- Hướng lão đệ, đây đã là chuyện từ trăm năm trước.Giọng Vương Quốc Hoài tràn ngập sự hâm mộ, dường như ghen tị vận may của người ta, nếu gia đình hắn cũng có nhân vật trâu bò được nữ hoàng Anh phong tước thì hắn cũng chẳng cần vất vả gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, lúc này có lẽ đang hưởng thụ cuộc sống sung sướng rồi.- Lâu đến thế cơ à?Hướng Nhật còn tưởng chuyện vài chục năm trước, không ngờ đến hơn trăm năm. Nhưng lịch sử lâu đời chẳng có ý nghĩa gì với hắn, dù nữ bá tước nhà Ba Kim Tu còn sống thì cũng đã là bà cụ sống lâu mà thôi.
Điện thoại của Vương Giai Hào ở bên cạnh vang lên, vừa nghe xong sắc mặt liền trở nên xám xịt. Vội vàng cúp máy, bước tới nhỏ to gì đó với Vương Quốc Hoài.- Hắn còn dám đến đây?Vương Quốc Hoài cực kì giận dữ, giọng điệu dường như cực kì không hoan nghênh kẻ đang tới.- Sao thế? Ông chủ Vương, có chuyện gì xảy ra à?Hướng Nhật cảm thấy tò mò, không rõ kẻ tới có thâm thù đại hận gì mà lại khiến Vương Quốc Hoài biểu lộ như vậy.- Là nhị đương gia Hồng Hưng.Tuy tức giận nhưng Vương Quốc Hoài vẫn không dám giận cá chém thớt với Hướng Nhật, giọng điệu âm trầm đủ biết lúc này trong lòng khó chịu đến nhường nào.- Hồng Hưng?Hướng Nhật sửng sốt, lại nhớ tới lúc Hoắc Vãn Tình nhờ hắn tới quán bar tìm Hoắc Luy Huy từng gặp một kẻ gọi là Kê ca, tự xưng là người của Hồng Hưng.- Một trong hai băng đảng lâu đời nhất ở Hồng Kông, cũng là tổ chức lớn nhất hiện nay, thành viên nội bộ của chúng chừng mấy vạn tên, thành viên viên bên ngoài không đếm xuể.
Vương Quốc Hoài cho rằng Hướng Nhật không biết chi tiết về Hồng Hưng nên giải thích kĩ càng một lượt.- Sao chúng lại chọc vào ông?Cảm nhận được sự phẫn hận của Vương Quốc Hoài, dường như trong lời nói ẩn chứa sự không cam lòng cùng bất đắc dĩ. Hiển nhiên Vương Quốc Hoài không dám chủ động tìm Hồng Hưng gây phiền toái mà là Hồng Hưng tự tìm tới cửa.- Còn không phải là muốn dây máu ăn phần sao?Vương Quốc Hoài cười lạnh:- Hôm qua lúc đối phó Nghĩa Tân Xã thì thờ ơ, giờ lại muốn kiếm miếng, trên thế giới này nào có miếng ăn thơm như vậy?Lời cuối cùng không rõ là tự nói với mình hay cố ý để Hướng Nhật nghe. Nhưng Hướng Nhật cũng hiểu ra vấn đề. Hôm qua lão đại Dương Nghĩa Thiên của Nghĩa Tân Xã chết, địa bàn của hắn đương nhiên sẽ bị tranh giành Vương Quốc Hoài sớm đã chuẩn bị nên không chế toàn bộ địa bàn vào tay.
Hành vi độc chiếm như vậy hiển nhiên rước lấy sự bất mãn của các tổ chức khác, có lẽ đã phái người tới gặp Vương Quốc Hoa, có lẽ cũng chính là Hồng Hưng nhị đương gia kia. Nhưng hiển nhiên Vương Quốc Hoài sẽ không nhả miếng mồi ra, dù không phải nhả toàn bộ thì cũng khiến người khác khó chấp nhận, Vương Quốc Hoài đã dự tính dựa vào địa bàn này bù đắp thiệt hại của Vương gia. Hai bên nói chuyện không được, Hồng Hưng lại là băng nhóm đứng đầu Hồng Kông, Vương gia dám không nể tình rõ ràng là xúc phạm sự tôn nghiêm nên sẽ không quan tâm sắc mặt Vương Quốc Hoài. Có lẽ hôm qua nói chuyện đã không ổn nên lúc này người Hồng Hưng tìm tới mới khiến Vương Quốc Hoài tức giận đến vậy.
Hướng Nhật đoán ra đến tám, chín phần, nhìn sắc mặt Vương Quốc Hoài hắn liền biết có bao nhiêu giả dối, rõ ràng là muốn cầu sự tương trợ.- Ông chủ Vương, tôi nói rồi, vì không muốn khoản tiền ông nợ trôi theo dòng nước nên tôi sẽ không để ai động tới ông.Hướng Nhật ném cho Vương Quốc Hoài lá bùa hộ mệnh. Đương nhiên đúng như lời hắn nói, món nợ kia mới là nguyên nhân quan trọng nhất.- Hướng lão đệ, đại ân này không biết lấy gì cảm tạ, khoản nợ kia tôi sẽ mau chóng trả đủ.Vương Quốc Hoài mừng rỡ, vốn còn muốn nói nữa để mong Hướng lão đệ ra mặt giùm. Giờ mục tiêu đã thành nên cực kì hưng phấn, sắc mặt xám xịt cũng tan biến. Rất nhanh bên ngoài truyền tới tiếng kêu gào. Sắc mặt âm trầm vừa tiêu tan đã trở lại, người đã tìm tới cửa!
Quả nhiên người chưa tới nhưng âm thanh đã truyền lại:- Vương lão đại, ông có ý gì? Hồng Hưng chúng tôi thành tâm tìm ông hợp tác mà ông tiếp khách quý như vậy à?Ba người trong phòng khách biến sắc, cha con Vương gia khó chịu cùng oan uổng, nhà mình bị chúng xông vào lại dám nói là không tiếp khách. Sắc mặt Hướng Nhật cổ quái, có kẻ lại dám tự coi mình là khách quý, chuyện như vậy thực rất hiếm, có thể thấy được kẻ này tự cao tự đại tới mức nào.
Rất nhanh chúng đã vào phòng khách. Chỉ có bốn người. Cầm đầu là một gã mặc âu phục màu đen, đeo kính râm thoạt nhìn khá giống minh tinh, dáng vẻ nào giống xã hội đen chứ? Nếu không phải ba kẻ hùng hổ chỉ thiếu nước treo biển “tao là đầu gấu” thì sợ rằng chẳng ai biết hắn là Hồng Hưng nhị đương gia, cũng là kẻ cầm đầu Hồng Hưng trong tương lai.
Vẻ mặt Hướng Nhật càng thêm đặc sắc bởi hắn biết một trong ba gã to con kia, chính là Kê ca vừa nhắc tới, không ngờ mới đó đã thấy mặt. Lúc trong quán bar kẻ này muốn lừa hắn 20 vạn, kết quả bị dần một trận nhừ tử.
Hướng Nhật thấy Kê ca đầu tiên, chuẩn bị gọi nhưng nhớ ra gì đó, cẩn thận nhìn kẻ đeo kính râm trước mắt xong liền nhịn xuống.