128 : Dung Đan Thành Đan


Liễu Phượng rời đi, Lâm Phong một ngày một lò linh đan cấp ba, trong đó đều có
đan khí của Mộ Dung Tuyết gia nhập, tu vi của Mộ Dung Tuyết càng ngày càng
tiếp cận Kết Đan trung kì. Lần lượt các loại linh đan như thủy linh đan, bạo
hỏa đan, hồi linh đan,… cấp ba được ra lò.

Vì một ngày chỉ luyện một lò nên phần lớn thời gian Lâm Phong lại chuyển qua
cho việc tu luyện, đệ thập trùng thiên càng ngày càng được củng cố vững chắc.
Không có Liễu Phượng chủ trì lôi đài nên cũng chẳng có trận đấu nào được diễn
ra, khả năng minh tường của Lâm Phong vẫn chưa hoàn thiện, chỉ có thể phục chế
được một chút hình ảnh.

Lại nói linh thảo thù lao mà Liễu Phượng để lại cho Lâm Phong đủ luyện ra hai
viên Đại Linh Đan, đây là loại đan dược để Kết Đan tu luyện, tuy nhiên Lâm
Phong cũng không phục dụng, hắn cảm giác tu vi của mình muốn lên cấp quá khó
khăn, hai viên Đại Linh Đan này căn bản không đủ dùng, không bằng giữ lại cho
lúc đột phá.

Mười ngày trôi qua, tu vi của Mộ Dung Tuyết đã đến đỉnh điểm của Kết Đan sơ
kỳ, đã có thể đột phá. Lâm Phong bố trí một chút trận pháp, đây chỉ là đột phá
tiểu cảnh giới, chắc chắn sẽ không có thiên kiếp nhưng cẩn thận một chút vẫn
hơn. Đồng thời mỗi khi Mộ Dung Tuyết đột phá thì lại có một đợt đan khí tản
ra, Lâm Phong cũng có thể dựa vào đó mà tu luyện.

Lâm Phong bố trí một cái phong ấn trận cấp ba, một cái phong bế trận cấp ba và
một cái tụ linh trận cấp một. Tụ linh trận Lâm Phong cũng chỉ mới học tập
không lâu, khi hắn ở vườn linh thảo của Liễu Phượng thì phát hiện linh khí ở
đó vô cùng nồng nặc, dường như linh khí xung quanh đều bị hút vào đó.

Lâm Phong không biết ở dưới vườn linh thảo có linh mạch nhưng cũng nhờ vậy mà
hắn thôi diễn ra một chút tụ linh trận, phương thức hoạt động giống như máy
hút bụi tại địa cầu, hút linh khí lại là được. Còn hai trận pháp kia là để đan
khí không bị tràn ra ngoài, tránh một số rắc rối không cần thiết.

Làm xong tất cả, Lâm Phong ngồi xuống luyện một lò linh đan cấp ba, Mộ Dung
Tuyết cũng ngồi bên canh, chuẩn bị đột phá. Hai canh giờ trôi qua, đan thành,
sau đó đan tử, đan khí tràn ra, Mộ Dung Tuyết khẽ hấp, đan khí kia toàn bộ
truyền tới đan mạch, cả quá trình như nước chảy thành sông, không có chút sai
lầm nào.

Vào lúc này, nhẫn trữ vật của Lâm Phong lại truyền ra chấn động, mười viên
linh đan cấp ba mặc dù được Mộ Dung Tuyết dùng tử ý tu luyện, đáng nhẽ chúng
nó đã phải không còn một chút ý thức nào, vậy mà lúc này đột nhiên trở nên
sống động, giống như được tân sinh, đồng loạt bay ra khỏi nhẫn trữ vật.

Cũng giống như lúc Mộ Dung Tuyết đột phá Trúc Cơ kì, Mộ Dung Tuyết làm trung
tâm, mười một viên linh đan xoay xung quanh nàng, chỉ cần nàng đồng ý, chúng
nó sẽ nguyện ý hi sinh, chỉ để khiến nàng trở nên mạnh mẽ hơn. “Tiểu Mộ Dung
Tuyết” lúc này cũng bay ra, lơ lửng trên đỉnh đầu Mộ Dung Tuyết.

