126 : Túi Trữ Vật Thần Kỳ


Lâm Phong lựa chọn lúc này hướng dẫn Liễu Phượng luyện đan là vì tu vi Mộ Dung
Tuyết vừa tăng lên mau chóng, nàng cũng không vội vàng hấp thu thêm đan khí,
cần có thời gian vững chắc tu vi. Dù sao theo Tang Thụ đạt đến Nguyên Anh chỉ
là hóa giải nguy cơ tạm thời, chỉ khi nào thành tiên mới chữa trị tận gốc vấn
đề này nên hai người rất cẩn thận trong việc đột phá, không thể nào bỏ gốc lấy
ngọn được.

Lâm Phong đã dò hỏi Tang Thụ, Tang Thụ cũng trả lời thật cho Lâm Phong biết
rằng nó vốn muốn để Mộ Dung Tuyết tu luyện Cửu Chuyển Đan Quyết vì đề phòng
vạn nhất mà thôi, nếu không có chuyện gì xảy ra thì Cửu Chuyển Đan Quyết vẫn
là một bộ công pháp rất thích hợp với Mộ Dung Tuyết, đan ý bây giờ nhìn qua có
vẻ không thực dụng nhưng khi thành tiên nhân lại có chỗ dùng rất nhiều.

Ba ngày sau Liễu Phượng tìm đến động phủ Lâm Phong, nàng đã chuẩn bị một động
phủ mới dành riêng cho việc học tập luyện đan, trước đây nàng đã làm tạc lô
mấy lần, không thể luyện tại đình viện linh thảo được, một khi có vấn đề ngoài
ý muốn nàng rất muốn khóc a.

Ba người cùng nhau tới động phủ mới, Liễu Phượng đã làm sẵn một tấm bảng
“luyện đan động phủ” phía trên động phủ, quá khoa trương. Liễu Phượng cũng vui
vẻ khi Mộ Dung Tuyết theo nàng, Mộ Dung Tuyết có thể câu thông linh thảo thì
thiên phú luyện đan cũng sẽ rất cao a, hỏi Mộ Dung Tuyết đỡ mất mặt hơn hỏi
Lâm Phong nhiều.

Lâm Phong quan sát “luyện đan động phủ” cũng khá hài lòng, linh khí tại đây
khá tinh thuần, trải qua bố trí của Liễu Phượng cũng là linh khí không thuộc
tính rất thích hợp cho việc thành đan, có lẽ Liễu Phượng đã nghiên cứu qua một
số rồi. Chỉ có một điều đáng tiếc đó là tại đây bài trí mấy chục cái đan lô
nhưng cũng chỉ là đan lô cấp 1 cấp 2, một cái cấp ba cũng không có.

Lại nói Tứ Chuyển Niết Bàn Đan là linh đan cấp 4, liệu dùng đan lô cấp 2 có
thể luyện chế được hay không cũng là một vấn đề, ít nhất cần phải có một cái
đan lô cấp ba mới luyện được. Lâm Phong lên tiếng hỏi:

-Ngươi không có đan lô cấp ba nào sao? Muốn luyện Tứ Chuyển Niết Bàn Đan phải có đan lô cấp ba, thậm chí nếu là cấp bốn thì tỉ lệ thành công càng cao hơn một chút.

Liễu Phượng nhíu mày, kém chút nàng liền quên vấn đề này, nhưng mà đan lô cao
cấp nàng quả thực không có, vì những đan lô này là đánh cướp từ những tu sĩ
tới đây mạo hiểm, không phải luyện đan sư cao cấp thì mang theo đan lô cao cấp
làm gì.

-Không có, ta chưa từng “nhặt” được cái đan lô cấp ba nào. Nếu như vậy có nghĩa là Tứ Chuyển Niết Bàn Đan xem như vô vọng rồi sao.

Lâm Phong thở dài, đúng là khó càng thêm khó, hiện tại chỉ có thể tùy cơ ứng
biến mà thôi, nếu quả thật vẫn không được hắn phải trở về một chuyến, vay mượn
cha Mộ Dung Tuyết xem sao.

-Cũng không đến nỗi bi quan như vậy, ta có một cái đan lô cấp ba nhưng không biết nó có bị hủy bởi lần hỏa sơn bùng phát lúc trước hay không, nếu đã bị hủy thì đến lúc đó ta cần ra ngoài một chuyến.

