Cảm Xúc Thăng Hoa


Người đăng: V4NGH03

Phan Kiều Dung không hiểu Trần Lâm tại sao lại cười lớn nói vậy chỉ nghi hoặc
nhìn Trần Lâm mong đợi hắn trả lời. Trần Lâm đứng trên ban công nhìn khoảng
không phía xa trầm giọng nói
"Rời đi là chạy trốn. Anh đã chạy trốn cả đời rồi. Hiện tại anh không muốn
chạy trốn nữa"

Lúc này đây thân ảnh của Trần Lâm như duy ngã độc tôn, đỉnh thiên lập địa
trong mắt của Phan Kiều Dung. Phan Kiều Dung nhìn mà ánh mắt mê ly không che
dấu được. Trái tim của cô nàng không kiểm soát được mà loạn đập. Thậm chí hô
hấp cũng dồn dập không thể khống chế được. Phan Kiều Dung lúc này chính thức
đã rơi vào bể tình.

Khi Trần Lâm quay lại thì thấy Phan Kiều Dung trạng thái không được tỉnh táo
lắm. Hắn cười khổ não ngồi xuống đối diện nhìn cô nàng này. Phan Kiều Dung tên
như người nhìn qua thấy được đây là một mỹ nữ nhưng khi Trần Lâm nhìn kỹ lại
thì mới thấy được Phan Kiều Dung là cực phẩm mỹ nữ. Nhất là lúc này khi Phan
Kiều Dung đang động xuân tâm.

Mị lực của Phan Kiều Dung quá mạnh mẽ khiến Trần Lâm không nhịn được mà khô
khan cổ họng. Trước mặt là một mỹ nữ đang động xuân tâm mà còn là động xuân
tâm với mình thì các thanh niên nghĩ gì. Trần Lâm không nhịn được bản thân
mình mà vươn người tới mút nhẹ lên cánh hoa hồng trước mặt mình.

Ngọt lịm, lại còn thơm nữa. Cái cảm xúc này khiến Trần Lâm không nhịn được mà
mút thêm một lần nữa. Trái tim của hắn lúc này loạn nhịp, hắn không thể khống
chế được hơi thở của mình. Cảm xúc của hắn lúc này như đang được thăng hoa
vậy.

Đối diện với Trần Lâm, cô nàng Phan Kiều Dung cũng không khá hơn là bao. Hai
mắt mê ly nửa khép nửa hở như đồng tình với việc Trần Lâm táo bạo tập kích bất
ngờ.

Nàng khẽ mở đôi cánh hồng khiến hương thơm mỹ vị bên trong thổi lên mặt của
Trần Lâm khiến hắn càng thêm mất kiểm soát điên cuồng táo bạo hơn.

Đôi tay của Trần Lâm không còn ngoan ngoãn như trước nữa mà bắt đầu khám phá
trên thân thể của Phan Kiều Dung khiến Phan Kiều Dung cảm giác cả thân mình
như sắp bốc cháy tới nơi rồi.

Dục vọng thiêu đốt hai con người trẻ tuổi chưa bao giờ được nếm trái cấm. Khao
khát được một lần nếm thử trái cấm khiến hai người đều mất kiểm soát bản thân
mình.

Cả hai đều vội vã giải thoát y phục trên cơ thể của mình rồi lại cuồng nhiệt
lao vào nhau. Nhưng đúng lúc cao trào thì tiếng chuông cửa vang lên làm cho
Trần Lâm cùng Phan Kiều Dung tỉnh táo lại.

Hai người ngượng ngùng nhìn nhau. Thần thức của Trần Lâm đảo qua cửa trên mặt
hiện ra ý cười. Hắn ghé xuống tai của Phan Kiều Dung khẽ nói
"Em đoán xem là ai tới đây"

Phan Kiều Dung vẫn đang xấu hổ đỏ mặt nói
"Là mẹ em. Đây là căn hộ đứng tên của bà"

"Vậy sao"
Trần Lâm nhìn Phan Kiều Dung đang như cô vợ nhỏ xấu hổ khi mới về nhà chồng
không nhịn được tập kích thêm một lần nữa rồi nói
"Em ra đón mẹ em đi. Anh sẽ trốn đi một lúc"

Trần Lâm nhanh chóng mặc y phục vào rồi lẩn đi. Phan Kiều Dung sau khi mặc
xong y phục của mình đã thấy Trần Lâm mất tích ở đâu rồi.

Hít một hơi cho tỉnh táo, Phan Kiều Dung đi ra mở cửa. Người tới đúng là mẹ
của Phan Kiều Dung, Ngô Thanh Mẫn. Khi nàng đang chuẩn bị lên tiếng chào đón
mẹ mình thì phát hiện ra bên cạnh còn có người.

Một người phụ nữ nhìn còn khá trẻ và một thanh niên cùng trang lứa với Phan
Kiều Dung. Khi nhìn thấy hai người này thì Phan Kiều Dung khuôn mặt đổi thành
lạnh lùng nói
"Mẹ. Cô Lý. Trần đại thiếu. Mời vào nhà"

Người phụ nữ đi cùng Ngô Thanh Mẫn chính là tân nhiệm Trần đại thiếu gia Trần
Lý Ngọc và mẹ của hắn Lý Lan Viên. Ở trong vòng xoáy của các đại gia tộc việc
gặp gỡ là chuyện bình thường. Nhưng hôm nay Phan Kiều Dung nhìn thấy Lý Lan
Viên cùng Trần Lý Ngọc tới thì đã cảm giác không có bình thương chút nào.

Phan Kiều Dung dẫn ba vị khách không mời tới phòng khách lạnh lùng nói
"Thật xin lỗi. Chiều nay con mới dọn về tới đây nên chưa chuẩn bị nước uống.
Con cũng không nghe mẹ nói hôm nay có khách tới xem nhà"

Lý Lan Viên nghe vậy trong lòng có chút không vui nhưng ngoài miệng thì lại
nói
"Thật sự là hôm nay cô với tiểu tử này rảnh rỗi qua đây chơi tình cờ gặp mẹ
cháu. Nghe mẹ cháu nói cháu đang ở đây một mình nên cùng nhau ghé thăm cháu
cho cháu đỡ buồn"

"Đúng vậy"
Trần Lý Ngọc cũng chen vào nói
"Đây là chủ kiến của anh. Hy vọng không khiến em khó chịu"

Phan Kiều Dung không nói gì chỉ nhìn mẹ mình ánh mắt u ám. Cô nàng không ngờ
người mà mình tin tưởng nhất hiện tại lại đem mình bán đi. Gia tộc, cái vòng
xoáy này vào rồi chẳng lẽ không thể ra.

Phan Kiều Dung cảm thán rồi lại nhớ tới Trần Lâm. Hiện tại Trần Lâm đã không
còn là người của Trần gia nữa. Hiện tại hắn đúng là tự do biết bao nhiêu.


Đỉnh Cấp Thiếu Gia - Chương #17