Hai cái Mộ Dung Tuyết đồng thời bắt quyết, Cửu Chuyển Đan Quyết vận chuyển, Mộ
Dung Tuyết phun ra một đoàn đan khí bao phủ lấy mười một viên linh đan kia,
“tiểu Mộ Dung Tuyết” thì lại phun ra một đám lãnh diễm, kết hợp với đan khí,
vào lúc này nàng đang làm một việc không tưởng… đó là luyện hóa mười một viên
linh đan kia… trở thành một viên linh đan cấp bốn.

Đây là ý niệm mà những viên đan này truyền tới, chúng nó muốn đột phá giới hạn
khiến lại một lần nữa có sinh mệnh, chỉ có sinh mệnh mới có thể sinh ra đan
khí. Sinh mệnh chúng nó đã không còn, một cỗ chấp niệm muốn trợ giúp Mộ Dung
Tuyết đột phá, dù có phải chết một lần nữa cũng cam lòng.

Mộ Dung Tuyết lúc này hoàn toàn tỉnh táo, hỏa diễm làm lô, đan khí làm hỏa,
đan hóa linh thảo, dung đan thành đan. Lâm Phong chăm chú quan sát Mộ Dung
Tuyết, cách làm này khiến hắn có một chút suy nghĩ, có thể sẽ giúp cho tỉ lệ
thành đan khi luyện Tứ Chuyển Niết Bàn Đan tăng lên một phần.

Mười một viên linh đan không ngừng xoay tròn, không ngừng bị đan khí hòa tan,
dần dần biến thành một đoàn tinh hoa linh đan. Sinh Mệnh Lãnh Diễm hóa thành
đan lô cũng thu nhỏ lại, dung nhập vào đoàn tinh hoa kia, hoàn thành một bước
cuối cùng, ngưng đan. Sinh mệnh của chúng nó đã mất, khi đan chưa thành, hỏa
diễm kia chính là sinh mệnh của nó, khi đan thành, sinh mệnh lại tán đi.

Một viên linh đan không biết tên cuối cùng được luyện thành nhưng có thể nhận
ra nó đã vượt ra khỏi linh đan cấp ba. Bất quá viên đan này trong nháy mắt lại
tan vỡ, vô cùng vô tận đan khí tràn ra dung nhập thể nội Mộ Dung Tuyết, lúc
này nàng có một sự xúc động, tử cực hạn chính là sinh… mà sinh cực hạn… cũng
chính là tử.

Cuối cùng thì chúng nó cũng đột phá được giới hạn cuối cùng của chính mình,
cái giá phải trả là lại tử vong thêm một lần nhưng rất đáng, chỉ cần vương của
chúng nó còn sống, càng trở nên mạnh mẽ nghĩa là chúng nó vẫn sống, sống trong
chính Mộ Dung Tuyết. Có lẽ một ngày nào đó Mộ Dung Tuyết đột phá cửu chuyển
đan mạch, cửu chuyển quy nhất, thành tựu đan thần chúng nó cũng sẽ sống lại
thật sự, bất quá ngày này vẫn còn rất xa.

Cũng bởi biến cố này mà khi Mộ Dung Tuyết đột phá Kết Đan trung kì, lượng đan
khí tản ra rất nhiều, vốn dĩ nàng cũng có thể tiếp tục hấp thu nhưng cũng
không đề cao được tu vi, chỉ khiến đan mạch vững chắc hơn một chút, do đó Lâm
Phong mới hấp thu lượng đan khí này để tu luyện.

Nhờ vào trận pháp mà Lâm Phong có thể hấp thu đan khí một cách triệt để, không
lãng phí một chút nào, tuy vậy cũng không giúp hắn một mạch đột phá Kết Đan
trung kì được, vẫn còn một đoạn đường rất dài còn phải đi. Dù đan khí có thể
trợ giúp hắn tu luyện nhưng phẩm chất không thể nào bằng chân khí trong cơ thể
được, sau khi được Thiên Biến Vạn Hóa Pháp chuyển đổi thành chân khí chỉ có
thể tăng lên một chút mà thôi.

Mộ Dung Tuyết nhả ra một ngụm trọc khí, thở dài, dù đã biết mệnh của linh thảo
cùng linh đan cuối cùng là bị người phục dụng nhưng nàng vẫn có chút không nỡ,
hiện tại chỉ có thể cố gắng sống thật tốt, một ngày nào đó nàng sẽ ban cho
chúng nó một sinh mệnh khác.

Mộ Dung Tuyết không biết phải đạt tới đỉnh cao nào mới làm được như vậy, nhưng
nàng có thể cảm nhận được linh thảo mà nàng từng phục dụng vẫn sống, ý chí của
chúng nó đang ở trong nàng, chính xác hơn là đang ở trong đan mạch của nàng.
Mộ Dung Tuyết không biết rằng ý chí đó nguyên bản không phải của linh thảo,
trong giới tu chân sẽ có linh thảo thành tinh, có ý chí riêng nhưng những linh
thảo cấp thấp này thì không thể nào có ý chí riêng.

Cửu Chuyển Đan Quyết là một loại công pháp vô cùng huyền ảo, cho người tu
luyện có cảm giác rằng linh thảo có ý chí, thậm chí là vạn vật đều có ý chí
riêng của mình nhưng thưc chất ý chí đó đều do đan khí huyễn hóa mà thành,
kích thích và phóng đại “ý thức” bản nguyên của vạn vật vô số lần, tạo thành
một cái “ý chí”, vô trùng sinh hữu (từ không hóa có), thậm chí người thi triển
cũng không biết được điều này.

Tuy nói ý chí đó do đan khí huyễn hóa ra nhưng cũng không thể phủ nhận rằng
sau khi linh thảo tiếp xúc với đan khí và câu thông với Mộ Dung Tuyết thì
chúng nó đã sinh ra “ý chí” thực sự, nếu tất cả đều là hư ảo thì làm sao có
thể tu luyện, đây mới chính là điểm đặc biệt của Cửu Chuyển Đan Quyết. Bắt
nguồn từ đan khí thì kết thúc cũng trở về đan khí.

Lâm Phong tiến lại gần Mộ Dung Tuyết an ủi:

-Muội không cần buồn, ít nhất cũng có một người nhớ đến chúng nó, tính cả ta là hai người, muội nên vui mừng cho bọn chúng mới đúng.

Mộ Dung Tuyết khôi phục tâm tình nói ra:

-Ừm, nhưng mà lần này đột phá lại tiêu hao nhiều linh đan như vậy, những linh đan kia đều là của Phượng tỷ a.

Lâm Phong đáp lại:

-Vấn đề này dễ giải quyết, ta luyện đan miễn phí cho Liễu Phượng mười lò là được, không biết chừng nào Liễu Phượng mới xuất quan, linh thảo đã hết rồi a. Lại nói nhờ nàng đột phá lần này mà đan đạo của ta có điểm đột phá không nhỏ, có lẽ sẽ trợ giúp được Liễu Phượng phần nào.

-Muội cảm thấy Phượng tỷ rất đáng thương, dường như tỷ ấy luôn bị ai đó khống chế, đây chỉ là cảm giác của muội, hơn nữa muội có cảm giác trận pháp kia rất quen thuộc nhưng không nói rõ được.

Lâm Phong biết đây là Mộ Dung Tuyết nói về trận pháp đồ án phượng hoàng tại
vườn linh thảo, thế nhưng nàng lại có cảm giác quen thuộc, phải biết Mộ Dung
Tuyết không có học qua trận pháp, điều này vô cùng kì lạ, xem ra ta nên dành
thời gian nghiên cứu trận pháp kia nhiều hơn.

Lại qua hai ngày ngây ngốc tại động phủ, Lâm Phong không đình chỉ hấp thu linh
khí thiên địa, còn Mộ Dung Tuyết chỉ có thể cảm ngộ đan ý tiếp, không có linh
thảo cũng như không trải qua thực chiến thì việc củng cố tu vi đành phải đợi
Liễu Phượng xuất quan, chiến đấu với Lâm Phong thì hiệu quả không lớn, Lâm
Phong quá mạnh mẽ, lại biết hết chiêu thức của nàng a.

