Liễu Phượng lại trở về bế quan, nàng cũng đã bố trí mấy trận đấu cho Lâm Phong
cùng Mộ Dung Tuyết. Dựa theo Lâm Phong phân phó thì đối thủ của Mộ Dung Tuyết
là linh thú Kết Đan hậu kì, còn đối thủ của hắn vẫn là linh thú Giả Anh, nếu
có linh thú Nguyên Anh thì càng tốt.
Bất quá Liễu Phượng nói rằng dưới trướng của nàng không có linh thú Nguyên
Anh, tại Cự Điểu Sơn Lâm này cũng chỉ có hai đầu linh thú Nguyên Anh kì, một
chính là nàng, còn một là một đầu Song Đầu Hắc Phong Điểu. Bởi vì trọng thương
nên nàng chỉ có thực lực của Nguyên Anh sơ kì, không muốn đối đầu với Hắc
Phong Điểu, từ đó mỗi người một phương thế lực, không ai xâm phạm đến ai.
Lại nói cũng nhờ sức hút của túi trữ vật mà thế lực của Liễu Phượng mạnh hơn
một chút, số lượng linh thú dưới trướng đông đảo hơn của Hắc Phong Điểu. Liễu
Phượng nói rằng nếu muốn nàng có thể sắp xếp một trận đấu cho Lâm Phong với
Hắc Phong Điểu, nhưng mà cái giá bỏ ra cũng không nhỏ nên tạm thời Lâm Phong
bỏ qua ý định này.
Vài ngày tiếp theo, dường như ngày nào hai người cũng chiến đấu một lần, Mộ
Dung Tuyết lúc này ngoại trừ tử ý đan khí ra thì còn có sinh mệnh lãnh diễm có
thể công kích, hàn khí từ sinh mệnh lãnh diễm rất lợi hại. Ban đầu thì Mộ Dung
Tuyết không che giấu được khí tức sinh mệnh kia, nếu gặp tu sĩ có kiến thức sẽ
nhận ra ngay nàng có thiên hỏa, đến lúc đó rất nguy hiểm.
May mắn ở đây cũng chẳng có tu sĩ nào, linh thú thì lại không biết Sinh Mệnh
Lãnh Diễm, đó cũng là lí do mà Lâm Phong muốn Mộ Dung Tuyết luyện tập khống
chế Sinh Mệnh Lãnh Diễm trong chiến đấu. Một khi che giấu triệt để thì khi gặp
tu sĩ cũng có thể sử dụng, khiến Sinh Mệnh Lãnh Diễm trở thành một con bài
tẩy.
Đan thuấn là một môn thân pháp yếu quyết không giới hạn đẳng cấp, Mộ Dung
Tuyết tu vi càng mạnh thì tốc độ của nàng càng nhanh, khoảng cách thuấn di
cũng xa hơn, hiện tại đã thuấn di được 50 trượng, không cần lại phải đổi thân
pháp yếu quyết. Lại nói độc ý khiến đan thuấn mang theo ảo giác cực mạnh,
người có tu vi yếu hoặc không có phòng bị rất dễ rơi vào huyễn cảnh của Mộ
Dung Tuyết.
Đáng tiếc là hai người Lâm Phong tu luyện trong sơn lâm quá lâu vẫn chưa ra
ngoài, trên thân đều không có pháp bảo vừa tay, những pháp bảo lúc trước cướp
được bây giờ theo tu vi tăng tiến cũng trở nên có chút gân gà, ngoại trừ Ngự
Thiên Chung vẫn còn tác dụng phòng ngự mạnh mẽ.
