134 : Lần Thứ Hai Hóa Ma


Lâm Phong hoàn toàn giải khai Nhật Nguyệt Phá Hư thần đồng, oán khí dâng trào,
trăm triệu mạng người chết trong tay hắn lúc này được huyễn hóa ra liên tục
kêu gào, tất cả cảm xúc lúc này chỉ còn có oán cùng hận. Đệ thập trùng thiên
cũng bị oán khí vô cùng vô tận này khiến cho có chút lung lay, dường như hư
ảnh đệ thập trùng thiên lúc nào cũng có thể sụp đổ.

Vẫn chưa kết thúc, chỉ có oán khí thì vẫn chưa đủ chống lại Hắc Phong Điểu,
Lâm Phong lật tay, trên tay hắn là một viên yêu đan. Lâm Phong một thanh nắm
lấy yêu đan, cho vào miệng, một ngụm nuốt xuống. Tiếp đó, từng viên từng viên
yêu đan bị Lâm Phong nuốt xuống, mỗi một viên bị Lâm Phong nuốt lại có thêm
một hư ảo linh thú kêu gào, khí thế Lâm Phong cũng càng lúc càng tăng lên.

Kết Đan trung kì, kết đan trung kì đỉnh phong, sau đó lại ngạnh sinh sinh đột
phá Kết Đan hậu kì. Lâm Phong lại lật tay nuốt vào một viên đan dược, tu vi
lại bị áp súc xuống thành Kết Đan trung kì, thế nhưng oán khí lại càng lúc
càng nhiều, không có bị giảm xuống. Tu vi bị áp súc, Lâm Phong lại nuốt vào
yêu đan, lại một màn tu vi đột phá đến Kết Đan hậu kì xuất hiện trước mắt Hắc
Phong Điểu.

Hắc Phong Điểu cảm giác không ổn, nó rất muốn bỏ chạy nhưng lại nhận ra không
gian nơi này đã bị phong tỏa, không thể chạy trốn. Đúng vậy, không gian xung
quanh đây đã bị thiên kiếp phong tỏa, muốn chạy cũng không được, trừ phi thực
lực của ngươi cao hơn thiên kiếp quá nhiều.

Lại nói thiên kiếp trên đầu Lâm Phong càng biến mạnh mẽ, lúc này đã tương
đương với Nguyên Anh hậu kì, vẫn còn tiếp tục bị áp súc, chỉ vài hơi thở nữa
nó liền tiếp cận Nguyên Anh đại viên mãn. Hắc Phong Điểu ra sức vùng vẫy, nó
chỉ là Nguyên Anh trung kì, làm sao chống lại thiên kiếp Nguyên Anh đại viên
mãn, không chạy chỉ có con đường chết, nhưng vùng vẫy cũng vô dụng.

Ý chí của thiên kiếp lần này vô cùng bá đạo, cả Lâm Phong lẫn Hắc Phong Điểu
đều không thể di chuyển, bởi vì nó nhận ra kẻ độ kiếp có một loại khí tức mà
nó cực kì thù ghét, ma khí. Ma giới cùng thiên đạo tam giới là kẻ thù không
đội trời chung, đến cuối cùng chỉ có một bên có thể tồn tại, hoặc bị tiêu
diệt, hoặc bị nô dịch, không còn con đường thứ ba. Từ đó khiến ý chí diệt sát
của thiên kiếp lại càng kinh khủng hơn.

Hắc Phong Điểu điên cuồng gào thét:

-Ngừng lại, ngươi tên điên này dừng lại, dù ngươi có là Kết Đan hậu kì cũng sẽ chết dưới lôi kiếp này, ngươi giải khai khí tức trên người, sau đó ta giúp ngươi độ kiếp, ngươi mau dừng lại.

Lâm Phong căn bản không nghe thấy cái gì, vẫn tiếp tục nuốt xuống yêu đan, cho
đến khi hắn nuốt được 81 viên yêu đan, tu vi đã đạt tới Kết Đan đại viên mãn.
Kiếp lôi trên bầu trời đã chuyển hóa thành một đạo màu đỏ lôi kiếp, lực lượng
đã đạt tới Nguyên Anh đại viên mãn, không thể vãn hồi. Đệ thập trùng thiên
cũng run rẩy muốn vỡ nát, một khi nó vỡ nát thiên kiếp liền giáng xuống không
thể nghi ngờ.

Lâm Phong vẫn còn một chút lí trí, hắn muốn một kích này diệt sát Hắc Phong
Điểu nên mới liều mạng như vậy, một đạo lôi kiếp này Lâm Phong cũng không có
nắm chắc độ qua, bất quá hắn đã câu thông với tang thụ, nhờ tang thụ chống đỡ
một phần lôi kiếp này, tang thụ dù sao cũng là bảo vật trong thiên địa, dù cho
suy yếu cũng rất lợi hại a.

Theo tính toán thì khả năng hắn bị lôi kiếp diệt sát là rất nhỏ, hắn cũng
không muốn vì cứu Liễu Phượng mà bỏ mạng nơi đây, sinh mạng của hắn đã liên
kết cùng với Mộ Dung Tuyết rồi, hắn chết thì Mộ Dung Tuyết cũng vẫn lạc theo.
Bởi vì ngoài Tang Thụ thì Lâm Phong còn có song đồng chi lực, cùng với lớp
phòng ngự da dày thịt béo của Siêu Khuyển nên Lâm Phong mới liều mạng khiến
lôi kiếp đạt tới Nguyên Anh đại viên mãn lực công kích.

Lực lượng Lâm Phong có được khi hóa ma vô cùng bá đạo, có thể vượt cấp khiêu
chiến một cái đại cảnh giới, tuy nhiên cái giá phải trả cũng không nhỏ, đó là
tâm ma lại càng ngày càng lớn, rất khó trảm tâm ma sau này. Đây cũng chính là
lá bài tẩy cuối cùng của Lâm Phong.

Sở dĩ Lâm Phong không muốn sử dụng chiêu thức này bởi vì hắn có một loại trực
giác rằng hắn chỉ có thể hóa ma ba lần, lúc trước đã sử dụng một lần bây giờ
là lần thứ hai, như vậy hắn chỉ còn một lần hóa ma cuối cùng mà thôi.

Đây là trực giác từ hỗn độn chi tâm, một khi hóa ma lần thứ tư thì Lâm Phong
sẽ triệt để đánh mất bản thân, sa vào ma đạo, trở thành một cái khôi lỗi chỉ
biết giết chóc, hậu quả vô cùng đáng sợ. Lâm Phong có thể hóa ma ba lần đã là
cực hạn, hỗn độn chi tâm chưa nhận chủ hoàn toàn chỉ có thể bảo vệ thần trí
Lâm Phong ba lần mà thôi.

Ngay lúc này, đệ thập trùng thiên dường như đã tới điểm cực hạn, ầm ầm tan vỡ.
Đạo kiếp lôi màu đỏ không còn trói buộc, lấy tốc độ không thể nào tin tưởng
được đánh xuống Lâm Phong cùng Hắc Phong Điểu, mang theo khí thế thề không
diệt sát được hai kẻ này liền không thôi.

Chỉ trong nháy mắt, Lâm Phong cùng Hắc Phong Điểu bị lôi kiếp màu đỏ bao phủ,
Hắc Phong Điểu chỉ có thể vận chuyển tu vi tới cực hạn chống đỡ với lôi kiếp,
trong miệng không ngừng phát ra âm thanh thống khổ, cảm giác giống như nó đang
bị thiên đao vạn quả, thống khổ không cách nào hình dung.

Từng tầng phòng ngự của Hắc Phong Điểu dưới đạo lôi kiếp màu đỏ kia không
ngừng tan vỡ, yêu khí cùng yêu đan không ngừng một vòng lại một vòng bị thu
nhỏ, trên thân có vô số đạo vết thương, từ những vết thương đó còn thấy ẩn ẩn
đang có lôi điện điên cuồng tàn phá cơ thể của nó, da, thịt, xương cốt không
ngừng bị hòa tan.

Về phần Lâm Phong, đỉnh đầu của Lâm Phong xuất hiện nhất nhật nhất nguyệt, tạo
thành một tầng kết giới, lôi kiếp màu đỏ đánh xuống, kết giới liền bị phá tan,
chỉ cản được một thành uy lực. Sau đó một cái hư ảnh gốc cây hiện ra, vô số rễ
cây tạo thành lớp phòng ngự thứ hai, lôi kiếp đánh vào cái thuẫn tạo thành từ
rễ cây này đột nhiên xuất hiện dị biến, giống như lực lượng của nó đang trôi
theo thời gian, trôi đi một cách vô cùng nhanh chóng.

Bốn hơi thở sau rễ cây cũng bị đánh bay, bất quá dựa vào tang thương chi lực
Tang thụ cũng cản được 4 thành uy lực của lôi kiếp, sau đó uể oải chui vào
thức hải Lâm Phong, lần này nó tiêu hao không ít tang thương bản nguyên, cực
kỳ suy yếu, cần nghỉ ngơi một thời gian rất dài.

Lâm Phong triệu hồi Siêu Khuyển, Siêu Khuyển mặc dù không cam tâm nhưng vào
thời khắc sinh tử này vẫn phải lao ra, thân hình biến lớn, tu vi của nó lúc
này cũng chỉ khôi phục tới Kết Đan sơ kì, đối kháng với thiên kiếp cấp độ này
vẫn vô cùng quá sức.

Lôi kiếp đụng phải Siêu Khuyển, Siêu Khuyển hét thảm một tiếng, toàn thân bị
đánh đen thui, chỉ cản được một thành uy lực của lôi kiếp, sau đó lại chui vào
thú nang. May mắn nhục thân của Siêu Khuyển rất mạnh nên mới không chết dưới
đạo lôi kiếp này, bất quá cũng bị trọng thương, sau vụ này chắc chắn phải đòi
Lâm Phong thù lao.

Ba lớp phòng ngự ngoại thân đều bị phá vỡ, bốn thành uy lực cuối cùng phải dựa
vào Lâm Phong chống chịu, bốn thành uy lực của một kích toàn lực của Nguyên
Anh đại viên mãn cũng không phải chuyện đùa, hơn nữa đây còn là lực lượng của
thiên kiếp, uy lực càng mạnh mẽ hơn.

Lâm Phong thiêu đốt tinh huyết, không hề lo sợ căn cơ bị tổn thương, bởi vì
lượng sinh mệnh chi lực từ đống yêu đan bị Lâm Phong hấp thụ liên tục bồi
dưỡng ra tinh huyết, lại điên cuồng bị thiêu đốt. Tốc độ thiêu đốt tinh huyết
vô cùng nhanh chóng, Lâm Phong vận chuyển thất tinh hỏa bộ, bước ra bảy bước,
bảy cái tàn ảnh chồng điệp lên nhau, oanh ra một quyền.

Một quyền này mang theo tử vong chi lực cùng vô tận oán khí, tất cả oán khí
này đều hướng về thiên đạo mà bộc phát, cuối cùng hợp lại thành một cái ý chí,
hòa cùng ý chí của Lâm Phong oanh về lôi kiếp. Ý chí muốn nghịch thiên, phá
thiên mà đi.

Lôi kiếp mạnh mẽ là vì trong nó có ý chí diệt sát hết thảy tất cả kẻ cản đường
nó, bây giờ một quyền của Lâm Phong cũng có loại ý chí tương tự, diệt sát hết
thảy thiên kiếp, ta muốn nghịch thiên. Lâm Phong cuồng hống, tăng cường thêm ý
chí của chính mình:

-Thiên ta cũng muốn nghịch, chỉ là một cái ý chí của thiên lại muốn ngăn cản ta, cút ngay cho ta.

Ngay lập tức, dường như vô tận oán khí kia bị ý chí của Lâm Phong kích thích,
lại một lần nữa gào thét, chúng nó muốn nghịch thiên, đã một lần bị thiên an
bài tất cả, lần này chúng nó muốn báo thù, muốn nghịch thiên. Ý chí lại tăng
lên, gần như đã ngang bằng với ý chí của thiên kiếp, lại có ma khí gia trì,
tạo thành hai cái ý chí không đội trời chung.

Hai cỗ lực lượng, hai cỗ ý chí va chạm, một tiếng nổ kinh thiên vang lên,
trong đó ẩn ẩn có chứa vô số tiếng gào thét không cam lòng, cùng với một sự
tức giận, thương khung biến sắc, đại địa rung chuyển. Thiên đạo bị cỗ ý chí
của Lâm Phong khiêu khích cũng vô cùng tức giận nhưng nó không thể phá vỡ quy
tắc, không thể lại ra tay với Lâm Phong vào lúc này.

Ý chí tuy mạnh nhưng lực lượng không đủ, đạo lôi kiếp màu đỏ kia xuyên phá tử
vong quyền, đánh lên thân thể Lâm Phong, dù chỉ còn hai thành uy lực nhưng cơ
thể Lâm Phong liền bị tàn phá không chịu nổi, thiên kiếp kia giống như giòi
trong xương, liên tục chui qua chui lại trong cơ thể Lâm Phong.

Lâm Phong lúc này chỉ có thể vận chuyển luyện thể công pháp cùng Thiên Biến
Vạn Hóa Pháp, cố gắng hấp thu lực lượng của thiên kiếp, đồng thời một quyền
kia cũng khiến tu vi của Lâm Phong trở về Kết Đan trung kì, trạng thái nhập ma
cũng bị thiên kiếp đánh tan.

Lúc trước Lâm Phong phục dụng yêu đan cũng không vận chuyển Thiên Biến Vạn Hóa
pháp để gia tăng tu vi thực sự, viên đan dược mà Lâm Phong nuốt vào có khả
năng để tu vi áp súc sau đó bạo phát thời gian ngắn, phối hợp với yêu đan
khiến thực lực bản thân lại bạo phát thêm một phần.

Nếu không phải trong trạng thái nhập ma thì Lâm Phong cũng không thể nuốt yêu
đan nhiều như vậy, bởi vì lực lượng từ yêu đan rất pha tạp, lại ẩn chứa rất
nhiều oán khí. Do đó Lâm Phong không vận chuyển Thiên Biến Vạn Hóa pháp để đột
phá tu vi thực sự mà thuận theo ma công biến chúng nó thành tu vi tạm thời,
kích nổ thiên kiếp mạnh mẽ hơn.

Thiên biến vạn hóa pháp quả nhiên đủ bá đạo, lực lượng của thiên kiếp vậy mà
cũng bị nó hấp thu, dù hấp thu được rất ít nhưng vẫn là có, ít nhất có thể
giảm bớt lực phá hoại trong cơ thể Lâm Phong. Cỗ lực lượng thiên kiếp còn sót
lại vô cùng ương ngạnh, nhận thấy bị Lâm Phong hấp thu liền có dấu hiệu tự
bạo, Lâm Phong làm sao có thể để chúng nó ngang nhiên tự bạo trong cơ thể hắn
được, gây chết người a.

Lâm Phong chuyển hóa hoàn toàn linh lực trong cơ thể thành tử vong chi lực,
dùng tử vong chi lực ức chế lực lượng thiên kiếp, thiên kiếp đã có thể sinh
tất nhiên cũng có thể tử, tuy nhiên bản chất của thiên kiếp cũng là mang đến
tử vong, nếu như tử vong chi lực của ngươi không đủ mạnh ngược lại sẽ khiến
thiên kiếp bộc phát kinh khủng hơn.

Tử vong chi lực của Lâm Phong kích thích lôi kiếp còn sót lại khiến lôi kiếp
giống như được tiếp thêm sinh mạng, không còn cảm giác bị áp bách nên ngừng
lại việc tự bạo thiên kiếp, tiếp tục tàn phá cơ thể Lâm Phong. Bất quá sau một
khắc, thiên kiếp kia lại đột ngột biến mất.

Tử cực hạn chính là sinh, mà sinh cực hạn cũng chính là tử, tia thiên kiếp kia
bị tử vong chi lực tiếp thêm sinh mệnh, nhưng đâu biết sinh mệnh đó chỉ là bộc
phát trước khi tử vong, chưa kịp phát tác lần nữa đã chết rồi. Nhân sinh đúng
là khó đoán, chớp mắt là sinh, chớp mắt sau lại là tử, kể cả thiên kiếp cũng
không thể nào nắm giữ hết thảy.

Lâm Phong thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc lần độ kiếp này cũng đã qua. Bản thân
hắn bị thiên kiếp tàn phá dẫn đến trọng thương, toàn thân không còn chỗ nào
lành lặn nhưng nhìn lại kết cục của Hắc Phong Điểu vẫn cảm thấy mình rất may
mắn, Hắc Phong Điểu bây giờ không còn ra hình dạng gì nữa, yêu đan tan vỡ,
thân thể bị lôi kiếp hòa tan tám phần. Không biết tinh huyết phượng hoàng còn
sót lại hay không.

Lâm Phong nuốt một chút đan dược chữa thương, dưới đôi mắt của Lâm Phong thì
phát hiện dù Hắc Phong Điểu đã tàn tạ như vậy nhưng vẫn chưa chết, vẫn còn một
tia sinh cơ nhỏ nhoi trong cơ thể nó. Thế là Lâm Phong phất tay, một đoàn linh
hỏa xuất hiện bao phủ lấy cơ thể Hắc Phong Điểu, Lâm Phong muốn luyện hóa nó,
hy vọng luyện ra một chút sinh mệnh chi lực kia.

Bởi vì Hắc Phong Điểu không có phản kháng nên Lâm Phong chỉ dùng một canh giờ
đã có thể luyện hóa hoàn toàn Hắc Phong Điểu, một giọt tinh huyết được luyện
hóa ra, bất ngờ lại chính là tinh huyết của Liễu Phượng. Đặc biệt hơn đây lại
là tinh huyết bản mệnh của Liễu Phượng. Nếu không có giọt tinh huyết này thì
Liễu Phượng không còn cách nào có thể cứu được, đây là trong cái rủi có cái
may a.

Chính xác hơn là Hắc Phong Điểu không thể phản kháng, bởi vì nó đã chết rồi,
tia sinh cơ nhỏ nhoi còn sót lại chính là từ tinh huyết bản mệnh của Liễu
Phượng, Hắc Phong Điểu chống đỡ đến cuối cùng hóa ra lại bảo lưu được giọt
tinh huyết kia, chỉ tiếc là nó không có cơ hội phục dụng.

Dốc hết sức rút ra được một giọt tinh huyết, cuối cùng bỏ ra cả mạng sống lại
thành toàn cho Lâm Phong, nếu Hắc Phong Điểu sống lại sợ rằng cũng sẽ lại chết
một lần nữa, vì quá tức giận a. Bởi vì nếu không tốn thời gian rút ra giọt
tinh huyết này thì Lâm Phong cũng không có cơ hội hoàn mỹ như vậy, có lẽ nó
còn một chút cơ hội sống sót thậm chí là bỏ trốn, còn bây giờ thân vẫn đạo
tiêu không còn lại chút gì.


Đỉnh Phong Chí Tôn - Chương #134