Chương 937: Chim Sẻ Vẫn Là Con Mồi!


- Tất cả đứng im!Hướng Nhật lao ra ngoài dùng tiếng Anh uy hiếp, bởi sợ Hainke và Buck nhận ra giọng mình nên hắn cố gằn giọng tựa như kẻ mặc áo đen kia. Hướng Nhật không ngu, giọng khàn khàn của đối phương vừa nghe là biết không phải “hàng thật”.

- Các hạ muốn gì?Hainke dừng lại trước xe của mình, hắn là dị năng giả nên hắn hiểu rõ sự đáng sợ của Hướng Nhật. Hoàng Thiệu Hùng cũng dừng theo, tất cả thủ hạ của hắn đều cầm súng chĩa vào Hướng Nhật đang mặc bộ đồ đen kín mít, Hoàng Thiệu Hùng đã căn dặn nên chúng không dám tự ý nổ súng.- Để thứ đó lại rồi cút!Hướng Nhật lạnh lùng nói. Lúc này không rảnh nói nhảm, đánh nhanh thắng nhanh mới là vương đạo. Hainke biến sắc, Hoàng Thiệu Hùng xám mặt, hiển nhiên cả hai không ngờ một dị năng giả lại tới “hớt tay trên”, mà khẩu khí đối phương rất lớn, muốn nuốt trọn cả hai bên.- Các hạ, ngươi không biết yêu cầu này là quá đáng sao?Hiển nhiên Hainke không thể ngoan ngoãn đưa hàng ra, tình hình thiếu hụt tài chính nghiêm trọng lúc này, hai rương tiền tuyệt đối không thể mất, nếu không thì kế hoạch ngày mai của hắn cũng đổ bể.

Hoàng Thiệu Hùng không nói gì nhưng độ tác cũng đã tỏ rõ thái độ, hắn lui về phía sau đám thuộc hạ rồi móc điện thoại ra gọi cứu viện. Hướng Nhật hừ lạnh, không thèm nói gì đã thuấn di tới, lĩnh vực xuất ra bao phủ phạm vi mười mét. Lĩnh vực với kẻ mặc áo đen ki là vô dụng nhưng với đám dị năng giả tôm tép hay người thường vẫn cực kì hiệu quả, cả đám không thể nhúc nhích, thân thể cứng đờ giữ nguyên một tư thế.- Nói nhẹ không ưa lại ưa nặng!Hướng Nhật lạnh lùng quát rồi dùng lĩnh vực không chế mấy rương hàng tới trước mặt. Đám Hainke cùng Hoàng Thiệu Hùng chỉ biết trơ mắt nhìn sau chiếc rương bay một cách quỷ dị về phía người áo đen kia mà chẳng thể làm được gì, thậm chí cử động cũng là hi vọng xa vời.

Hainke là kẻ chấn động nhất.

Lĩnh vực, lại là lĩnh vực!

Lúc cảm thấy mất đi quyển kiểm soát thân thể hắn cũng không ngờ đó là lĩnh vực do dị năng giả cấp năm phát ra, nhưng lúc thấy đám Hoàng Thiệu Hùng cũng bất động một cách quái lạ như mình thì hắn mới ý thức được việc gì xảy ra.

Dị năng giả cấp năm, đây là tồn tại bất khả xâm phạm!

Không ngờ lúc này hắn lại gặp phải, không chỉ một mà tới tận hai người. Tuy kẻ mặc áo đen còn lại Hainke chưa thấy hắn xuất ra lĩnh vực nhưng có thể ngang tài ngang sức với dị năng giả cấp năm thì chứng tỏ đối phương có thực lực tương đương, nếu kém hơn một cấp sợ rằng sớm đã tàn đời.

Hai dị năng giả cấp năm đồng thời xuất hiện khiến Hainke cảm giác như mình đang mơ, nhưng đó là một cơn ác mộng, chẳng lẽ dị năng giả cấp năm nhiều đến vậy sao? Bói cái là ra tận hai người.

Mà dị năng giả cấp năm biến thành đạo tặc muốn “hớt tay trên” khiến hắn chết lặng, đừng nói là việc thân thể bị không chế, dù không bị Hainke cũng không dám có tư tưởng phản kháng.

Vật đã tới tay khiến Hướng Nhật hơi kích động, cuối cùng chuyến này đi cũng không uổng công. Đang nghĩ xem nên để những thứ này ở đâu cho an toàn thì kẻ mặc áo đen kia đã lao tới:- Chia cho ta hai cái.Nói xong chưa đợi Hướng Nhật kịp trả lời đã thuấn di tới lấy hai chiếc rồi thuấn di trở về. Hướng Nhật ức chế muốn điên lên, hai cái rương kẻ này lấy chính là rương đựng tiền.- Trả lại cho ta!Hướng Nhật chuẩn bị thuấn di tới cướp về nhưng tốc độ đối thủ nhanh hơn, dường như sớm đoán được tâm tư của Hướng Nhật nên lẩn trốn rất nhanh, giọng nói khàn khàn vọng lại:- 200 triệu USD, coi như ngươi đã trả nợ xong.- Con bà nó!Hướng Nhật mắng to nhưng chẳng biết làm gì, lần này lỗ chỏng vó, cực nhọc cả buổi tối lại bị kẻ mặc áo đen kia cướp mất một nửa. Nếu đối phương lấy hai rương hàng trắng thì hắn cũng chẳng kích động như vậy. Nhưng kẻ đó lại lấy tiền mặt rồi vứt lại thứ khó xử lí nhất cho hắn, tính chơi nhau à? Dù biết rằng bốn rương còn lại giá trị cao hơn tiền mặt nhưng Hướng Nhật vẫn cảm thấy cục tức này rất khó nuốt trôi.

Trước kia hắn thề với lòng nhất định phải là chim sẻ chờ bắt bọ ngựa, không ngờ lúc này thợ săn cầm súng vẫn luôn chầu chực, mà thợ săn này cũng không hề bình thường, kẻ này có sức uy hiếp với hắn, thợ săn chim.

Nghe tiếng còi cảnh sát hú inh ỏi, Hướng Nhật không dám chậm trễ, cố gắng nén giận mang theo đám hàng hóa bỏ chạy. Hoàng Thiệu Hùng cùng đám Hainke cũng được tự do, bọn chúng đều nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, không kịp mắng kẻ vô sỉ không có phong phạm dị năng giả kia đã phải vội vàng vắt chân lên cỏ bỏ chạy.

Hướng Nhật cũng không đi xa, trên tay cầm bốn rương hàng to đùng dù ở đâu cũng sẽ gây chú ý. Lúc này hắn quyết định gọi người. Tại Hồng Kông cũng chỉ có một kẻ hắn quen biết dám tiêu thụ mớ hàng này.- Hướng lão đệ, muộn như vậy còn gọi tôi có việc gì thế?Giọng Vương Quốc Hoài có chút mong chờ, hiển nhiên từ lúc Hướng Nhật bảo hắn điều tra kho hàng của Hoàng Thiệu Hùng thì hắn đã chờ cú điện thoại lúc này.- Phái một chiếc xe đến đón tôi.Hướng Nhật nói địa điểm, tâm tư Vương Quốc Hoài hắn còn không rõ sao? Nếu lão cáo già này thức thời thì hắn cũng không ngại cho đối phương hưởng chút lợi lộc.

Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương #937