Chương 93: Tối Nay Tụi Mình Ngủ Chung Giường ...


Khi Hướng Nhật trở lại chỗ ngồi, bên trong đã trở thành một đám ồn ào náo nhiệt.

Nhìn Mã Thiên Hào bị vây ở chính giữa, nằm trên sàn nhà ôm cánh tay lớn tiếng la hét đau đớn, lưu manh ánh mắt không khỏi nghi hoặc nhìn về phía đồ đệ đang đứng bên cạnh đó.

Quả nhiên, Thạch Thanh thấy hắn nhìn về phía mình vội giải thích:

- Sư phụ, là hắn ép em trước, em mới…

- Không sao cả!

Trước ánh mắt soi mói của mọi người, Hướng Nhật bước qua khẽ vuốt tóc nàng, khinh thường nhìn tên chó chết còn đang nằm trên mặt đất kêu khóc:

- Đồ rác rưởi này anh đã sớm muốn đánh hắn, đánh tốt lắm!

- Sư phụ.

Thạch Thanh có chút cảm động nhìn hắn, đánh bạn học của sư phụ nên nàng có chút lo lắng, nhưng dưới sự vuốt ve “ôn nhu” của lưu manh nàng dần trở nên bình tĩnh.

Sở Sở cũng đứng một bên nói giúp cho nàng:

- Hướng Quỳ, sự việc không liên quan tới Thanh tỷ, đều do cái tên kia… Vừa nói Sở Sở vừa chỉ vào Mã Thiên Hào đang nằm đau đớn lăn lộn trên mặt đất:

- Hắn chẳng những nói với em… lời khó nghe, mà còn động tay động chân…

- Đáng chết!

Nghe Sở đại tiểu thư nói thằng kia "động tay động chân”, sắc mặt Hướng Nhật lập tức sầm hẳn xuống:

- Hắn dám đụng em?

- Không có, là Thanh tỷ giúp em.

Nét mặt Sở Sở hiện lên vẻ uất ức.

- Được rồi, việc này giao cho anh xử lý.

Hướng Nhật ôn nhu an ủi nàng, rồi đi về phía Mã Thiên Hào.

- Hoa Hoa!

Nhìn thấy mặt mày hầm hầm của hắn, Hà Tú Tú vội vàng kéo hắn lại:

- Mã Thiên Hào hắn uống hơi nhiều, cho nên…

- Cô muốn nói cái gì?

Hướng Nhật thấy cô nàng có ý giúp cho tên cặn bã kia, nghiêm mặt hỏi.

Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của hắn, Hà Tú Tú trong lòng không khỏi có chút căng thẳng, thấp giọng nói:

- Ngươi không biết, hắn có tiền, chúng ta không thể trêu vào.

- Ta ngược lại nhìn thấy bộ dạng hắn không giống kẻ có tiền.

Hướng Nhật nhe răng cười, một cước giẫm xuống ở giữa bắp chân Mã Thiên Hào, tiếng “răng rắc” vang lên, người ngoài chợt cảm thấy một cơn ớn lạnh, ánh mắt nhìn về phía lưu manh trở nên có chút sợ hãi.

- A...!!!

Mã Thiên Hào thảm thiết kêu lên một tiếng, đau quá bất tỉnh tại chỗ. Nhưng Hướng Nhật dường như không thèm nhìn đến, chân vẫn đặt phía trên bắp chân của hắn dùng sức chà xát thêm một lần nữa.

- Này… Hướng Qùy, không nên làm vậy…

Giọng Hà Tú Tú đã có chút nghẹn ngào, nếu như nói lần đầu tiên nhìn thấy hắn là ngạc nhiên, thì hiện tại là sợ hãi. Nàng không biết tại sao mấy năm trước vẫn còn là một bạn học hiền lành nhát gan mà hiện giờ lòng dạ hắn lại độc ác như vậy.

Ánh mắt Lam Tuyền cũng phức tạp nhìn người bạn học quen thuộc ngày xưa mà nay lại sao quá xa lạ, hắn có thật là Hướng Quỳ trước kia nhìn thấy một con bọ xén cánh cứng thì sợ đến toàn thân run rẩy không?

Mọi người ở đây đều lộ ra vẻ không đành lòng, đối với người bị thương họ mặc dù không có chút hảo cảm nào, nhưng tận mắt nhìn thấy một người sống sờ sờ bị bẻ gãy xương tay, bây giờ ngay cả xương bắp chân cũng bị đạp gãy, đặt bản thân mình vào tình huống đó, rùng mình da đầu tê dại cũng là chuyện bình thường.

- Xảy ra chuyện gì?

Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến, một nữ nhân xinh đẹp già giặn từ ngoài cửa bước vào.

Mọi người cùng quay ra nhìn nàng, rồi nhìn lưu manh vừa hành hung người, không nói một tiếng. Dù sao bọn họ cũng không rõ ràng lắm cô gái trước mắt này là ai, đang làm gì.

Đồng tử Hướng Nhật co rút lại, thu hồi bàn chân lại, tiếp đó theo thói quen vuốt vuốt cái mũi của mình, vẻ mặt rất khó coi, người vào chính là Thiết đại cảnh sát mà hắn cực lực muốn tránh mặt.

- Ngươi sao ở đây?

Thiết Uyển phát hiện ra người quen, đồng thời thấy được vẻ mặt đề phòng của hai cô gái bên cạnh hắn đang nhìn nàng, trong lòng nhen nhúm cơn ghen tuông. Nàng vốn cùng “người quen” trước đây đến ăn cơm, nghe tiếng la khóc ở phòng bên cạnh mới bước qua xem thử, vô tình lại gặp tên vô lại này.

- Ha ha, thật khéo, không nghĩ là gặp em ở chỗ này.

Hướng Nhật cười giả lả.

- Đúng là khéo thật!

Thiết Uyển hừ lạnh một tiếng:

- Nói một chút xem, nơi này phát sinh chuyện gì, có phải ngươi lại vừa làm chuyện xấu gì hay không?

- Không có, hoàn toàn là hiểu lầm!

Hướng Nhật thề thốt phủ nhận.

- Hiểu lầm? Vậy đã xảy ra chuyện gi cho người nằm dưới đất này?

Thiết Uyển gắt gao nhìn chằm chặp vào hắn.

- Không cẩn thận ngã sấp xuống không được sao?

Hướng Nhật đưa ra giả thuyết nghe rất hợp lý.

- Có thể té bất tỉnh sao? Vậy ta muốn biết hắn vì sao lại té sấp xuống. Thiết đại cảnh sát cũng không tin cái lý do thối tha này, trong phòng trải thảm dày, cho dù té một cái, muốn trầy một miếng da trên người còn khó huống chi ngất xỉu.

- Chuyện này anh cũng không biết, chắc phải đợi tên đó tỉnh lại rồi hỏi hắn thôi.

- Hừ!

Giọng mũi hừ lạnh một tiếng, Thiết Uyển đi qua kiểm tra thương thế của nạn nhân, lập tức phát hiện nạn nhân bị thương trầm trọng, cổ tay bị người ta đánh trật khớp, còn bắp chân sưng to bằng với bắp đùi bình thường, rõ ràng là bị một cú giẫm rất mạnh. Nàng đứng dậy, ánh mắt sắc bén quét qua mọi người ở đây một vòng rồi nói:

- Đã xảy ra chuyện gì? Tôi là cảnh sát, mời nói người nói ra.

Thấy mọi người chỉ sửng sốt ngây dại nhìn mình, Thiết Uyển lại nói:

- Mọi người không cần sợ, tôi nhất định sẽ xử lý công bằng.

Thấy ánh mắt sắc bén của nữ cảnh sát liên tiếp nhìn về hướng mình, Hướng Nhật vội vàng tránh né::

- Nói là ngã sấp xuống mà, em…

Thiết Uyển cũng không muốn cho hắn nhiều lời, đi thẳng tới trước mặt hắn nói:

- Hướng Quỳ, ta tình nghi ngươi đánh người vô tội, mời theo ta về sở cảnh sát một chuyến.

- Có lầm hay không vậy? Nhiều người như vậy mà em tự nhiên lại tình nghi anh?

Lưu manh khoa trương nói, trong lòng khẳng định Thiết đại tiểu thư đang tính sổ nợ mấy hôm trước với hắn.

- Bởi vì ngươi là người đứng gần nạn nhân nhất.

Lý do của Thiết đại cảnh sát rất bá đạo, trên thực tế nàng còn có một chứng cớ trực tiếp, đó chính là lúc vừa bước vào nàng chứng kiến một người nào đó đang co chân lại, chỉ là khi đó không phát hiện được chủ nhân của cái chân đó là ai mà thôi. Sở dĩ bây giờ không nói ra chỉ vì trong lòng có chút tư tâm chi phối.

- Gần nhất thì phải đánh người sao?

Thạch Thanh vẻ mặt kích động:

- Người là tôi đánh đó.

- Cô?

Thiết Uyển chuyển sự chú ý đến Thạch Thanh, đáng giá thầm đối phương là một cô gái rất ôn nhu nhã nhặn, mặc dù hiện tại có chút kích động, nhưng không hề che dấu khí chất của nàng chút nào. Thiết đại cảnh sát lập tức hiểu lầm ý tứ của nàng, tưởng rằng nàng làm như vậy để bảo vệ cho lưu manh, phản ứng này càng làm cho cơn ghen trong lòng nàng bùng cháy dữ dội:

- Tôi hy vọng cô không nên ngăn cản công vụ, nếu không ngay cả cô cũng bị bắt!

- Là tôi đánh! - Thạch Thanh quất cường đứng đối diện Thiết Uyển.

Thiết Uyển kinh ngạc nhìn nàng một hồi, đột nhiên chuyển hướng về phía lưu manh đứng kế bên nói:

- Đi thôi!

- Muốn đi là đi như vậy sao? Cô không có chứng cớ bắt người loạn lên, tôi muốn kiện cô.

Sở Sở cũng không phải dễ chọc vào, huống chi bị bắt đi còn là bạn trai của nàng.

- Xin hoan nghênh bất cứ lúc nào!

Rồi Thiết Uyển đẩy Hướng Nhật một cái:

- Nhanh lên một chút!

- Cô sẽ hối hận!

Sở Sở siết chặt nắm tay, nếu không phải do Thạch Thanh một bên giữ lại nàng sớm đã lao tới đánh rồi.

Hướng Nhật nhức cái đầu khi nhìn thấy tình trạng "cắn nhau" như nước với lửa của các nàng, muốn các nàng khoan nhượng, hòa nhã với sự tồn tại của đối phương, nhưng chuyện đó chỉ là si tâm vọng tưởng. Ài, lúc nào mới có thể được thỏa mãn nguyện vọng đây, đạt… được… nguyện… vọng…

- Thằng nhóc này là ai?

Mới ra khỏi cửa, một thanh niên mặc một bộ đồ thể thao áo T-shirt thoạt nhìn cao lớn hơn người đang đi tới. Hướng Nhật huých nhẹ vào Thiết Uyển bên cạnh hỏi.

- Ngươi quản được sao? - Thiết Uyển lạnh lùng lườm hắn một cái.

- Có ý gì đây? Em chính là…

- Ta không phải là cái gì của ngươi hết! Bây giờ nói điều này còn quá sớm. Hơn nữa, trong lúc ngươi bồi tiếp “người yêu” của ngươi phong lưu khoái hoạt, vậy lúc đó có nhớ tới ta là người nào hay không?

“Người yêu” hai chữ này như đeo chì vào cổ lưu manh, rõ ràng sự bất mãn của nữ sĩ quan cảnh sát đã lên tới cực điểm.

Hướng Nhật còn muốn giải thích gì đó thì thanh niên cao lớn đã chạy tới gần, thân hình hắn cao khoảng 1m9, thoạt nhìn rất có uy lực, rất ấn tượng. Hắn thấy nữ sĩ quan cảnh sát cùng một nam nhân lạ mặt ở cùng một chỗ, ánh mắt có vẻ tức tối:

- Tiểu Uyển, đây là…

- Vừa mới bắt tội phạm, tôi đang chuẩn bị giải hắn về sở cảnh sát.

Vẻ mặt Thiết Uyển không chút thay đổi nói.

- Vậy sao? Sao cô không gọi một người cấp dưới làm thay không phải được rồi hay sao?

Thanh niên cao lớn cau mày nói.

- Không được, người này là trọng phạm, rất nguy hiểm, tôi muốn đích thân giải hắn về sở cảnh sát.

