Người đăng: V4NGH03
Trần Lâm lúc này đã rời khỏi trường học và đi cùng Đinh Vĩnh Phúc. Chiều nay
Đinh Linh Đan ở nhà thu xếp đồ đạc hành lý cá nhân. Cô nàng không thể tới đi
cùng với Trần Lâm. Thành ra buổi chiều Đinh Vĩnh Phúc là người dẫn Trần Lâm đi
xem nhà.
Đinh Vĩnh Phúc cùng Trần Lâm hai người đi tới một căn hộ cách trường học không
xa. Đây là căn hộ cao cấp nằm tại tầng trên cùng của tòa nhà. Một căn biệt thự
trên trời. Tính ra giá tiền của căn hộ này cũng tới mấy chục tỷ.
Loại biệt thự trên trời này luôn luôn cháy hàng vì các đại gia vung tiền nhà
giàu mới nổi rất thích đón mua. Trần Lâm không nhịn được liếc mắt qua Đinh
Vĩnh Phúc một cái. Đinh Vĩnh Phúc cảm giác được Trần Lâm đang nhìn mình liền
quay sang cười với hắn.
"Căn hộ này cậu thấy thế nào"
"Không tệ. Giống như là một cung điện ở trên cao vậy"
Trần Lâm gật đầu tấm tắc khen
"Nhìn không ra chú cũng là một đại gia"
Ha ha ha
Đinh Vĩnh Phúc cười lớn nói
"So sánh với Trần gia sản nghiệp thì vẫn còn kém xa lắc"
"Trần gia sản nghiệp có gì hay ho đâu toàn đất với ruộng"
Trần Lâm bĩu môi nói
Đinh Vĩnh Phúc nhìn Trần Lâm thâm ý không tiếp tục tranh luận với hắn nữa mà
nói
"Ngày mai Linh Đan sẽ dọn tới đây. Hy vọng hai đứa có thể sớm ngày thân nhau"
Trần Lâm nghe vậy nhớ lại hình ảnh cô nàng vừa cao vừa to lại hay thẹn thùng.
Trong lòng hắn không khỏi lộp bộp. Thật sự là phải sống chung cùng với cô nàng
này thật sao. Trần Lâm cảm giác như tháng ngày sắp tới của mình không còn ánh
mặt trời nữa.
Đinh Vĩnh Phúc nhìn thấy Trần Lâm như người mất hồn vỗ vỗ vai hắn nói
"Linh Đan rất nhạy cảm. Nếu như cậu để con gái tôi bị ủy khuất thì tháng ngày
sau này của cậu sẽ rất đen tối"
Nghe Đinh Vĩnh Phúc nói vậy Trần Lâm không khỏi cảm thấy mình ủy khuất. Hắn
rất muốn nói thẳng là bản thân hắn cũng rất nhạy cảm. Mỗi lần đứng trước mặt
Đinh Linh Đan hắn đều muốn tự tử. Tim của hắn đau, gan của hắn cũng đau.
Tiễn ông bố vợ tương lai Đĩnh Vĩnh Phúc đi. Trần Lâm đi ra ngoài ban công nhìn
mặt trời lặn xuống suốt cả ngày hôm nay cứ khi nào rảnh hắn lại suy nghĩ xem
mai mình làm gì. Trong đống kiến thức khổng lồ của Hán Cầu có rất là nhiều
thứ. Trần Lâm lúc này suy nghĩ mình nên chọn làm cái gì đơn giản dễ dàng tạo
ra thu nhập.
Trần Lâm hiện tại biết được điểm mạnh của mình chính là thần thức. Thần thức
của hắn hiện tại là một loại lực lượng viễn siêu nhân loại rồi. Vì vậy cố gắng
tìm kiếm trong đống kiến thức của Hán Cầu cuối cùng Trần Lâm cũng tìm ra được
vô số thủ đoạn sử dụng thần thức của bản thân mình.
Cho tới khi màn đêm kéo xuống Trần Lâm mới đứng dậy
"Thật không ngờ thần thức lại bá đạo như vậy. Có thể nén lại công kích cũng có
thể kéo dài ra. Hiện tại nếu kéo dài thần thức của bản thân tới cực hạn thì
phạm vi cũng lên tới cả trăm mét"
Trần Lâm đảo mắt nhìn bể bơi mini trước mặt. Thần thức của hắn vừa động một
giọt nước từ trong bể bơi lơ lửng bay lên trước mặt của hắn.
"Kỳ diệu nhất là thần thức có thể sử dụng để khống chế đồ vật. Nếu sử dụng ám
khí thì có thể giết người không để lại dấu vết ở khoảng cách xa"
Trần Lâm đưa tay ra hứng lấy giọt nước trước mặt trầm ngâm nói
"Mình không muốn làm một sát thủ nhưng cái món này phòng thân không tệ. Đáng
tiếc là mình còn chưa có cách nào để tu luyện thành linh lực. Nếu có thể luyện
thành linh lực thì giọt nước này cũng có thể giết người"
Trần Lâm nhìn giọt nước trong tay thần thức chợt động một cái giọt nước bắn ra
với tốc độ mắt thường không thể bắt được hình ảnh của nó nháy mắt đã thấy nó
vượt ra ngoài hơn trăm mét. Trần Lâm thần niệm chợt động một quả cầu nước từ
trong bể bơi mini bay lên.
Chưa tới một phút quả cầu nước vỡ tan ra rơi xuống bể nước. Trần Lâm nhìn quả
cầu nước này cau mày nhưng vẻ mặt lại hưng phấn nói
"Hiện tại thần thức có thể khống chế nâng được trọng lượng khoảng hơn năm mươi
cân. Nhưng tiêu hao thần thức quả thực là rất lớn. Kiên trì chống đỡ có lẽ
được năm phút nhưng theo kiến thức của tên kia thì thần thức bị phản phệ có
khả năng lớn dẫn tới mất trí, ngu si thậm chí đi đời nhà ma. Tốt nhất không
nên loạn thử"
Sau khi sử dụng thần thức Trần Lâm cảm thấy mình có một chút đói bụng bèn vào
trong phòng bếp kiếm chút đồ ăn. Nhưng khi Trần Lâm vào trong phòng bếp thì
mới phát hiện ra một điều. Phòng bếp đừng nói là đồ ăn. Ngay cả bát để ăn cũng
không có để mà dùng.
Bất đắc dĩ Trần Lâm đi xuống dưới khu mua sắm ăn uống tầng dưới để kiếm thứ
lót bụng. Cũng may đây là căn hộ cao cấp đầy đủ tiện ích ăn uống vui chơi giải
trí nên hắn cũng không phải đi ra ngoài để ăn.