Hơn nữa thông qua chiến đấu, Mộ Dung Tuyết phát hiện vậy mà Ngự Thiên Chung
khi sử dụng để phòng ngự âm ba công kích lại rất mạnh, Kết Đan hậu kì đánh ra
âm ba công kích mà nàng dựa vào Ngự Thiên Chung lại không nhận chút ảnh hưởng
nào. Bởi vì Ngự Thiên Chung đã hư hại khá nhiều nên nàng không dùng nó để
phòng ngự cường lực, trong lúc vô tình mà lại phát hiện ra công năng này, hóa
ra từ trước đến giờ nàng đã dùng nó sai cách.
Mười ngày thượng lôi đài Mộ Dung Tuyết nhận được lợi ích vô cùng lớn, đặc biệt
nàng ngộ ra một chiêu thức sử dụng hỏa khí nơi đây, đây là nhờ vào sự chỉ điểm
của Liễu Phượng. Đan khí rất dễ bị hỏa khí khắc chế, nhưng nếu nghĩ theo hướng
ngược lại thì đan khí lại khiến cho hỏa khí bùng cháy mạnh mẽ hơn, đề cao sức
công kích của hỏa hệ pháp thuật.
Thế là trong trận đấu với Kim Thân Bằng, một loài phi cầm có lực lượng nhục
thân vô cùng mạnh mẽ, lực phòng ngự kinh người, độc khí không thể xuyên qua
lớp phòng ngự của nó, tử ý cùng hàn khí cũng không tổn thương được nó, Kim
Thân Bằng đứng ở thế bất bại.
Lúc này Mộ Dung Tuyết điều động đan khí tới mức cực hạn bao vây Kim Thân Bằng,
vì Kim Thân Bằng tự tin vào phòng ngự của chính mình, hơn nữa đan khí của Mộ
Dung Tuyết nó không cảm nhận được chút sát thương nào, thậm chí còn có chút bổ
dưỡng, thế là mặc kệ Mộ Dung Tuyết ra chiêu.
Khi đan khí trở thành một cái phong bạo đan khí, Kim Thân Bằng là trung tâm
của phong bạo, vẫn đang thưởng thức đan khí thì Mộ Dung Tuyết bấm quyết, triệt
bỏ sức kháng cự hỏa khí, toàn thân nàng nổi lên một tầng lãnh diễm, đan khí
ngoại thân thì liên tục bị thiêu đốt, một cột hỏa diễm trùng thiên xuất hiện
thay thế cho đan khí phong bạo kia.
Mộ Dung Tuyết cảm nhận được cột hỏa diễm kia vô cùng bá đạo, nếu không có Sinh
Mệnh Lãnh Diễm bảo vệ có khả năng đan mạch của nàng của bị thiêu đốt, lúc đó
không biết cột hỏa diễm kia còn mạnh mẽ như thế nào, nàng cũng không dám nghĩ
đến. Hỏa diễm dưới sự dẫn dắt của đan khí điên cuồng xoắn về phía Kim Thân
Bằng, sau đó Kim Thân Bằng phòng ngự mạnh mẽ như thế nào cũng bị trọng thương,
kim mao trên người bị hòa tan không ít.
Nàng đặt tên cho chiêu thức này là Đan Hỏa, sau này dù không có hỏa khí nhưng
nàng vẫn sử dụng được chiêu thức này, nàng không có nhưng Lâm Phong có a, hơn
nữa hỏa linh lực của Lâm Phong còn bá đạo hơn nơi đây gấp mấy lần, lại một
pháp thuật hợp kích giữa hai người ra đời.
Về phần Lâm Phong khi đối mặt với một giả anh linh thú cũng không có bao nhiêu
áp lực, nơi đây giống như sân nhà của hắn, hỏa khí khiến chiêu thức của Lâm
Phong càng được tăng phúc, lực công kích lại tăng thêm một phần. Phiền toái
duy nhất là hắn chưa thể lăng không phi hành, lại không có phi kiếm nào, chỉ
có thể dùng hỏa bộ tiếp cận, khá phiền phức.
