Chương 881: Việc Còn Dang Dở!


Ra khỏi tòa nhà, Hướng Nhật chuẩn bị gọi điện cho Vương Quốc Trung thì không ngờ lại phát hiện ra tung tích đám côn đồ đang bỏ đi. Đối phương cũng nhận ra hắn nên vẻ mặt cũng chẳng tốt lành gì.Lòng Hướng Nhật khẽ động, cất điện thoại đi, có lẽ nên hỏi tin tức kĩ càng từ miệng đám côn đồ này. Thầm nghĩ vậy hắn liền xem xét chung quanh, đáng tiếc Trung Hoàn vốn là nơi tấc đất tấc vàng, người qua lại tấp nập nên hắn không có cơ hội tìm nơi vắng vẻ.Hết cách, Hướng Nhật quyết định đi xa một chút, có lẽ phải tìm nơi có thể hủy thi diệt tích mà không sợ ai phát hiện. Đi một lúc lâu, phát hiện đám côn đồ vẫn bám theo sau, thậm chí hắn còn phát hiện tên cầm đầu vừa nãy cũng có trong đó, hắn khẽ nhếch miệng cười, đúng là cầu được ước thấy, hẳn là thằng này sẽ nắm nhiều tin tức có giá trị hơn đám ruồi muỗi kia chứ?

Đột nhiên phía trước xuất hiện một cái hẻm nhỏ, một bà cụ chậm rãi đẩy xe rác đi qua, ánh mắt Hướng Nhật sáng rực, chỗ này thực sự thích hợp để hành tiến hành kế hoạch tiếp theo.

Không thèm nghĩ ngợi Hướng Nhật liền rẽ vào, tuy cái hẻm này có mùi hôi thối nhưng vẫn có thể chịu được. Mà thấy Hướng Nhật vào trong hẻm đám côn đồ một mực không có cơ hội ra tay cũng vui như mở cờ trong bụng, để không mất dấu Hướng Nhật chúng vội vàng lao vào trong hẻm. Tên cầm đầu lại chậm rãi bước tới, đám côn đồ không nóng nảy, đây là một ngõ cụt bị bỏ hoang, đằng trước không có lối đi, thằng ranh đại lục này không thể nào chạy thoát.

Tên cầm đầu hét lớn:- Tiểu tử đại lục kia, đứng lại cho tao!

- Chúng mày gọi tao à?Hướng Nhật quay lại, nhìn đám côn đồ đang tới gần lặng lẽ đếm, một, hai, ba…chín, chín thằng, nhiều hơn lúc ở cty một tên. Xem ra đó là đứa canh chừng ở bên ngoài rồi, Hướng Nhật cười khẩy, lần này cũng coi như một mẻ lướt hốt gọn.

- He he, Tiểu tử đại lục kia, lần này xem ai cứu được mày!Tên cầm đầu móc ra cây côn sắt hơn một thước lóe lên ánh kim, bộ dáng cực kì dữ tợn.- Cứu tao? Vì sao?Hướng Nhật thản nhiên cười, lắc đầu nhìn đám côn đồ:- Thực không ngờ chỉ số IQ của chúng mày thấp đến đáng thương cảm, tao biết rõ chúng mày sẽ gây bất lợi cho mình còn đi vào đây, chẳng lẽ chúng mày không cảm giác được mình đang tiến vào bẫy rập sao?Hướng Nhật nói một hơi, mặc dù tên cầm đầu nghe lõm bõm tiếng phổ thông nhưng cũng hiểu được, chỉ là nội dung này hắn không nuốt trôi.

- Tiểu tử đại lục , giờ mày cầu xin cũng vô dụng, lăng mạ đại ca tao thì tao thấy mày đừng mong trở về đại lục nguyên vẹn nữa.

- Ai chà, không thể nghe hiểu tiếng Trung Quốc đúng là đáng buồn cho một người Trung Quốc.Hướng Nhật cảm thán.- Đại ca, đừng phí lời với nó, chém chết cmn đi!Một thằng côn đồ ở bên cạnh chen mồm vào .

- Tiểu tử đại lục kia, có muốn tao dịch cho mày một chút không, đàn em của tao đề nghị tao nên chém chết cmm đi!

