Cảm nhận được rất nhiều sinh mệnh chi hỏa đang tiến tới nơi đây, bản năng của
Lâm Phong mách bảo kẻ tới không tốt, hắn cần phải nhanh chóng thoát khỏi trạng
thái này, khôi phục thần trí mới có thể tránh khỏi kiếp này. Lâm Phong lại mở
miệng:
-Vong.
Tử vong chi lực bộc phát, tử vong tuyến nối liền giữa Kim Điêu Vương và Lâm
Phong bị chặt đứt, sinh mệnh chi lực không còn mất đi nhưng Kim Điêu Vương
càng hoảng sợ hơn, thiên địa trước mắt Kim Điêu Vương tối sầm, dường như rơi
vào hắc ám vô tận. Trong mảnh hắc ám này hiện liên vô số gương mặt quen thuộc
với Kim Điêu, từng khuôn mặt này vậy mà đang dần chìm sâu vào hắc ám.
Kim Điêu Vương điên cuồng giãy giụa, không… nó phải thoát khỏi hắc ám này, nó
biết rõ ràng… mỗi một gương mặt kia tan biến là nó lại không thể nhớ nổi đó là
ai, là phi cầm nào, thần trí của nó đang bị phá hủy.
Đây chính là tử vong, tử chính là sự biến mất về sinh mệnh, mà vong lại là sự
tuyệt vọng đáng sợ hơn tử. Vong chính là quên lãng, ngươi quên người khác và
người khác sẽ quên mất người. Nếu ngươi còn sống mà không còn kí ức, quên hết
tất cả những gì của ngươi vậy ngươi khác gì khôi lỗi, thậm chí còn đáng thương
hơn khôi lỗi vì khôi lỗi là tử vật… ngươi chân chính là một thứ còn sống nhưng
không khác nào khôi lỗi.
Yêu đan của Kim Điêu Vương dưới sự điên cuồng đang dần thu nhỏ lại, tu vi của
Lâm Phong vẫn còn quá yếu không thể hoàn toàn thi triển “vong”, cuối cùng Kim
Điêu Vương cũng thoát khỏi sự trói buộc của “vong”, lúc này tu vi của nó chỉ
còn là Kết Đan sơ kì, hơn nữa yêu đan còn bị tổn thương nghiêm trọng, rất khó
để tăng tiến sau này.
Kim Điêu Vương mặc dù đã thoát khỏi “vong” nhưng lúc này lại có chút mờ mịt,
nó đã không nhớ rõ một vài Kim Điêu con dân của nó, ánh mắt nó căm hận nhìn
Lâm Phong, nếu không phải trong lòng rất sợ hãi Lâm Phong thì nó đã lao lên
muốn giết Lâm Phong. Thu được sinh mệnh chi lực từ Kim Điêu Vương thì Lâm
Phong cũng đã thoát khỏi trạng thái tử vong, “tử” và “vong” kia chỉ là bản
năng, hiện tại Lâm Phong muốn thi triển cũng không được, hắn cần cảm ngộ sâu
hơn.
Trạng thái của Lâm Phong lúc này cũng không tốt, tử vong chi lực kia là của
hắn nhưng hắn cũng đã chân chân chính chính tử vong, hiện tại sinh cơ bổ sung
cho cơ thể nhưng vẫn rất suy yếu, cần thời gian chữa trị. Lâm Phong mở ra thần
thức, hắn liền phát hiện hóa ra đám “sinh mệnh chi hỏa” kia chính là đoàn
người Thi Điểu Tông, mấy chục kết đan kì cũng khiến Lâm Phong không có nắm
chắc, dù có hậu thủ nhưng dù sao đối phương quá nhiều người.
