Người đăng: V4NGH03
Phan Kiều Dung nhìn Trần Lâm kinh ngạc nói
"Sao anh biết em có chuyện muốn nói với anh"
"Đoán thôi"
Trần Lâm cầm chai nước lên bình thản nói
"Anh thấy việc em gặp anh hôm nay cũng không có giống như là trùng hợp"
"Đúng là em có chuyện muốn nói với anh"
Phan Kiều Dung nhìn Trần Lâm ánh mắt đầy thâm ý nói
"Anh nghĩ sao khi chúng ta ở chung với nhau"
Trần Lâm đang uống một ngụm nước nghe Phan Kiều Dung nói vậy hắn xém chút thì
chết sặc. Trần Lâm quay lại nhìn Phan Kiều Dung, lúc này cô nàng đang đỏ mặt
thẹn thùng nhìn hắn. Phan Kiều Dung thông minh, xinh đẹp cũng từng khiến Trần
Lâm động tâm khi tự động tán tỉnh hắn. Nhưng hắn lúc đấy có sắc tâm mà không
có sắc đảm.
Hiện tại lại càng không. Phan Kiều Dung là củ khoai nóng bỏng chạm vào có thể
chết người. Trần Lâm tin tưởng chỉ cần phong thanh hắn với Phan Kiều Dung ở
chung một chỗ thì ngày mai các đại gia tộc sẽ cho người đến thiến hắn. Trần
Lâm hít một hơi uống một ngụm nước đè xuống tâm trạng của mình nhìn Phan Kiều
Dung trả lời
"Ở chung với nhau không tốt lắm"
"Vì sao"
Phan Kiều Dung nhìn Trần Lâm kinh ngạc nói
"Chẳng lẽ em thật sự không xứng đáng với anh sao"
"Không"
Trần Lâm lắc đầu cười khổ
"Là anh không xứng đáng với em"
Phan Kiều Dung nghe Trần Lâm nói vậy liền buồn bã nói
"Em phải làm sao mới khiến anh động lòng. Trước cũng vậy, hiện tại cũng vậy.
Người ta nói đàn ông theo đuổi phụ nữ khó nhưng em thấy bản thân mình theo
đuổi anh còn khó hơn"
Trần Lâm thở dài nói
"Em cho anh biết lý do tại sao em lại theo đuổi anh đi"
"Nói ra rồi thì sao"
Phan Kiều Dung nhìn Trần Lâm hai mắt đỏ lên nói
"Anh sẽ yêu em sao"
"Để anh xem lại bản thân mình có gì khiến cho đệ nhất tài nữ Phan gia phải mất
công theo đuổi"
Trần Lâm nhìn Phan Kiều Dung nói
"Anh không biết bản thân anh rất kiêu ngạo sao"
Phan Kiều Dung ngả người xuống ghế nằm nói
"Vì anh quá kiêu ngạo nên em theo đuổi anh"
Trần Lâm cười nói
"Không phải"
Phan Kiều Dung không để cho Trần Lâm đắc ý nói
"Anh suốt ngày ăn chơi quậy phá nhưng lại không cam chịu bản thân. Thứ mà anh
muốn có nhưng bản thân anh lại không thể có được. Anh luôn nghĩ mình là phế
vật nhưng lại cực kỳ thông minh. Anh nghĩ mình có thể che dấu được con người
thật của mình. Nhưng thật không may vì anh quá thông mình cũng vì anh quá kiêu
ngạo nên đã có người nhìn ra."
Trần Lâm nghe Phan Kiều Dung nói thì giật mình đứng dậy. Phan Kiều Dung còn
chưa có nói hết. Cô nàng nhìn chăm chăm vào Trần Lâm như trách móc nói
"Đáng ra khi em tán tỉnh anh thì anh phải đồng ý từ lúc đấy. Khi hai chúng ta
kết hợp lại với nhau thì sẽ không khiến cho người khác nghi ngờ. Đằng này anh
lại quá tự tin vào bản thân khiến cho anh hiện tại quá mức chật vật"
Trần Lâm càng nghe thì càng lạnh cả người. Phan Kiều Dung nói như vậy có nghía
là cô nàng này đã biết hắn che dấu từ lâu. Mà hắn hiện tại mất thế cũng là do
có người mới biết hắn che dấu nên tận lực chèn ép hắn. Tuy người này không thể
khiến hắn chết nhưng một thời gian nữa nếu người này có đủ quyền lực để giết
hắn thì sẽ không do dự mà trảm thảo trừ căn.
Hiện tại Phan Kiều Dung nói là khiến cho Trần Lâm chạy về phía Phan gia. Tuy
Phan gia không mạnh như Trần gia nhưng Trần gia cũng không dễ dàng ra tay chèn
ép. Nếu Trần Lâm chạy về phía Phan gia thì tương lai có thể bảo trụ một mạng.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ, tại sao Phan gia lại nhắm vào hắn. Một kẻ không có
gì cả.
Trần Lâm nhìn Phan Kiều Dung lạnh nhạt nói
"Anh vẫn chưa biết vì sao em lại theo đuổi anh"
Phan Kiều Dung nghe vậy đỏ mặt nói
"Anh vốn không có xấu, lại tốt bụng và sống rất thật"
"Đây vốn không phải là đáp án"
Trần Lâm cau mày nhìn Phan Kiều Dung nói
"Em nói rõ ràng hơn một chút xem"
Phan Kiều Dung nghe vây mặt càng đỏ hơn
"Từ khi quen anh thì em đã thấy dáng người anh rất tốt. Điều tra một chút là
biết anh vẫn thường xuyên tập luyện võ công. Tuy không luyện thành nội công
nhưng ngoại công vẫn có thành tựu"
"Sau đó em vẫn thường xuyên để mắt tới anh. Anh cùng với mấy thiếu gia khác có
cả Phan Anh Tuấn kết bè ăn chơi, tán gái. Nhưng anh lại khác bọn chúng. Bọn
chúng là súc sinh, chơi con gái nhà người ta chán rồi bỏ. Anh thì lại không có
làm bất cứ cô gái nào đau khổ"
"Có một lần vô tình em nhìn thấy anh làm anh hùng cứu mỹ nhân. Lần đấy anh
biết mình đánh không lại bọn chúng nhưng vẫn lao tới. Tuy không đánh lại bọn
chúng nhưng anh cũng thành công cứu được người.
Cô ấy là Lâm Viên Nhi có phải không. Từ khi anh xuất viện cứ quấn lấy Lâm Viên
Nhi khiến cho cô ấy sợ hãi chính người anh hùng đã cứu cô ấy. Không biết hiện
tại cô ấy còn coi anh là anh hùng nữa không mà có lẽ cả đời này cô ấy cũng
không biết được. Phải Không"