Trở Lại Trường Học


Người đăng: V4NGH03

"Cũng được"
Đinh Vĩnh Phúc nghe Trần Lâm tự tin nói vậy chỉ nhìn hắn cười mà nói
"Ta sẽ chuyển trường cho Linh Đan tới học cùng với cậu. Không có vấn đề gì
chứ"

Trần Lâm nghe tới đây nhìn Đinh Vĩnh Phúc nghi hoặc không rõ ý đồ của ông.
Nhưng bề ngoài hắn vẫn mỉm cười nhìn Đinh Vĩnh Phúc nói.
"Tất nhiên là không có vấn đề"

Bỗng Trần Lâm làm bộ sửng sốt kêu lên
"Nhắc tới trường học cháu mới nhớ là mấy ngày hôm nay cháu chưa có trở lại
trường học. Hiện tại cũng không sớm. Cháu xin phép qua trường báo danh."

Đinh Vĩnh Phúc nhìn Trần Lâm sửng sốt cũng làm vẻ mặt ngạc nhiên rồi mỉm cười
nói với Trần Lâm
"Vậy thì cháu cứ tới trường học trước đi. Chiều nay ta sẽ để Linh Đan qua đón
cháu tới nơi mà ta chuẩn bị cho hai đứa"

"Chiều nay sao"
Trần Lâm mỉm cười nói
"Cháu nhớ rồi. Hiện tại cháu xin phép đi trước"

Rời khỏi Đinh gia. Trần Lâm suy nghĩ nhiều về cuộc trò chuyện với Đinh Vĩnh
Phúc. Hắn có cảm giác rõ ràng Đinh Vĩnh Phúc đang thăm dò mình. Lại càng có
cảm giác Đinh Vĩnh Phúc thực sự không muốn hắn với Đinh Linh Đan có quan hệ
với nhau.

Hắn lại càng không hiểu được tại sao ông ta lại để Đinh Linh Đan cùng hắn ở
một chỗ, học một chỗ. Cuối cùng hắn cũng không rõ ràng Đinh Vĩnh Phúc thực sự
muốn gì.

Trường học của Trần Lâm nằm ở trung tâm thành phố. Đây là trường học của giới
thượng lưu vậy mà Đinh Vĩnh Phúc hời hợt nói rằng chuyển trường là chuyển
trường được ngay. Chứng tỏ năng lực của Đinh Vĩnh Phúc không bình thường như
vẻ bề ngoài của ông ta.

Đinh gia. Trần Lâm chưa từng nghe nói tới. Đinh Vĩnh Phúc hắn lại càng chưa
từng nghe qua. Trần Lâm hắn là đại thiếu gia của Trần gia tuy không thể nói là
đệ nhất ở thành phố này nhưng Trần gia cũng phải nằm trong ba nhà đứng đầu.

Để duy trì các mối quan hệ các gia tộc thường tổ chức những sự kiện để gặp mặt
trao đổi giao lưu với nhau. Trần Lâm tới những sự kiện như thế này trong một
năm còn nhiều hơn cả số tuổi của hắn. Một năm cũng phải tới hai mươi lần các
gia tộc chạm mặt nhau.

Nào là mừng thọ, đám cưới, sinh nhật, ngay cả đầy tháng một đứa nào đấy trong
số các gia tộc đứng đầu cũng phát thiếp mời tới dự. Nơi đây chính là sân khấu
kịch của người lớn và võ đài của người trẻ tuổi như Trần Lâm.

Nhưng Trần Lâm chưa bao giờ gặp mặt Đinh Vĩnh Phúc cũng như chưa từng nghe nói
tại thành phố này có một thế lực như là Đinh gia hay đại loại Đình Đính Định
Đỉnh Đĩnh cũng chưa có nghe qua bao giờ. Mà nghe Đinh Vĩnh Phúc nói ông ta còn
quan hệ không cạn với bố hắn.

Vừa đi bộ vừa phân tích Trần Lâm có dự đoán Đinh Vĩnh Phúc có lẽ đến từ thế
lực bên ngoài thành phố này. Và thế lực phía sau Đinh Vĩnh Phúc cũng không tầm
thường chút nào. Kết luận như vậy Trần Lâm rảo bước hướng về phía trường học.

Trần Lâm tới trường học lúc này cũng sắp tới giờ nghỉ trưa. Hắn cũng không có
lên lớp học mà đi thẳng tới phòng chủ nhiệm. Chủ nhiệm của hắn là Đặng Văn
Chương, tên giống như người một người rất nho nhã lịch thiệp và rất được lòng
các học sinh nữ.

Cốc Cốc
Trần Lâm gõ cửa phòng. Chưa tới một phút sau cửa phòng mở ra Chủ nhiệm Đặng
Văn Chương nhìn Trần Lâm sửng sốt nói với hắn
"Trần Ngọc Lâm. Hiện tại là giờ học mà cậu tới đây có việc gì sao"

"Chào chủ nhiệm"
Trần Lâm cười nói với Đặng Văn Chương
"Mấy hôm trước em bị bệnh phải nằm viện mấy hôm. Hiện tại em tới để làm thủ
tục xin nghỉ"

"Có giấy ra viện không"
Đặng Văn Chương nhìn Trần Lâm nói. Có lẽ ông ta đã quá quen thuộc với việc này
rồi.

"Có"
Trần Lâm trình ra tập hồ sơ khám bệnh và giấy ra viện của mình cho Đặng Văn
Chương nhìn.

Chủ nhiệm Đặng Văn Chương xem hồ sơ khám bệnh rồi thở dài nhìn Trần Lâm nói
"Tôi cứ tưởng việc cậu vào bệnh viện tâm thần là tin đồn nhảm. Không ngờ cậu
lại chui vào đấy thật"

Đặng Văn Chương vỗ vai Trần Lâm lúc này vẻ mặt của Trần Lâm không tốt lắm.
Việc hắn vào bệnh viện tâm thần có một hôm thôi mà hiện tại ở trường đã biết
rồi. Tin tức cập nhật nhanh thật.
"Tôi biết cậu không phải thằng đần, cũng không có ngu ngốc. Lần sau có việc
cậu cứ tới tìm tôi. Nếu tôi có thể giúp tôi sẽ giúp"

"Sao thầy biết em không bị bệnh thần kinh chứ"
Trần Lâm buồn bực nhìn Đặng Văn Chương hỏi

"Vì cậu biết tán tỉnh con gái nhà người ta. Mua hoa, làm thơ thậm chí còn hát
tình ca trước toàn trường. Tán gái có trình độ cao như cậu thì có thằng ngu
hay thằng đần nào làm được đâu. Vì vậy nếu cậu là một thằng đần thì mấy thằng
không biết tán gái kia thực sự là chết đi được rồi"

Đặng Văn Chương hùng hồn nói ra khiến Trần Lâm ngơ ngác nhìn. Đặng Văn Chương
tin đồn ngày xưa chính là siêu cấp tình thánh. Đánh đâu thắng đó, trăm trận
bất bại. Trần Lâm không ngờ tin đồn đó lại là sự thật.


Đỉnh Cấp Thiếu Gia - Chương #8