Đoàn Mạc Hồng sau một khắc đã đến nơi, hắn cũng phát hiện ra Lâm Phong, từ xa
hắn đã phát hiện tử vong chi lực của Lâm Phong vô cùng mạnh mẽ, ý muốn cướp
đoạt công pháp của Lâm Phong ngày càng mãnh liệt, dù cái giá phải trả là toàn
bộ Đoàn gia hắn cũng chịu được, chỉ cần Đoàn Mạc Hồng hắn còn sống thì tất cả
đều có thể gây dựng lại. Kim Điêu Vương cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu Đoàn Mạc
Hồng không đến thì nó cũng không thoát khỏi tay Lâm Phong.
Đoàn Mạc Hồng không quan tâm tới Kim Điêu Vương, hét lớn:
-Giết.
Chỉ cần Đoàn Mạc Hồng có mặt ngay thời khắc Lâm Phong chết thì hắn vẫn có
phương pháp sưu hồn Lâm Phong để moi ra công pháp, nếu bắt sống được thì càng
tốt bởi vì sưu hồn vẫn có khả năng thu được ký ức không hoàn chỉnh. Hai mươi
kết đan, một giả anh đồng loạt tế xuất thi điểu chỉ để đánh giết một Trúc Cơ
hậu kì, nếu chuyện này truyền ra căn bản sẽ không ai tin tưởng. Cũng không cần
hợp kích cái gì, vô số pháp thuật đánh về phía Lâm Phong, dưới mắt đoàn người
Thi Điểu Tông thì dù Lâm Phong có là Giả Anh cũng phải chật vật, đừng nói đến
một tên Trúc Cơ kì.
Ánh mắt Lâm Phong không hề sợ hãi, tay phải bấm quyết, Lâm Phong phun ra một
ngụm máu tươi bắn về phía vị trí trung tâm lôi đài, nhảy đến vị trí trung tâm,
mở miệng:
-Bạo.
Đột nhiên xung quanh lôi đài hiện lên một màn sáng trận pháp, nơi Lâm Phong
đang đứng cũng có trận pháp quang mang lóe lên. Màn sáng trận pháp kia vậy mà
lại ầm ầm nổ tung, theo trận pháp nổ tung một cỗ lực lượng vô cùng mạnh mẽ bộc
phát, lực lượng này mang theo chân khí chí dương ngạnh kháng với vô số pháp
thuật của Thi Điểu Tông. Pháp thuật của Thi Điểu Tông đều là pháp thuật ám hệ,
chân khí chí dương có tính khắc chế với thứ này rất mạnh.
Đoàn Mạc Hồng liếc mắt liền nhận ra đây là trận pháp cấp ba, trận pháp cấp ba
này tự bạo lại mang theo một cỗ lực lượng khủng khiếp, không hề do dự lùi lại,
sau đó mở ra pháp bảo phòng ngự. Những tên trưởng lão kia thấy tông chủ lùi
lại cũng lùi lại, bất quá không nhanh nhạy bằng Đoàn Mạc Hồng nên chịu áp lực
nhiều hơn. Về phần đám Kim Điêu kia đã không ai quan tâm sống hay chết, đương
nhiên là không thể nào sống nổi a.
Hai cỗ lực lượng va chạm, một tiếng nổ lớn vang lên, vô số khuôn mặt tạo thành
từ pháp thuật của Thi Điểu Tông tiếp xúc với chí dương lực lượng của Lâm Phong
liền gào thét, sau đó liền bị xóa sổ. Mấy chục đầu thi điểu cũng bị hòa tan
một phần, mặc dù nhục thân của chúng nó rất mạnh nhưng cũng không cản nổi lực
lượng tự bạo của trận pháp. Trận pháp này được Lâm phong bố trí ngay từ lúc
dựng lôi đài, sau đó mỗi ngày hắn đều truyền chí dương chân khí của mình khiến
trận pháp ngày càng mạnh hơn, hôm nay rốt cuộc cũng có dịp sử dụng.
Va chạm qua đi, đoàn người Thi Điểu Tông ngoại trừ hư tổn một chút thi điểu
cũng không nhận thương thế gì lớn, dù sao đây cũng là một người đấu mấy chục
người, lực lượng phân tán không thể nào khiến Kết Đan hậu kì trọng thương. Lâm
Phong cũng không khá hơn, hắn đứng ngay tại trung tâm trận pháp, dù đã bố trí
một cái truyền tống trận cự li ngắn nửa dặm thì hắn cũng chịu ảnh hưởng rất
lớn, toàn thân lúc này đã có rất nhiều vết cháy.
Vị trí lôi đài lúc này đã là một mảnh hoang tàn, vô số cột dung nham phun
trào, đồng thời chấn động từ vụ nổ khiến hỏa sơn vậy mà vào lúc này cũng bộc
phát, toàn diện bộc phát, thiên địa rung chuyển. Thấy vậy các trưởng lão của
Thi Điểu Tông cũng nhao nhao khuyên nhủ tông chủ rút lui, dù sao Lâm Phong
cũng không sống sót nổi:
-Tông chủ, nên rút lui, bách hỏa sơn lần này bộc phát quá mạnh.
-Đúng vậy tông chủ, dù tên nhãi kia chưa chết thì trong tình trạng Hỏa sơn bộc phát hắn cũng không sống nổi.
Đoàn Mạc Hồng không nhìn thấy linh hồn Lâm Phong, có thể linh hồn Lâm Phong đã
bị vụ nổ kia đánh tan nhưng Đoàn Mạc Hồng không cam lòng, hắn càng hy vọng Lâm
Phong còn sống, nếu có công pháp của Lâm Phong hắn sẽ một bước lên mây, hắn bị
tổng đà chèn ép quá nhiều rồi:
-Các vị trưởng lão, ta nghi ngờ hắn vẫn chưa chết, nhìn phong cách của hắn có lẽ đã biết chúng ta sẽ tới nên hắn chắc chắn sẽ có đường lui. Hôm nay Đoàn Mạc Hồng ta mong muốn các vị ủng hộ truy sát tên kia, ngày sau sẽ có hậu tạ.
Các vị trưởng lão đều trầm mặc, Đoàn Mạc Hồng làm như vậy chắc chắn sẽ có lí
do, không thể nào chỉ đơn giản là báo thù cho Đoàn Mạc Quân, có lẽ tên nhãi
kia có bí mật gì đó. Cũng không do dự quá lâu, phần lớn trưởng lão đều lựa
chọn rút lui, mặc dù Đoàn Mạc Hồng là tông chủ nhưng cũng không thể nào ép
buộc tất cả, lại nói dù có bí mật cũng không tới lượt họ hưởng, vậy hà tất
phải mạo hiểm. Cuối cùng chỉ còn lại Đoàn Mạc Hồng và ba vị Kết Đan hậu kì
quyết định truy sát Lâm Phong.
Tại một nơi cách lôi đài nửa dặm, Lâm Phong vô cùng chật vật, phóng thích Hồng
Linh Hạc, hắn cần phải thoát khỏi đây càng sớm càng tốt, đồng thời còn phải
nhanh chóng mang theo Mộ Dung Tuyết, Lâm Phong không tính đến vậy mà hỏa sơn
toàn bộ rung chuyển, cũng không biết vị trí Mộ Dung Tuyết ẩn nấp như thế nào.
Hồng Linh Hạc tốc độ rất nhanh nhưng trong tình trạng hỏa khí cùng hỏa độc
mạnh mẽ như thế này không phát huy được bao nhiêu tốc độ, chỉ ngang với Kết
Đan sơ kì mà thôi.
Lâm Phong đã phát hiện…. phía sau hắn là bốn người Đoàn Mạc Hồng đang theo sát
hắn, tốc độ của bốn người lại nhanh hơn Hồng Linh Hạc một phần, nếu cứ thế này
chẳng mấy chốc sẽ bị đuổi kịp. Lâm Phong điên cuồng lấy ra mấy chục viên linh
đan trị thương, một ngụm nuốt vào, đồng thời còn cho Hồng Linh hạc ăn vào mấy
viên Phong Linh đan, khiến cho tốc độ lại nhanh hơn một chút.
Đoàn Mạc Hồng nhìn thấy Lâm Phong lấy ra một lúc nhiều đan dược như vậy cũng
vô cùng kinh ngạc, từ lúc nào tu chân quốc cấp hai lại giàu có như vậy, một
Trúc Cơ kì cũng đi ăn linh đan như đậu phộng? Lại nói nếu là bình thường thì
không ai dám ăn một lúc nhiều linh đan như vậy, dược lực quá mạnh mẽ sẽ bạo
thể mà chết, vậy mà nhìn Lâm Phong dường như lại không có chuyện gì.
Tất cả dược lực lúc này đều bị Thiên Biến Vạn Hóa pháp điên cuồng chuyển đổi
thành linh lực của Lâm Phong, dù vậy cũng khiến cơ thể Lâm Phong lúc này giống
như một quả bóng cực kì căng phồng, một chút ngoại lực cũng khiến nó nổ tung.
Lâm Phong cũng không phân tâm, mặc kệ Hồng Linh Hạc bay về phía trước, hắn cần
phải điều hòa dược lực, lại điên cuồng hấp thu hỏa linh khí giúp Hồng Linh Hạc
giảm bớt áp lực.
Lại hai nén nhang qua đi, Đoàn Mạc Hồng còn cách Lâm Phong chỉ một trăm
trượng, một chưởng vỗ ra, một thủ ấn cực kì to lớn đánh về phía Lâm Phong. Ba
vị trưởng lão kia cũng đánh ra một chưởng về phía Lâm Phong. Bốn cái thủ ấn,
tất cả đều tương đương với một kích của Kết Đan hậu kì. Pháp thuật của bốn
người đều bị hỏa khí khắc chế nên ra tay chỉ là linh lực thủ ấn, nhưng như vậy
cũng đủ rồi.
Hồng Linh hạc bị áp lực từ phía sau khiến nó vô cùng hoảng sợ, nó mới chỉ là
Trúc Cơ viên mãn mà thôi, tốc độ liền chậm lại một chút. Lâm Phong lúc này
cũng cảm nhận được công kích tới gần, một phát siêu cấp Hỏa quyền đánh ra. Hỏa
quyền này kích phát tất cả hỏa khí mà Lâm Phong tích lũy tại tay phải, hàn
băng phong ấn rút về, hỏa khí trùng thiên.
Một cái hỏa quyền cực lớn cùng bốn thủ ấn va chạm với nhau, hỏa quyền này cực
kì mạnh mẽ, lại được hỏa khí nơi đây phụ trợ khiến nó có thể so với chưởng ấn
của Đoàn Mạc Hồng, nhưng cũng chỉ thi triển được một lần, cần phải tiếp tục
tích lũy. Đoàn Mạc Hồng cũng vô cùng kinh hãi, Trúc Cơ hậu kì đánh ra một kích
tương đương với Giả Anh, không dùng phù bảo hay pháp bảo cái gì, đơn thuần là
một quyền.
-Không thể để hắn sống sót, nếu không hậu hoạn khôn lường.
Hỏa quyền tuy mạnh nhưng cũng chỉ là một cái, chỉ đánh tan được thủ ấn của
Đoàn Mạc Hồng, ba cái thủ ấn còn lại cũng chỉ bị ngăn cản một chút liền đánh
lên cơ thể Lâm Phong. Lâm Phong không thể tránh né, chỉ có thể ngạnh kháng, hy
vọng thân thể của hắn không bị đánh tan.
Ba cái thủ ấn đánh lên Lâm Phong, Hồng Linh Hạc thần hồn câu diệt không còn
một mảnh thịt vụn, Lâm Phong cũng vô cùng đau đớn, điên cuồng vận chuyển công
pháp luyện thể chống lại.
-Rắc… rắc.
