_trần Quân


Người đăng: Bancungsinhdaotactt

" Ài . . . " Trần Quân thở dài một tiếng, nhìn xung quanh căn phòng cũ nát,
hắn thật không nghĩ chuyện hoang đường này lại diễn ra trên người mình.

Năm phút trước đó hắn còn đang cùng Ngũ Ma đồng vu quy tận.

Năm phút sau lại xuất ở một nơi khác, một thân thể khác.

Bụng thì đói, thân thể thì mệt rã rời, nhìn căn nhà tranh xụp xệ ngoài sách
thì cũng chỉ là sách.

Trong đầu mơ hồ sót lại một chút ký ức hầu như là văn thơ, thân thể này hẳn là
một cái Thư Sinh.

Trần Quân khoanh chân ngồi xuống cái giường gỗ cũ kỹ, Thôn Thiên Phệ Địa công
vận chuyển, Thiên Địa Linh Khí xung quanh ào ạc chui từ lỗ chân lông chui vào
cơ thể.

Thân thể yếu ớt nhanh chóng được Thiên Địa Linh Khí bồi bổ, rất nhanh tốt lên,
trong đan điền cũng bắt đầu có một chút Chân Nguyên hình thành.

. ..

Thôn Thiên Phệ Địa Công nhất chuyển sơ kỳ!

Một đêm trôi qua, Trần Quân thở ra một ngụm trọc khí. Trong đan điền một tiểu
không gian hình thành.

Nhìn trong tiểu không gian chứa đầy Chân Nguyên, Trần Quân có chút vui vẻ. Mặc
dù phải luyện lại từ đầu, nhưng ông trời cho hắn trọng sinh sống lại, hắn đã
mãn nguyện, hắn thầm nghĩ kiếp này mình sẽ sống thật tốt!

Trần Quân mở cửa đi ra khỏi nhà, hưởng thụ một chút ánh nắng mặt trời.

Theo trí nhớ, nơi này là ngoại thành Ngân Diệp Thành, Tinh Vân Quốc.

Hắn không biết Tinh Vân Quốc là nơi nào, nhưng dựa theo mật độ linh khí mỏng
manh, hẳn là một quốc gia nào đó ở Hạ Vực.

Hắn đã suy nghĩ qua, kiếp này hắn muốn sống an bình một chút, không muốn sống
cuộc sống tranh đấu đánh đánh giết giết như kiếp trước.

Trần Quân hít một hơi, muốn sống một cuộc sống bình thường, trước hết phải tìm
một cái việc làm.

Nghĩ là làm, muốn tìm việc làm, phải đi vào nội thành, hắn hướng nội thành mà
đi.

Trên người cũng không mang theo gì, thân thể này cũng nghèo rớt mồng tơi,
ngoài sách ra thì có gì. Trần Quân yên lặng hòa vào dòng người như nước chảy
rời đi Thôn trang này.

Rất nhanh, hắn rời khỏi thôn trang, bước trên con đường rộng lớn vắng vẻ đi
vào Ngân Diệp Thành nội thành.

Dù Trần Quân chỉ dùng tốc độ bình thường mà đi, nhưng dù vậy, Tốc độ của hắn
vẫn rất nhanh, tựa như một đầu Yêu Lang đang chạy thục mạng vậy.

. ..

" Không muốn chết để lại hàng hóa rồi cút, chống cự . . . CHẾT!!! " Đi được
nửa đoạn đường, một tiếng hét kinh hồn vang lên.

Một đêm phệ sạch sẽ Thiên Địa Linh Khí trăm dặm quanh Bạch Mai Thôn, Trần Quân
không còn là người bình thường, ngũ quan tăng cường không biết bao nhiêu lần,
nên có thể nhìn nghe ở phạm vi rất xa.

Phía trước Trần Quân một đoạn khá xa là một Thương Đội bị một đám đạo tặc chặn
đường, tiếng hét là của tên Đạo Tặc Lão Đại.

Dẫn đầu thương đội Đinh Bằng trong lòng hối hận vô cùng, con đường này vốn rất
oan toàn, cho nên hắn chủ quan, không mang theo nhiều Vệ Binh, chỉ có 1 cái Vũ
Sư sơ giai là hắn cùng 5 cái Vũ Đồ cao giai mà thôi.

Mà đối phương là mười mấy tên, hơn nữa có đến 5 tên Vũ Sư sơ giai như hắn.
Thậm chí hắn không nhìn thấu tu vi tên Lão đại, khẳng định ít nhất cũng là Vũ
Sư trung giai.

Cuối cùng, Đinh Bằng đành bỏ lại hàng, dẫn người rời đi.

" Đứng lại! " Nhưng lúc này, Lão đại bọn cướp giọng nói lại vang lên.

" Còn chuyện gì? " Đinh Bằng cau mày nhìn lão đại hỏi.

" Để mấy nữ nhân kia ở lại! " Lão đại bọn cướp chỉ mấy cái nữ nhân giọng đầy
dâm uy nói.

" Ngươi . . . Đừng ép người quá đáng! " Đinh Bằng tức giận quát.

" Mẹ kiếp, cho cơ hội còn không muốn! " Lão đại mắng một câu, phi thân nhảy
lên, thanh Đao trong tay tốc độ cực nhanh nhắm thẳng đỉnh đầu Đinh Bằng chém
xuống.

Đối phương ra tay quá nhanh, Đinh Bằng không kịp phản ứng, ngay tại lúc hắn
tưởng mình sẽ chết thì Lão đại bọn cướp bay ngược trở lại, thân thể va vào một
cây đại thụ, mồm phun máu bất tỉnh không biết sống chết.

Bọn cướp đơ ra!

Thương đội cũng đơ ra!

Bọn hắn chưa kịp phản ứng, thì một cái bóng trắng tốc độ cực nhanh lao vào đám
cướp. Bóng trắng này chính là Trần Quân.

Bốp . ..

Bốp . ..

Bốp . ..

" Mẹ nó, giết hắn . . . " Đến khi đám người kịp phản ứng thì 5 tên cướp đã bị
hạ. Lão nhị đám cướp quát to.

Đám cướp triển khai đội hình bao vây lấy Trần Quân.

Trần Quân mặt lạnh như băng, thân thể thoát ẩn thoát hiện, chỉ mấy hơi thở,
một đám cướp đều bị hạ, không biết sống chết.

Trần Quân đi xung quanh sờ thân thể bọn chúng, thu lại bạc cùng ngân phiếu,
sau đó xoay người rời đi, từ đầu đến cuối một câu cũng không nói.

" Đa tạ đại hiệp ân cứu mệnh! " Đinh Bằng giật mình phản ứng lại, vội vàng mở
miệng hô.

Trần Quân vẫn không quay lưng, nhẹ nhàng lướt đi.

" Đại . . . Đại hiệp, có thể biết ngài danh tính . . . " Đinh Bằng lại gào
lên, nhưng Trần Quân bóng lưng đã đi xa.

. ..

Sau một tiếng đồng hồ, Trần Quân rốt cuộc cũng đi vào nội thành, hắn vào một
cái cửa hàng mua một bộ y phục màu đen mặc vào, màu đen là màu mà hắn thích
nhất. Sau đó tìm một chỗ cho thuê nhà.

" Công tử muốn thuê phòng hay thuê nhà? " Một trung niên nhân thấy Trần Quân
đi vào liền đứng lên hỏi.

" Thuê nhà! " Trần Quân trả lời.

" Có ba loại, 5 lạng bạc một tháng, 10 lạng bạc một tháng, 100 lạng bạc, công
tử muốn thuê loại nào? " Trung niên hỏi.

" Loại 5 lạng bạc đi! " Trần Quân trả lời.

" Công tử đi theo ta! " Trung niên lại nói.

Hai người đi độ 2 dặm, liền đi đến một khu nhà, Trung niên nhân đưa Trần Quân
vào một căn nhà gỗ, nhìn cũng khá đẹp.

" Hai phòng ngủ, một phòng khách, phòng bếp, một kho chứa, phòng vệ sinh,
giếng nước, bàn ghế giường chiếu chăn gối . . . đều có đủ! Công tử đi kiểm tra
xem, không hài lòng ta mang công tử đi phòng khác! "

Trần Quân đi quanh nhìn một lượt hài lòng, hắn muốn sống một cuộc sống bình
thường, đơn giản liền tốt.

" Được, nhà này đi! " Trần Quân nói.

Trung niên nhân có vẻ bất ngờ trước sự nhanh chóng của hắn, kế đó vui vẻ lấy
hợp đồng trong ngực ra.

Điểm dấu tay, ký tên, mỗi người giữ một tờ. Sau đó hắn giao trước 2 tháng tiền
thuê cho trung niên nhân, trung niên nhân liền giao chìa khóa nhà cho Trần
Quân rồi rời đi.

Trần Quân đóng cửa, đi trong thành dạo chơi một chút, tiện thể tìm một tửu lâu
ăn uống. Đã rất rất lâu rồi hắn chưa cảm giác ăn uống qua, bởi vì hắn chỉ cần
ngồi thiền hấp thu linh khí liền đủ, không cần ăn uống ngủ nghĩ gì.

Trần Quân đi dạo trong thành, người Hạ Vực ban ngày đều làm việc, đủ mọi loại
công việc khác nhau.

Hắn vừa đi vừa vận công hấp thu linh khí, đây là một thói quen của hắn, dù tốc
độ chậm hơn tập trung đả tọa tu luyện rất nhiều. Nhưng như cũ vẫn rất nhanh.

Bất tri bất giác 2 giờ trôi qua, hắn đi vào một cái Tửu lâu, tìm lại cảm giác
ăn uống đã rất lâu chưa trải nghiệm qua.

Ăn uống no say, Trần Quân trả tiền rời khỏi tửu lâu, hướng Bách Bảo Lâu mà đi,
vì nơi đó có tuyển vệ binh.

Hắn kiếp này muốn làm một người bình thường tất nhiên phải có một công việc
bình thường, cưới một thê tử, sinh một bầy con.


Đỉnh Cấp Thôn Phệ Đại Thần - Chương #1