Lâm Phong cũng không hy vọng đạt được đan lô cấp bốn, đó đều là bảo vật trấn
tông của các đan tông, làm sao có thể dễ dàng lấy được. Đan lô cấp bốn chính
là vật phẩm cần thiết để luyện linh đan cấp bốn, cũng có nghĩa là nằm trong
tay luyện đan sư cấp bốn, chính là luyện đan đại sư, đều được họ coi như sinh
mạng của mình, nói mượn là mượn được sao?

Liễu Phượng gật đầu, nàng đã tin tưởng Lâm Phong thì cũng không hạn chế cách
làm của Lâm Phong, về phần nếu Lâm Phong một đi không trở lại nàng cũng không
thèm nghĩ đến, chắc chắn Lâm Phong không phải người như vậy. Lâm Phong bắt đầu
tiết học:

-Liễu Phượng, theo ngươi luyện đan là gì? Ngươi có lí giải thế nào về đan.

Liễu Phượng không suy nghĩ mà trả lời ngay, đây là câu hỏi khi một người học
luyện đan đều phải trả lời, nàng cũng từng thấy trong các điển tịch rồi:

-Đan chính là thành quả từ linh thảo mà thành. Luyện đan chính là từng bước đi dẫn tới thành quả đó, mỗi một bước đều vô cùng quan trọng, cần độ chuẩn xác tuyệt đối, một bước sai lầm sẽ thất bại. Luyện đan quan trọng nhất là khống hỏa, đây cũng là điểm mà ta kém nhất.

Lâm Phong gật đầu, lý giải này không sai, hắn cũng không truyền thụ cách luyện
đan của hắn cho Liễu Phượng, nàng nói thiên phú luyện đan của nàng không cao
làm sao có thể học được điều quá cao siêu, dạy cho nàng vài cái cơ bản để hỗ
trợ hắn luyện đan là được. Lâm Phong hỏi tiếp, hắn phải tìm ra điểm yếu của
Liễu Phượng:

-Theo lí mà nói phượng hoàng là chủng loài khống hỏa rất tốt, tại sao lại thất bại ở giai đoạn khống hỏa, ngươi có biết không.

-Vấn đề này ta cũng đã nghĩ qua, ta cảm giác rằng hỏa diễm của ta không thích hợp để luyện đan, nó quá cuồng bạo, dù đã khống chế ở mức thấp nhất cũng khiến linh thảo bị cháy sạch.

Vừa nói Liễu Phượng vừa búng tay, một đoàn hắc sắc hỏa diễm nhảy múa trên ngón
tay nàng, rất sống động. Nàng khống hỏa rất tốt, nhưng mà hắc sắc hỏa diễm kia
nhiệt độ quá lớn, luyện linh đan cao cấp thì được chứ linh thảo cấp một đụng
phải nó liền bốc hơi ngay, mạnh quá cũng không tốt a. Lâm Phong gật gù hiểu
ra:

-Ra là vậy, tuy nhiên cũng không thành vấn đề, cái ngươi học bây giờ chỉ cần quan sát, tìm hiểu rõ ràng đặc tính của linh thảo để phối hợp với ta mà thôi. Về phần hỏa diễm ta có thể dùng hỏa linh khí tạo thành linh hỏa để ngươi khống chế.

Lâm Phong ném ra một cái danh sách các loại tài liệu, hắn muốn bố trí một cái
lò luyện đan giống như trước kia, như vậy thì Liễu Phượng có thể tập luyện
được rồi.

-Ta cần những loại tài liệu này, số lượng đã ghi trong đó, ta phải cải tạo lại hệ thống đan lô.

Liễu Phượng xem qua danh sách, may mắn những thứ này cũng không cao cấp, nàng
đều có, nhưng cần chút thời gian… để bòn rút từ túi trữ vật của đám linh thú
dưới trướng.

-Được, ngươi đợi một chút.

Liễu Phượng cũng không giấu diếm Lâm Phong, hắn đã đoán ra việc xấu của nàng
rồi, thế là lấy ra một cái túi trữ vật, tương tự với của đám linh thú kia
nhưng màu sắc hơi khác, chính là màu hoàng kim. Lâm Phong nhìn thấy Liễu
Phượng mò túi trữ vật nửa ngày, sau đó lấy ra từng loại tài liệu cũng rất tò
mò, túi trữ vật bình thường chỉ cần nghĩ đến vật cần tìm là vật đó được lấy
ra, cần gì phải mò lâu như vậy.

-Ngươi đây là đang lấy trộm của những linh thú khác?

-Hì hì, đúng vậy, điều này bọn chúng cũng biết nhưng không sao, bởi vì sau đó ta đều đền bù tổn thất cho chúng nó, ta rất công chính a.

Tiền trảm hậu tấu cũng được coi là công chính, có lẽ đám linh thú kia quá
ngốc, cũng có lẽ chúng nó không cưỡng lại được hấp dẫn của túi trữ vật, thử
nghĩ nếu không có túi trữ vật thì chuyển địa bàn rất khó khăn, tài nguyên đều
để ở địa bàn a. Một khi bị người khiêu chiến, đánh không lại bỏ chạy chẳng
phải mất sạch tài nguyên sao.

Do đó dù có hơi thua thiệt nhưng linh thú đều chấp nhận, Liễu Phượng tu vi cao
như vậy đương nhiên cũng không có hứng thú với những vật cấp thấp của bọn nó,
trong vài trường hợp khẩn cấp nàng mới dùng biện pháp này, hơn nữa còn có đền
bù, hai bên đều vui vẻ a.

Tính cách của một nhà khoa học lại nổi lên, Lâm Phong ho vài cái, mặt dày lên
tiếng:

-Khụ khụ, ta có thể mượn xem một chút không.

Liễu Phượng rất thích biểu cảm này của Lâm Phong, lúc này Lâm Phong giống như
một đứa trẻ con rất muốn một món đồ chơi a, thề không đạt được liền không
thôi. Liễu Phượng cười khúc khích:

-Được thôi, trong đó có nhiều đồ dùng cá nhân của ta, đều ở trong cánh cửa hoàng kim, không được xem xét cánh cửa đó.

Tiếp nhận túi trữ vật Lâm Phong càng hiếu kì hơn, cánh cửa hoàng kim là cái
gì, hơn nữa nói như vậy còn rất nhiều cánh cửa khác a. Lâm Phong thò tay vào
túi trữ vật, thần thức cũng tản vào liền phát hiện vậy mà không gian trong túi
trữ vật này rất lớn, trong đó đúng là có một cánh cửa hoàng kim cùng rất nhiều
cánh cửa bình thường khác.

Lâm Phong rút tay ra, thần thức vẫn còn nhưng lại không thấy gì, chẳng trách
Liễu Phượng phải mò lâu như vậy. Sau đó lại thò tay vào túi trữ vật, thử tiến
đến một cái cánh cửa. Bàn tay của Lâm Phong xuyên qua một cánh cửa, giống như
tiến tới một không gian khác, hắn thấy nơi đó đặt vài món đồ, chắc hẳn đây là
túi trữ vật của linh thú khác a.

Sau đó Lâm Phong trở lại, lại thử dùng thần thức để tìm vật muốn tìm, điều thú
vị là có vài cánh cửa sáng lên, hóa ra còn có công năng như vậy. Lâm Phong còn
thử làm nhiều trò khác nhưng cũng không vi phạm ước định, không đụng tới cánh
cửa hoàng kim.

Cuối cùng Lâm Phong rất thỏa mãn, sau này hắn phải xây dựng một cái hệ thống
túi trữ vật này cho Thanh Ngọc, Mộ Dung Tuyết và hắn, tuy nhiên phải bảo mật
hơn một chút, bởi vì tu tiên không ai đoán trước được sẽ có vấn đề gì xảy ra,
một khi Mộ Dung Tuyết hay Thanh Ngọc lạc mất hắn còn có tài nguyên tu luyện,
hơn nữa Lâm Phong còn muốn dựa vào túi trữ vật này như một vật dẫn đường nếu
ba người bị tách ra, đến lúc đó sẽ có một manh mối để tìm kiếm.

Trả lại túi trữ vật cho Liễu Phượng, Lâm Phong lại hỏi tiếp:

-Tài liệu chế tác túi này ngươi còn không, có hay không cho ta một ít a.

-Tài liệu của cái túi trữ vật chủ đã không có. Túi này được chế tác từ da của Thông Thiên Mãng, Thông Thiên Mãng là một loài thần thú có thiên phú không gian rất mạnh, lúc trước ta vô tình đạt được một số. Lại nói cần phải có một giọt máu của Thông Thiên Mãng mới chế tác được túi trữ vật chủ, may mắn là trên số da kia có một giọt máu tươi, vì không phải tinh huyết nên còn nhiều lỗ hổng, bất quá cũng rất tiện lợi.

Hóa ra là vậy, sau này nếu có tin tức của Thông Thiên Mãng liền thử vận may
một lần, dù Thông Thiên Mãng hắn cũng chưa nghe thấy bao giờ, không biết là
loài thần thú nào đây. Lâm Phong rất nhanh thì hoàn thành hệ thống đan lô “lò
phản ứng hạt nhân”, mười một cái đan lô được lắp ráp thành một dây chuyền lấy
một cái làm chủ, mười lò luyện hóa một lò ngưng đan, sở dĩ làm như vậy là để
luyện tập sự phối hợp của hai người.

Tri thức cơ bản Liễu Phượng đã biết nên Lâm Phong để nàng bắt tay vào sử dụng
“linh hỏa nhân tạo” luyện hóa linh thảo luôn, để tránh lãng phí thì chỉ để
nàng luyện hóa từng gốc tử thảo cấp một.

Ban đầu có hơi trắc trở, linh hỏa kia không phải hắc hỏa của nàng nên đã đốt
cháy hơn mười gốc tử thảo cấp một, tuy nhiên sau đó không hổ là chuyên gia
khống hỏa Phượng Hoàng nhất tộc, Liễu Phượng đã thành thục khống chế đoàn
“linh hỏa” nhân tạo kia.

Luyện hóa linh thảo là một bước rất đơn giản nhưng không kém phần quan trọng,
chỉ cần ngươi khống hỏa tốt liền có thể làm được, do đó rất nhiều người có thể
hoàn thành bước này. Tuy nhiên luyện hóa thành công không có nghĩa sẽ thành
đan, bước ngưng đan yêu cầu thiên phú cùng khả năng thôi diễn cực mạnh, từng
bước chỉ chênh lệch nhau một khoảnh khắc, bỏ lỡ liền thất bại.

Với phương pháp của Lâm Phong thì bước luyện hóa lại quan trọng hơn ngưng đan,
nhưng yêu cầu của hắn lại khắt khe hơn rất nhiều, ban đầu Liễu Phượng cứ luyện
hóa bình thường cũng được, sau này để nàng học một cái phương pháp luyện hóa
độc quyền của Tứ Chuyển Niết Bàn Đan là đủ.

Ngày đầu tiên, quả nhiên thiên phú luyện đan của Liễu Phượng rất thấp, mười lò
Tụ Khí Đan đơn giản nhất đều bị nàng luyện hỏng. Bước luyện hóa linh thảo nàng
làm rất tốt nhưng đến khi ngưng đan đều có sai sót, mỗi lần ngưng đan đều sai
một lỗi khác nhau, thậm chí có lỗi sai nhiều lần vẫn không sửa được, đau đầu
a. Đây một phần cũng do tỉ lệ thành đan của tử thảo thấp hơn linh thảo một
phần.

Tuy vậy Liễu Phượng không những thất vọng, trái lại càng hứng thú hơn với
luyện đan, linh thảo nàng có rất nhiều, luyện hỏng thêm mấy trăm lần linh đan
cấp một cũng không thành vấn đề, ba trăm năm tích lũy không phải chuyện chơi.
Thương thế của nàng bắt buộc nàng phải học tập luyện đan, bất quá bây giờ có
Lâm Phong chỉ dạy thì nàng đã có hứng thú thực sự, chỉ cầu luyện được một lần
thành công mà thôi.

Lâm Phong cũng không trách Liễu Phượng, vốn dĩ việc linh thú luyện đan là rất
khó, trong luyện đan yêu cầu hai thứ quan trọng chính là thiên phú và thần
thức tỉ mỉ, cả hai thứ này linh thú so với nhân loại kém rất nhiều, dù Liễu
Phượng đã hóa hình thành nhân loại nhưng bản chất của nàng vẫn là Phượng
Hoàng, luyện hóa linh thảo thành công đã là tốt lắm rồi.

Mộ Dung Tuyết một bên quan sát, một bên nhớ kỹ Liễu Phượng sai sót chỗ nào,
đợi rảnh rỗi nàng sẽ nói lại với Liễu Phượng. Hai người là tỷ muội chỉ dạy
nhau cũng dễ hơn, hơn nữa cũng nhân cơ hội này nàng muốn nhờ Liễu Phượng hướng
dẫn nàng một chút về phương thức chiến đấu, song phương trao đổi cùng có lợi.


Đỉnh Phong Chí Tôn - Chương #126