Một tiếng vỡ vụn vang lên, nội giáp trung phẩm của Lâm Phong cũng vỡ vụn, tuy
nhiên nó cũng cản được bốn thành lực lượng. Xương cốt của Lâm Phong cũng đã
rạn nứt, bất quá hắn vẫn chưa chết. Mượn nhờ lực va chạm Lâm Phong lại tiếp
tục phi thân vào trung tâm của hỏa sơn, hắn không còn đường nào khác. Cũng vì
sự va chạm pháp thuật này mà tốc độ của Đoàn Mạc Hồng lại chậm lại một chút.
Mắt thấy Lâm Phong vẫn còn sống, phi hành linh thú của Lâm Phong đã chết, cơ
hội bắt sống Lâm Phong đang nằm trong tầm tay. Đoàn Mạc Hồng lập tức thi triển
bí pháp, tốc độ bạo tăng, nháy mắt đã lại gần Lâm Phong năm mươi trượng.
Ánh mắt Lâm Phong lóe lên hồng mang, liều mạng vận chuyển hỏa bộ, khắp nơi đều
là hỏa khí khiến hỏa bộ của Lâm Phong càng nhanh hơn. Một bước lại một bước
được Lâm Phong đạp ra, thất bước hỏa bộ, bảy bước trong hỏa bộ bị Lâm Phong
một lần thi triển, tốc độ nhanh không cách nào hình dung, chỉ thấy lấp lóe mấy
cái tàn ảnh Lâm Phong đã vọt đi được trăm trượng, hơn nữa còn không dừng lại
mà tiếp tục lao về trung tâm của hỏa sơn.
Tốc độ tuy nhanh nhưng với cơ thể như thế này cũng là đấu pháp liều mạng,
thương càng thêm thương, thương thế của Lâm Phong nếu là người khác đã chết từ
lâu rồi, chấp niệm phải sống, phải tìm thấy Thanh Ngọc mới giúp Lâm Phong
chống đỡ, nhưng nếu không dừng lại chữa trị thì đợi Lâm Phong cũng chỉ là con
đường chết.
Đoàn Mạc Hồng sử dụng bí pháp nhưng mắt thấy tốc độ Lâm Phong càng ngày càng
tăng, đã vượt qua tốc độ của hắn, phải biết nơi đây khắp nơi đều là hỏa khí
cùng hỏa độc, nếu Đoàn Mạc Hồng không duy trì phòng ngự thì sẽ đuổi kịp Lâm
Phong nhưng sau đó thì sao, hỏa độc sẽ ăn mòn hắn, một khi trúng hỏa độc thì
việc thoát khỏi Hỏa sơn đang bộc phát cũng đừng nghĩ đến.
Lâm Phong căn bản là không cần lựa chọn phương hướng, dù trước mặt là dung
nham, là núi đá, hay bất cứ thứ gì hắn vẫn lao về phía trước, nhiệt độ càng
ngày càng cao, hỏa độc càng lúc càng mạnh, thương thế mỗi một giây đều nặng
hơn, nhưng hắn không được phép dừng lại, cũng nhờ vậy mà Đoàn Mạc Hồng mới
không đuổi kịp Lâm Phong.
Lại qua thêm nửa nén nhang, Đoàn Mạc Hồng dù không cam lòng nhưng cũng không
dám tiếp tục đuổi theo Lâm Phong, hắn đã tiến vào quá sâu, trước mắt thấy
không chống cự nổi hỏa khí như thế này cũng chỉ có thể từ bỏ. Lâm Phong cũng
không biết Đoàn Mạc Hồng đã không đuổi theo hắn, vẫn tiếp tục lao về phía
trước, thần trí dần mơ hồ, cuối cùng bất tỉnh.
Về phần Mộ Dung Tuyết thì Lâm Phong cũng đã đi qua vị trí đó, may mắn nơi đó
bộc phát không lớn, trận pháp của hắn vẫn có thể bảo vệ Mộ Dung Tuyết. Hơn nữa
Lâm Phong cũng không có thời gian mang đi Mộ Dung Tuyết, thà rằng để nàng tại
đó có lẽ sẽ an toàn hơn đi cùng hắn.