- Tôi và cô cùng đi được không?

- Ngươi cũng muốn làm phạm nhân?

Lưu manh nhìn hắn đã sớm khó chịu, hơn nữa căm tức khi thấy hắn thân thiết kêu nữ sĩ quan cảnh sát là Tiểu Uyển.

- Ngươi nói cái gì!

Thanh niên cao lớn mặt sầm xuống, đột nhiên để ý tới Thiết Uyển bên cạnh đang thoáng cau mày, lập tức bình tĩnh trở lại:

- Chỉ là một tên phạm nhân, ta không thèm so đo với ngươi.

Rồi hắn nhìn về phía nữ sĩ quan cảnh sát lấy lòng:

- Tiểu Uyển, vậy lên xe của tôi đi thôi.

- Không cần, tôi muốn đi xe của mình, ngươi không phải có việc gấp sao, tôi không làm phiền ngươi nữa!

Nói xong nàng kéo lưu manh bên người đi ra ngoài, bỏ lại tên nam nhân cao lớn đứng sững sờ tại đó.

olo

- Cho anh hỏi em một việc.

Trong chiếc xe hơi đang lao vùn vụt, Hướng Nhật nhìn dòng người ngoài cửa xe, thay đổi một tư thế dễ chịu lưng dựa vào chỗ ngồi, cũng tiện để quan sát phản ứng của người đẹp bên cạnh.

- Nói!

Mắt Thiết Uyển nhìn thẳng về phía trước.

- Thằng nhóc vừa rồi là ai vậy, sao gọi em thân thiết như vậy?

Lưu manh nổi cơn ghen hỏi.

- Nói sao cũng không cần ngươi quản!

- Cái gì mà không cần anh quản? Anh nhìn hắn thấy khó chịu, thấy hắn và em ở cùng một chỗ, anh ghen!

Giọng của lưu manh đanh lại

- Ghen? Ngươi cùng hai cô nàng kia ở cùng một chỗ, tại sao không thấy lo lắng cho cảm nhận của ta?

Thực ra Thiết Uyển trong lòng có chút mừng thầm, điều này cho thấy lưu manh quan tâm tới mình. Đương nhiên, điểm vui mừng ấy so với sự ghen tuông lớn lao thì không đáng kể.

Từ lời nói của nàng cảm nhận được sự ghen tuông mãnh liệt, lưu manh lập tức nói lảng sang chuyện khác, sợ chọc cho nàng giận:

- Bà xã, em thật sự muốn bắt anh về sở cảnh sát?

- Không sai! - Thiết Uyển nghiến răng nói.

- Không phải chứ? Anh vô tội mà!

- Vô tội? Ta đi vào lúc ngươi đang rút cái chân về phải không?

- Em đều thấy sao?

Hướng Nhật buồn bực đẩy đẩy cái mắt kính:

- Chúng ta cá mè một lứa… Em nghĩ có phải hay không…

- Mặc kệ ngươi là ai, dù sao đã phạm pháp ta phải bắt.

Thiết Uyển với vẻ mặt chí công vô tư nói

- Một chút nể mặt cũng không có?

Vừa nói tay lưu manh lén lút thò tới eo của nữ sĩ quan cảnh sát đang lái xe.

- Một chút cũng không… Ngươi đang làm gì đó, đồ vô lại!

Khuôn mặt nàng không biết vì bị chọc giận hay một lý do nào khác mà đỏ bừng.

- Thơm quá!

Hướng Nhật rút tay về rồi đưa sát vào mũi hít hà mấy hơi.

- Đi chết đi!

Thiết đại cảnh sát đưa tay ra hung hăng nhéo cánh tay hắn một cái.

- Đau quá, bà xã, anh không dám nữa!

- Đáng đời!

Nói xong nàng lại dùng lực tàn nhẫn ngắt thêm một cái nữa, rồi lúc này mới buông ra, đột nhiên hỏi:

- Ta hỏi ngươi, ngươi cuối cùng có tình nguyện ở chung với ta hay không?

- Ở chung có gì tốt không?

Con mắt của lưu manh láo liên.

- Không có!

- Không ở!

- Vậy ngươi muốn gì?

- Tối nay tụi mình ngủ chung giường được không?

Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương #93