Chương 880: Nghĩa Tân Xã


Đi theo nhân viên lễ tân tới trước cửa cty, quả nhiên Hướng Nhật đã thấy đám người kia, là một đám súc vật mặc đồ của con người, âu phục giày da chứ không hề lòe loẹt như thị vệ hoàng cung trong phim.Hướng Nhật suy nghĩ một chút liền hiểu ra, dù sao đây cũng là văn phòng cao cấp, không mang đồ tây khó lòng vào được, mà trang phục côn đồ càng là đối tượng đầu tiên nhân viên an ninh để mắt tới, mặc âu phục vào hẳn là có thể giảm bớt sự chú ý.

Dù sao côn đồ vẫn chỉ là côn đồ, có dát vàng vào cũng vẫn lộ ra bản chất, nhìn vào là biết sự khác biệt giữa chúng và công chức. Ngoài việc miệng thối hoắc thì khí vẻ lưu manh của chúng là nồng nặc nhất.

- Nhìn kìa, người đẹp đã tới, sao rồi, có phải đi báo với đại tẩu của chúng ta không? Thiên ca của bọn ta nói chỉ cần đại tẩu đồng ý cùng hắn một đêm thì coi như chuyện đó chưa xảy ra, nếu không thì, các người đừng mong cái cty này hoạt động.

Chừng bảy tám tên côn đồ chặn trước cửa, nói chuyện là một tên côn đồ mặc âu phục nhưng xắn cổ tay lên, xem ra hắn là kẻ đứng đầu ở của đám người. Kẻ này này nói “người đẹp” là gọi cô nàng lễ tân kia, có thể do tới thường xuyên nên cũng đã quen thuộc với cô gái này.

- Nếu các người không đi tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát.Bởi vì những kẻ khốn kiếp này tới chặn cửa nhưng lại không hề đập phá gì, vả lại cũng chưa hề xảy ra việc đánh người nên cô nàng lễ tân cũng không mấy sợ hãi.- Được, người đẹp, em báo đi, anh chờ ở đây.

Hiển nhiên mấy tên côn đồ không coi việc báo động ra gì, thực ra thì chúng sớm đã cài người ở ngoài, chỉ cần phát hiện ra sẽ thông báo ngay, trong vòng vài phút chúng sẽ trốn sạch, dù có đến cũng chẳng làm được gì. Nhân viên lễ tân tức điên lên nhưng không dám làm gì những kẻ này. Dù muốn chửi nhưng bởi nàng là con gái, mà trước mặt nhiều người như vậy vẫn là nàng bị thiệt nên lại thôi.- Cô trở về văn phòng đi, ở đây giao cho tôi.Hướng Nhật vỗ vai bảo nàng rời đi.

- Không, tôi đã nhận lời Từ tổng phải lo lắng cho sự an toàn của ngài.Tuy đám khốn nạn kia chưa từng đánh người nhưng nàng không dám chắc là cứ mãi được như vậy, lỡ may “tiểu thái tử” chọc giận chúng mà bị đánh thì không phải nàng sẽ bị tội oan sao?- Được, vậy cô lùi ra sau, yên tâm, tôi sẽ không sao đâu.

Hướng Nhật bước tới chắn trước mặt nhân viên lễ tân. Ở đằng sau nàng không nói gì, có lẽ đang suy đoán rằng “tiểu thái tử” chưa từng thấy việc này nên muốn đến gần nhìn cho rõ chăng?- Các người là Nghĩa Tân Xã?Hướng Nhật bước tới hỏi tên thủ lĩnh đám côn đồ.- Người đại lục?

Kẻ này kinh dị hét lên, tiếng phổ thông của Hướng Nhật làm hắn sững sờ, sau đó hưng phấn rống lên:- Ha ha, chúng mày nhìn kìa, là người đại lục.Đám côn đồ ở bên cũng nhìn chằm chằm vào Hướng Nhật. Bản thân người đại lục chẳng có gì lạ, cũng nào phải chưa từng thấy qua, chỉ là lão đại hô lên thì chúng cũng phải nể mặt mà liếc một cái.- Chúng mày là người của Nghĩa Tân Xã sao?Hướng Nhật thản nhiên hỏi.

- Thằng đại lục này còn biết chúng ta là Nghĩa Tân Xã?Mặc dù tên thủ lĩnh nói tiếng phổ thông không chuẩn lắm nhưng cũng đủ để người nghe hiểu được.- Nghĩa trang xã, tất nhiên phải biết rồi, đại ca của chúng mày đâu?Bởi Hướng Nhật nói nhanh nên kẻ này cũng chẳng nghe ra sự khác biệt giữa “Nghĩa Tân Xã” cùng “nghĩa trang xã”, nhưng câu sau đó thì lại hiểu:- Muốn gặp đại ca của bọn tao? Ha ha, thằng đại lục này không có bệnh chứ, đại ca của bọn tao mày có thể gặp được sao?

- Tạm thời tao chưa muốn gặp hắn, chỉ là có câu muốn mày gửi đi.Hướng Nhật cười lạnh:- Bảo hắn rửa cổ chờ tao tới.Vừa dứt lời thân thể nhân viên lễ tân run bắn lên, “tiểu thái tử” nói gì thế, chẳng lẽ hắn muốn đối đầu với chúng sao? Đừng thấy chúng khách khí như thế, rất hung ác đấy, sợ rằng toàn bộ người trong cty sẽ gặp xui xẻo rồi.- Thằng đại lục kia, mày lặp lại lần nữa lời vừa nói!Rốt cục tên thủ lĩnh đã hiểu được ý của Hướng Nhật, vẻ mặt hung tợn gào lên, đám tiểu đệ sau lưng cũng vội vàng giơ hung khí lên.

- Ái chà, thật buồn cho chúng mày, là người Trung Quốc mà tiếng Trung Quốc mà nghe cũng không hiểu.Hướng Nhật thản nhiên như không hề thấy vũ khí trên tay chúng, lại bước tới trước vài bước, rút ngắn khoảng cách với tên thủ lĩnh này còn hơn một mét. Cô nàng lễ tân thấy chúng giơ vũ khí lên thì chân mềm nhũn ra, không thể nào ngăn cản hành động của Hướng Nhật.- Thằng đại lục…

Tên thủ lĩnh giơ côn sắt lên, đột nhiên một thằng đàn em tới thì thầm vào tai hắn, kẻ này biến sắc hung hăng nói với Hướng Nhật:- Coi như lần này mày gặp may!Nói xong liền vung tay lên, đám côn đồ lập tức chạy sạch. Bọn chúng vừa đi hai người mặc cảnh phục bước vào, Hướng Nhật cũng đã rời đi, chỉ còn lại nhân viên lễ tân đối phó. Trong văn phòng, Hướng Nhật lại ngồi xuống chỗ cũ, Tô Úc cùng Từ Trân đều không nói gì chỉ chờ hắn mở miệng. Bởi vừa rồi lo lắng cho an toàn của hắn nên Từ Trân báo cảnh sát, Tô Úc không có ý kiến bởi nàng đã chứng kiến sự lợi hại của ông chủ nên chẳng hề lo lắng.- Biết tổng bộ Nghĩa Tân xã ở đâu không?Hướng Nhật nhìn Từ Trân hỏi.

- Ông chủ hỏi để làm gì?Từ Trân nhíu mày.- Rất đơn giản, muốn cho chúng không tới quấy rối thì phải nhổ cỏ tận gốc, đó khẳng định là biện pháp nhanh và hiệu quả nhất.

Hướng Nhật khẽ cười dường như đang nói chuyện phiếm vậy. Từ Trân không biết nói sao, giọng điệu ông chủ thực ngông cuồng, phải biết rằng đây là Hồng Kông, nào phải là trong nước! Dù trong nước bối cảnh lớn đến đâu nhưng ở đây phải làm theo quy củ. Hiển nhiên nàng coi Hướng Nhật là nhị thế tổ tưởng rằng thế sự đều do hắn bày ra.

Hướng Nhật nhìn vẻ mặt Từ Trân cũng hiểu được đạo lí “lưỡi không xương nhiều đường lắt léo”, do mình sử dụng Hồng Long nên bị biến thành học sinh cấp 3 thì càng thiếu sức thuyết phục.- Tô Úc, anh ra ngoài có việc, ở đây giao cho em, có việc gì thì gọi điện là được.Từ Trân không phối hợp khiến Hướng Nhật bất đắc dĩ đành phải tìm cách khác. May là tuy trước giờ chưa tới Hồng Kông nhưng ở đây cũng có kẻ thiếu nợ hắn, mà mối làm ăn kia có lẽ rất hiểu những băng nhóm này. Hỏi hắn so với gà mờ như Từ Trân thì tốt hơn nhiều.

- Tô tổng, chẳng lẽ cô không lo cho anh ta sao?Thấy Hướng Nhật rời khỏi văn phòng Từ Trân liền cuống lên, băng nhóm ở Hồng Kông người đại lục không thể tưởng tượng được, nếu chúng thực sự làm những việc điên cuồng thì chẳng ai ngăn nổi, cuối cùng kéo một người ra thế tội cũng là việc thường xảy ra.

- Yên tâm, không sao đâu. Có ông chủ ở đây tất cả vấn đề sẽ được giải quyết.Tô Úc cực kì tin tưởng Hướng Nhật, dù không xảy ra việc ở du thuyền nàng cũng vẫn tin tưởng ông chủ vô điều kiện.

Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương #880