trên hắc tháp cũng
không còn bao nhiêu sức sống, tùy thời đều có thể bị dập tắt.
Lâm Phong nhớ đến hắc hỏa của Liễu Phượng, hỏa diễm trên hắc tháp này có chút
tương tự với hắc hỏa của nàng nhưng dường như còn mạnh mẽ hơn một phần, nếu
Linh Tâm trận không trợ giúp được nàng thì hắc tháp này sẽ là lựa chọn tiếp
theo. Tiếc rằng lúc trước không có thời gian tìm hiểu xem tòa hắc tháp này là
cái gì, nếu không thì Lâm Phong sẽ có hướng đi cụ thể hơn rất nhiều.
Tới vườn linh thảo, Lâm Phong mở ra trận pháp, bước vào thì đập vào mặt hắn là
một luồng sinh cơ vô cùng lớn, rõ ràng lúc trước hắn không có bố trí cái gì
sinh cơ trận pháp, không lẽ có người nào tiến vào đây làm điều này? Nếu vậy
thì Mộ Dung Tuyết sẽ gặp nguy hiểm.
Mang theo nghi hoặc Lâm Phong ngay lập tức chạy tới đình viện, may mắn Mộ Dung
Tuyết vẫn không có vấn đề gì, nàng vẫn trong trạng thái “hôn mê tĩnh dưỡng”,
trận pháp cũng không có vẻ gì bị đả động tới. Hơn nữa nhờ lượng sinh cơ kia mà
thương thế của Mộ Dung Tuyết vốn dĩ cần tới mấy tháng mới có thể khôi phục lại
hoàn toàn nhưng bây giờ xem ra chỉ cần qua thêm mười ngày nữa là ổn rồi.
Lúc này thì Lâm Phong hiểu ra, hóa ra linh thảo nơi đây vậy mà tự động rút ra
một phần tinh hoa sinh mệnh, sau đó không biết dùng phương pháp nào mà khiến
vườn linh thảo này trở thành một cái lò luyện đan khổng lồ, khiến cho tinh hoa
sinh mệnh của chúng nó dần dần hòa làm một, hóa thành sinh cơ.
Trải qua dò xét Lâm Phong phát hiện ngọn nguồn của sinh cơ kia lại xuất phát
từ một viên đan dược màu đỏ đang lơ lửng trước ngực của Mộ Dung Tuyết, viên
đan dược kia lại có khí tức của Liễu Phượng.
Lâm Phong còn nhớ rõ Linh Tâm trận có chứa 4 giọt tinh huyết của Liễu Phượng,
lẽ nào viên đan dược kia lại là Tứ Chuyển Niết Bàn đan, lại nói lúc trước Linh
Tâm trận rõ ràng đã bị sụp đổ, lại không có người nào luyện đan làm sao có thể
thành đan được, điều này khiến Lâm Phong rất khó hiểu.
Lâm Phong dùng thần thức bao trùm viên đan dược màu đỏ lại, sau đó bắt đầu
quan sát, hắn cần phải chắc chắn đây là loại đan gì, công hiệu như thế nào,
nếu không dù là sinh cơ từ đan có lớn bao nhiêu thì hắn cũng sẽ không để nó tự
do tản mát sinh cơ, một là phong ấn, hai là phá hủy nó. Trên đời này Lâm Phong
không tin sẽ đột nhiên có miếng bánh ngọt từ trên trời rơi xuống, bất cứ việc
gì cũng có nguyên nhân của nó.
Đan dược trơn bóng, trên đó còn có bốn đạo đồ án phượng hoàng, đích xác là Tứ
Chuyển Niết Bàn đan. Bất quá so sánh với Tứ Chuyển Niết Bàn đan thì vẫn có một
chút khác biệt, bởi vì đan dược nguyên bản phải có hỏa linh châu, Lâm Phong
chắc chắn trước đó tại đình viện không hề tồn tại hỏa linh châu.
Mặc dù không biết hỏa linh châu là cái gì nhưng Lâm Phong chắc chắn điều đó,
bởi vì trong Tứ Chuyển Niết Bàn đan này không có tồn tại hỏa khí, chỉ đơn
thuần là “đan khí” và “sinh mệnh chi lực”, cũng vì tồn tại đan khí nên Lâm
Phong rút ra một kết luận, khi Mộ Dung Tuyết trị thương thì đan khí tản mát ra
ngoài, sau đó câu thông với linh thảo trong vô thức, từ đó dẫn đến một màn như
thế này.
Bất quá vẫn còn một giả thiết nữa, đó là trong tinh huyết mà Liễu Phượng lưu
lại có người động tay động chân, khiến cho khi Liễu Phượng gặp nguy hiểm sẽ tự
động thành đan, hoặc giả đây chính là đường lui mà Liễu Phượng bày ra, khi
nàng hóa hắc kén thì Tứ Chuyển Niết Bàn đan có thể giúp nàng khôi phục.
