Một ngày trôi qua, rốt cuộc Lâm Phong cũng đến được vị trí của Liễu Phượng,
bất quá hắn cũng không vội vàng hiện thân, dù có lá bài tẩy nhưng vẫn phải cẩn
thận, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, lại nói đối phương chính là
Nguyên Anh trung kì a. Dù tu vi của Lâm Phong chỉ là Kết Đan sơ kì nhưng Lâm
Phong ẩn thân dựa vào chân khí hỗn độn phong ấn khí tức thì Hắc Phong Điểu
cũng đừng hòng nhận ra được Lâm Phong.
Lâm Phong ẩn nấp trên một gốc đại thụ, không tản ra thần thức quan sát vì
tránh lộ sơ hở nhưng dưới thần đồng quan sát thì đã đủ rồi. Lâm Phong nhìn
thấy tại đây vậy mà tập trung tới mấy chục đầu Kết Đan viên mãn, thậm chí còn
có 10 cái Giả Anh linh thú trong đó có cả vài đầu Lâm Phong đã gặp qua, ngoài
ra còn có một cái đại hán “nhân loại” cũng ở đây, có lẽ chính là Hắc Phong
Điểu đi.
Đây hầu như đã là tất cả nội tình của Cự Điểu Sơn Lâm, Hắc Phong Điểu đã chờ
ngày này rất lâu, chỉ cần nó lợi dụng lần này khiến thực lực Cự Điểu Sơn Lâm
tăng lên một bước là nó có thể tuyên chiến với Đại Điểu quốc, tận hưởng một
lần khoái lạc. Muốn lô đỉnh có lô đỉnh, muốn tàn sát liền tàn sát, muốn tài
nguyên liền cướp bóc, quá đơn giản.
Dù cho sau đó có bị tu chân quốc cao cấp hơn tới giải quyết thì nó cũng không
quan tâm, đến lúc đó nó chạy trốn còn không được sao. Về phần đám linh thú
dưới trướng này có thể giúp nó tranh thủ một chút thời gian, sống chết không
quan trọng.
Tất cả chúng nó đều ngồi xung quanh một cái hắc kén, Hắc Phong Điểu thì ngồi
ngay bên cạnh hắc kén tu luyện. Hắc kén tản ra sinh mệnh chi lực vô cùng thuần
túy, hơn nữa không biết bằng phương pháp nào mà Hắc Phong Điểu lại có thể rút
ra được một chút tinh huyết chi lực từ lượng sinh mệnh chi lực tản ra này.
Bởi vì không biết sau khi hắc kén bị phá vỡ thì Liễu Phượng có còn sống hay
không nên Hắc Phong Điểu quyết định để cho phi cầm dưới trướng cũng tu luyện
một chút, sinh mệnh chi lực của Phượng Hoàng cũng là vật đại bổ. Đương nhiên
phần tinh huyết chi lực kia thì một mình nó hưởng dụng, nó không có ý định
chia sẽ bát canh này.
Lâm Phong vừa nhìn liền nhận ra hắc kén kia chính là Liễu Phượng hóa thành,
trên đó có khí tức của nàng. Đám súc sinh này hấp thu sinh mệnh chi lực của
nàng để tu luyện, án theo tốc độ này chỉ khoảng nửa ngày nữa Liễu Phượng sẽ
hoàn toàn bị hút khô, đến lúc đó dù có tiên đan hay thần đan cũng không cứu
nổi nàng.
Lúc đầu Lâm Phong còn thắc mắc tại sao linh thú tại đây lại phản bội Liễu
Phượng bởi vì rõ ràng nếu đi theo Liễu Phượng sẽ được nhiều lợi ích hơn, nàng
cũng đối xử với chúng nó rất công bằng. Bây giờ thì hắn đã hiểu rồi, lòng tốt
không thể bù đắp được ham muốn lợi ích, một khi lợi ích quá lớn thì dù là nhân
loại hay linh thú đều sẽ trở mặt.
Có lẽ trên thế giới này vẫn còn người tốt, nhưng người tốt trong giới tu chân
thường sẽ bị người khác giết hại, từ đó muốn sống sót phải loại bỏ đi cái
“tốt” của mình, không nên quá tin tưởng người khác. Cứ như vậy khái niệm
“người tốt” trong giới tu chân dần dần biến mất, những người đơn thuần như Mộ
Dung Tuyết, Vũ Ngưng hay Liễu Phượng là rất đáng quý.
Có lẽ sau này Liễu Phượng sẽ thay đổi, nàng đã gặp quá nhiều điều tàn khốc
khiến nàng phải thay đổi nhưng ít ra bây giờ thì Lâm Phong thấy Liễu Phượng là
một người tốt, nàng chấp nhận hy sinh để giúp Mộ Dung Tuyết trốn thoát, chỉ
cần lí do này đã quá đủ để hắn cứu nàng.
Lúc này Lâm Phong động, nhưng Lâm Phong không hướng về đám linh thú kia ngay,
bởi vì hắn phát hiện sinh cơ của Liễu Phượng không còn nhiều, dù có cứu thoát
được nàng thì nàng cũng không sống được lâu, may mắn lượng sinh cơ mà hắc kén
tản mát ra lại được đám linh thú kia hấp thu, thế là Lâm Phong đưa ra một kế
hoạch, chính là giết sạch đám linh thú này rồi dùng sinh cơ của chúng nó bồi
bổ lại cho hắc kén.
Để không cho một con nào chạy thoát, Lâm Phong cần phải bố trí một cái cự đại
trận pháp, bao gồm phong ấn trận, phong bế trận cùng khốn sát trận. Vì để hoàn
thành trận pháp nhanh nhất mà uy lực mạnh nhất, Lâm Phong hoàn toàn điều động
tử vong chi lực để bày trận, tử vong tương khắc với sinh cơ, làm như vậy cũng
khiến sinh cơ trong phạm vi trận pháp không bị trôi mất.
Hắc Phong Điểu không tinh thông trận pháp nên không nhận ra Lâm phong đang bày
trận, tuy nhiên nó cũng tu luyện tử vong chi lực cũng cảm giác được khu vực
này có chút không đúng. Bất quá nó cũng không để tâm, sinh mệnh chi lực từ hắc
kén đã gần hết, chỉ cần thêm một chút thời gian nữa là nó thu được hoàn chỉnh
một giọt tinh huyết Phượng Hoàng, bỏ qua cơ hội này sẽ rất đáng tiếc.
Lại nói ngoại trừ Liễu Phượng thì cả Cự Điểu Sơn Lâm này có ai là đối thủ của
nó, thậm chí là cả Đại Điểu quốc cũng không có lấy một Nguyên Anh trung kì,
vậy thì còn sợ cái gì, dưới thực lực tuyệt đối thì bất kể chuyện gì xảy ra nó
cũng có thể ứng phó được, đây là sự tự tin của nó.
Hắc Phong Điểu rất hy vọng Liễu Phượng còn sống khi hắc kén tan vỡ, đến lúc đó
nó có thể ngày đêm chà đạp Liễu Phượng, nghĩ đến cảnh tượng ấy nó liền hận
không thể ngay bây giờ lôi Liễu Phượng ra khỏi hắc kén chà đạp Liễu Phượng,
Liễu Phượng chính là một cái đại mỹ nhân, ai có thể có được lô đỉnh phượng
hoàng, chính là lão tử, quả thực là một cái mỹ hảo “thú sinh”.
Nửa canh giờ trôi qua, trận pháp chỉ còn một bước nữa là hoàn thành, Lâm Phong
cũng không ẩn thân nữa, một khi trận pháp hoàn thành thì đám linh thú kia sẽ
phát hiện ngay, ẩn thân cũng vô dụng, không bằng giết nhanh gọn sau đó còn cứu
ra Liễu Phượng, hắn cũng không biết Liễu Phượng có thể còn cứu được không
nhưng hắn cũng sẽ tận lực.
Một thân ảnh như ma thần hiện ra, mái tóc dài màu đen không gió tự bay, sát
khí trùng thiên, tử vong chi lực điên cuồng dung nhập trận pháp. Lâm Phong
không nói một lời, mở ra chế độ đồ sát lao về hắc kén.
Hắc Phong Điểu nhíu mày, chỉ một chút nữa là hắn có thể thu được tinh huyết
phượng hoàng rồi, hiện tại nó không muốn bỏ lỡ cơ hội này. Nó cũng biết tử
vong chi lực, tử vong chi lực của Lâm Phong khiến nó có chút bất ngờ nhưng
nhìn ra tu vi của Lâm Phong chỉ là Kết Đan sơ kì thế là cũng không để ý quá
nhiều, ra lệnh cho mấy chục đầu linh thú ngăn cản Lâm Phong, tốt nhất là bắt
sống, bởi vì tử vong chi lực đối với nó cũng là vật đại bổ.
Mặc dù đám linh thú không muốn ra tay, một khi ra tay liền mất đi một chút
thời gian hấp thu phượng hoàng sinh mệnh chi lực bất quá Hắc Phong Điểu đã ra
lệnh thì cũng chỉ có thể nhận mệnh, 30 đầu Kết Đan viên mãn linh thú đứng dậy,
đánh ra vô số pháp thuật đối kháng với Lâm Phong, sau đó lại ngồi xuống tu
luyện, xử lí một Kết Đan sơ kì là quá đơn giản.
Đám linh thú kia không nhìn ra tử vong chi lực của Lâm Phong có bao nhiêu đáng
sợ, bởi vì Lâm Phong đối với tử vong đã có chút thành tựu, tử vong chi lực đã
có thể thu liễm lại không còn rõ ràng như lúc trước nữa. Nhìn thấy chúng nó
khinh thường mình như vậy Lâm Phong liền bắt quyết, tử vong chi lực ngưng tụ
thành một bộ giáp bao phủ toàn thân Lâm Phong.
Đây cũng không phải là linh lực hóa thực chất, chỉ là một bộ giáp giống của
Phong Thủy Ngư Điểu nhưng mà tử vong chi lực quá thuần khiết, quá nồng nặc
khiến nó giống như trở thành thực chất. Tất cả pháp thuật đánh về phía Lâm
Phong đều bị tử vong giáp ngăn cản, giống như toàn bộ công kích đều tử vong,
mất đi hiệu quả. Cũng có một số công kích đánh xuống mặt đất, đại địa rung
chuyển, bụi bay tứ tán.
Hiệu quả phòng ngự của tử vong giáp quá mạnh mẽ, tuy nhiên tu vi của Lâm Phong
dù sao cũng mới chỉ là Kết Đan sơ kì, đối phương lại là ba mươi đầu Kết Đan
viên mãn, tử vong giáp chỉ triệt tiêu được sáu phần lực lượng công kích, bốn
phần dư lực còn lại trực tiếp khiến Lâm Phong trọng thương.
Lâm Phong vận chuyển công pháp luyện thể, điều động lượng sinh cơ lúc trước
hấp thụ trăm đầu linh thú bị hắn sưu hồn, luyện thể phương pháp thứ ba lần đầu
tiên được vận chuyển phong cách thôn phệ sinh cơ, hiệu quả vô cùng bá đạo.
Từng đạo vết thương mau chóng được lành lại, thậm chí cường độ cơ thể Lâm
Phong càng trở nên mạnh hơn. Rất nhanh, trọng thương liền bốc hơi không thấy,
Lâm Phong tiếp tục xuyên qua lượt công kích kia tiến về đầu linh thú đầu tiên.
Không chỉ ba mươi đầu linh thú Kết Đan viên mãn ngạc nhiên mà ngay cả Hắc
Phong Điểu cũng vô cùng kinh ngạc, công kích của ba mươi cái Kết Đan viên mãn
không ngăn cản được Lâm Phong nửa giây, thậm chí không gây cho hắn một chút
thương thế nào, ngược lại khí tức Lâm Phong đang ngày càng bành trướng. Liếc
nhìn tử vong giáp của Lâm Phong, Hắc Phong Điểu có một dự cảm không lành, Lâm
Phong chắc chắn che dấu tu vi.
Thế là Hắc Phong Điểu liền ra lệnh:
-Tất cả xông lên, giết chết hắn.
Bốn mươi đầu linh thú lúc này đều ngưng trọng, Lâm Phong quá mức quỷ dị, quỷ
dị đến mức khiến chúng nó có cảm giác không thể đối kháng, không một đầu nào
dám công kích Lâm Phong đầu tiên. Lâm Phong cười lạnh, tay hắn bắt quyết, đột
nhiên một đạo hắc sắc quang mang từ không trung đánh vọt xuống, xuyên qua một
đầu Kết Đan viên mãn linh thú, đầu linh thú này lập tức héo rũ, không còn chút
sinh cơ nào.
Công kích này quá nhanh, lại mang theo khí thế không thể chống cự, một cái Kết
Đan viên mãn liền ngã xuống. Lâm Phong phất tay, khi một vật tử vong thì sinh
cơ chúng nó sẽ tản ra, đôi mắt Lâm Phong lại có thể thấy luồng sinh cơ đó, khẽ
hấp một cái, sinh cơ của nó đã bị Lâm Phong hấp thu. Tuy nhiên sinh cơ này là
để khôi phục cho Liễu Phượng nên Lâm Phong cũng không vận chuyển công pháp cái
gì, chỉ tích lũy trong cơ thể mà thôi.
Hắc Phong Điểu lúc này đã biết cái không ổn lúc trước nó cảm nhận là cái gì :
-Khốn kiếp, trận pháp cấp bốn, không ngờ ngươi còn là một cái trận pháp đại sư, bất quá để ta xem trận pháp của ngươi kéo dài được bao lâu. Các ngươi tiếp tục quấn lấy hắn, ta không tin công kích như vậy hắn có thể dùng nhiều lần. Chỉ cần năm phút nữa ta sẽ ra tay giết chết hắn.
Đúng vậy, trận pháp của Lâm Phong chỉ thi triển được mười lần công kích, công
kích đầu tiên hắn chỉ làm đòn phủ đầu khiến bọn nó sợ hãi sinh ra thoái ý, từ
đó mọi việc sẽ dễ dàng hơn. Đáng tiếc đã bị Hắc Phong Điểu nhận ra. Ba mươi
chín đầu linh thú không còn đường lui, cắn răng lao về phía Lâm Phong nhưng
cũng rất cẩn thận, ai biết hắc sắc quang mang kia có đột ngột rớt xuống đầu
chúng nó hay không.
Lâm Phong bị ba mươi chín đầu vây đánh, vì muốn duy trì trận pháp để chúng nó
không có đường trốn thoát nên không vận dụng lực lượng trận pháp nữa. Thay vào
đó Lâm Phong triệt bỏ tử vong giáp, một cái tử vong trủy hiện ra trên tay, một
phát đâm vào trái tim của chính mình.
Đám linh thú kia cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, hắn tự sát sao? Bất quá nếu
đã tự sát thì chúng nó cũng không vội tấn công nữa, quả thực lúc này Lâm phong
không còn một chút sinh cơ nào, không khác người chết là bao.
Lâm Phong một lần nữa rơi vào trạng thái tử vong, đột nhiên đôi mắt hắn mở ra,
không còn là nhất nhật nhất nguyệt, chỉ là một mảnh hắc ám vô cùng vô tận.
Không có tu vi, không có sinh mệnh, không có lí trí, có… chỉ là một loại bản
năng, bản năng của tử vong.
Điều này khiến bầy linh thú rùng mình, thậm chí Hắc Phong Điểu cũng không hiểu
được mà run lên, bởi vì nó có cảm giác… nó đang phải đối mặt không phải là Lâm
Phong, mà là đang đối mặt với tử vong.
Lâm Phong mở miệng :
-Tử.
Một thanh âm không hề tồn tại một tia tình cảm, thanh âm đó vào lúc này giống
như thay thế thiên địa trở thành pháp tắc duy nhất trong chốn này, hắn muốn
ngươi chết ngươi không thể sống. Ba mươi chín đầu linh thú lúc này có ảo giác,
giữa chúng nó và Lâm Phong đang có một sợi dây tồn tại, sợi dây này đang không
ngừng thu lấy sinh cơ của nó truyền cho Lâm Phong.
Một vài linh thú hoảng sợ, bọn nó quay đầu chạy trốn nhưng dù chạy tới đâu thì
sợi dây kia giống như vô cùng vô tận, không thể bị cắt đứt. Vẫn còn ba mươi
đầu linh thú không lựa chọn chạy trốn mà điên cuồng công kích về Lâm Phong,
chỉ có giết chết Lâm phong bọn nó mới có một con đường sống sót.
Đối mặt công kích, vẻ mặt Lâm Phong không hề hoảng sợ, bởi vì lúc này hắn đã
không có tình cảm hay cảm giác, một lần nữa mở miệng:
-Vong.
Ba mươi đầu linh thú đột nhiên dừng lại, đúng vậy, chân chính dừng lại, trong
một khoảnh khắc nó đã quên, không phải quên Lâm Phong, không phải quên Hắc
Phong Điểu, không phải quên đồng bạn bên cạnh nó, chúng nó quên chính là bản
thân mình, quên đi tử vong tuyến kia, thậm chí còn quên tại sao chúng nó phải
công kích Lâm Phong.
Còn điều gì tuyệt vọng hơn quên chính bản thân mình, điều này khiến chúng nó
ngốc trệ, không còn mục đích tồn tại. Tuy nhiên sự ngốc trệ này chỉ kéo dài ba
hơi thở, bởi vì tu vi của Lâm Phong vẫn còn quá yếu, lại phải một lúc đối đầu
với 30 cái Kết Đan kì, nếu lúc này hắn là Nguyên Anh kì thì “tử” và “vong” đã
diệt sát hết đám này rồi.
Ba hơi thở, sinh mệnh chi lực của ba mươi chín đầu linh thú đã đủ để khiến Lâm
Phong tỉnh lại khỏi trạng thái tử vong, sau đó Lâm Phong bấm quyết, lấy Nhật
Nguyệt Phá Hư thần đồng làm dẫn, triệu hồi đệ thập trùng thiên xuất hiện.
Đệ thập trùng thiên xuất hiện, nhật nguyệt vô quang, thậm chí thiên địa đều
run rẩy, tựa như tất cả đã bị đệ thập trùng thiên cưỡng ép thay thế. Tại mảnh
thiên địa này ta là chúa tể, thiên ý cũng bị ý chí ta thay thế, ta chính là
thiên.
Một cỗ bá khí không thể hình dung từ Lâm Phong bộc phát, tất cả linh thú bao
gồm Hắc Phong Điểu đều có cảm giác đối mặt Lâm Phong thì chúng nó vô cùng nhỏ
bé, không thể chống cự, không thể phản kháng, tựa hồ Lâm Phong chính là thiên.