Đã có một lần Lâm Phong chiến đấu với Phong Lôi Điêu, hắn dùng hỏa bộ tiếp cận
thì Phong Lôi Điêu liền né được, tốc độ của nó rất nhanh. Một kích thất bại,
Lâm Phong rơi vào thế hạ phong, không có điểm đặt chân dù có sử dụng phong bộ
thì tốc độ vẫn bị giảm đi, không thể nào so được với Phong Lôi Điêu.
Từ đó Lâm Phong liền bị đánh cho không còn đường đánh trả, tới lúc chạm đất
mới thôi. May mắn là nhục thân Lâm Phong cũng khá mạnh, chỉ cần không chết thì
có thể lợi dụng linh đan trị thương, sau đó dược lực cũng nhờ đó mà ẩn trong
cơ thể, một khi lại bị thương liền ngay lập tức được chữa lành, đây là phương
pháp dùng sinh cơ bù đắp của Lâm Phong.
Đương nhiên là sau khi bù đắp lại cũng khiến cơ thể mạnh hơn một phần, đây là
sự bá đạo trong phương pháp luyện thể thứ ba của Lâm Phong. Bình thường người
khác bị thương chỉ mong sau khi chữa trị không để lại di chứng gì, Lâm Phong
sau khi bị thương lại trở nên mạnh mẽ hơn, đây là cái đạo lí gì a. Đây đều là
công lao của Thiên Biến Vạn Hóa pháp phối hợp với công pháp luyện thể độc
quyền của Lâm Phong.
Sau trận đánh này Lâm Phong quyết định sẽ cải tiến Phong Hỏa Thất Tinh Bộ, nếu
không một khi chưa đạt tới Nguyên Anh kì mà gặp lại trường hợp này hắn sẽ rất
thiệt thòi, chỉ có trong chiến đấu mới nhận ra thiếu sót của mình quả là không
sai. Kỹ năng phục chế hình ảnh cũng tiến bộ, hiện tại đã có thể phục chế tỉ lệ
1:4.
Mười ngày trôi qua thì Liễu Phượng cũng xuất quan, nàng lại tìm đến Lâm Phong
quan sát luyện đan, sau đó lại trở về bế quan. Qua thêm tám ngày, Liễu Phượng
lại xuất quan, sau đó lại tới quan sát luyện đan, rồi lại bế quan. Cứ như vậy
mỗi lần bế quan càng ngày càng ngắn, mãi đến một tháng sau thì Liễu Phượng đã
gần như có thể liên tục cảm ngộ, kết nối lại những gì mà nàng trải nghiệm
được.
Sở dĩ như vậy là vì mỗi lần Lâm Phong luyện đan đều là một loại đan khác,
phương thức thay đổi cũng khác nhau, thiên biến vạn hóa, mỗi lần như vậy thì
Liễu Phượng lại cảm ngộ được những điều khác nhau, dù chỉ là khác nhau một
chút nhưng cũng khiến nàng thôi diễn ra rất nhiều thứ. Từ đó đan đạo của Liễu
Phượng không tăng lên nhưng lí giải về vạn vật của nàng lại tăng lên, hiểu rõ
về vạn vật mới có thể thay đổi chúng nó.
Lúc này thì hai người Lâm Phong cũng tạm dừng việc chiến đấu, cả hai đều đã
khai thác được tối đa thực lực của mình, tích lũy đủ tri thức, bây giờ là thời
gian bù đắp sai sót, lại nói Lâm Phong cũng cần phải tìm hiểu về Linh Tâm trận
kia, trận này cho Mộ Dung Tuyết cảm giác quen thuộc khiến hắn có chút bận tâm.
Lúc trước Liễu Phượng bế quan nên cũng không tiện xem xét, bây giờ Liễu Phượng
đã không cần bế quan thì mọi chuyện dễ làm rồi.