Tên cầm đầu thấy Hướng Nhật không thể trốn nên chưa vội ra tay, vả lại còn một số việc hắn chưa hiểu rõ. Tại sao kẻ này lại xuất hiện ở cty kia mà nhân viên lễ tân lại cung kính với hắn như vậy, nhất định kẻ này có liên quan tới cấp cao trong cty, nếu mang hắn về nói không chừng sẽ khiến lão đại vui mừng. Chỉ cần việc này thành công nhất định lão đại sẽ nể trọng mình vài phần, không chừng còn mở cho mình một chi nhánh đề làm đại ca nữa ấy chứ.- Chém tao? Tha em đi, em sợ đau lắm.

Hướng Nhật tỏ vẻ kinh hãi, với vẻ mặt non nớt của hắn thoạt nhìn rất có hiệu quả. Kẻ kia tưởng mình hù dọa được đối phương nên cố gắng nặn ra nụ cười thân thiết:- Không cần lo lắng, chỉ cần mày trả lời tao vài việc thì có thể tha cho mày.- Mày muốn gì?

Ánh mắt Hướng Nhật hiện lên vẻ mừng rỡ.

- Mày là ai, quan hệ thế nào với cty Hướng Nhật?Nhìn vẻ mặt mong chờ của kẻ cầm đầu dường như hắn rất nôn nóng muốn biết đáp án từ miệng Hướng Nhật.- Tao là chủ cty Hướng Nhật.

Những lời này đúng là sự thực nhưng hiển nhiên kẻ kia đã hiểu lầm:- Mày là con của ông chủ cty Hướng Nhật?Bởi Hướng Nhật nhìn non choẹt đương nhiên chẳng thể nào là ông chủ cty Hướng Nhật, tất nhiên chỉ có thể là con trai ông ta. Hắn chưa thèm nghe Hướng Nhật nói hết câu thì ánh mắt đã sáng như đèn pha ô tô, lần này đúng là không uổng công, có con trai ông chủ cty Hướng Nhật còn sợ gì “chị dâu tương lai” không nghe lời chứ?Hướng Nhật dở khóc dở cười, thằng này bị nặng tai sao? Mình nói là con ông chủ lúc nào chứ? Không ngờ mình lại bị coi là “con” của chính mình.

- Trả lời xong câu hỏi của mày, giờ cũng phải trả lời vấn đề của tao chứ?Hướng Nhật uể oải nói, cũng không thèm hăm dọa gì bởi lẽ đám côn đồ này cũng sẽ chẳng tin.- Đại ca của bọn mày tên gì?

- Ngay cả tên Thiên ca cũng không biết mày còn không biết xấu hổ mà nói hiểu rõ Nghĩa Tân Xã?Tên cầm đầu nhìn Hướng Nhật đầy vẻ khinh thường, trước kia nghe thằng ranh này nói biết Nghĩa Tân Xã còn tưởng thực nên cẩn thận nghe ngóng, không ngờ tên Thiên ca cũng chẳng biết, có lẽ là từ miệng người khác mới nghe ra cái tên Nghĩa Tân Xã.

- Vậy băng nhóm của chúng mày có bao nhiêu người?Hướng Nhật không thèm quan tâm ánh mắt của hắn.- Mười vạn!

Kẻ này giơ 1 ngón tay lên. Hướng Nhật bĩu môi, thằng này đúng dân chém gió, số lượng tới 10 vạn cũng dám nói ra, tưởng mình ngu sao, hay hắn nghĩ bản thân hắn là heo? Tổ chức như vậy thì sớm đã bị cảnh sát Hồng Kông tiêu diệt không còn một mống rồi.- Vấn đề cuối cùng, tổng bộ của chúng mày ở đâu?- Tiểu tử đại lục kia, mày nói nhảm nhiều quá đấy, muốn biết tổng bộ của tao ở đâu thì tao sẽ mang mày đi!

Kẻ này không còn kiên nhẫn được nữa, từ lúc biết Hướng Nhật là con trai của ông chủ cty hắn đã không thể nhịn được mong muốn đưa người này tới cho lão đại. Còn tin tức khác hắn chẳng thèm quan tâm.- Tuy tao rất muốn đi nhưng còn vài việc còn dang dở, nếu mày có thể đợi ta cũng không ngại theo mày một chuyến.

Hướng Nhật thản nhiên nói, diệt Nghĩa Tân Xã không phải giả nhưng không cần phải ra tay quá gấp, mà lúc này vẫn là ban ngày, làm những việc như phóng hỏa giết người cũng không tiện lắm.

Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương #881