Chiến Thư


Người đăng: V4NGH03

Ngô Thanh Mẫn nhìn Phan Kiều Dung nói
"Nếu không có thực lực, không có tài năng, không có tài phú, không có giá trị
lợi dụng. Không có gì cả thì sẽ giống như là Trần Ngọc Lâm. Thậm chí còn thê
thảm hơn hắn nữa"

Phan Kiều Dung nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn Ngô Thanh Mẫn
"Trần Ngọc Lâm"
Cô nàng chằm chằm nhìn vào mẹ của mình thấy Ngô Thanh Mẫn vẻ mặt ung dung
khiến nàng không nhìn ra cái gì cả. Phan Kiều Dung lạnh lùng cười nói
"Trước đây bản thân con còn tưởng là mượn hắn nhập với Trần gia. Hiện tại thì
tên ngu ngốc này chẳng những bị mất quyền thừa kế, còn bị đuổi khỏi gia tộc"

Ngô Thanh Mẫn nhìn Phan Kiều Dung khó hiểu hỏi
"Muốn nhập với Trần gia thì Trần Lý Ngọc với Trần Ngọc Lâm có khác gì nhau. Vì
sao cứ phải là Trần Ngọc Lâm"

Phan Kiều Dung nhìn Ngô Thanh Mẫn cười
"Tất nhiên là khác. Trần Lý Ngọc có thực lực, có quyền lực còn Trần Ngọc Lâm
cái gì cũng không có. Chỉ là một tên hoàn khố đệ tử, một thiếu gia quần là áo
lượt. Những kẻ như vậy sẽ dễ dàng khống chế hơn"

Trần Lâm dùng thần thức của mình quan sát mà buồn bực. Phan Kiều Dung đúng là
người trong gia tộc lớn đào tạo ra có khác. Ngay cả Ngô Thanh Mẫn là mẹ đẻ của
cũng không có tin tưởng hoàn toàn. Khả năng diễn kịch thì đỉnh của đỉnh, Trần
Lâm hổ thẹn không bằng. Nhất là khi hắn đối mặt với bố mẹ của mình hắn không
thể diễn nổi.

Nếu không phải là mấy tiếng trước Phan Kiều Dung cùng hắn động tình chút nữa
phá thân thì Trần Lâm cũng sẽ tin tưởng lời của Phan Kiều Dung nói lúc này là
sự thật. Diễn quá đạt. Người trong gia tộc cho đi đóng phim thì chắc chắn sẽ
chẳng ai dám tranh giải diễn viên xuất sắc ở các hạng mục mất.

Phan Kiều Dung sau khi diễn kịch cùng Ngô Thanh Mân một lúc thì đi ra. Lúc này
Trần Lâm đang ở dưới phòng khách đợi. Trần Lâm nhìn Phan Kiều Dung mỉm cười.
Phan Kiều Dung nhìn thấy hắn vẫn đợi ở trong nhà cũng thẹn thùng nhìn hắn xấu
hổ không biết chui đi đâu.

Trần Lâm thấy Phan Kiều Dung thẹn thùng, xấu hổ mà nhịn không được hít vào một
hơi khí lạnh cho tỉnh táo lại trong lòng thầm kêu khổ. Mị lực của Phan Kiều
Dung khiến cho Trần Lâm không tỉnh táo được. Trần Lâm đứng dậy kéo Phan Kiều
Dung vào lòng nói
"Hôm nay chắc là chúng ta không thể ở bên cạnh nhau được rồi"

Phan Kiều Dung đang nằm trên người của Trần Lâm đỏ mặt nhìn hắn nói
"Hôm nay mẹ em muốn nghỉ tại đây. Để ngày mai đi"

Trần Lâm mỉm cười cúi người xuống tập kích Phan Kiều Dung. Đã không thể kiềm
chế thì khỏi kiềm chế luôn. Sau một hồi hai người tách nhau ra Trần Lâm nhìn
Phan Kiều Dung liếm môi nói
"Ở gần em anh không thể khống chế được mình"

"Em cũng vậy"
Phan Kiều Dung như con chim nhỏ xấu hổ nép vào người của Trần Lâm nói

Hàn huyên một lúc Trần Lâm cùng Phan Kiều Dung cũng tách được nhau ra. Cả hai
đều có tiếc nuối không thể quấn với nhau tới sáng. Trần Lâm có cảm giác đói
bụng xuống tìm đồ ăn khuya, còn đống đồ mới mua thì để lại trong căn hộ của
Phan Kiều Dung. Hiện tại hắn phải xuống dưới mua thêm một nhóm mới.

Ăn uống mua sắm xong. Trần Lâm lết thân xác của mình về căn hộ mà Đinh Vĩnh
Phúc chuẩn bị cho hắn và Đinh Linh Đan ở chung. Nghỉ ngơi tới sáng Trần Lâm
dậy vệ sinh cá nhân rồi tới trường. Đợt kiểm tra hàng tháng cũng sắp tới rồi
và hắn thì phải cố mà lọt vào mười người điểm cao nhất để không phải đóng tiền
học phí.

Căn hộ ở gần trường nên Trần Lâm tới trường rất thuật tiện. Chỉ tiếc là không
tình cờ gặp được Phan Kiều Dung. Nhưng nghĩ lại có Ngô Thanh Mẫn ở bên cạnh
nàng thì Trần Lâm lại mất đi hứng thú. Ngô Thanh Mẫn hôm nay sẽ cho người theo
dõi hắn. Chắc là người theo dõi hắn hiện tại đang chờ hắn xuất hiện. Đó là tại
trường.

Trần Lâm nghĩ xem nên làm sao. Tiếp tục giả bộ làm đại thiếu gia hay là về
sống với bản chất của mình. Nghĩ một lúc rồi Trần Lâm lắc đầu cười. Hắn hiện
tại còn là đại thiếu gia gì nữa vì sao hắn phải giả bộ đây. Cứ là chính mình
đi, người không nên biết đã biết rồi mà người muốn biết thì cho biết luôn còn
cần gì phải giấu mình trong vỏ bọc nữa.

Nghĩ thông Trần Lâm vui vẻ hướng tới lớp học mà đi.

"Trần Ngọc Lâm"
Vào lớp học chưa được bao lâu một nam thanh niên cao lớn hướng về phía hắn mà
tới. Trần Lâm biết tên này, hắn là phó đội trưởng của câu lạc bộ Karate trong
trường. Trần Lâm cau mày khó hiểu nhìn thanh niên này
"Mày là ai"

Thanh niên kia lạnh lùng nói
"Tao là Đường Đại Hổ của câu lạc bộ Karate"

"Mày đến tìm tao có việc gì"
Trần Lâm có cảm giác Đường Đại Hổ hôm nay tới đây tìm hắn chắc chắc không phải
chuyện tốt

Trần Đại Hổ đặt một phong thư lên bàn. Bên trên có ghi CHIẾN THƯ to đùng. Trần
Lâm nhìn vậy cau mày nhìn Trần Đại Hổ nghi hoặc


Đỉnh Cấp Thiếu Gia - Chương #20