Rốt cuộc thì Liễu Phượng cũng xuất quan, nàng ngay lập tức đi tìm Lâm Phong,
trải qua mười hai ngày thì nàng đã không còn lo lắng về tâm ma truyền thừa,
dường như đã lãng quên nó luôn rồi, trạng thái này rất tốt để cảm ngộ đây.
Liễu Phượng vừa gặp Mộ Dung Tuyết thì cũng bất ngờ vì nàng đã là Kết Đan trung
kì, nhưng không cảm thấy không có khả năng như lúc trước nữa, cả hai người này
đều là quái vật, không thể xét theo lẽ thường được.

-Chúc mừng muội đột phá Kết Đan trung kì, hiện tại tỷ không có cái gì làm quà, đợi sau này tỷ sẽ bù cho muội.

Mộ Dung Tuyết mỉm cười, có tỷ tỷ cũng thật tốt:

-Phượng tỷ quá khách sáo, lần này muội đột phá cũng nhờ phúc của tỷ, tuy nhiên lại dùng hết số linh thảo lúc trước của tỷ rồi, hy vọng tỷ đừng giận muội là được.

Liễu Phượng cười gian:

-Ha hả, không sao, cứ tính lên trên Lâm Phong là được, chỉ cần hắn luyện cho tỷ mấy chục lò miễn phí là được.

Khóe mắt Lâm Phong giật giật, Liễu Phượng này vậy mà giở công phu sư tử ngoạm,
rõ ràng nếu tính theo ước đinh lúc trước thì chỉ có mười lò miễn phí mà thôi.
Thôi thì nhường nhịn nàng một chút, coi như đa tạ món quà tương lai của nàng
dành cho Mộ Dung Tuyết vậy.

Nhìn thấy Lâm Phong không phản bác, Liễu Phượng càng thích thú, cảm thấy Lâm
Phong quá dễ bị thuyết phục. Nhưng nghĩ lại ngay lúc đầu gặp hắn thì hắn còn
uy hiếp mình đây liền hiểu rõ tính cách của Lâm Phong, có lẽ hắn tốt với mình
một phần là vì Mộ Dung Tuyết. Aizz, không biết đến bao giờ mình mới tìm được
người quan tâm mình như vậy đây. A.. ta lại suy nghĩ tới cái gì rồi.

Lâm Phong cắt đứt dòng suy nghĩ của Liễu Phượng:

-Ta có một tin vui, đó là gần đây nhất ta có chút lí giải về đan đạo, có thể đề cao khả năng thành công của Tứ Chuyển Niết Bàn Đan nhưng cần phải luyện tập một thời gian, sắp tới ngoại trừ linh thảo cao cấp ngươi cứ mang đến tử thảo cũng được, đẳng cấp không quan trọng.

Nghe đến Tứ Chuyển Niết Bàn Đan ánh mắt Liễu Phượng sáng lên, lại đưa ra một
cái nhẫn trữ vật liền đáp ứng:

-Được, linh thảo trong đây ngươi cứ toàn quyền sử dụng. Hôm nay lại luyện cho ta vài lò linh đan cấp ba được không.

-Không có vấn đề.

Lại tiếp tục công việc luyện đan, hai lò linh đan lại luyện xong cho Liễu
Phượng, Liễu Phượng rất chăm chú quan sát nhưng thay đổi công pháp là chuyện
vô cùng khó khăn, không phải chuyện một sớm một chiều có thể hoàn thành, nàng
quyết định lại về động phủ suy diễn.

Trước khi Liễu Phượng lại bế quan thì Lâm Phong cũng nhờ Liễu Phượng sắp xếp
cho Mộ Dung Tuyết cùng hắn vài trận đấu lôi đài, chỉ lí luận trên lí thuyết
thì không được, phải có thực chiến thì mới có thể tiến bộ, hơn nữa chỉ có trải
qua chiến đấu sinh tử mới phát huy được mười phần chiến lực, từ đó khi gặp
người có tu vi cao hơn một chút cũng có khả năng đào tẩu.


Đỉnh Phong Chí Tôn - Chương #128