Ba người hẹn nhau ở vườn linh thảo, khi Mộ Dung Tuyết đến thì cả vườn linh
thảo liền trở nên sống động, bất quá nàng cũng không rơi vào cảm ngộ nữa, chỉ
câu thông với linh thảo giống như những người bạn trò chuyện với nhau. Ba
người, tu luyện ba phương thức khác nhau, Mộ Dung Tuyết câu thông linh thảo
hoàn thiện đan ý, Lâm Phong quan sát thôi diễn Linh Tâm trận đồng thời nhất
tâm nhị dụng tiếp tục phục chế hình ảnh chiến đấu, Liễu Phượng cũng ngồi một
bên tu luyện để hiểu rõ về Phượng Hoàng Niết Bàn quyết.
Thời gian chậm rãi trôi qua, trải qua ba tháng thì Liễu Phượng và Mộ Dung
Tuyết là hai người thoát ra khỏi trạng thái tu luyện đầu tiên, đều thu được
lợi ích không nhỏ. Liễu Phượng lần đầu tiên tu luyện bên cạnh Lâm Phong nên
phát hiện được một điều, khí tức Lâm Phong tản ra khi tu luyện khiến khả năng
cảm ngộ của nàng trở nên mạnh mẽ hơn, có lẽ sau này nên mượn hắn để phụ trợ tu
luyện a. A… ta lại suy nghĩ đến cái gì rồi.
Vì Mộ Dung Tuyết từ khi tu luyện Cửu Chuyển Đan Quyết đã có Lâm Phong ở bên
cạnh nên không phát hiện được điều này, sở dĩ nàng cảm ngộ đan ý nhanh như vậy
là do có Lâm Phong. Khi Lâm Phong rơi vào trạng thái tu luyện sẽ có một chút
hỗn độn chi khí tản ra, đây là hiệu quả của hỗn độn chi tâm trợ giúp Lâm Phong
tu luyện.
Chỉ vì Hỗn độn chi tâm chưa nhận chủ hoàn toàn nên mới có hỗn độn chi khí
thoát ra ngoài, hỗn độn chi khí này rất nhỏ bé, dù là Hóa Thần thậm chí Hợp
Thể cũng không phát hiện ra được dị trạng nhưng lại ảnh hưởng đến người xung
quanh. Lâm Phong cũng không biết điều này, may mắn là khi hắn tu luyện đều đề
phòng, chỉ có người cực kì thân thiết như Mộ Dung Tuyết ở bên cạnh, nếu không
sẽ rất phiền phức.
Liễu Phượng lần này là một ngoại lệ, sau khi tìm hiểu xong Linh Tâm trận thì
sẽ không có chuyện này nữa. Nếu không phải Liễu Phượng có quan hệ khá tốt với
Mộ Dung Tuyết, lại nói trận pháp này có liên quan tới nàng thì Lâm Phong cũng
không để nàng ở đây rồi, quá tiện nghi cho nàng a.
Nhị nữ thấy Lâm Phong vẫn còn đang nghiên cứu thì cũng không làm phiền hắn,
hai người kéo nhau ra ngoài vui chơi một chút, đây chính là chủ ý của Liễu
Phượng. Dạo này nàng nghĩ đến Lâm Phong khá nhiều, đang muốn tìm kiếm thứ gì
chơi vui để xóa bớt loại suy nghĩ này, nếu không sau này đối mặt hắn sẽ rất
lúng túng a.
Mộ Dung Tuyết bị Liễu Phượng lôi kéo cũng đành nghe theo nàng, Cự Điểu Sơn Lâm
là một nơi đầy kì ngộ, dù không có kì ngộ thì cũng có rất nhiều thứ thú vị,
hiện tại có Liễu Phượng bảo kê mà không tìm hiểu thì sẽ rất đáng tiếc, hơn nữa
Lâm Phong luôn chú ý tới Mộ Dung Tuyết cũng đồng ý để Mộ Dung Tuyết đi cùng
Liễu Phượng, ra ngoài một chút cũng tốt. Thế là nhị nữ liền vui vẻ ra ngoài
chơi.