Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi


Người đăng: V4NGH03

"Hự"

Trần Lâm nhìn quả bóng đang ở dưới chân Phạm Cường mà tức giận. Bên ngoài khán
giả vỗ tay khen hay khiên hắn càng cảm thấy vô cùng chói tai. Rõ ràng là Phạm
Cường đã vi phạm lỗi mà trọng tài vẫn trơ trơ con mắt ra nhìn.

Trần Lâm ôm ngực đau đớn nhìn Phạm Cường. Thằng này rõ ràng vừa sử dụng nội
công. Phạm Cường như thế mà có thể sử dụng được nội công. Đúng là thằng này ẩn
dấu thật là sâu. Hơn hai năm quen biết thế mà đến giờ Trần Lầm mới biết được.

Trần Lâm sắc mặt lạnh lùng nhìn Phạm Cường dắt bóng đi qua hàng phòng thủ của
bên mình như là đi vào chỗ không người vậy. Tới gần gôn Phạm Cường tung một cú
sút mạnh mẽ không khác gì Ibra để thủ môn ngẩn ngơ đứng nhìn.

"Tuýt"

Tiếng còi công nhận bàn thắng lại vang lên. Bên ngoài khán giả hò reo ăn mừng
bàn thắng của Phạm Cường. Người bình thường không biết nhưng Trần Lâm thì
không nhìn lầm. Phạm Cường lại là sử dụng nội công để chơi bóng.

Trần Lâm biết với kỹ năng chơi bóng thiểu năng của Phạm Cường thì tuyệt không
thể đá bóng như siêu sao thế này.

"Phạm Cường ... Ha ha .... Bàn thắng đẹp lắm ..." Trần Lâm ôm ngực cười lớn
nói

"Còn cười được? Mày còn tưởng mày là Trần Lâm trước kia à. Mày hiện tại bị
đuổi khỏi gia tộc rồi, còn không biết nhìn trời nhìn đất, còn không ra một góc
đi, dắt bóng làm cái gì. Mày nghĩ mày còn là siêu sao nữa à" Phạm Cường mỉa
mai nhìn Trần Lâm nói

Trần Lâm cau mày quay lưng nhìn lại đồng đội bên mình. Cả đám đều tỏ ra lạnh
nhạt như trận này không phải là bọn hắn đá vậy. Trần Lâm vừa nhìn đã biết được
là mấy thằng này đều ăn tiền cả rồi. Trọng tài cũng vậy, đồng đội cũng vậy đều
là một đám mặt đen.

Nhớ lại trước đấy mấy thằng này cho tiền cũng không dám làm loạn nhưng hiện
tại thì Trần Lâm đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi. Hiện tại hắn còn là cái gai trong
mắt của rất nhiều người.

Trần Lâm nhìn Phạm Cường cười nhạt. Mua thì sao, một mình Trần Lâm hắn với kỹ
thuật dắt bóng của mình tin tưởng mười cái Phạm Cường cũng không bắt được góc
áo của hắn. Kể cả cho Phạm Cường dùng nội công.

Nội công thì có gì hay ho chứ. Trần Lâm từ nhỏ đã được hướng dẫn tập nội công
nhưng không hiểu tại sao mười mấy năm không sinh ra được một chút nội lực nào.
Hắn đã nỗ lực, đã trả giá rất nhiều nhưng cuối cùng thì có ai nhìn vào nỗ lực
của hắn đâu.

Những năm gần đây Trần Lâm chịu áp lực cực lớn. Thân làm đại thiếu gia của một
gia tộc võ cổ truyền mà lại không thể luyện thành nội công. Nhìn xem thiếu gia
của gia tộc nào mà không một thân nôi công bất phàm. Chỉ có những người này
mới đem gia tộc hướng tới tầng cao hơn.

Còn hắn, Trần Lâm thì cơ bản là một tên ăn hại trong gia tộc. Làm một tên ăn
hại cũng phải làm cho trâu bò một chút. Ngày ngày dẫn đàn em đi ăn chơi, đi
tán gái, đi đánh nhau hoàn toàn là một kiểu con ông cháu cha quần là áo lượt.

Để che mắt thiên hạ, Trần Lâm phải cắn răng làm những chuyện này. Tuy không
thương thiên hại lý, nhưng thanh danh mất sạch. Hiện tại chỉ còn xú danh, thối
đến mức bản thân hắn còn cảm thấy chua.

Cho tới mấy tháng trước, bố mẹ của hắn mất tích. Hắn bị đuổi ra khỏi gia tộc,
mà hắn vẫn là không có năng lực để tự bảo vệ bản thân mình. Trần Lâm nhìn bản
thân mình trong gương mà thấy rõ ràng một tên ăn hại.

Trần Lâm nhận bóng từ một tên đồng đội bán rẻ lương tâm của mình. Đôi mặt với
Phạm Cường mà nhanh nhẹn đi bóng xuyên qua háng. Lạng lách đánh võng như Messi
rồi tung ra một cú sút hiểm hóc vào góc chết của khung thành đối phương.

Không có tiếng vỗ tay. Không có tiếng hoan hô. Không có tiếng còi của trọng
tài công nhận bàn thắng. Trần Lâm cười lạnh lùng bước ra khỏi sân bóng. Hắn
biết là sẽ chẳng có ai công nhận bàn thắng này. Nghĩ hắn cần à. Xin lỗi, Anh
không phải trẻ con mới lớn như mấy nhóc.

Khoác cái ba lô của mình rời khỏi sân bóng. Một thiếu nữ vội vã chạy tới trước
mặt của Trần Lâm bộ dáng có chút khẩn trương. Đây là Lâm Viên Nhi một thiếu nữ
giản dị, mộc mạc nhưng lại cực kỳ xinh đẹp, thoạt tục. Vẻ đẹp khiến cho mọi
người đều thoải mái khi nhìn vào.

"Lâm Viên Nhi" Trần Lâm nhìn người đẹp trước mặt mà sững sờ ngoài ý muốn. Đây
là một trong những đối tượng mà hắn trước đây tán tỉnh và thường xuyên quấy
rối. Hoa hậu giảng đường nhé.

Kỳ thực thì Trần Lâm cũng có thể tính là ân nhân của Lâm Viên Nhi này. Năm lớp
10 Lâm Viên Nhi bị mấy tên lưu manh đùa giỡn ở trong ngõ nhỏ gần trường bị hắn
đi ngang qua phát hiện.

Trần Lâm máu nóng xông vào đánh mấy tên lưu manh kia. Song thủ nan địch tứ
quyền. Tất nhiên sau đó là hắn ăn no đòn nhưng Lâm Viên Nhi trong lúc đấy cũng
nhanh chóng tẩu thoát. Như vậy có được gọi là anh hùng cứu vớt mỹ nhân không.


Đỉnh Cấp Thiếu Gia - Chương #1