Nghĩ lại những gì đã xảy ra, Liễu Phượng không thể luyện đan, Linh Tâm trận,
ngụy đan mạch, tứ chuyển niết bàn đan, Lâm Phong càng chắc chắn có bàn tay
người khác nhúng vào, có thể kẻ đó là kẻ để lại truyền thừa cho Liễu Phượng.
Nếu kẻ tính toán chuyện Liễu Phượng xuất hiện tại Cự Điểu Sơn Lâm, sau đó
trọng thương dẫn đến hoàn thành Tứ Chuyển Niêt Bàn đan, và kẻ bố trí phong ấn
Sinh Mệnh Lãnh Diễm là cùng một người, sau đó việc Lâm Phong gặp Liễu Phượng
cũng nằm trong tính toán thì quả thực kẻ này vô cùng đáng sợ. Niết bàn… chính
là tử, sau đó lại sinh, Liễu Phượng tử, tứ chuyển niết bàn đan lại sinh, chắc
chắn đây không phải ngẫu nhiên.
Thế nhưng vẫn còn một chuyện khiến Lâm Phong không giải thích được đó là nếu
như đan đã thành vậy người bố trí đâu, liệu tới đây đã kết thúc đoạn nhân quả
này hay chưa, hay kẻ đó đã tính ra được sự xuất hiện của Lâm Phong, sau đó Lâm
Phong mới là người bị tính kế cuối cùng.
Bất kể như thế nào thì Lâm Phong cũng mặc kệ, chuyện trọng yếu bây giờ là liệu
có cứu được Liễu Phượng hay không, nếu bây giờ không được thì hắn sẽ giữ lại
hắc kén sau đó rời đi, có lẽ tương lai vẫn còn có thể cứu được nàng. Dù cho
cứu sống nàng sẽ làm đảo loạn kế hoạch của tên kia hoặc vì việc này mà bị kéo
vào kế hoạch đó thì Lâm Phong cũng quyết định cứu nàng, việc tương lai cứ để
tương lai giải quyết.
Không suy nghĩ nữa, Lâm Phong đặt hắc kén nằm bên cạnh Liễu Phượng, Ngư Điểu
thì bị Lâm Phong bố trí ở ngoài trận pháp, đợi Mộ Dung Tuyết tỉnh lại rồi
tính. Quả nhiên trực giác của Lâm Phong không sai, sinh cơ từ Tứ Chuyển Niết
Bàn Đan khi đến gần hắc kén thì vờn quanh hắc kén, giống như đang tìm cơ hội
chui vào hắc kén.
Hiện tại thì hắc kén vẫn bất động, lượng sinh cơ kia vẫn không truyền vào được
nhưng Lâm Phong chắc chắn theo thời gian hắn sẽ tìm ra được cách giúp hắc kén
hấp thu sinh cơ, đã có dị biến chắc chắn sẽ có phương pháp giải quyết, đây
chính là lí luận của một nhà khoa học, đồng thời cũng chính là chấp nhất của
hắn.
Trong khi chờ Mộ Dung Tuyết tỉnh lại Lâm Phong cũng ngồi bên cạnh vừa trị
thương vừa tu luyện, sau khi trải qua việc “độ kiếp” kia thì đệ thập trùng
thiên bị tiêu hao khá nhiều, Lâm Phong cũng nhận ra được lợi ích từ đệ thập
trùng thiên trong chiến đấu, giống như một loại lĩnh vực riêng của Lâm Phong,
do đó hắn cần phải tu luyện để tu bổ lại đệ thập trùng thiên.
Khi người khác đối mặt với Lâm Phong trong phạm vi đệ thập trùng thiên bao phủ
thì kẻ đó sẽ bị áp lực rất lớn, hơn nữa Lâm Phong có thể thi triển thuấn di
trong phạm vi này, mà kẻ bị áp chế thì lại không thể nào thuấn di được, nếu
không Hắc Phong Điểu đã có thể tránh né thiên kiếp rồi.
Đống yêu đan còn lại Lâm Phong đều nhét vào thú nang, may mắn lần này có Siêu
Khuyển trợ giúp một phần nên Lâm Phong cũng không keo kiệt, hy vọng nó có thể
khôi phục đến Kết Đan hậu kì thậm chí Kết Đan đại viên mãn, đến lúc đó lại có
một trợ thủ đắc lực. Bởi vì Siêu Khuyển biết mối quan hệ giữa Liễu Phượng và
Lâm Phong nên mặc dù rất thèm khát tinh huyết phượng hoàng nhưng cũng dằn lại,
nó còn không ngu đến mức tự tìm đường chết a.